Trần Bình An không ngờ chuyến này đi giang hồ lại kéo dài đến nửa năm. Không phải vì lộ trình tìm kiếm tòa Quan đạo quán kia quá xa xôi, mà là hắn dựa theo chỉ thị của Trường Khí sau lưng, đi lòng vòng trong một thành trì hùng vĩ, hao phí ba tháng cũng không tìm được nơi gọi là Quan đạo quán kia.
Trong kinh thành nước Nam Uyển này, Trần Bình An đã hỏi khắp tiểu thương sai dịch, võ nhân giang hồ, đầu lĩnh tiêu cục, quan lại nha môn... bọn họ đều chưa từng nghe nói đến đạo quán gì. Hắn lật xem các loại sách sử, huyện chí và bút tích cá nhân, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào. Thu hoạch duy nhất chắc là hắn đã có thể nói lưu loát tiếng phổ thông của nước Nam Uyển.
Cứ như vậy từ cuối thu đến khi tuyết lớn như lông ngỗng, rồi tới mưa xuân tí tách rả rích, cho đến khi vào hạ, Trần Bình An mới xác định Quan đạo quán nằm trong kinh thành này, nhưng vẫn không tìm được cửa vào. Ngay cả một người tâm chí kiên định như hắn cũng bắt đầu dao động và sốt ruột.
Trong thời gian này Trần Bình An đã tiếp thu rất nhiều kiến thức kỳ quái. Hắn nhìn thấy ban đêm có một bộ quần áo màu xanh trôi lơ lửng, giống như giai nhân nhẹ nhàng khiêu vũ, tay áo thướt tha như dòng nước.
Có lần hắn vô tình phát hiện một pháp thuật che mắt, nhìn thấy một đoạn tường ở nội thành do hài cốt nâng đỡ, trên mỗi viên gạch xanh đều khắc kinh văn Phật gia.
Hắn còn gặp được nhà sư hiếm thấy ở Bảo Bình châu. Phật học rất thịnh hành ở nước Nam Uyển, chùa miếu san sát khắp nơi. Trần Bình An đã biết rất nhiều quan niệm về áo cà sa của nhà sư, cùng với sự khác nhau giữa sư tụng kinh, sư giảng kinh, sự truyền pháp và sư hộ pháp.
Có lần hắn rời khỏi kinh thành, ra ngoài hít thở một chút. Từ xa đi theo một nhóm nhà sư nhận mật lệnh triều đình, đến một chiến trường chém giết thảm liệt. Trần Bình An tận mắt nhìn thấy hơn trăm vị sư tụng kinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn hoa sen, vài vị trong đó cởi giày đi chân trần, cúi đầu chắp tay trước ngực. Lúc hai chân bước đi và môi khép mở, đều sinh ra những đóa hoa sen trắng như tuyết.
Các nhà sư đều dùng một chuỗi tràng hạt quấn quanh bàn tay, nếu có ác quỷ làm phiền, sẽ bị ánh sáng màu vàng từ tràng hạt đánh lui.
Tràng hạt ánh sáng vàng trong vắt, nhà sư hình tượng trang nghiêm, từng bước sinh ra hoa sen, dẫn dắt mấy vạn vong hồn oán khí ngút trời, theo bọn chúng đi vào “cửa âm phủ” nối tiếp âm dương.
Trần Bình An ngồi ở phía xa, cũng học theo nhà sư hai tay chắp trước ngực, cúi đầu không nói gì.
Sau khi trở lại kinh thành, Trần Bình An vẫn không tìm được Quan đạo quán. Hắn nghiến răng, dự định âm thầm đến hoàng cung một chuyến. Hôm nay mặt trời chói chang trên không, hắn đi đến bên cạnh một giếng nước, cúi đầu nhìn, sâu không thấy đáy, tối tăm mờ mịt.
Trần Bình An nhìn một hồi, không thấy có gì khác thường, liền dời mắt đi, tiếp tục dạo chơi.
Hắn nhìn lại giếng nước một cái, vừa rồi đứng ở đó dường như cảm thấy hơi mát mẻ.
- --------
Từ sau trận chiến với cung phụng Đại Tùy Thái Kinh Thần, Thôi Đông Sơn đã giành được một danh hiệu là lão tổ tông Thái gia. Danh hiệu này rất nổi tiếng ở thư viện Sơn Nhai, cộng thêm thân xác hiện giờ của hắn anh tuấn tiêu sái, thật sự khiến người ta ưa thích.
Thôi Đông Sơn có thể tùy ý đi lại trong thư viện, bên cạnh hắn luôn có một tỳ nữ tên là Tạ Tạ đi theo. Hôm nay hai người dự thính một lớp học kinh nghĩa của Cát lão phu tử. Mới nghe được một nửa, Thôi Đông Sơn nằm trên bệ cửa sổ bên ngoài đã ngủ mất. Tạ Tạ đứng ở một bên, không dám quấy rầy giấc mộng xuân thu của công tử nhà mình, khiến cho học sinh trong phòng đều cố gắng nhịn cười, vô cùng vất vả.
Cát lão phu tử chỉ muốn cầm thước đánh cho Thôi Đông Sơn kia sưng đầu, nhưng vừa nghĩ tới Thái Kinh Thần đã liên lụy gia tộc phải dọn ra khỏi kinh thành, liền kìm nén sự căm phẫn trong lòng. Ông ta nghĩ thầm lát nữa nhất định phải nói với phó sơn chủ Mao Tiểu Đông, sau này không cho phép Thôi Đông Sơn đến gần lớp học của mình.
Thôi Đông Sơn bỗng giật mình một cái, giống như gặp phải ác mộng. Hắn mở mắt ra, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại. Sau đó hắn nghênh ngang dẫn theo tỳ nữ Tạ Tạ trở về chỗ ở.
Đợi Tạ Tạ đóng cửa viện lại, Thôi Đông Sơn cởi giày bước qua ngưỡng cửa, vung tay áo một cái. Sương mù bốc lên, cuối cùng hiện ra một tấm bản đồ địa thế sông núi Bảo Bình châu.
Một tay hắn khoanh trước ngực, tay kia nâng cằm, đứng ở Đại Ly nằm ở mũi bắc Bảo Bình châu trên địa đồ. Ánh mắt của hắn di chuyển về phía nam, vượt qua nước Hoàng Đình và Đại Tùy, dừng lại ở thư viện Quan Hồ, nước Thải Y và nước Sơ Thủy ở khu vực trung bộ. Hắn đột nhiên nằm xuống đất, nhìn ra xung quanh.
Tạ Tạ ngồi nghiêng trên ngưỡng cửa. Tấm bản đồ sông núi một châu này gần như đã chiếm cả gian phòng, cô đi vào chắc chắn sẽ bị mắng, có thể còn bị đánh.
Thôi Đông Sơn vẫn nằm ở đó, thuận miệng hỏi:
- Ngươi nói xem trong lãnh thổ Đại Tùy hiện giờ, triều đình giang hồ, trên núi dưới núi, có người nào dám lớn tiếng mắng hoàng đế là hôn quân không chiến mà hàng, cắt đất cầu hòa không?
Tạ Tạ ngoan ngoãn trả lời:
- Chuyện bên ngoài tôi không biết, nhưng trong thư viện, các phu tử xuất thân từ Đại Tùy, phần lớn chỉ rầu rĩ thở vắn than dài, chưa từng nghe nói có ai mở miệng mắng chửi.
Thôi Đông Sơn bò dậy, cười híp mắt nói:
- Người đọc sách có một điểm tốt, đó là không mắng quân vương, chỉ mắng gian thần, quan lại, hồ ly tinh, họ ngoại, mắng trời mắng đất mắng con mẹ nó... Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, nhất định có người dám mắng hoàng đế. Nhưng người mắng thật hay, lời lẽ sắc bén thì rất ít.
Tạ Tạ ở chung với Thôi Đông Sơn đã quen rồi, bèn trả lời lấy lệ:
- Công tử cao kiến.
Cô thật sự là trả lời qua quít, cũng không che giấu. Đừng nói là Thôi Đông Sơn, ngay cả người thiếu lòng dạ như Lý Hòe cũng nhìn ra được, nhưng Thôi Đông Sơn lại không để ý chuyện này.
Hai tay Thôi Đông Sơn chống nạnh, đột nhiên há miệng hút một cái, nuốt hết sương mù của tấm bản đồ kia vào bụng. Sau đó hắn giơ hai tay lên, nhe nanh múa vuốt, há mồm giống như mãnh hổ gào thét, khiến Tạ Tạ nhìn thấy khóe miệng co giật.
Thôi Đông Sơn phủi phủi tay áo, dương dương tự đắc:
- Đúng là khí trùm vạn dặm như hổ, thật lợi hại, thật lợi hại.
Thị nữ Tạ Tạ chỉ muốn trợn trắng mắt, liền quay đầu nhìn về phía tường cao. Bất kể Đại Tùy nước ngầm sôi sục thế nào, Đông Sơn và thư viện này vẫn trải qua những ngày tháng yên bình.
Một sợi tơ màu vàng đột nhiên từ ngoài viện bay đến, im hơi lặng tiếng, nhanh như tia chớp.
Nó cực kỳ nhỏ bé, thậm chí không bằng một sợi tóc của Tạ Tạ. Nhưng sau khi sợi tơ vàng nhỏ dài này xuất hiện, đang là cuối thu khí hậu chuyển lạnh, nhiệt độ cả viện đột nhiên dâng cao, khiến người ta giống như đang ở mùa hè chói chang.
Tạ Tạ nghẹn họng nhìn trân trối, không kịp phản ứng. Đầu óc cô trống rỗng, mặc dù nhiệt độ trong viện nóng rực, nhưng cả người cô lại lạnh như băng. Cô cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy ấn đường của Thôi Đông Sơn kia đã bị sợi tơ màu vàng xuyên qua, ngã về phía sau.
Đây dĩ nhiên là thủ đoạn ám sát của một vị lục địa thần tiên.
Nơi xa, một giọng nói già nua sảng khoái vang lên:
- Yêu nhân loạn nước, chết không đáng tiếc!
Nơi xa hơn, phó sơn chủ Mao Tiểu Đông thân là chủ nhân của vùng trời đất nhỏ này, giận dữ quát lên:
- Dám hành hung ở thư viện?
Ánh mắt Tạ Tạ đờ đẫn, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêng trên ngưỡng cửa, nhìn thiếu niên áo trắng nằm dưới đất kia. Hắn lại chết như vậy sao?
Vai bị người ta khẽ vỗ một cái, Tạ Tạ liền giật mình, thân thể căng thẳng, lúc quay đầu nhìn lại muốn trở tay đánh ra một chưởng. Nhưng cô vội vàng dừng tay, vẻ mặt giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Hóa ra Thôi Đông Sơn đang đứng trước mặt, khom lưng đối diện với cô. Hắn nheo mắt lại, một tay đặt sau người, tay kia nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, ấn vào trán Tạ Tạ, đẩy cô ngã vào trong nhà. Thân thể Tạ Tạ đã ngửa đầu ngã xuống sàn nhà, nhưng hồn phách lờ mờ vẫn ở lại chỗ cũ. Cô đã bị Thôi Đông Sơn dùng bí thuật cưỡng ép tách rời thân và hồn, hồn phách không chịu nổi dương khí đè ép, lập tức muốn tiêu tan.
Thôi Đông Sơn quan sát hồn phách của Tạ Tạ, cuối cùng phát hiện sự khác thường trong một kinh huyệt, bèn cười nói một câu:
- Muốn chơi trốn tìm với ta, còn non lắm.
Chỉ thấy hắn giống như kỳ thủ dùng hai ngón tay kẹp quân cờ, từ trong hồn phách Tạ Tạ kéo ra một điểm sáng màu xanh sẫm, tùy ý bóp vỡ giữa kẽ ngón tay. Thân thể mềm mại của Tạ Tạ đã mất đi cảm giác, giống như cá nằm trên thớt gỗ, bị thần hồn dẫn dắt ra sức giãy dụa một chút.
Thôi Đông Sơn tát vào “mặt” hồn phách Tạ Tạ một cái, cười mắng:
- Đúng là thành công không đủ, thất bại có thừa, cút về.
Thần hồn trở về vị trí cũ, Tạ Tạ từ từ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt. Cô giãy giụa ngồi dậy, một tay chống xuống đất, tay kia ôm trán, đau đến mức mặt đầy nước mắt.
Thôi Đông Sơn bước nhanh vào trong ngưỡng cửa, khom lưng nhặt lên một lá bùa con rối thế thân cấp bậc rất cao, dùng ngón tay vun thành tro tàn, quay đầu cười nói:
- Mao Tiểu Đông, thế này mà ngươi cũng nhịn được sao? Người ta đã đi cầu đi tiểu trong nhà ngươi rồi.
Mao Tiểu Đông đang trên đường truy sát, tiếng cười lạnh từ xa truyền vào viện nhỏ:
- Đúng vậy, ngươi chính đống phân đó.
Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Nếu ta là một đống phân, vậy thư viện Sơn Nhai chúng ta chẳng phải đã thành nhà xí rồi sao?
Tạ Tạ không nói lời nào. Thôi Đông Sơn cũng lười giải thích nguy hiểm và huyền diệu trong đó trong đó, chỉ ngồi xếp bằng, nhíu mày trầm tư.
Vì sao thư viện Quan Hồ lại ẩn nhẫn như vậy?
Hành trình xuôi nam của kỵ binh Đại Ly quá thuận lợi, chuyện này không phù hợp với dự tính của hắn năm xưa. Theo như kế hoạch ban đầu, kỵ binh Đại Ly ít nhất phải trải qua bốn trận đại chiến gian khổ. Một trận ở vương triều thế tục gần trung bộ, một trận trở mặt với thư viện Quan Hồ, một trận với vương triều Bạch Sương ở phương nam, một trận với thế lực trên núi phía nam Bảo Bình châu.
Chẳng lẽ có rất nhiều thế lực ngoài Mặc gia Đại Ly, đã ẩm thầm tràn vào Bảo Bình châu? Chỉ tiếc hôm nay mình đã không phải là quốc sư Đại Ly, không thể lấy được rất nhiều nội tình tin tức trên đỉnh núi. Ngay cả người đánh cờ là ai, phong cách đánh cờ như thế nào cũng hoàn toàn mù tịt.
Thôi Đông Sơn đột nhiên hỏi:
- Có nghĩ đến chuyện cắm rễ ở Long Tuyền Đại Ly không?
Tạ Tạ lắc đầu:
- Chưa từng nghĩ tới.
Ông lão cao lớn Mao Tiểu Đông sải bước vào viện:
- Là một tu sĩ Nguyên Anh không biết lai lịch, để hắn chạy rồi.
Thôi Đông Sơn cũng không để ý, cười nói:
- Lần này chỉ là thăm dò mà thôi, ngươi vẫn nên coi chừng thầy giáo học sinh của thư viện đi. Trên đời luôn có một số “người tốt” tự cho mình đúng, cảm thấy thế đạo phải vận chuyển theo ý của bọn họ. Một khi thư viện Sơn Nhai và kinh thành Đại Tùy đối lập, hai lần sơn minh giữa họ Cao và họ Tống có thể sẽ bị hủy bỏ.
Mao Tiểu Đông nhíu mày nói:
- Thật sự phải phong núi sao?
Thôi Đông Sơn cười nhạt nói:
- Thế nào, cảm thấy mất mặt à?
Mao Tiểu Đông hạ quyết tâm, xoay người rời đi.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Mao Tiểu Đông, nếu ngươi nói một câu mình là đống phân, khi xảy ra chuyện ta có thể trợ giúp thư viện.
Mao Tiểu Đông quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói:
- Ta là một đống phân.
Thôi Đông Sơn hậm hực nói:
- Nếu ta nói mình là hai đống phân, có thể thu hồi lời nói trước đó, thoải mái đứng ngoài quan sát hay không?
Ông lão nhếch miệng, bỏ lại hai chữ “không được”, sau đó nhanh chóng rời đi. Thôi Đông Sơn than vãn một tiếng, ngả người về phía sau, khép hai ngón tay dựng đứng trước người. Hắn trề môi lẩm bẩm “tuân lệnh”, cứ lăn tới lăn lui trong phòng như vậy.
Tạ Tạ khẽ lau mồ hôi trán. Thôi Đông Sơn dừng hành động trẻ con, nằm ngay đơ trên sàn nhà, lại nói những lời càng trẻ con hơn:
- Tiên sinh, khi nào thì ngài trở lại, đệ tử bị người ta ức hiếp rồi.
Tạ Tạ bó tay. Thôi Đông Sơn hất hất đầu, hỏi:
- Có phải cảm thấy công tử nhà ngươi đang nói đùa không?
Tạ Tạ do dự một thoáng, sau đó gật đầu. Thôi Đông Sơn nằm nghiêng người, một tay nâng đầu, cười nhạo nói:
- Có Trần Bình An ở đây, bất kể tu vi của hắn có cao hay không, ta chỉ cần ra sức là được. Đúng thì sẽ không bị mắng, sai thì bị mắng, dù sao cũng không cần suy nghĩ nhiều. Ngươi thì sao, có thể sẽ ít bị ta đánh hơn. Một kẻ vô tâm như Vu Lộc, xem náo nhiệt là được rồi. Lâm Thủ Nhất sẽ càng chuyên tâm tu đạo. Lý Hòe à, đã nhát gan thì càng có lý do nhát gan, dù sao cũng có Trần Bình An bảo vệ hắn.
- Có băn khoăn gì đều do vị tiên sinh này của ta gánh vác.
Thôi Đông Sơn uể oải, không nói nữa.
Tạ Tạ hơi tò mò, Thôi Đông Sơn hình như đã bỏ sót một tiểu cô nương thích mặc quần áo đỏ.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng:
- Chắc chỉ có Tiểu Bảo Bình mới nhớ tiên sinh nhà ta.
Hắn ôi chao một tiếng, lại bắt đầu lăn lộn dưới đất, dùng tay ôm ngực, kêu la:
- Nghĩ đến chuyện này ta lại đau lòng muốn chết.
- --------
Sau vụ ám sát ngắn ngủi kia, trải qua phó sơn chủ Mao Tiểu Đông khăng khăng yêu cầu, Thư viện Sơn Nhai bắt đầu đóng cửa sơn môn, dù là phu tử tiên sinh hay học sinh tạp dịch đều không được ra ngoài.
Sơn chủ trên danh nghĩa cũng là Lễ bộ thượng thư Đại Tùy, có ý kiến với chuyện này, nhưng hoàng đế bệ hạ lại ủng hộ. Hơn nữa ông ta còn bí mật phái mấy vị cung phụng ẩn náu ở gần Đông Sơn, còn cho hoàng tử Cao Huyên chính thức vào thư viện đi học.
Hôm nay Cao Huyên lại đi theo hảo hữu Vu Lộc buông câu ở bên hồ.
Theo thời gian trôi qua, Vu Lộc cuối cùng đã đối xử chân thành với Cao Huyên. Một là thân phận của hắn, thái tử tiền triều của vương triều họ Lư, hai là tu vi võ đạo của hắn, cảnh giới thứ bảy. Sau khi Cao Huyên nghe xong chỉ thốt ra hai tiếng, một tiếng “à”, một tiếng “oa”.
Khi đó ánh mắt hoàng tử Đại Tùy lấp lánh, cảm thấy tự hào vì nhãn quan chọn bằng hữu của mình.
Cao Huyên có qua có lại, cũng nói với Vu Lộc rất nhiều chuyện xót xa của nhà mình. Ở chung với nữ nhân, luôn hi vọng mình thập toàn thập mỹ, thực ra chưa chắc đã thích nàng. Còn lui tới với nam nhân, đối phương có thể hoàn toàn không quan tâm khuyết điểm của mình, đối xử chân thành, có lẽ thật sự đã xem hắn là bằng hữu.
Hai người bạn cùng lứa, mỗi người cầm một cần câu bằng trúc xanh, an tĩnh chờ đợi cá mắc câu. Cao Huyên hỏi:
- Lúc trước không phải ngươi đã nói Bảo Bình sẽ mở đại hội võ lâm à? Vì sao ta vào thư viện lâu như vậy, cũng không thấy ngươi đi tham gia?
Vu Lộc mỉm cười nói:
- Bảo Bình đã mở ba lần rồi, sau đó không triệu tập quần hùng nữa. Người khác thì không biết, nhưng ta đúng là cảm thấy hơi mất mát.
Cao Huyên chỉ về phía đường nhỏ bên bờ, cười nói:
- Lý Hòe ở đó.
Vu Lộc không quay đầu, không cần nhìn, cũng biết Lý Hòe nhất định dẫn theo hai đồng bạn nhỏ chơi đùa. Một đứa là con cháu Hàn tộc sôi nổi cởi mở, có phần ngoan cố. Một đứa là quyền quý Công Tôn nhiều đời giàu có, nhưng lại nhát gan hướng nội. Ba đứa không biết vì sao lại chơi chung với nhau, mỗi ngày như hình với bóng.
Nghe nói dưới sự đề nghị của con cháu Hàn tộc kia, ba đứa nhóc này còn chặt đầu gà đốt giấy vàng, kết bái làm huynh đệ. Cái gọi là đầu gà, chỉ là chim nhỏ từ trên cây bắt xuống, giấy vàng lại là lén xé từ điển tịch trong lầu sách. Sau khi sự tình bại lộ, cả ba còn bị thầy giáo đánh cho mông đít nở hoa.
Ba đứa nhóc ở bên hồ dùng nhánh cây làm đao kiếm, ngươi tới ta lui, hò hét đuổi bắt. Lý Hòe dĩ nhiên đã nhìn thấy Vu Lộc câu cá bên bờ, nhưng hắn do dự một thoáng, cũng không tới chào hỏi. Nếu là Lâm Thủ Nhất, có thể Lý Hòe sẽ chạy đến tán gẫu mấy câu. Hắn vốn không thân cận với Vu Lộc và Tạ Tạ lắm.
Năm đó trong đội ngũ đến Đại Tùy đi học, Lý Hòe, Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất vừa cùng trường vừa là đồng hương, tình nghĩa của bọn chúng hơn xa so với hắn và Vu Lộc, Tạ Tạ.
Hiện giờ số lần Lâm Thủ Nhất tới lầu sách đã ít đi, ngoại trừ mỗi ngày đi học, phần nhiều là ở trong viện nhỏ riêng biệt tu hành.
Ngôi viện này là do một vị thầy giáo đức cao vọng trọng xin thư viện cho hắn. Lão tiên sinh là người tu hành, sẵn lòng dốc túi truyền thụ cho Lâm Thủ Nhất. Không chỉ giải thích rất nhiều chỗ tuyệt diệu trong quyển “Vân Thượng Lang Lang Thư” mà Lâm Thủ Nhất mang theo bên người, còn mang đến viện nhỏ mấy quyển bí kíp tiên gia nhà mình cất kỹ. Lúc rảnh rỗi lão phu tử đều sẽ đến viện nhỏ, giải đáp những nghi hoặc cho Lâm Thủ Nhất.
Một già một trẻ, dù không có danh phận thầy trò, nhưng đã là thầy trò thật sự.
Lâm Thủ Nhất ngoại trừ học tập điển tịch kinh nghĩa khô khan, phần lớn tâm tư vẫn đặt vào tu hành thanh tịnh.
Một lòng vấn đạo.
- --------
Cuối thu xào xạc, tiểu cô nương trong thư viện đã thay quần áo đỏ mỏng manh bằng loại dày hơn một chút, còn áo bông thì tạm thời vẫn không dùng được.
Cô vẫn thường một thân một mình, đi tới cây cao trên đỉnh Đông Sơn, ngồi ở đó ngẩn người, hoặc là ăn một chút bánh ngọt cho đỡ thèm. Lúc bài vở bề bộn, cô sẽ cầm sách ngồi trên cành cây học thuộc lòng, tránh để hôm sau lại bị thầy giáo bắt chép phạt. May mà lúc rảnh rỗi cô đã chép sẵn một mớ văn chương, từng chồng đặt chỉnh tề, tích lũy rất nhiều trong ký túc xá. Cho nên đã có biệt danh là “cô nương chép sách” ở thư viện Sơn Nhai.
Hôm nay Lý Bảo Bình ngồi trên cây đung đưa chân, gập ngón tay, dụng tâm tính xem mình và tiểu sư thúc đã chia tay bao lâu rồi.
Đã lâu như vậy, sao tiểu sư thúc còn chưa tới? Ánh mắt Lý Bảo Bình có vẻ xa xăm.
Ha ha, đã qua lâu như vậy, có phải là càng gần lúc bọn họ gặp mặt hơn? Lý Bảo Bình lại vui vẻ.
Thế là tiểu cô nương áo đỏ đứng lên, nhảy nhót trên cành cây, cố gắng khiến cho mình nhìn được xa hơn. Không chừng lúc không để ý, tiểu sư thúc đã đứng ở chân núi rồi thì sao?
Cạch một tiếng, Lý Bảo Bình rơi xuống đất, mặt đầy bụi bặm, cả người lấm lem.
May mà cô có kinh nghiệm phong phú, biết làm thế nào để té ít đau hơn. Cô cũng không bị thương, có điều cả người vẫn đau nhức tím bầm.
Tiểu cô nương cắn răng chịu đựng, vội vàng nhìn quanh, phát hiện không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, lúc này mới loạng choạng đi xuống núi. Trên đường có không ít người chủ động chào hỏi, Lý Bảo Bình đều đáp lại.
Lý Bảo Bình trở về ký túc xá, trong lúc rãnh rỗi lại bắt đầu chép sách. Cô liếc nhìn “gia sản” trên bàn đọc sách, tươi cười rạng rỡ. Hà, lần sau tiểu sư thúc đến kinh thành Đại Tùy, cô sẽ có thể trốn học mười ngày rồi. Nếu bị thầy giáo trách phạt, cô sẽ mang núi sách này cho ông ta.
Lý Bảo Bình càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, một tay cầm bút thành thạo chép sách, tay kia giơ ngón cái lên, hai mắt sáng ngời, tấm tắc nói:
- Không hổ là minh chủ võ lâm, thật là bá khí.
- --------
Trên núi Lạc Phách quận Long Tuyền, thằng bé áo xanh rất ít khi ra ngoài. Sau khi nhận được một phong thư, hắn trước tiên đến trấn nhỏ tự tin trả lời thư. Sau đó lần đầu tiên lên núi Phi Vân một chuyến, đến điện thờ Bắc Nhạc Đại Ly tìm Ngụy Bách kia. Nhưng sau khi trở lại lầu trúc, cô bé váy hồng phát hiện hắn không hào hứng lắm. Mặc dù không biết hắn thỉnh cầu chuyện gì, nhưng chắc là không quá thuận lợi.
Thằng bé áo xanh không muốn càu nhàu với cô, chỉ một mình đứng bên vách đá thở ngắn than dài. Hắn nhanh chóng khôi phục đấu chí, lại xuống núi đến trấn nhỏ một chuyến, kiên trì đi qua huyện nha và phủ quan giám sát làm gốm. Lúc trở về hắn lại chán nản, hai ngày sau lại đi một chuyến đến quận thành Long Tuyền mới xây bên ngoài núi lớn phía bắc, tìm quận chủ Ngô Diên.
Lần này thằng bé áo xanh bận trước bận sau, cô bé váy hồng nhìn không hiểu chuyện gì. Mặc dù thường ngày hắn không được đứng đắn, nhưng cô biết hắn vốn tự cao tự đại, có thể gọi là mắt cao hơn đầu. Trước đây hắn còn nhìn Ngụy Bách không vừa mắt. Đừng thấy gặp phải Ngụy đại sơn thần hắn sẽ rất nịnh hót, nhưng sau khi quay đầu sẽ nhổ nước bọt. Càng không cần nói đến Viên huyện lệnh, Tào giám sát và Ngô quận chủ gì đó.
Cô bé váy hồng không nhịn được hỏi thăm. Hắn chỉ nói con nhóc như ngươi biết cái rắm gì, sau đó xách ghế trúc ngồi một mình bên vách đá.
Cuối cùng có một ngày, thằng bé áo xanh một lần nữa phấn chấn tinh thần, nghênh ngang khệnh khạng.
Cô bé váy hồng sợ hắn chê mình phiền phức, nhẫn nại không hỏi. Lần này tâm tình của thằng bé áo xanh rất tốt, chủ động xách hai chiếc ghế trúc đến dưới mái hiên, bắt chéo chân cắn hạt dưa. Cô bé váy hồng nghĩ thầm, không phải là bị ngốc rồi chứ?
Thằng bé áo xanh hăng hái, cười nói:
- Chuyện mà thủy thần huynh đệ phó thác cho ta, làm xong rồi. Ta đã gởi thư cho miếu thủy thần Ngự Giang nước Hoàng Đình.
Cô bé váy hồng ngạc nhiên hỏi:
- Thủy thần Ngự Giang kia muốn ngươi làm gì?
Thằng bé áo xanh nhếch miệng cười nói:
- Không phải nước Hoàng Đình đã biến thành nước lệ thuộc Đại Ly sao. Thủy thần huynh đệ nghe nói ta ở Đại Ly phất lên như diều gặp gió, muốn ta giới thiệu giúp hắn. Ngoại trừ đảm bảo miếu thủy thần của hắn không bị phá hủy, tốt nhất là có thể xin Đại Ly một tấm lệnh bài thái bình vô sự. Chút chuyện vặt này có tính là gì? Không phải đã xong rồi sao?
Hóa ra là thủy thần Ngự Giang từ nước Hoàng Đình gởi thư đến đây, nhờ hắn làm việc. Thằng bé áo xanh lập tức khẳng định trong thư, nói rất nhiều lời huênh hoang. Hắn bảo thủy thần huynh đệ cứ yên tâm, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới, cứ chờ tin tốt của hắn là được.
Cô bé váy hồng trong lòng oán thầm. Chuyện nhỏ? Lúc trước ngươi từ sáng đến tối vò đầu bứt tai, dáng vẻ giống như sống không còn ý nghĩa, như vậy gọi là gì? Hơn nữa sao ngươi không biết xấu hổ, nói mình phất lên như diều gặp gió ở Long Tuyền này. Ngay cả việc cần cù tu hành, cũng chỉ là để bị người ta đánh hai quyền mới chết. Đoán rằng mỗi lần ngươi xuống núi đều nơm nớp lo sợ đúng không.
Cô bé váy hồng nhẹ giọng hỏi:
- Là Ngụy sơn thần giúp ngươi giải quyết rồi?
Sắc mặt thằng bé áo xanh khẽ biến đổi, nụ cười hơi gượng gạo, ra vẻ hào hùng nói:
- Đó là đương nhiên. Ta và Ngụy Bách có quan hệ gì chứ, đã thân thiết như vậy rồi, mỗi ngày đều xưng huynh gọi đệ. Bận bịu một chút mà thôi, Ngụy Bách nào dám nói một chữ không. Lần đầu tiên ta lên núi Phi Vân thăm điện Bắc Nhạc, lão Ngụy vừa lúc có chuyện ra ngoài. Ngươi không biết đâu, quan phụ trách ở điện Bắc Nhạc rất khách sáo với ta, bày một bàn tiệc rượu chiêu đãi. Ta nói không cần, bọn họ vẫn cứ lôi kéo không cho ta xuống núi. Ài, sầu chết được...
Cô bé váy hồng không nói gì, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi, dù sao hắn có chết vẫn sĩ diện như vậy.
Thằng bé áo xanh nói đến nước bọt tung tóe, mặt mày hớn hở, nhưng đến cuối cùng lại không còn tinh khí thần nữa. Hắn dứt khoát không nói gì thêm, yên lặng cắn hạt dưa.
Lần thứ hai gặp mặt, Ngụy Bách quả thật đã gật đầu đáp ứng. Dùng thân phận thần Bắc Nhạc chính thức, mở miệng với triều đình Đại Ly, giúp thủy thần huynh đệ Ngự Giang của hắn xin hai lá bùa hộ mạng. Nhưng hắn cũng phải trả giá một chút, đổi bằng một viên đá mật rắn thượng đẳng mà Trần Bình An đã đưa cho hắn.
Thằng bé áo xanh rất nhức nhối, nhưng không hối hận. Hắn đột nhiên cười lên, vươn tay chỉ về phía nam:
- Con ngốc, sau này đến Ngự Giang, ta sẽ dẫn ngươi đi phủ đệ của thủy thần huynh đệ kia. Uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn, cho ngươi hiểu được danh tiếng của ta ở đó rốt cuộc tốt đến đâu. Chỉ vì ta dẫn ngươi đi, người người đều sẽ tôn kính ngươi.
Cô bé váy hồng không biết phải trả lời thế nào, trong lúc vô tình liếc thấy sắc mặt rạng rỡ của hắn, liền cảm thấy không nỡ, nhẹ giọng nói:
- Đươc rồi, nhớ đừng dọn nhiều sơn hào hải vị quá, ta ăn một chút món ngon theo mùa là được rồi.
Thằng bé áo xanh cười ha hả:
- Chuyện này có gì khó, ta nói một câu là được.
Hai người bắt đầu trầm mặc. Hắn đột nhiên nói:
- Nếu như lão gia ở trên núi, chắc ta có thể bớt đi mấy chuyến, đúng không?
Cô bé váy hồng khẽ “ừ” một tiếng.
- --------
Dưới chân núi lớn phía tây, quầy hoành thánh của Đổng Thủy Tỉnh buôn bán càng ngày càng thịnh vượng. Thiện nam tín nữ tới miếu sơn thần thắp hương, đều thích đến đây ăn một tô, nghỉ ngơi no bụng, một công đôi việc.
Buôn bán phát đạt rồi, quầy hàng lại quá nhỏ, thế là Đổng Thủy Tỉnh dứt khoát xây một cửa tiệm. Như vậy gặp phải mưa gió, cũng có thể cho khách vừa ăn vừa chờ mưa tạnh. Thiếu niên vốn dễ tính, cho dù khách không bỏ tiền ăn hoành thánh, chỉ dùng cửa tiệm làm nơi dừng chân nghỉ ngơi, hắn cũng không đuổi người, còn bảo hai người phục vụ mới thuê bưng lên một chén nước trà nóng hổi.
Cửa tiệm chi tiêu nhiều, nhưng giá cả mỗi tô hoành thánh vẫn không tăng lên, mùi vị cũng không thay đổi, khiến cho mấy vị quan lão gia của quận Long Tuyền cũng nghe tin tìm đến. Chẳng hạn như thái thú Ngô Diên mũ quan lớn nhất, cũng ở trong tiệm ăn một tô hoành thánh mùi thơm xộc vào mũi, khen không dứt lời.
Chập tối hôm nay, tiệm sắp đóng cửa, Đổng Thủy Tỉnh bảo người phục vụ thông báo cho mấy bàn khách thưa thớt. Hắn mệt rã rời, tranh thủ thời gian ngồi ở cửa, bưng một chén nước trà từ từ uống.
Hắn đột nhiên đứng dậy, vội vàng uống hết nước trà còn lại, bước nhanh tới trước. Một nhóm người đang từ trên núi đi xuống, trong đó có một gương mặt quen thuộc. Chắc là cô theo trưởng bối trong nhà lên núi thắp hương, lúc này mới xuống núi. Nhìn sắc trời, có lẽ bọn họ sẽ ở lại quận thành Long Tuyền rồi.
Đổng Thủy Tỉnh mỉm cười chào hỏi, gọi mấy người lớn kia là chú bác cô dì, sau đó nhìn nha đầu vóc dáng đã cao hơn một chút, hỏi:
- Thạch Xuân Gia, trở về khi nào vậy?
Hôm nay tiểu cô nương không buộc tóc sừng dê nữa. Lúc trước Thạch Xuân Gia đi theo bọn Lý Bảo Bình, Đổng Thủy Tỉnh, cùng nhau trải qua một chuyến đi ngắn ngủi kinh tâm động phách. Sau khi trở lại trấn nhỏ, những đứa trẻ này đã chia thành ba nhóm, mỗi người một ngả, có lựa chọn riêng.
Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất theo Trần Bình An đến Đại Tùy học tập. Đổng Thủy Tỉnh ở lại trấn nhỏ, cũng đến trường học một thời gian, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn có hai nhà tổ trong trấn nhỏ, giữ một nhà bán một nhà. Sau đó hắn mua nhà cao cửa rộng trong quận thành, dùng tiền bạc còn lại làm vốn, một mình làm ăn buôn bán.
Gia đình Thạch Xuân Gia đã bán cửa tiệm tổ truyền ở ngõ Kỵ Long, cô theo gia tộc dời đến kinh thành Đại Tùy. Không biết lần này trở lại cố hương là để tế tổ hay là gì khác.
Cha mẹ của Thạch Xuân Gia có nghe nói đến Đổng Thủy Tỉnh, nhưng chưa từng gặp mặt. Bọn họ thấy con gái lưu luyến không muốn đi, liền tiện thể nói muốn ăn mấy tô hoành thánh. Đổng Thủy Tỉnh tự mình xuống bếp, bưng hoành thánh lên bàn, hàn huyên với một nhà Thạch Xuân Gia mấy câu rồi trở về sau quầy.
Thạch Xuân Gia ăn qua loa, sau đó đứng dậy chạy đến bên cạnh Đổng Thủy Tỉnh, nhỏ giọng hỏi thăm có tin tức của Bảo Bình hay không. Đổng Thủy Tỉnh chỉ thuật lại một số chuyện mà Trần Bình An từng nói, Thạch Xuân Gia vểnh tai lắng nghe, không muốn bỏ sót chữ nào.
Đổng Thủy Tỉnh mắt nhìn sáu hướng, thấy hoành thánh bên kia đã sắp ăn xong, giống như tùy ý hỏi:
- Lần này trở về, là muốn ở lại sao?
Thạch Xuân Gia gật đầu nói:
- Nghe nói trường học mới ở đây là do họ Trần suối Long Vĩ thành lập. Ông nội ta liền bảo ta và cha mẹ trở về, dù sao cửa tiệm bán rồi nhưng vẫn còn nhà tổ, có chỗ để ở.
Đổng Thủy Tỉnh gật đầu. Cuối cùng hắn vẫn thu tiền của nhóm người Thạch Xuân Gia, chỉ là mỗi tô đều thu ít hơn một chút.
Thạch Xuân Gia là một nha đầu tính tình thẳng thắn, thấy Đổng Thủy Tỉnh làm như vậy, liền trừng mắt nhìn đứa bạn cùng trường chỉ biết có tiền này.
Đổng Thủy Tỉnh khẽ mỉm cười, cũng không để bụng. Hắn nhìn theo bọn họ rời đi, biết sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Là người làm ăn, người quen đến nhà tuyệt đối không thể chặt chém, nhưng cũng không thể miễn phí. Không lời không lỗ là tốt nhất, nếu không càng ngày sẽ càng không còn bằng hữu nữa.
Ngươi nhiều lần lỗ vốn, người nọ vẫn thích đến nhà, chứng minh đối phương không coi ngươi là bằng hữu. Ngươi mỗi lần đều kiếm được nhiều hơn bình thường, vậy thì càng rõ ràng, ngươi vốn chưa từng xem đối phương là bằng hữu. Nếu là loại sau thì cứ thoải mái, nhưng nếu là loại trước thì phải lo lắng rồi.
Sau khi xác định không còn khách đến, hai người phục vụ đã mệt rã rời, Đổng Thủy Tỉnh làm cho bọn họ hai tô hoành thánh lớn. Hắn nhìn màn đêm ngoài tiệm, thấy một nam tử đeo trường kiếm ngang sau người vượt qua ngưỡng cửa.
Hào hiệp Mặc gia tên là Hứa Nhược, vừa từ thành Lão Long trở về bến thuyền quận Long Tuyền, liền tìm đến nơi này. Hắn mỉm cười hỏi thiếu niên cao lớn kia:
- Tin tức liên quan tới nàng, ta đã phá lệ nói cho ngươi biết, vậy bây giờ ngươi đã quyết định rồi chứ?
Đổng Thủy Tỉnh gật đầu.
Nàng đã là người trong thần tiên, mình cũng không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Làm người nợ đao gì đó, sẽ có thể sống lâu thêm mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm.
Cho dù cuối cùng mình có thể đi chung với vị cô nương kia hay không, được nhìn nàng thêm mấy lần cũng là chuyện tốt.
- --------
Hồ Thư Giản đã xuất hiện một tiểu ma đầu họ Cố, tên là Cố Xán, đệ tử thân truyền của Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu ở đảo Thanh Hiệp. Hắn lại có thể sai khiến một con giao long, thực lực ngang với Kim Đan đỉnh cao. Trong cuộc nội chiến đồng môn lúc trước, con giao long kia đã giết cho đảo Thanh Hiệp thây ngã khắp nơi. Kỳ quái là từ đầu đến cuối Lưu Chí Mậu lại không ngăn cản, cho dù đại đệ tử bị con vật kia cắn chết, lão vẫn không hề lộ diện.
Nếu chỉ như vậy, hung danh hiển hách của Cố tiểu ma đầu còn không đến mức truyền khắp hồ Thư Giản, có thủy vực rộng nhất Bảo Bình châu. Sau lần đó, trên sóng biếc của hồ Thư Giản, thường xuyên có một đứa trẻ nhìn như ngây thơ đi dạo xung quanh. Lúc đầu còn có luyện khí sĩ lầm tưởng đứa trẻ này dùng pháp thuật ngự nước hay tránh nước, mới có thể hai chân bất động nhàn nhã bơi lội trên mặt hồ như vậy.
Thông thường mà nói, mọi người đều là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng có một lần, hơn hai mươi tên luyện khí sĩ trẻ tuổi sư môn quan hệ thân thiết, ngồi một chiếc thuyền lầu to lớn, kết bạn du ngoạn trên hồ, trong lúc vô tình gặp phải đứa trẻ kia. Hai bên đi ngược hướng, không ai muốn nhường đường, vì vậy đã xảy ra xung đột.
Lúc hai bên sắp va vào nhau, đứa trẻ khoanh hai tay trước ngực bỗng vọt lên cao, hóa ra dưới chân nó là một con giao long to lớn. Móng vuốt của giao long đè xuống, lập tức cắt đứt chiếc thuyền lầu kia.
Lúc đầu có luyện khí sĩ định ngự gió trốn khỏi thuyền chìm, lại bị cột nước trong miệng con vật kia phun trúng, chỉ còn lại một bộ xương. Sau đó đám luyện khí sĩ kia biến thành gà nhúng nước, bị giao long mỗi vuốt một người, thân thể tan tành. Những kẻ kém may mắn thậm chí còn bị nó bỏ vào miệng nhai.
Tất cả binh khí và thần thông đánh vào người nó đều giống như gãi ngứa, thậm chí nó còn lười tránh né. Trong đó một kẻ thê thảm nhất, là “người thông minh” muốn bắt giặc phải bắt vua trước. Hắn là một kiếm tu thân phận tôn quý, có một chút danh tiếng ở hồ Thư Giản nơi quần hùng tụ tập. Hắn định dùng phi kiếm bản mệnh ám sát đứa trẻ đứng trên đầu giao long kia.
Giao long vẫn luôn mang tâm tình chơi đùa, lập tức trở nên nóng nảy. Nó điều khiển nước hồ xung quanh người, dâng lên sóng lớn ngập trời, nhốt tên kiếm tu kia trong một lồng giam bằng nước vuông vức. Sau đó không biết con vật này đã sử dụng bí pháp nào, lại rút hết tất cả không khí, mặc cho kiếm tu kia linh khí khô kiệt, thân thể nổ tung mà chết.
Sau một tiếng vang lớn, trong lồng giam máu tươi tung tóe, giống như nở ra một đóa hoa màu đỏ to lớn.
Đứa trẻ kia khoanh chân ngồi trên đầu giao long, cười ha hả.
Một số tu sĩ cảnh giới Long Môn và lão đại cảnh giới Kim Đan gấp rút chạy tới, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều sợ hãi. Lúc trước nội chiến ở đảo Thanh Hiệp, bọn họ ở cách rất xa, hơn nữa khi đó con vật này cũng không thi triển thần thông tương tự như pháp thuật của luyện khí sĩ. Hôm nay bọn họ cách nơi này chỉ hơn trăm trượng, lại thấy con vật kia giống như đã mở mang đầu óc, hiểu được thần thông bản mệnh của mình.
Nếu như sách cổ về tộc giao long ghi chép không sai, chẳng phải chỉ cần nó tiến thêm một bước, sẽ là địa tiên danh xứng với thực? Giao long như vậy có thể biến ảo thành hình người, đặt trong thời đại viễn cổ giao long hưng thịnh, e rằng đã có tư cách sở hữu một tòa long cung trong sông lớn rồi.
Đám đại tu sĩ hồ Thư Giản tiếng tăm lừng lẫy, lúc đầu còn ôm lòng cầu may, muốn lén lút cứu vài môn hạ đệ tử. Nhưng một lão tu sĩ cảnh giới Long Môn cách đó mấy chục trượng dẫn đầu ra tay, lại bị con vật kia nhẹ nhàng vung vuốt, thân thể đột nhiên có thêm một dấu tay to lớn, nổ tung trên không.
Chém giết giữa tu sĩ năm cảnh giới trung, cho dù cách một hai cảnh giới, bình thường cũng sẽ không lập tức phân ra sống chết như vậy. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai cứu những đệ tử môn phái rơi xuống nước kia. Bọn họ đều lựa chọn làm người khôn giữ mình, nhanh chóng rút lui.
Sau đó có người lẻn vào đảo Thanh Hiệp, muốn ám sát ma đầu Cố Xán kia, kết quả đều bị Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu lần lượt đánh chết. Trong nửa năm lục tục có năm sáu lần ám sát, đều bị đảo Thanh Hiệp ngăn chặn.
Nửa năm sau, dùng Lưu Chí Mậu cầm đầu, Cố Xán và con vật kia làm chủ lực, giết đến hòn đảo môn phái của những thích khách kia. Cuối cùng đảo Thanh Hiệp chỉ lựa chọn một số thiếu niên thiếu nữ có tư chất tu đạo tốt, những người còn lại đều bị xử tử. Bọn họ còn lục tung khắp nơi, thu gom tất cả tài bảo pháp khí. Nhất thời đảo Thanh Hiệp có xu thế trở thành chủ nhân quần đảo hồ Thư Giản, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Hiện giờ Cố Xán và mẹ hắn sống trong phủ đệ nguy nga tráng lệ nhất đảo Thanh Hiệp. Mấy lần thầy trò hợp sức tiêu diệt môn phái ngọn núi, sau khi đại chiến hạ màn, Cố Xán đều sẽ bảo vị sư tỷ năm xưa mật báo cho hắn, chọn lựa một số hạt giống mỹ nhân dung nhan xuất sắc, tuổi tác không lớn, làm nhân tuyển người hầu tương lai. Hắn còn chuyên môn mời người dạy cầm kỳ thư họa cho bọn họ.
Hôm nay Cố Xán hiếm hoi không ra ngoài du ngoạn. Hắn theo mẫu thân đi tới nhà sau, lễ độ cung kính quỳ trên bồ đoàn, dập đầu thắp nhang cho một bài vị.
Những năm qua phu nhân sống trong sung sướng, dung nhan vóc dáng càng đẫy đà động lòng người. Sau khi bà ta đứng dậy, liền nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như đang báo tin bình an cho phu quân đã mất.
Cố Xán đứng trong phòng lớn trang nghiêm yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn hương khói lượn lờ phía trước. Đứa trẻ tay đã nhuốm vô số máu tươi, ngơ ngẩn không nói lời nào.
Hai mẹ con cùng nhau bước qua ngưỡng cửa, Cố Xán đột nhiên gọi một tiếng mẫu thân. Phu nhân dắt tay Cố Xán cúi đầu nhìn, dịu dàng hỏi:
- Sao vậy?
Cố Xán nặn ra một nụ cười, lắc lắc đầu, nói không sao.
- --------
Tại Kinh thành nước Nam Uyển, có một bé gái gầy gò bụng đói kêu ùng ục, quần áo rách rưới, ánh mắt lạnh nhạt. Cô cẩn thận đi tới phường Thanh Hà nơi quyền quý tụ tập, thành thạo lẻn đến cửa sau của một phủ đệ hào hoa.
Trời nắng chang chang, cô bé gầy gò đen nhẻm mồ hôi đầy đầu. Cô ngồi trong bóng mát của một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt trên không, ánh sáng đó khiến cô chảy nước mắt. Cô yên lặng dời mắt đi, lau nước mắt.
Rất nhanh cửa sau của ngôi nhà bị người ta lén lút mở ra. Một đứa bạn tuổi tác xấp xỉ với cô bé gầy gò, từ trong khe cửa chật hẹp chạy ra.
Đó là một thiên kim nhà giàu da dẻ trắng ngần, áo quần hoa mỹ. Cô vất vả ôm một cái hộp gỗ nhỏ, mồ hôi đầm đìa, đi tới trước người cô bé gầy gò, tươi cười rạng rỡ nói:
- Quà tặng cho cậu.
Trong hộp gỗ nhỏ có nước rỉ ra. Cô bé gầy gò nhíu mày cầm lấy hộp gỗ, ôm vào ngực, một tay đẩy nắp ra.
Bé gái xinh đẹp đối diện cười vui vẻ:
- Cậu còn nhớ không, mùa đông năm ngoái chúng ta đã cùng đắp người tuyết này. Tớ đã bảo người trong phủ đặt nó ở hầm băng, có thích không?
Cô bé gầy gò cúi đầu, nhìn chăm chú vào người tuyết nhỏ kia, không thấy rõ biểu cảm.
Bé gái xinh đẹp xuất thân từ nhà vương hầu quyền quý, giống như đang tranh công, ngây thơ hỏi đối phương có thích hay không. Cô bé gầy gò chậm rãi ngẩng đầu, hỏi:
- Đồ ăn thì sao?
Bé gái xinh đẹp ôi chao một tiếng, xin lỗi:
- Xấu hổ, quên mất rồi.
Vẻ mặt cô giống như đưa đám, không ngừng xin lỗi:
- Tớ phải lập tức theo cha mẹ đến chùa thắp hương cầu phúc, hôm nay không thể mang đồ ăn cho cậu rồi, xin lỗi...
Cô bé gầy gò nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn người tuyết trong hộp gỗ nhỏ. “Bộp” một tiếng, hộp gỗ “không cẩn thận” rơi xuống đất.
Bé gái xinh đẹp lã chã muốn khóc, vội vàng ngồi xuống. Cô bé gầy gò cũng ngồi xuống theo, đưa tay nhặt một hòn đá ở chân tường. Cô nhìn người tuyết nhỏ đã vỡ thành hai nửa trong hộp gỗ, sau đó giơ tay lên cao, dùng sức đập vào bé gái mặc quần áo gấm vóc kia.
Một cơn gió mát thổi qua. Bé gái xinh đẹp ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười, muốn nói với bạn tốt rằng không sao cả, lại kinh ngạc phát hiện trước mắt có một người xa lạ. Hắn mặc một bộ áo bào trắng như tuyết, còn đeo kiếm, bên hông treo một cái hồ lô nhỏ màu đỏ thẫm. Bé gái chớp chớp cặp mắt ngấn nước, khẽ quay đầu nhìn cô bé gầy gò đen nhẻm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Người đeo kiếm kia dắt tay bạn tốt của cô, mỉm cười chỉ về hướng cửa sau, nói:
- Em vào nhà trước đi. Em xem, có người đang chờ em kìa.
Quả nhiên quản gia Triệu gia gia đã tìm tới. Bé gái xinh đẹp ôm hộp gỗ nhỏ, hơi do dự, không biết nên đưa cho bạn của mình, hay là cầm về nhà tiếp tục cất trong hầm băng.
May mà người xa lạ kia đã quyết định thay cô:
- Cầm về đi, ở bên ngoài không giữ được, rất đáng tiếc. Các em có thể đợi đến mùa đông năm nay tuyết rơi, lại đắp người tuyết nhỏ này thành người tuyết lớn.
Bé gái gật đầu, ôm hộp gỗ nhỏ, tạm biệt người bạn tốt đã quen biết gần hai năm kia, sau đó rời đi.
Cô bé gầy gò im lặng không nói gì.
Sau khi cửa lớn đóng lại, Trần Bình An mới buông bàn tay nhỏ của cô bé ra. Đối với hành vi của con nhóc điên này, hắn cảm thấy thật khó tưởng tượng. Hai đứa bé rõ ràng quan hệ không tệ, chỉ vì đối phương quên mang đồ ăn một lần, lại muốn giết người?
Trần Bình An cúi đầu nhìn, hỏi:
- Ngươi là ai?
Cô bé kia ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại:
- Liên quan gì đến ngươi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT