Đánh xong trận cuối cùng, Tào Từ và sư phụ hắn cáo từ rời đi. Hai thầy trò rời khỏi Kiếm Khí trường thành, trở về Đại Đoan Trung Thổ.
Trước khi rời đi, Tào Từ nói với Trần Bình An:
- Trần Bình An, trước khi ngươi trở về núi Đảo Huyền, có thể giúp ta trông coi gian nhà cỏ nhỏ kia không?
Trần Bình An lau mồ hôi trán, cười nói:
- Không có vấn đề.
Đây là thiện ý đặc biệt của Tào Từ.
Thiếu niên áo trắng và cô gái võ thần đi trên đường phi ngựa, càng lúc càng xa.
Lão kiếm tiên nhắc nhở Trần Bình An:
- Ta sắp triệt tiêu thế giới nhỏ đây.
Trần Bình An gật đầu, ra hiệu mình không sao.
Lão kiếm tiên tiện tay loại bỏ cấm chế của vùng trời đất kia, kiếm khí lập tức cuộn trào tràn đến. Thần hồn Trần Bình An chấn động, bị thương không nhẹ, chỉ có thể dùng thủ ấn đứng thế đối kháng với nó.
Sau một canh giờ Trần Bình An mới có thể đi lại được. Hắn và Ninh Diêu đi tới gần tường thành phía nam. Nàng hỏi:
- Không sao chứ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chút thương thế này không tính là gì.
Ninh Diêu nhíu mày, chỉ vào ngực:
- Ta nói là chỗ này.
Ánh mắt Trần Bình An nhìn theo ngón tay mảnh khảnh như cọng hành của thiếu nữ, thật lâu không dời đi.
Ninh Diêu vỗ đầu hắn một cái.
Trần Bình An gãi đầu, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng:
- Trong lòng càng không sao.
Đầu của nam nhân, eo của nữ nhân, một cái không được đánh, một cái không được sờ. Nhưng mấy lời này Trần Bình An nào dám nói.
Ninh Diêu dựa lưng vào tường thành, tâm sự trùng trùng hỏi:
- Thật không sao chứ?
Trong vòng một ngày Trần Bình An đã thua ba lần, thua đến mức không thể thua được nữa.
Lần đầu tiên là Trần Bình An và Tào Từ so tài quyền pháp võ thuật, hai bên giống như hiểu ngầm, đều rất thuần túy. Trần Bình An nhiều lần xuất quyền, dường như vừa vặn chậm hơn Tào Từ một chút.
Không phải quyền pháp của Trần Bình An chẳng ra gì, ngược lại mấy quyền chiêu như Thần Nhân Lôi Cổ Thức, Vân Chưng Đại Trạch Thức do ông lão họ Thôi truyền thụ, khiến cô gái võ thần ở bên cạnh xem trận chiến cũng gật đầu mấy lần.
Tào Từ lại rất thoải mái nhàn hạ, giống như dạo chơi trong sân, không cần đoán cũng biết. Hắn nhiều lần đi trước một bước, quyền cước của Trần Bình An giống như đều đánh vào nơi mà hắn đã dự tính.
Trần Bình An không thể đánh trúng Tào Từ, một quyền cũng không.
Khi lão kiếm tiên và Ninh Diêu đều cảm thấy trận này đã đủ, cô gái võ thần lại mỉm cười đề nghị đánh thêm một trận. Hơn nữa còn bảo Trần Bình An cứ thoải mái mà đánh, không cần gò bó ở quyền pháp.
Trận thứ hai, Trần Bình An để phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm trợ trận, thậm chí còn dùng tới mấy loại bùa chú.
Thế nhưng Mùng Một và Mười Lăm vẫn chậm hơn thân pháp của Tào Từ, không nhiều không ít, vẫn chỉ kém một chút.
Lần này ngay cả Ninh Diêu cũng cảm thấy bất lực thay Trần Bình An.
Chuyện này giống như đánh cờ, cùng là danh thủ bậc chín, chín mạnh thắng chín yếu cũng không kỳ lạ. Nhưng nếu kỳ thủ chín mạnh này nhiều lần chỉ thắng nửa bước, nói lên chênh lệch giữa hai người không phải bình thường.
Trận chiến cuối cùng là do Trần Bình An tự mình đề xuất, Tào Từ gật đầu đồng ý.
Trận thứ ba, Trần Bình An bắt đầu thay đổi, không giống như đang so chiêu với Tào Từ, mà là đang so tài với chính mình, không ngừng cưỡng ép thay đổi quyền chiêu đã định. Mà Thần Nhân Lôi Cổ Thức hay Thiết Kỵ Tạc Trận Thức cũng vậy, đều là “thủ đoạn thần tiên” do ông lão họ Thôi rèn luyện trăm ngàn vạn lần. Loại hành vi này của Trần Bình An nhìn qua có vẻ như tự mình rối loạn.
Thế là Tào Từ xuất quyền, không chỉ nhanh hơn Trần Bình An một chút. Rất nhiều lúc Trần Bình An vừa mới xuất quyền, hoặc là thế quyền đi được nửa chừng, Tào Từ đã đánh tan quyền ý của hắn. Trần Bình An thua còn thảm hơn hai trận trước.
Nhưng ba người có mặt, cho dù là Ninh Diêu không thuộc võ đạo, cuối cùng đều nhìn ra Trần Bình An lâm thời biến trận, phương hướng là đúng. Chênh lệch chủ yếu nhất vẫn là cơ sở cảnh giới thứ tư.
Sau trận thứ ba, Tào Từ giơ ngón cái với Trần Bình An, chỉ nói bốn chữ: “Tiếp tục cố gắng.”
Nếu người xem trận chiến không biết Tào Từ và Trần Bình An, nhất định sẽ cảm thấy Tào Từ đang khiêu khích, diễu võ dương oai, hoặc là từ trên cao nhìn xuống người thua.
Tào Từ bình tĩnh ôn hòa, Trần Bình An tâm cảnh ổn định, cũng không thể thay đổi một sự thật. Cùng là võ phu cảnh giới thứ tư, hôm nay Trần Bình An là bại tướng dưới tay Tào Từ, đúng như ý nghĩa.
Cho nên Ninh Diêu có “kiếm tâm trong vắt, lộ ra sắc bén” mới hỏi như vậy, nàng lo lắng Trần Bình An sẽ thua trận thứ tư... tranh đấu tâm cảnh trong vô hình.
Một khi tâm cảnh võ đạo bị Tào Từ nghiền ép phá hoại, đừng nói là bước vào điểm cuối võ đạo, đời này Trần Bình An muốn bước vào cảnh giới thứ bảy cũng khó.
May mà Trần Bình An nói hắn không sao.
Ninh Diêu tin tưởng hắn. Lúc ở động tiên Ly Châu, nàng đã biết Trần Bình An không sợ chết. Hắn từng thiếu chút nữa chết dưới tay con vượn Bàn Sơn, thiếu chút nữa vì nàng mà đổi mạng với Mã Khổ Huyền.
Nhưng không sợ chết, không có nghĩa là không sợ thua.
Lúc còn tay trắng thì chẳng có gì để băn khoăn. Nhưng lúc trước ở nhà trọ Quán Tước, Ninh Diêu đã nhìn thấy một đống bảo bối. Nàng mới biết hóa ra Trần Bình An rất có tiền, hơn nữa còn có hi vọng võ đạo. Cho nên nàng lo lắng Trần Bình An sẽ đi vào bế tắc.
May mà không phải.
Hai người cùng ngồi trên đầu thành phía nam, vai kề vai.
Ninh Diêu đặt chồng hai thanh kiếm một mới một cũ lên đầu gối. Trần Bình An vẫn lưng đeo hộp kiếm chỉ còn lại một thanh kiếm gỗ hòe.
Thực ra nàng cảm thấy cái tên “Hàng Yêu” kiếm này rất tầm thường, nhưng vừa nghĩ tới Trần Bình An còn đeo một thanh Trừ Ma, cũng không tính toán với hắn nữa.
Hai nắm tay Trần Bình An chống lên đầu gối, thân thể nghiêng tới trước. Ngoài ngàn dặm là nơi trú ngụ của vô số đại quân yêu tộc, chen chúc như bầy kiến. Nghe Ninh Diêu nói mỗi lần đại quân yêu tộc tấn công Kiếm Khí trường thành, hẻm núi này sẽ chật cứng yêu tộc, nhưng trên đầu bọn chúng cũng sẽ có phi kiếm chi chít.
Khi Trần Bình An ở cùng với Ninh Diêu, đều là nghĩ gì thì nói nấy. Tán gẫu từ lão kiếm tiên Trần gia gia, đến Tào Từ và cô gái võ thần, cùng với vương triều Đại Đoan Trung Thổ Thần Châu của bọn họ, rồi đến đại thiên sư núi Long Hổ sở hữu một trong tứ đại tiên kiếm.
Nhắc đến tiên kiếm, tự nhiên lại kéo đến Đạo lão nhị được xưng là chân vô địch, bởi vì thanh tiên kiếm của ông ta được khen là “đạo cao hơn nhân gian một thước”. Sau đó lại nói đến núi Đảo Huyền của Đạo lão nhị, cuối cùng trở lại Kiếm Khí trường thành, quyền pháp của Trần Bình An.
Vòng tới vòng lui, nói chuyện tùy theo lòng mình.
Trần Bình An chưa bao giờ ngồi ở một nơi có tầm mắt rộng rãi như vậy, tâm cảnh càng sáng sủa, giống như trực tiếp đối mặt với một thế giới.
Hắn không kìm được nói:
- Ban đầu luyện quyền là để sống, đến khi không cần lo lắng tuổi thọ, lại nghĩ xem vì sao mà mình luyện quyền. Lần đầu tiên tôi cảm thấy xuất quyền cần phải nhanh, nhanh hơn bất cứ ai. Sau đó tôi lại cảm thấy mình xuất quyền không cần phải mạnh nhất, nhưng nhất định phải có đạo lý nhất. Cho nên tôi đọc sách, thỉnh giáo học vấn của người khác, học người ta cách đối nhân xử thế. Lúc tôi làm sai, cũng để người bên cạnh nói với tôi sai chỗ nào.
- Tôi nói đạo lý với người khác, suy cho cùng là để đối phương cũng nói đạo lý. Chứ không phải cảm thấy đạo lý của tôi nhất định là đúng. Chỉ tiếc trong chuyến đi này, rất nhiều người lại không muốn nói đạo lý.
Hắn đột nhiên nhớ tới kiếm tu Tả Hữu, người đàn ông kiếm thuật cao siêu, vô địch nhân gian. Hình như vị sư huynh này của Tề tiên sinh cũng không thích nói đạo lý.
Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm cho Ninh Diêu, sau đó đứng lên, phối hợp với Thập Bát Đình do A Lương truyền thụ, bắt đầu chậm rãi đánh quyền.
A Lương đã từng nói, Thập Bát Đình của ông ta không giống bình thường.
Ninh Diêu nhíu mày nói:
- Trần Bình An, mỗi ngày ngươi luyện quyền rất nhiều, còn nghĩ đến nhiều chuyện linh tinh như vậy sao?
- Tùy ý suy nghĩ một chút mà thôi.
Trần Bình An tươi cười, xuất quyền khoan khoái chậm rãi, không phải lười nhác mà là tự nhiên.
Ninh Diêu quay đầu nhìn Trần Bình An, thấy chân ý quyền pháp trên người hắn như nước chảy róc rách, hỏi:
- Vậy ngươi có nghĩ tới không, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy, sẽ làm chậm tu hành võ đạo. Tào Từ kia chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như ngươi.
Trần Bình An không dừng luyện quyền, cười nói:
- Hắn là thiên tài, hơn nữa chắc chắn là loại thiên tài giỏi nhất. Tôi thì không phải, mỗi bước đều phải nghĩ nhiều làm nhiều. Tôi là một người bình thường, chẳng phải cô cũng nói tôi quê mùa sao. Cho nên tôi nhất định mỗi bước đều phải làm được “không tệ”, sau đó mới là đúng, rất đúng, đúng nhất. Tôi không vội được, trước kia nung gốm nặn phôi, ngồi xuống là cả buổi chiều, chỉ khi không phạm sai lầm mới có thể làm ra phôi tốt, đạo lý rất đơn giản.
Hắn theo thói quen nói thêm một câu:
- Đúng không?
Ninh Diêu hỏi ngược lại:
- Đơn giản à?
Trần Bình An hơi nghi hoặc:
- Không đơn giản sao?
Ninh Diêu uống một hớp rượu trong hồ lô nuôi kiếm, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Đơn giản thì tốt.
Trần Bình An xuất quyền không còn dựa theo “Hám Sơn quyền phổ”, cũng không phải thế quyền do ông lão họ Thôi truyền thụ, mà là lâm thời nảy sinh ý tưởng, người đi theo quyền, lòng không lo nghĩ.
Lúc đi lúc dừng, lúc nhanh lúc chậm, tâm thần hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đồ sứ bản mệnh của ta đã vỡ rồi, cầu trường sinh của ta đã gãy rồi. Trước kia ta luyện quyền chỉ để kéo dài tính mạng, nhưng cuối cùng ta vẫn đi đến đây, tìm được cô.
Trần Bình An ta cảm thấy mình rất tài giỏi.
Hắn xuất quyền càng lúc càng nhanh, khiến cho gió mát thổi vào tay áo, kêu lên phần phật.
Lúc trước ngồi trên cầu vòm màu vàng trong biển mây, thần tiên tỷ tỷ đã nói, ta nhất định không thể phụ hi vọng của Tề tiên sinh. Bởi vì nàng lựa chọn ta là do tin tưởng Tề tiên sinh, mới bằng lòng cùng ông ấy đánh cược hi vọng một phần vạn.
Có một phần này, ta là một phần này, như vậy đã đủ rồi.
Trên đầu thành, quyền pháp của Trần Bình An bỗng từ nhanh biến thành chậm, lại không hề đột ngột. Hắn dời bước sang ngang, không ngừng xuất quyền về phía thế giới Man Hoang, trong nháy mắt lại từ chậm nhất biến thành nhanh nhất, rít gào thành gió.
Ông lão họ Thôi từng tuyên bố hào hùng, muốn cho võ phu trên thế gian nhìn thấy một quyền của ta, liền cảm thấy giống như ông trời trên cao.
Trần Bình An dường như đang trả lời một vấn đề trong lòng, vừa xuất quyền vừa cười lớn nói:
- Được!
Ninh Diêu há hốc mồm, đây còn là Trần Bình An sao?
Lần đầu tiên nàng cảm thấy đa sầu đa cảm, uống một hớp rượu đầy vị ưu sầu, vươn một tay ra than thở:
- Trần Bình An, bây giờ ta dùng một tay cũng không đánh lại vài tên như ngươi rồi.
Trần Bình An dừng xuất quyền, ngồi xổm xuống, cười nói:
- Cô đánh tôi, tôi sẽ không đánh trả.
Ninh Diêu trợn mắt nói:
- Ngươi còn là nam nhân sao? Nếu chuyện này truyền đi, dù là ở Kiếm Khí trường thành hay thế giới Hạo Nhiên, đều sẽ bị người ta cười chết.
Ánh mắt Trần Bình An kiên định:
- Nếu có một ngày cô bị người khác ức hiếp, bất kể khi đó tôi là cảnh giới võ đạo thứ mấy, tôi nhất định sẽ xuất quyền nhanh nhất.
Ninh Diêu chỉ chỉ về phía nam đầu thành:
- Đại yêu cảnh giới thứ mười ba đỉnh cao cũng không sợ?
Trần Bình An gật đầu.
Ninh Diêu chỉ chỉ sau người:
- Thánh nhân Văn miếu của thế giới Hạo Nhiên cũng không sợ?
Trần Bình An vẫn gật đầu.
Ninh Diêu chỉ chỉ lên đầu:
- Đạo Tổ và Phật Tổ cũng không sợ?
Trần Bình An gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ninh Diêu, đừng chết trên chiến trường nhé.
Ninh Diêu quay đầu đi, không nhìn Trần Bình An nữa. Nàng ôm hồ lô nuôi kiếm, nhìn về chiến trường vạn năm dưới chân, gật đầu một cái, ánh mắt kiên nghị:
- Ta không dám cam đoan chắc chắn sẽ không chết, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng sống tiếp.
Nàng đột nhiên cười lên:
- Trần Bình An, vậy ngươi mau trở thành đại kiếm tiên đệ nhất thiên hạ đi!
Trần Bình An gãi đầu nói:
- Tôi cũng không thể cam đoan, nhưng tôi sẽ nỗ lực.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Diêu, vai dựa vào vai.
Ninh Diêu hơi ngượng ngùng, liền nhẹ nhàng huých một cái, giống như muốn đẩy hắn ra. Trần Bình An lại dựa sát vào, vai của hắn cứ lắc tới lắc lui như vậy.
Cuối cùng hai người yên lặng nhìn về phía nam.
Một vai gánh hi vọng của Tề tiên sinh và thần tiên tỷ tỷ, một vai gánh kỳ vọng của cô nương yêu thích.
Mặc dù không phải dương liễu buông mành và cỏ mọc chim bay, không phải cảnh xuân vui vẻ và non xanh nước biếc, nhưng Trần Bình An cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, không thể tốt hơn được nữa.
- --------
Hai thầy trò Bùi Bôi và Tào Từ chậm rãi đi trên đầu thành. Tào Từ nhìn về hướng nhà cỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mặc dù cơ sở cảnh giới thứ ba của Trần Bình An vẫn chênh lệch khá lớn với con, nhưng con cảm thấy hắn có hi vọng nối gót mình.
Nữ võ thần cười nói:
- Như vậy đã đánh giá rất cao rồi.
Tào Từ hỏi:
- Sư phụ, người cảm thấy thế nào?
Cô gái khẽ lắc đầu:
- Ta cảm thấy thế nào không quan trọng, phải xem con và Trần Bình An sau này sẽ đi thế nào. Gia tăng cảnh giới nhanh hay chậm, cơ sở mỗi cảnh giới dày hay mỏng, võ đạo cuối cùng cao hay thấp. Đương nhiên, ai có thể sống lâu hơn càng cực kỳ quan trọng.
Tào Từ gật đầu, hỏi:
- Sư phụ, nếu không có bất ngờ lớn, người đại khái có thể sống bao lâu?
Đối với chuyện lớn sống chết này, giọng nói của cô gái vẫn thản nhiên:
- Võ phu cảnh giới thứ mười bình thường, cố gắng giảm bớt tiêu hao bản nguyên, bớt đi một ít đại chiến sinh tử gây ra mầm bệnh khó trừ, có thể sống đến khoảng ba trăm tuổi. Ta đại khái có thể sống nhiều hơn hai trăm năm. Hai trăm năm nhiều hơn này, lại có thể làm càng nhiều chuyện.
Tào Từ thở dài nói:
- Rốt cuộc vẫn là luyện khí sĩ sống lâu hơn.
Bùi Bôi không tỏ thái độ với chuyện này, hỏi:
- Về Trần Bình An, còn có ý kiến gì không?
Tào Từ lắc đầu:
- Không còn.
Bùi Bôi dặn dò:
- Trước khi bước vào cảnh giới thứ bảy, con có thể rời khỏi vương triều Đại Đoan, nhưng tuyệt đối không được đi tới châu khác.
- Biết rồi.
Thực ra Tào Từ không để tâm, võ đạo của hắn, đối thủ thật sự chỉ có chính mình.
Nữ võ thần cao lớn của Trung Thổ Thần Châu không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu Tào Từ.
Tào Từ bất đắc dĩ nói:
- Sư phụ, đừng xem con là đứa trẻ nữa.
Trước khi đi xuống đầu thành, Bùi Bôi nhìn về hướng nhà cỏ, rất nhanh lại dời mắt đi, cười cười.
Võ phu thuần túy cùng thời với Tào Từ, có lẽ sẽ rất bi ai.
Người tôn trọng ngưỡng mộ hắn, giống như đối diện với núi cao, cả đời chỉ có thể ngước đầu nhìn. Người hâm mộ đố kị hắn thì không thể đuổi kịp. Người thù ghét căm cận hắn sẽ càng khó chịu.
Bùi Bôi rất mong chờ đỉnh cao cuối cùng của đệ tử mình, dù sao cũng là võ không thứ hai (1).
- --------
Trần Bình An đã ở trên đầu thành gần mười ngày. Hôm nay Ninh Diêu đến rồi lại đi, nói là trong nhà có khách quan trọng, cần nàng lộ diện.
Trần Bình An tiếp tục đi thế dọc theo đầu thành. Sau khi đi được mười mấy dặm, hắn phát hiện phía trước có một cô bé mặc áo bào đen rộng thùng thình, cột tóc sừng dê xinh xắn, dường như đang ngủ gật. Cô bé vẫn luôn đứng lắc lư, giống như sau phút chốc sẽ rơi xuống đầu thành.
Trần Bình An thấy vậy liền hoảng hốt, không nhịn được muốn bước tới đỡ tiểu cô nương liều lĩnh kia. Có điều hai lần đi xa đã khiến hắn trưởng thành hơn không ít, cũng không tùy tiện ra tay.
Trần Bình An chỉ “này” một tiếng, giả vờ hỏi thăm, dùng tiếng địa phương Kiếm Khí trường thành mà Ninh Diêu dạy cho hắn nói:
- Ngươi có biết ông lão trong nhà cỏ là ai không?
Tiểu cô nương không để ý tới Trần Bình An, vẫn lắc lư trên đầu thành.
Trần Bình An dừng lại ở một khoảng cách tự cho là hợp lý, quan sát cô bé một cái. Trên gương mặt non nớt còn có nước mũi, quả nhiên là đang ngủ.
Thật là lớn gan.
Trần Bình An cảm thấy có lẽ cô bé là một thiên tài kiếm tu.
Trong nháy mắt, cô bé tóc sừng dê đứng không vững rơi thẳng xuống dưới thành.
Trần Bình An vô ý thức muốn lướt tới, nắm lấy cổ chân tiểu cô nương kia. Nhưng một bàn tay đã đặt lên vai hắn, khiến hắn không thể động đậy. Hắn quay đầu nhìn, phát hiện bên trái có một ông lão tóc trắng mặt mày hiền hậu, vóc người cao gầy, trên búi tóc cài trâm bạch ngọc.
Ông lão cười nói với Trần Bình An:
- Cậu nhóc, nghe khẩu âm của ngươi, là người xứ khác đúng không? Lòng dạ tốt, nhưng ở Kiếm Khí trường thành nhất định phải nhớ kỹ một chuyện, không nên gây phiền phức cho người khác, càng không nên gây phiền phức cho chính mình.
Ông ta chỉ về hướng tiểu cô nương “rơi xuống vách đá”:
- Vị ẩn quan đại nhân này không cần ngươi cứu. Một ngàn năm nay, cô ấy là kiếm tu chém chết yêu tộc năm cảnh giới trung nhiều nhất ở Kiếm Khí trường thành chúng ta. Nếu nói người mà yêu tộc hận nhất, Ần Quan đại nhân có thể xếp vào ba hạng đầu. Nếu ngươi đụng vào một góc áo của cô ấy, có lẽ sẽ phải chết, trừ khi lão đại kiếm tiên chịu ra tay với Ần Quan đại nhân.
Trần Bình An ôm quyền cảm ơn.
Ông lão cười nói:
- Lão phu họ Tề, nếu ngươi không để ý, gọi ta một tiếng Tề gia gia hoặc Tề tiền bối đều được. Hôm nay phía nam có rục rịch, ta vừa lúc cùng hảo hữu tuần tra đầu thành. Đoán rằng ẩn quan đại nhân cũng có hứng thú, chỉ mong sao đối phương triển khai thế công.
Ông ta nhớ tới một chuyện, đột nhiên bổ sung:
- Thôi đừng gọi ta là Tề gia gia, gọi Tề tiền bối là được rồi. Nếu không ta cảm thấy giống như đang chiếm lợi của lão đại kiếm tiên, như vậy cũng không được.
Vừa dứt lời, phía dưới tường thành chỗ hai người đứng bỗng phát ra những tiếng vang trầm.
Có lẽ là ẩn quan đại nhân rơi xuống đất gây ra chấn động.
Ông lão cười nhắc nhở:
- Mặc dù có lão đại kiếm tiên trông chừng, ẩn quan đại nhân cũng ở đây, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút. Dùng binh không có cách thức cố định, không biết lúc nào yêu tộc sẽ triển khai đợt tấn công kế tiếp. Được rồi, ngươi tiếp tục làm chuyện của mình đi.
Không thấy ông lão dời bước, đã xuất hiện trên đầu thành cách đó mười mấy trượng, giống như chuồn chuồn chạm nước, bóng dáng trong nháy mắt biến mất.
Trần Bình An nhảy xuống đầu thành, xoay người trở về nhà cỏ. Hắn đột nhiên nghe được trên mặt đất phía nam vang lên những tiếng động khó miêu tả, không phải loại khó chịu đâm rách màng nhĩ, mà là động tĩnh không lớn nhưng lại khiến người ta buồn nôn. Hắn vội vàng đi tới đầu tường, ngước mắt nhìn ra.
Trong hẻm núi mênh mông ngoài thành xuất hiện một đại yêu. Trần Bình An đứng trên đầu thành nhìn đối phương, giống như một người cúi đầu nhìn một con giun trong đất cách đó không xa.
Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng, thể hình chân thực của con giun kia nhất định cực kỳ khủng bố.
Sau đó hắn nhìn thấy đầu thành chỗ lúc trước vị ẩn quan đại nhân kia rơi xuống, nổ ra một chùm ánh sáng to lớn trắng như tuyết, giống như một hạt châu lăn về hướng đại yêu kia.
Trong hẻm núi bụi đất tung bay, đánh đến trời đất quay cuồng.
Khoảng một nén nhang sau, ẩn quan đại nhân trở về đầu thành, đứng cách Trần Bình An không xa. Cô há miệng, vươn hai ngón tay lắc lắc một cái răng, cuối cùng giống như không đành nhổ nó ra, chỉ nhổ một ngụm máu xuống đường phi ngựa. Cô hơi tức giận nghênh ngang đi trên đầu thành, đường phi ngựa rung chuyển theo từng bước chân.
Lão kiếm tiên dựng nhà cỏ trên đầu thành bất tri bất giác đi tới bên cạnh Trần Bình An, mỉm cười giải thích:
- Đối với cô ấy, không đánh chết đối phương là mình đã thua, cho nên khá bực bội. Thời gian này ai cũng mặc kệ cô ấy, nếu không sẽ rất phiền phức. Trước kia chỉ có A Lương hay lải nhải với cô ấy, thích đổ dầu vào lửa, thêm sương trên tuyết, dù sao cũng chịu được cô ấy đánh. Hôm nay A Lương đã rời khỏi Kiếm Khí trường thành, có lẽ cô ấy cảm thấy nhàm chán. Thực ra đại yêu kia không được may mắn lắm, chỉ lộ diện ở đây để tượng trưng mà thôi.
Lão kiếm tiên dẫn Trần Bình An đi về phía nhà cỏ, đột nhiên nói:
- Bởi vì một số nguyên nhân, ngươi là một ngoại lệ, cho nên ta cũng lải nhải với ngươi nhiều một chút.
Trần Bình An gật đầu, không nói gì.
Hôm nay sau khi màn đêm buông xuống, Trần Bình An rời khỏi gian nhà cỏ nhỏ của Tào Từ, ngồi trên đầu thành phía bắc uống rượu, ngắm nhìn thành trì to lớn đèn đuốc sáng rực, nhìn về hướng nhà của Ninh Diêu.
Vai trái hắn đột nhiên bị người ta vỗ một cái. Khi hắn nhìn sang trái, Ninh Diêu đã ngồi xuống bên phải hắn.
Lần này nàng mang tới một ít thức ăn, đặt ở chỗ nhà cỏ, còn xách một vò rượu lên đầu thành. Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm tới, Ninh Diêu đổ rượu vào trong đó.
Sau khi vò rượu trống không, Ninh Diêu tiện tay ném ra ngoài thành, rơi xuống đất cũng không phát ra tiếng vang. Dù sao cũng là một vò rượu nho nhỏ, không phải là ẩn quan đại nhân lúc trước.
Ninh Diêu uống một hớp rượu, bắt đầu ngơ ngẩn. Trần Bình An cũng ngơ ngẩn theo nàng.
Ninh Diêu nhẹ giọng nói:
- Có nói đạo lý hay không, thực ra không liên quan gì đến một người có sống tốt hay không.
Nàng vươn tay ra, chỉ về phía thành trì:
- Bên kia có một số người tư chất quá tốt, cho nên chỉ cần hắn lạm sát người vô tội trong quy củ, sẽ không ai làm gì được hắn. Đến chiến trường phía nam đầu thành, loại người này vẫn là đại anh hùng nổi danh, kiếm khí tận trời, dùng tư thế vô địch xuyên thủng đại quân yêu tộc. Cho dù là người thù hận hắn, cũng phải thừa nhận không có hắn thì sẽ rất khác.
Ninh Diêu lắc lư bầu rượu:
- Ta đã đi qua rất nhiều nơi ở thế giới Hạo Nhiên, gặp đủ loại người. Có một số người chỉ là đầu thai tốt, cả đời vinh hoa phú quý, không lo cơm áo, mỗi ngày oán trách nhân sinh không thú vị, càu nhàu nói mình quá khổ.
Nàng trả hồ lô nuôi kiếm cho Trần Bình An:
- Chuyện nhảm nhí, rất nhàm chán, đúng không?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:
- Cũng được. Người khác sống thế nào, mỗi người đều có đạo lý riêng, không hợp với tâm ý chúng ta chưa chắc đã sai.
Hắn uống một hớp rượu:
- Có chuyện phiền lòng à?
Ninh Diêu gật đầu:
- Có người muốn mua trảm long đài nhà ta, ta không muốn bán. Người ta liền ra giá cao, nói đạo lý, nói đại nghĩa, nói tình cảm mấy đời, cái gì cũng nói, khiến ta cảm thấy phiền phức.
Trần Bình An không nói lời an ủi, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Ninh Diêu.
Ninh Diêu bỗng cười lên:
- Nhưng chỉ cần nghĩ tới cuộc sống cực khổ của ngươi khi còn nhỏ, đói bụng lén khóc nước mắt nước mũi tèm lem trong ngõ Nê Bình, ta lại cảm thấy những chuyện này thực ra chẳng là gì cả.
Trần Bình An mỉm cười nhìn về phương xa. Gió mát thổi vào mặt, không còn cảm giác róc xương đâm tim như ban đầu, mà giống như gió nhẹ trong rừng núi quê nhà. Hắn ôn nhu nói:
- Vậy à.
Suốt đêm không nói chuyện, cuối cùng Ninh Diêu dựa vào vai Trần Bình An, vui vẻ ngủ say đến khi trời sáng. Trần Bình An không hề nhúc nhích, an tĩnh gác đêm.
Hắn đã từng đọc được một câu thơ rất động lòng người, nằm trên một tượng thần bằng đất ở mộ thần tiên quê hương, không biết do ai khắc lên: “Từ nhỏ ta chỉ một người, trông coi ngôi sao các đời.”
- --------
Chú thích:
(1) Văn không thứ nhất, võ không thứ hai: Người viết văn tốt, cũng không dám nhận văn chương của mình là đệ nhất thiên hạ. Người võ công cao cường, lại thường khoe khoang võ nghệ của mình là có một không hai. Câu này thường dùng để chỉ người luyện võ luôn không chịu đứng sau người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT