Ánh nắng ban mai rọi vào quán rượu. Lão chủ quán đang huýt sáo, trêu đùa con chim sẻ trong lồng kia. Chim sẻ nhỏ kiêu ngạo lạnh lùng như tiên tử trên núi. Ông lão lại đấu chí sục sôi, ra sức thi triển kỹ năng, huýt sáo càng nhanh hơn.

Thiếu niên phục vụ đang siêng năng quét dọn nhà cửa, bàn ghế vốn không nhiễm hạt bụi lại càng sạch sẽ. Thỉnh thoảng hắn còn hà hơi lên bàn ghế, dùng tay áo cẩn thận lau chùi, tỏ ra hài lòng. Giống như đối với thiếu niên bán rượu ở núi Đảo Huyền này, dọn dẹp đồ vật trong nhà chính là hạnh phúc lớn nhất trên đời.

Trần Bình An nằm trên bàn rượu khoan thai tỉnh lại, cũng không có cảm giác đầu muốn nứt ra sau khi say mèm, chỉ là cả người lâng lâng. Hắn ngỡ ngàng ngồi yên tại chỗ, cố gắng nghĩ xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nhớ mình đáp ứng đôi vợ chồng kia tới uống rượu vong ưu gì đó, ngay cả tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác cũng khó được uống, sau đó thì không nhớ gì cả. Đôi vợ chồng kia là ai, mình và bọn họ đã nói chuyện gì, bọn họ đã đi khi nào, tất cả đều quên hết.

Rõ ràng đã nói là rượu vong ưu, rốt cuộc thứ bị quên là gì?

Trần Bình An càng ưu sầu, luôn cảm thấy trong lòng có một sự thương cảm nhàn nhạt, đuổi cũng không đi. Giống như trời tờ mờ sáng, có một con chim sẻ đậu trên cửa sổ đất vàng ở nhà tổ ngõ Nê Bình, hót líu lo, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, nhưng lại không nỡ đuổi đi.

Trần Bình An nhìn quanh, chỉ thấy thiếu niên phục vụ đang siêng năng dọn dẹp và lão chủ quán nhàn nhã.

Hắn thử dò hỏi:

- Tính tiền?

Thiếu niên phục vụ đang ngồi xổm dưới đất lau một cái chân bàn, chỉ nhếch miệng không nói gì.

Ông lão cười nói:

- Các ngươi tổng cộng đã uống bốn vò rượu, trong đó ba vò là ta tặng. Thằng nhóc ngươi còn thật nợ một vò.

Trần Bình An hỏi:

- Bao nhiêu tiền?

Ông lão cười ha hả:

- Tiền? Nếu thật sự muốn dùng tiền mua một vò rượu hoàng lương, vậy thì hơi nhiều rồi.

Thiếu niên được ông chủ gọi là Hứa Giáp cười hì hì nói:

- Đêm qua có một thiếu gia nhà giàu của Ngai Ngai châu mộ danh tìm đến, muốn mua một vò rượu vong ưu mang về nhà. Ông chủ không muốn bán, nói là không phải chuyện tiền bạc. Thiếu niên kia vẫn cứ dây dưa, muốn hỏi rõ giá cả, kết quả vừa nghe được giá tiền đã bị dọa cho sững sờ. Hắn ngồi trên bậc thềm ngoài cửa ngẩn người cả đêm, có lẽ còn chưa hết hi vọng.

Trần Bình An hỏi:

- Lưu U Châu?

Ông lão gật đầu:

- Chính là thằng nhóc này, gia chủ tương lai của họ Lưu Ngai Ngai châu. Được khen là đa bảo đồng tử, trong vật một trượng chứa rất nhiều pháp bảo. Bởi vì phủ Viên Nhu nên núi Đảo Huyền cũng biết đến danh hiệu của vị thiếu gia giàu có này.

- Có lần hắn ở Trung Thổ Thần Châu kết bạn rèn luyện với người khác, bảy người đồng hành. Khi gặp phải kình địch, thằng nhóc này một hơi lấy ra bảy món pháp bảo tấn công thượng phẩm. Sau đó biến mình thành giống như mai rùa, không nói đến búa chú mang tên thánh nhân gì đó, chỉ riêng giáp thần tiên hứng sương đã mặc đến hai bộ. Mọi người dựa vào pháp bảo, đã đánh chết một âm vật địa tiên cao hơn bọn họ hai cảnh giới.

Rất dễ thấy, trong mắt lão chủ quán thì thằng nhóc này đáng để bàn luận mấy câu. Ông ta cười ha hả nói:

- Một thằng nhóc thú vị như vậy, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa không nhịn được, muốn tặng cho hắn một chén rượu hoàng lương.

Trần Bình An hơi xấu hổ, Lưu U Châu này sợ chết đến mức nào chứ. Hắn thấp thỏm nói:

- Lão tiên sinh, tính tiền ra sao?

Ông lão ngẫm nghĩ:

- Tạm thời chưa nghĩ ra phải tính nợ với ngươi như thế nào, sau này nghĩ ra rồi sẽ tìm ngươi.

Trần Bình An lập tức lo lắng bất an.

Ông lão cười nói:

- Cũng có thể hết đời này của ngươi, ta vẫn không nghĩ ra, cho nên đừng sợ.

Trần Bình An khẽ thở phào một hơi.

Hắn đứng dậy muốn rời khỏi quán rượu. Ông lão lại hỏi:

- Thằng nhóc, rượu hoàng lương còn dư non nửa vò, không uống hết rồi mới đi à?

Trần Bình An đưa tay lắc vò rượu một chút, quả thật còn dư lại non nửa vò, bèn nghi hoặc nói:

- Không thể mang đi sao?

Ông lão lắc đầu nói:

- Mang đi rồi thì không quên sầu được nữa, còn không bằng rượu bình thường, phung phí của trời, khuyên ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy. Rượu này có điểm đặc biệt, thực ra vợ chồng bọn họ mời ngươi uống bây giờ là lãng phí rất lớn, càng uống trễ mới càng tốt. Chỉ là thế sự khó cầu hai chữ “tốt nhất”, một chữ “tốt” là được rồi.

Trần Bình An lại ngồi xuống, tò mò hỏi:

- Không phải gọi là rượu vong ưu à, sao ông chủ lại nói là rượu hoàng lương?

Hứa Giáp mở to hai mắt, biểu cảm giống như gặp quỷ ban ngày:

- Ngươi không biết đây là đâu sao?

Trần Bình An càng khó hiểu:

- Chẳng lẽ không phải là núi Đảo Huyền?

Hứa Giáp nhếch miệng nói:

- Vậy chắc ngươi đã nghe nói đến đất lành Hoàng Lương chứ?

Trần Bình An vẫn lắc đầu.

Ông lão giải vây giúp Trần Bình An:

- Ngươi không biết cũng bình thường. Mảnh đất lành này cũng giống như động tiên nhỏ Ly Châu quê nhà ngươi, đã bị hủy rồi.

Hứa Giáp vội vàng ném khăn lau, lo lắng không yên nói:

- Ông chủ, ông chủ, tiếp theo để tôi nói. Tiểu thư bảo lúc tôi kể lại chuyện này thì rất anh tuấn.

Ông lão cười ha hả nói:

- Một là khuê nữ của ta mắt mù, hai là nó uống nhiều rượu nên mê sảng rồi. Ngươi cảm thấy cái nào có khả năng hơn?

- Tiểu thư rất tốt!

Hứa Giáp hắng giọng một tiếng, thấm ướt cổ họng, nghiêm túc nói:

- Hôm nay đất lành Hoàng Lương chỉ còn lại một chút di chỉ đổ nát. Năm xưa lúc đất lành Hoàng Lương vinh quang nhất, người chán nản trên thế gian đều muốn tới một chuyến, rất náo nhiệt. Mỹ nhân cảnh đẹp, rượu ngon mộng đẹp, trong mảnh đất lành này đều có, hơn nữa bảo đảm phù hợp tâm ý, đây mới là điểm hiếm có nhất.

- Nơi này còn có thể chiếu rọi ra đạo tâm của một người. Rất nhiều tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác miễn cưỡng bước vào năm cảnh giới cao, ban đầu may mắn đột phá cảnh giới, thực ra đã dùng rất nhiều bí pháp các nhà và tà đạo dị đoan. Cho nên bọn họ muốn đến cửa tiệm ở núi Đảo Huyền này một chuyến, trước tiên tách ra một hồn một phách bảo trì thanh tỉnh, sau đó uống một vò rượu vong ưu. Mượn cơ hội này quan sát đạo tâm của mình, phân tích kỹ càng, hoặc là bổ sung thiếu sót...

Hứa Giáp đang kể chuyện say sưa, ông lão lại không kiên nhẫn nói:

- Dừng lại, dừng lại! Một quyển lịch cũ lật tới lật lui, cũng sắp bị ngươi lật nát rồi. Tóm lại, hiện giờ đất lành Hoàng Lương chỉ còn lại một nơi là quán chúng ta mà thôi.

Trần Bình An rót một chén rượu, nhìn xung quanh, thật sự không thể liên tưởng một mảnh đất lành với một cửa tiệm.

Hắn uống một hớp rượu, hỏi:

- Lão tiên sinh, hôm qua tôi không say rượu nói năng lung tung đúng không? Còn có đôi vợ chồng kia đâu rồi?

Ông lão hỏi ngược lại:

- Không nhớ à?

Trần Bình An lắc đầu.

Ông lão cười nói:

- Chính ngươi cũng không nhớ được, tại sao một người ngoài như ta phải nhớ?

Trần Bình An không thể phản bác, yên lặng uống rượu.

Vẫn không uống ra ngon dở, nhưng lại cảm thấy dễ vào miệng.

Ông lão nghĩ tới một chuyện, bèn chỉ vào một bức tường, nói với Trần Bình An:

- Nhìn thấy bức tường kia không, người có thể ngồi xuống uống rượu, đều có thể đề thơ lên đó, hoặc là viết mấy câu cũng được.

Hứa Giáp ra vẻ cụ non nói:

- Uống rượu rồi, một loại là say ngã, nửa đời sau sống trong vò rượu, đến chết cũng không thể tỉnh rượu. Một loại là hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấu nhân sinh, một đời còn chưa qua hết đã nếm trải tư vị mấy đời. Những chữ do hai loại người này viết ra, ta đều cảm thấy rất thú vị. Quan khách, ngươi có muốn thử không?

Ông lão vừa bực vừa buồn cười nói:

- Ngươi cũng vừa té ngã đúng không, răng sắp rớt hết rồi. Người lớn bằng cái rắm, lại suốt ngày muốn học theo A Lương, ngươi không thấy xấu hổ à.

Hứa Giáp hùng hồn nói:

- Tiểu thư thích A Lương như vậy, tôi không học hắn thì học ai?

Ông lão cảm khái nói:

- Học hỏi ta thì sống, bắt chước ta thì chết. Ngươi đã thấy nhiều sâu rượu như vậy, nghe nhiều lời say như vậy, chút đạo lý này cũng nghĩ không thông sao?

Hứa Giáp cười hì hì nói:

- Tôi học A Lương, cũng không học ông.

Ông lão ném một chén rượu qua:

- Suốt ngày chỉ biết khua môi múa mép với ta!

Hứa Giáp nhẹ nhàng chụp lấy chén rượu, ném trả cho ông lão, sau đó chạy đi mang một cây bút lông tới cho Trần Bình An:

- Hãy lưu lại một chút tưởng niệm trên đó.

Trần Bình An để chén rượu xuống, bất đắc dĩ nói:

- Chữ ta viết rất xấu.

Hứa Giáp trợn trắng mắt, nói:

- Có thể xấu hơn mấy con giun bò của A Lương à? Hơn nữa dù là những chuyên gia thư pháp nổi tiếng thiên hạ, không phải cũng bị người trong nghề nói thành cóc bị đá đè, rắn chết treo cành, võ tướng thêu hoa, bà già mặc giáp sao?

Hắn thấp giọng nói:

- Ta nói thật với ngươi, bất cứ chữ của người nào trên đó, cho dù có xấu, đứng trước chữ của A Lương đều sẽ thành đẹp như thiên tiên. Không tin ngươi tự đi qua xem thử.

Trần Bình An cũng không cầm lấy bút lông, đứng dậy đi tới bức tường. Nhìn từ xa thì đây chỉ là một bức tường trắng, không có bất cứ thư pháp nào. Nhưng đến gần nhỉn lại, mới phát hiện trên đó viết đầy thơ từ, câu cú và lời răn, muôn màu muôn vẻ.

Có thư pháp như hạc đứng giữa bầy gà, câu từ viết theo lối chữ thảo, diện tích rất lớn. Giống như gấm hoa rực rỡ, cỏ cây khoe sắc, chỉ có một vị tuyệt thế giai nhân chiếm hết cảnh quan.

Cũng có một số bút tích không ăn khớp. Trong đó nổi bật nhất là một hàng chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả Trần Bình An cũng cảm thấy khó coi. Nội dung càng khiến người ta không còn gì để nói: “Vừa nghĩ tới có nhiều cô nương si mê chờ ta như vậy, lương tâm của ta lại cảm thấy đau”.

Mấu chốt là cuối câu còn nguệch ngoạc vẽ một gương mặt cười và một ngón cái. Không cần hoài nghi, đây nhất định là do A Lương tự tay viết, người bình thường cũng không có mặt mũi viết những chữ này.

Trần Bình An nhịn cười, quay đầu hỏi:

- Lão tiên sinh, câu này cũng giữ lại sao?

Hứa Giáp chán nản nói:

- Một là A Lương không biết xấu hổ, nói rằng cứ lau một chữ thì coi như hắn đã trả xong một vò rượu. Hai là tiểu thư nhà ta rất thích những lời này, cảm thấy A Lương đang khen cô ấy. Tiểu thư nhà ta còn đặc biệt dùng một vò rượu hoàng lương, thuê một vị tổ sư tiểu thuyết gia viết một bộ tiểu thuyết son phấn, chuyên môn viết về cô ấy và A Lương... Ông chủ, gọi là gì ấy nhỉ?

Ông lão cười nhạt nói:

- Buồn Triền Miên.

Hứa Giáp gật đầu nói:

- Đúng. Thực ra khi đó tiểu thư còn ám thị cho vị tổ sư tiểu thuyết gia kia, viết càng thẳng thắn lộ liễu càng tốt. Sau đó đoán chừng người nọ thật sự không hạ bút được, liền viết súc tích một chút. Tiểu thư rất không vui, chuyến này rời nhà ra ngoài, nói là bỏ nhà theo trai. Thực ra còn có một mục đích khác, đó là tìm tổ sư tiểu thuyết gia kia gây phiền phức. Tiểu thư chê văn chương của hắn viết kém, là kẻ lường gạt mua danh trục lợi, nhất định phải ở trước mặt nhổ nước bọt vào mặt hắn.

Ánh mắt Trần Bình An đảo qua bức tường cao, cuối cùng cúi đầu, lại nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trong góc, vẫn do A Lương viết, nhưng không hề nổi bật: “Tiểu ■, giang hồ không có gì hay, cũng chỉ có rượu là tạm được.”

A Lương lại bôi đen hết một chữ phía sau chữ “tiểu”.

Trần Bình An hỏi:

- Viết gì cũng được sao?

Hứa Giáp đưa bút tới, gật đầu nói:

- Đương nhiên, chỉ cần viết ở chỗ trống, cái gì cũng được.

Hứa Giáp không quên nhắc nhở:

- Quan khách, cũng đừng viết là ta đến chỗ này dạo chơi gì đó, quá tầm thường rồi. Cho dù là nội dung không biết xấu hổ như A Lương, cũng tốt hơn là câu trên.

Trần Bình An cầm bút, đột nhiên xoay người chạy đến bàn rượu, uống một hớp rượu lớn. Sau đó mới trở lại bức tường, ngồi xổm cầm bút, viết một chữ “Tề” nho nhỏ phía trên chữ bị bôi đen kia.

Tiểu Tề, giang hồ không có gì hay, cũng chỉ có rượu là tạm được.

Ông lão trêu chọc:

- Thực ra chữ này không có linh khí gì, chỉ là ngay ngắn, nhưng nằm bên cạnh chữ của A Lương lại rất tốt. Cái này gọi là gian dối, không được, cứ tùy tiện viết một chút ở chỗ khác.

Trần Bình An gật đầu, tiếp tục tìm chỗ trống. Thế nhưng khu vực chính giữa bức tường đã chi chít chữ, nếu muốn tận dụng triệt để không gian thì cũng được, nhưng lại cảm thấy bất kính với tiền nhân. Hơn nữa người dám đặt bút ở chính giữa, phần lớn chữ viết đều rất đẹp, rất có ý vị.

Trần Bình An thật sự không dám đặt bút ở chính giữa, bèn cố gắng nhìn về hai bên và trên dưới. Hứa Giáp lên tiếng nhắc nhở, đưa tay chỉ vào hai nơi, ở đó còn chỗ trống không nhỏ. Một chỗ ở cao nhất bên phải, một chỗ ở thấp nhất bên trái.

Trần Bình An liền dời bước ngồi ở ngoài cùng bên trái, hít thở sâu một hơi, viết xuống ba chữ.

Trước khi viết chữ, hắn nhớ tới lầu Kính Kiếm có nhiều kiếm tiên và tiên kiếm như vậy, cho nên ba chữ dưới ngòi bút là “kiếm khí dài”.

Hứa Giáp cảm thấy ba chữ này chẳng có gì đặc biệt, rất nhàm chán, bèn khẽ lắc đầu, không cho là đúng. Hắn không nhịn được nhỏ giọng nói:

- Vừa nhìn đã biết là không đọc sách nhiều.

Ông lão hiếm hoi hùa theo người phục vụ, gật đầu cười nói:

- Còn có không uống rượu đủ. Này, thiếu niên họ Trần Đại Ly, đừng gấp gáp. Trước tiên cứ uống một chén rượu lớn, uống sảng khoái rồi thì viết một chút lời thật lòng, cũng không khó khăn như ngươi nghĩ. Mời các ngươi uống ba vò rượu, có thể viết ba câu, còn một cơ hội cuối cùng.

Trần Bình An đã trả bút lông cho Hứa Giáp, cười nói với ông lão:

- Không viết nữa.

Ông lão cũng không để bụng. Tiên nhân say rượu lưu thư pháp, vốn là một chuyện nhỏ để cầu điềm lành, thêu hoa trên gấm mà thôi. Thiếu niên đã không viết được chữ tốt, hiện giờ càng không phải là kiếm tiên, ông ta đương nhiên cũng không ép buộc.

Trần Bình An do dự một thoáng, hỏi:

- Lão tiên sinh, nửa vò rượu này có thể bảo lưu không? Tôi muốn đi Kiếm Khí trường thành một chuyến, sau khi trở về lại uống, được không?

Hứa Giáp lắc đầu:

- Quán rượu chúng ta cũng không có quy củ này. Một vò rượu hoàng lương đã mở nắp, phải uống một hơi cạn sạch, không có lý nào bước ra cửa rồi lại tới uống.

Ông lão suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:

- Lần này có thể.

Hứa Giáp bực bội hỏi:

- Vì sao?

Ông lão đặt lồng chim xuống bên tay, nằm trên quầy, mỉm cười nói:

- Ta thích cách nói “bảo lưu” này, may mắn, tốt lành.

Trần Bình An bước ra ngưỡng cửa quán rượu, lại lảo đảo một cái. Sau khi đứng vững, hắn quay đầu nhỉn, lại chẳng thấy quán rượu nào, hoàn toàn trống rỗng.

Trong quán rượu không biết đã đi đâu kia, ông lão mở lồng chim ra, chim sẻ nhỏ có mỏ màu vàng bay ra khỏi lồng. Chỉ là nó không bay đến gần bức tường kia, thành thạo điều tra khí vận võ đạo của một người, mà nhanh chóng quay trở về lồng chim, khiến cho Hứa Giáp trợn mắt há mồm.

Ông lão ngẫm nghĩ, thở dài nói:

- Bỏ đi, một thiếu niên ở châu nhỏ mà thôi, cho dù có manh mối duyên phận này thì thế nào. Trăm năm ngắn ngủi, có điều tra hay không cũng không quan trọng nữa.

Hứa Giáp trừng mắt nhìn một hàng chữ viết ở nơi cao nhất. Phần lớn mọi người đều viết từ trên xuống dưới, chữ thành một hàng. Trăm năm nay ngoại trừ A Lương, một vị nữ khách trước đây không lâu là người thứ hai viết chữ ngang. Hơn nữa còn dọa cho chim sẻ nhỏ bay lung tung, cả buổi cũng không dừng lại, giống như bị mắc bệnh nặng.

Hứa Giáp không nhịn được oán giận nói:

- Đều do khí vận võ đạo của cô gái võ thần kia, khí thế quá dọa người!

Ông lão hiền hiền từ nhìn còn chim sẻ nhỏ đáng thương kia, lẩm bẩm nói:

- Khổ cho ngươi rồi.

Thế gian có một đôi chim sẻ đặc sắc, có thể mổ khí vận văn học, ngậm khí vận võ đạo. Tương truyền chim sẻ trống bị chưởng giáo Lục Trầm của Đạo gia bắt được, chim sẻ mái thì được tổ sư Tạp gia (1) chăn nuôi.

- --------

Trần Bình An đi trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Mặc dù bữa rượu này uống một cách hồ đồ, nhưng đã uống rượu rồi, đi ra khỏi quán, hắn đột nhiên nghĩ rõ một chuyện.

Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống rượu hoa quế còn dư lại không nhiều, vừa uống vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ninh cô nương, có lẽ thật sự không thích ngươi. Nếu không lúc trước ở động tiên Ly Châu, đã nói là muốn tặng vỏ kiếm cho ngươi, lần này sao có thể giả vờ quên mất?

Trần Bình An, ngươi đúng là một tên xui xẻo. Ninh cô nương nào có thích hay không thích, rõ ràng là ghét hay không ghét ngươi mới đúng.

Nghĩ đến đây, thiếu niên tìm vui trong khổ, cảm thấy thanh thản. Dù sao chuyến đi giang hồ này cũng không uổng phí, mình đã tăng thêm rất nhiều kiến thức.

Hắn vẫn quyết định tự mình đi đến Kiếm Khí trường thành một chuyến. Hắn không ngừng tự nói với mình, chỉ là muốn đi xem những chữ lớn khắc trên đầu tường Kiếm Khí trường thành. Chẳng qua ở một nơi một lúc nào đó, “vô tình” gặp được một cô nương, mỉm cười chào hỏi nàng. Chỉ là giữa “trùng hợp vậy à” và “cô cũng ở đây à”, hắn không chắc lời mở đầu nào thích hợp hơn.

Trần Bình An nghĩ rất chuyên chú, đến nỗi không phát giác phía sau mình, có một cô nương mặc trường bào màu xanh sẫm đã sắp tức chết rồi.

- --------

Chú thích:

(1) Tạp gia: Một học phái thời Tiên Tần, dung hợp các học thuyết thành một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play