Trần Bình An đã vẽ sai một lá bùa chém khóa. Nếu nói trước đó bút lông chạm đến giấy bùa là cảnh tượng trăng sáng mọc trên biển, vậy sau khi lá bùa này vẽ xong, lại giống như một vầng mặt trời đỏ. Mặt trời lớn như miệng giếng, chỉ là không có cảm giác nóng cháy mà là ấm áp ôn hòa.
Sau khi Trần Bình An nói ra tám chữ kia, lá bùa này giống như mất đi chân khí dẫn dắt, lắc lư rơi xuống mặt biển, sau đó chậm rãi chìm vào khe Giao Long, không còn gây nên cảnh tượng kỳ lạ trên biển.
Những sinh vật to lớn uốn lượn chiếm cứ dưới khe Giao Long, không một ngoại lệ đều hóa thành ông lão hoặc bà lão, rời khỏi sào huyệt. Bọn họ đứng trên vách đá khe biển, chắp tay thi lễ với lá bùa kia.
Rất nhiều loài thuộc giao long còn nhỏ hồ đồ, chiến lực yếu đuối, không có cơ hội tham gia đại chiến đảo Quế Hoa lần này, hoặc là bị ông cha cưỡng ép nhốt dưới đáy biển. Những đứa trẻ này dù chưa ngưng tụ thành hình người, nhưng cũng tát nước theo mưa, đi theo đám người già vai vế tương đồng với lão giao long áo vàng, gật đầu tôn kính lá bùa kia.
Những sinh vật lớn không biết đã sống bao nhiêu năm, lần lượt thi triển bí thuật thần thông, dùng tiếng nước viễn cổ khiển trách những hậu duệ giao long đang công kích đảo Quế Hoa, lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc.
Lão tổ các nhà đều tuyên bố, trong vòng nửa nén nhang nếu có người không trở lại khe Giao Long, sẽ bị trục xuất ra khỏi bản tộc. Sau đó phải chịu nỗi đau lột da, cuối cùng bị ném lên mặt biển trôi nổi phơi nắng ba năm, sống sót mới có cơ hội nhận tổ quy tông. Những rồng nước “trai tráng” và rắn trăn kia đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, kinh ngạc và bất cam.
Lần này bọn chúng theo lão giao long áo vàng đại chiến đảo Quế Hoa, trước đó lão tổ đã ngầm cho phép. Những hậu duệ giao long trẻ tuổi này, phần lớn đã từng chịu khổ ở Nam Hải và Bà Sa châu. Sở dĩ bọn chúng đi theo lão giao long áo vàng kia, là hi vọng một ngày nào đó có thể đến Bà Sa châu đại sát bốn phương, giết sạch con cháu họ Trần thuần nho và luyện khí sĩ bố trí canh phòng ở duyên hải.
Nhưng bây giờ lão tổ đã ra lệnh, mà lão giao long áo vàng kia cũng không có dị nghị. Bọn chúng đành phải ào ào tung người nhảy lên, rời khỏi đảo Quế Hoa, lao về phía mặt biển. Sau khi vào nước, từng con quay về chỗ ở, đòi lão tổ một câu trả lời.
Sau đó là lão giao long áo vàng chưa tiếp nhận pháp chỉ, chém một kiếm vào thiếu niên đã phá hư mưu đồ trăm năm của mình.
Lục Trầm sắc lệnh?
Lục Trầm là ai, lão giao long đương nhiên có biết. Nghe tổ tiên của lão nói, trước khi phi thăng, vị chưởng giáo Đạo gia này thích ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ du lịch bốn biển, dường như không thích ở trên đất liền lắm.
Nghe đồn còn có một thuyền phu chuyên chèo thuyền cho Lục Trầm, lúc ra biển chỉ mới ba mươi tuổi. Đợi đến khi Lục Trầm phi thăng ở Bắc Hải, hắn mới một mình lái thuyền trở về đất liền. Khi hắn về đến nhà, lại phát hiện non sông nước nhà quen thuộc đã không còn, tên của hắn được lưu trong gia phả ba trăm năm trước. Sau đó người chèo thuyền này một lần nữa ra biển, tìm kiếm hỏi thăm Lục Trầm, từ đó không còn tin tức.
Lão giao long áo vàng có sợ chưởng giáo Lục Trầm không? Đương nhiên là sợ, nhưng chắc chắn không đến mức vừa nghe tên đã run rẩy. Bởi vì lão ở thế giới Hạo Nhiên này, còn Lục Trầm lại ở thế giới Thanh Minh kia.
Loại người càng tôn quý như Lục Trầm, càng không dễ ghé bước đến một thế giới khác. Hơn nữa quy củ phức tạp, mỗi hành động đều sẽ bị thánh nhân Nho gia trông chừng.
Một khi Lục Trầm tự mình ra tay sẽ phá hư quy củ. Đến lúc đó thánh nhân Nho gia mà lão giao long áo vàng ghét cay ghét đắng, ngược lại sẽ biến thành bùa hộ mệnh của lão và khe Giao Long. Thậm chí người ra tay tương trợ, rất có thể sẽ là lão tổ họ Trần thuần nho vai gánh trời trăng kia.
Mặc dù không quá sợ hãi, nhưng cũng không thể phớt lờ. Khiêu khích thánh nhân, cho dù cách một thế giới cũng không phải là chuyện tốt.
Trong lòng lão giao long áo vàng cười lạnh. Vị chưởng giáo này xuất thân từ thế giới Hạo Nhiên, lại cai quản một nhánh đạo thống ở thế giới khác, đúng là lấy một cái tên rất hay.
Còn về thiếu niên trước mắt vừa lấy ra một đôi Sơn Thủy ấn ngăn cản kiếm khí, lão giao long áo vàng chỉ nhếch miệng. Loại chuyện này chỉ có thể làm một lần, không thể làm lần hai. Mặc dù lão hận thiếu niên này đến thấu xương, nhưng cũng buộc phải dừng tay. Chuyện hôm nay đã vượt quá dự tính, không chừng đã rước lấy ánh mắt tuần tra bên bờ Nam Hải Bà Sa châu. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu để nắm được đằng chuôi thì sẽ làm hư chuyện lớn.
Lão giao long tấm tắc cười nói:
- Đáng tiếc cho con dấu này, có thể ngăn cản một kiếm toàn lực của kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác, một cái giỏ cá rách nát không thể nào so sánh được. Thằng nhóc, bây giờ có đau lòng không?
Trần Bình An hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Nếu trong nhà ta có rất nhiều đá mật rắn thượng đẳng của động tiên Ly Châu, cần bao nhiêu viên mới có thể đổi lấy đảo Quế Hoa an ổn thông hành?
Lão giao long áo vàng hơi sững sốt:
- Ngươi muốn nói tới động tiên Ly Châu phía trên bắc bộ Bảo Bình châu? Đối với chúng ta, đá mật rắn hàng đầu tràn đầy linh khí, tầm quan trọng không thua gì một khối trảm long đài đối với kiếm tu. Loài thuộc giao long dưới Nguyên Anh, một viên đá mật rắn thượng đẳng có thể giúp gia tăng một cảnh giới ổn định. Để ta tính xem, một đảo Quế Hoa, một Quế phu nhân, tính mạng của hai ngàn luyện khí sĩ... Thằng nhóc, trừ khi ngươi có một đống lớn đá mật rắn mới được.
Lão giao long áo vàng vươn hai bàn tay ra, lật một cái:
- Ít nhất hai mươi viên. Ngươi có sao?
Trần Bình An lắc đầu:
- Những năm qua đã tặng ra một ít, không còn nhiều như vậy nữa.
Hắn giãy giụa đứng lên. Cây quế do một nhành quế sinh trưởng thành, đã bị hủy dưới kiếm khí của lão giao long. Hắn cất bút lông và Thủy ấn trơ trọi, bỏ vào trong vật một tấc. Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm nhanh chóng lướt ra khỏi thần hồn đang dao động, trở về hồ lô nuôi kiếm. Lần này Trần Bình An không che giấu nữa, dù sao lão giao long cũng đã sớm nhìn thấu rồi.
Lão giao long áo vàng nheo mắt lại, cảm thấy trong hộp gỗ sau lưng thiếu niên, có một thanh kiếm mang đến uy hiếp không nhỏ.
Một lá bùa Lục Trầm sắc lệnh đảo lộn càn khôn, một mớ đá mật rắn động tiên Ly Châu, một đôi Sơn Thủy ấn, một cây bút lông “hạ bút hữu thần”, một hồ lô nuôi kiếm phẩm chất không tệ, hơn nữa còn họ Trần. Trong lòng lão giao long áo vàng càng xác định, dừng tay đúng lúc là một hành động rất sáng suốt.
Đáng tiếc, đáng tiếc, loại người như vậy, nếu vừa rồi dùng một kiếm chém chết mới là không còn hậu hoạn. Còn như đủ loại trắc trở sau đó, lão hoàn toàn không sợ. So sánh tu vi cảnh giới, một thánh nhân giả tạo như lão còn không dám kiêu căng, nhưng nếu so sánh chỗ dựa, lão cảm thấy mình sẽ không thua bất cứ người nào.
Lão giao long nhìn ông lão chèo thuyền đã bị thương bản mệnh nguyên thần, vẻ mặt đề phòng đứng sau người thiếu niên, cười nói:
- Yên tâm, lá bùa chém khóa kia mặt mũi rất lớn, lá gan của ta chỉ có thể chống đỡ ra tay một lần thôi.
Lão dời mắt đi, một lần nữa nhìn Trần Bình An:
- Ngươi đã có đá mật rắn, vì sao lúc đầu không nói ra? Nếu không cần gì phải có trận chiến này, tổn thương hòa khí giữa hai bên?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Ngươi đang nói đùa hay là nghiêm túc vậy?
Sắc mặt lão giao long áo vàng âm trầm.
Ông lão chèo thuyền cười lạnh nói:
- Tình hình lúc đó, ngươi đã nắm chắc phần thắng, giết người đoạt bảo còn không kịp, sẽ ngồi xuống nói chuyện làm ăn với một thiếu niên sao?
Lão giao long áo vàng không để ý tới lời chế nhạo của ông lão Kim Đan, chỉ nhìn chăm chú vào thiếu niên:
- Người quá thông minh, sống không lâu đâu.
Trần Bình An quay đầu nói:
- Lão tiền bối, ngài hãy trở về đảo Quế Hoa trước. Ta có mấy lời muốn nói riêng với con... với lão giao long tiền bối.
Lão chèo thuyền lắc đầu, trầm giọng nói:
- Giữ lại rừng còn xanh, lo gì không củi đốt. Trần Bình An, ngươi còn trẻ, đại đạo tu hành trải qua những vấp váp này, phúc họa khó nói, không cần bất an...
Không biết có phải ảo giác hay không, ông lão luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt, dường như vẫn đắm chìm trong thần ý của lá bùa kia, chậm chạp không thể thoát ra.
Trần Bình An cười cười:
- Lão tiền bối, trong lòng ta hiểu rõ.
Hắn muốn chắp tay ôm quyền tỏ lòng biết ơn, nhưng chỉ nhấc được tay phải, còn cánh tay trái viết chữ lại không cong lên được. Hắn liền dùng nắm tay phải gõ nhẹ vào ngực:
- Chờ ta trở lại đảo Quế Hoa, sẽ mời lão tiền bối uống rượu.
Ông lão do dự một thoáng, gật đầu, trở lại con thuyền nhỏ gần đó, chậm rãi lái về phía đảo Quế Hoa. Sau khi lão chèo thuyền rời xa, Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, Mùng Một và Mười Lăm lơ lửng trên vai thiếu niên, sau đó lại lấy Thủy ấn kia ra.
Lão giao long áo vàng cười nói:
- Thế nào, muốn liều mạng với ta à?
Trần Bình An nhếch miệng:
- Nói chuyện với một số kẻ, nắm tay không cứng thì đạo lý có tốt đến mấy cũng không nghe lọt. Lá bùa chém khóa vừa rồi chính là minh chứng. Vì vậy có thể thấy, đạo lý mà ta tự nghĩ ra này vốn hiệu nghiệm với các ngươi. Ta hỏi một vấn đề, Phạm gia, Quế phu nhân và ngươi đã lập ra quy củ gì, khiến cho ngươi có thể ngang nhiên giết chết hơn hai ngàn người?
Lão giao long có vẻ không kiên nhẫn, âm trầm nói:
- Cảm thấy quy củ này không hợp lý sao?
Lão khẽ giậm chân, ngăn cách liên hệ giữa nơi này và bên ngoài.
Sau đó lão cười nói:
- Vậy ngươi có nghĩ tới không, loài thuộc giao long chúng ta, chi nhánh khe Giao Long này, từ khi bị lưu đày cho đến khi cắm rễ ở đây, giữa đường đã chết bao nhiêu tính mạng? Qua nhiều năm như vậy, bởi vì những quy củ chó má do thánh nhân Nho gia lập ra, lại chết oan bao nhiêu tính mạng nữa?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy quy củ Nho gia không đúng, có liên quan gì đến quy củ mà Phạm gia và ngươi lập ra? Lùi một bước mà nói, cho dù thánh nhân thật sự làm không đúng, chẳng lẽ ngươi có thể làm sai theo? Hơn nữa nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, có thể đi tranh cãi hoặc đánh nhau với thánh nhân Nho gia, giận cá chém thớt với thuyền đảo Quế Hoa thì tính là gì?
Lão giao long cười ha hả nói:
- Tính là gì? Trút bớt một ngụm oán khí mà thôi, như vậy còn không đủ đâu.
Trần Bình An nói:
- Như vậy xem ra, thánh nhân Nho gia không một tát đánh chết ngươi mới là sai.
Lão giao long không giận mà lại cười:
- Thằng nhóc, ngươi nói tới nói lui với ta ở đây, rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tiết lộ chỗ dựa của ngươi cho ta biết, dùng để uy hiếp ta. Sau này có một ngày, lão tổ nhà ngươi, hoặc là ân sư truyền dạy của ngươi, sẽ tìm đến ta và khe Giao Long gây phiền phức?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Trong nhà ta không thân thích, cũng không có... sư phụ nào.
Lão giao long đột nhiên cảm thấy khó hiểu:
- Đây là ngươi đang tìm chết?
Lão lại gật đầu nói:
- Rất kỳ quái, lời ngươi nói, ta lại tin tưởng. Được rồi, nếu ngươi đã không có trưởng bối và sư phụ nâng đỡ, vậy ta cũng dám giết ngươi.
Lão giao long làm việc quả nhiên dứt khoát, bộ áo bào màu vàng không gió tự tung bay. Lão đưa tay vẫy một cái, trên bầu trời xuất hiện một viên ánh sáng vàng, chậm rãi rơi xuống phía dưới, kéo ra một sợi tơ vàng.
Trần Bình An giống như hoàn toàn không phát giác chuyện này, bước lên một bước, đi tới phía trước thuyền nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn vào sâu trong nước biển, dường như đang tìm lá bùa chém khóa kia, nhẹ giọng nói:
- Lục Trầm, ta biết ngươi đang quan sát nơi này, ta cũng đoán được một chút dụng tâm của ngươi. Ta mượn tên của ngươi để lui địch, ngươi cũng dùng nó để tính kế ta, trong chuyện này hai ta xem như hòa nhau. Có điều phiền ngươi nói với A Lương trên trời một tiếng, kẻ giết Trần Bình An là khe Giao Long Nam Hải.
Nói xong câu này, tay phải Trần Bình An đấm mạnh vào ngực. Lúc trước nói chuyện với ông lão chèo thuyền, hắn dùng một tay gõ nhẹ vào ngực, là để ổn định tâm cảnh, nói ra những lời này với Lục Trầm. Hiện giờ một quyền đánh xuống, lại khiến cho nội tâm sóng cả cuộn trào, làm mưa làm gió. Thậm chí ngay cả thần ý bùa chú trên người cũng bị đánh tan, một lần nữa chuyển thành Hám Sơn quyền ý.
Xét đến cùng, Trần Bình An hoàn toàn không cho Lục Trầm có cơ hội thi triển đạo pháp vô thượng, hắn không muốn nói chuyện với Lục Trầm.
Tay trái Trần Bình An vẫn không nhấc lên được, tay phải đang nắm chặt lại giãn ra, vòng qua vai, cầm lấy thanh kiếm vốn phải đưa cho một vị cô nương. Hắn đột nhiên buông tay, lấy Khương Hồ bên hông xuống. Lần này uống rượu chỉ là uống rượu, không còn là võ phu lấy hơi trên trận thế sa trường, cũng không còn để che giấu bóng dáng của Mùng Một và Mười Lăm.
Sau khi uống rượu, hắn tiện tay ném hồ lô nuôi kiếm xuống thuyền nhỏ bên chân, trong lòng mặc niệm: “A Lương, Tề tiên sinh, Ninh cô nương, xin lỗi tất cả.”
Lúc đầu hắn muốn vẽ một lá bùa chém khóa, để mình có tư cách bàn điều kiện với lão giao long áo vàng, dùng tất cả đá mật rắn đổi lấy đảo Quế Hoa rời khỏi khe Giao Long.
Trước đó hắn từng nghĩ, đến núi Đảo Huyền rồi, nhất định phải cho kiếm tu cảnh giới Kim Đan Mã Trí mấy đồng tiền cốc vũ. Trước khi xuống thuyền, còn phải xin Phạm gia một tấm bản đồ phong thủy đảo Quế Hoa. Sau khi xuống thuyền đến núi Đảo Huyền, sẽ lén lút lấy Sơn Thủy ấn Tề tiên sinh tặng cho, nhẹ nhàng đóng dấu lên đó.
Chẳng biết từ lúc nào, luồng kiếm khí màu vàng nhỏ như sợi tóc trên bầu trời đã tiêu tan. Sắc mặt lão giao long áo vàng hơi tái, mặc dù trong lòng hoài nghi, không muốn tin những lời thiếu niên nói, nhưng lỡ may thì sao?
Lỡ may thì sao?
Lão không nhịn được quay đầu nhìn về hướng núi Đảo Huyền, muốn nói lại thôi. Sau phút chốc, vẻ mặt của lão lại ngạc nhiên mừng rỡ, khẽ gật đầu, sau đó cất tiếng cười lớn. Kiếm khí màu vàng lại hiện lên giữa không trung, nhưng lần này không còn là một luồng, mà là vô số luồng, giống như những cây sen mảnh khảnh trôi nổi trong biển mây.
Trên một ngọn núi cao treo ngược, có một gã đàn ông cao lớn mặc đạo bào, đứng bên vách đá ngước mắt nhìn về phía xa. Nơi ánh mắt nhìn tới, không phải khe Giao Long do hắn tiện tay sắp đặt, không phải trên đỉnh vách núi có hai tượng thần đối diện, không phải cô gái trẻ tuổi mặc áo bào xanh lá, ngồi trên vai vũ sư uống rượu, mà là một người đàn ông nho nhã trong biển mây, mặc áo màu xanh, hông đeo trường kiếm.
Lúc trước người đàn ông nho nhã này xuất phát từ vùng biển gần thành Lão Long, rất nhanh sẽ đến được khe Giao Long.
Kiếm khách áo nho đã rời xa nhân gian quá nhiều năm. Nguyên nhân rất thú vị, đó là kiếm khí trên người quá dày, đến mức dù y áp chế thế nào, cũng không thể ngăn cản kiếm khí trút ra xung quanh, tất cả mọi thứ gần người đều hóa thành bột phấn. Cho nên người này chỉ du lịch những nơi ít dấu chân người trên thế gian, phia trên trời cao, năm hồ bốn biển, núi sâu rừng thẳm, vùng đất hoang vu...
Ánh mắt đạo sĩ cao lớn nóng bỏng, kẻ này đáng để chiến một trận. Nhưng rất nhanh hắn lại nhíu mày, bởi vì trên mặt biển dưới chân kiếm khách áo nho, có một người đàn ông hiền lành đang dùng sào trúc chèo thuyền, trong nháy mắt đi trăm ngàn trượng, nhanh như sét đánh, không hề thua kém kiếm tiên nổi tiếng thiên hạ trên đỉnh đầu.
Người đàn ông hiền lành phiền muộn nói:
- Tiên sinh nhà ta đã nói, lần này tính kế Trần Bình An là vì muốn tốt cho hắn. Nếu cầm Sơn Tự ấn của Tề Tĩnh Xuân đến núi Đảo Huyền, đệ tử đắc ý của nhị sư bá vốn tính tình tệ hại, Trần Bình An nhất định sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa tiên sinh nhà ta thành tâm hi vọng Trần Bình An có thể tìm một con đường khác, đi đến thế giới Thanh Minh, ngài sẵn lòng nhận hắn làm đệ tử chính thống.
Kiếm tu trên trời phong thái nho nhã, dung mạo tuấn tú, mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ nhìn xuống khe Giao Long phía xa, nói một câu:
- Một đệ tử ký danh của Lục Trầm như ngươi, cũng muốn giành tiểu sư đệ với Tiểu Tề nhà ta. Được, không bằng ngươi tiếp ta một kiếm?
Người đàn ông kia cũng không tức giận, vẻ mặt và giọng điệu vẫn trầm lắng giống như trời sinh:
- Không đánh nhau, ta chỉ biết chèo thuyền.
Nơi kiếm tu đi qua, nếu có biển mây đều sẽ tự động bị chém ra. Sau chốc lát, y có vẻ không vui:
- Vậy ngươi theo ta làm gì?
Người chèo thuyền kia thành thật nói:
- Đi gặp mặt nói rõ với Trần Bình An, để tránh hắn hiểu lầm tiên sinh nhà ta.
Kiếm tu đột nhiên nghiêm túc nói:
- Nhưng ta cảm thấy ngươi rất chướng mắt, phải làm sao đây?
Người chèo thuyền ngẫm nghĩ:
- Vậy ta không đi nữa.
Chiếc thuyền nhỏ kia liền dừng lại.
Kiếm tu gật đầu:
- Ngươi cũng không ngốc.
Y ngự gió nghênh ngang rời đi, mặt đầy oán khí, lẩm bẩm tự hỏi tự đáp:
- Tiểu Tề muốn ta làm người hộ đạo của ngươi, ta há sẽ đồng ý? Tiểu Tề đọc sách đến ngốc rồi, còn ta không phải... cho nên ta sẽ không đáp ứng.
Tâm tình của kiếm tu dường như càng tệ hại, bắt đầu tăng tốc lướt tới trước, khiến cho khí tức sau người chấn động kêu lên ầm ầm, giống như một chuỗi tiếng sấm vang khắp biển mây.
Lúc kiếm tu sắp đi qua tượng thần vũ sư và thần tướng, lại có người cao giọng khiển trách, không cho y tự tiện lướt qua phía trên tông môn, nhất định phải đi đường vòng.
Kiếm tu cúi đầu tùy ý liếc nhìn, ngón cái ấn vào chuôi kiếm, nhẹ nhàng đẩy một cái. Trường kiếm rơi xuống mặt biển, khi còn cách mặt biển mấy trượng lại bay lên, một kiếm như cầu vồng trực tiếp chém pho tượng thần tướng kia thành hai khúc. Ánh sáng vàng nổ tung như mặt trời mới mọc phía đông. Trường kiếm lóe lên rồi biến mất, đuổi theo chủ nhân, lặng lẽ trở vào vỏ.
Kiếm tu tiếp tục đi tới trước.
Nói đạo lý? Trước giờ y vốn không thích. Nếu phải nói đạo lý với người khác, vậy còn luyện kiếm làm gì?
Kiếm tu đột nhiên ngước mắt nhìn:
- Lộ ra kiếm khí ngay trước mặt ta, ngươi cho rằng mình là A Lương sao?
Kiếm tu trên mây còn cách khe Giao Long bảy tám trăm dặm, cổ tay lật một cái, sau đó một tay ném ra. Cả hòn đảo Quế Hoa quay một vòng giữa không trung, đập xuống mặt biển cách đó mười mấy dặm, không ngừng lắc lư kịch liệt. Sau đó đảo Quế Hoa giống như bị gió lớn thổi qua, đón gió lướt sóng, nhanh chóng tiến tới, trong nháy mắt đã rời xa khe Giao Long.
Kiếm tu khẽ búng tay, phía trên khe Giao Long giống như mở ra từng cánh cổng trời, không ngừng có kiếm khí sáng ngời lớn như thác nước trút nghiêng xuống.
Những loài thuộc giao long ở khá gần mặt biển, lúc đầu còn không biết “nước lũ trắng như tuyết” đổ vào biển rộng kia rốt cuộc là thứ gì. Đợi đến khi bọn chúng khôi phục tinh thần, đã trở thành những bộ hài cốt vẫn giữ nguyên tư thế. Kiếm khí màu vàng do lão giao long gọi ra, giống như cành khô đối diện với nước lũ vỡ đê, đã sớm bị đánh tan không còn lại chút gì.
Nước lũ trắng như tuyết do kiếm khí hình thành, không ngừng chảy vào khe Giao Long. Nhưng lão giao long áo vàng và Trần Bình An trên chiếc thuyền cô độc vẫn bình yên vô sự.
Trong khe Giao Long, kiếm khí đè ép, có thể nói là thi thể khắp nơi. Lão giao long áo vàng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mặt như tro tàn.
Đây không phải lỡ may.
Đây có tính là may rủi hay không?
Một kiếm tu áo nho đi đến ven rìa khe Giao Long, giẫm lên mặt biển chậm rãi tiến tới. Nước biển bị kiếm khí xâm nhập, trong nháy mắt sôi trào hóa thành mây mù, cho nên kiếm tu vẫn giống như ngự gió bay bổng.
Y liếc nhìn Trần Bình An, mặt không cảm xúc nói:
- Tiểu Tề muốn ta làm người hộ đạo của ngươi, ta không đồng ý. Giống như năm xưa tiên sinh muốn ta bảo vệ Tiểu Tề, ta cũng không đáp ứng. Tự mình lựa chọn đại đạo dưới chân, cần gì phải có người hộ đạo.
Sắc mặt của y có vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại có ý cười:
- Có điều ngươi là nửa tiểu sư đệ của ta, chuyện này ta không cách nào phủ nhận. Hơn nữa lần này ngươi dám tự mình đứng ra, nói chết là chết, ta cảm thấy rất tốt, dù sao cũng hợp với khẩu vị của ta, cho nên mới đến gặp ngươi. Tiên sinh và Tiểu Tề, một người già như vậy rồi, một người tuổi tác cũng không nhỏ nữa, bị người khác khi dễ, chỉ có thể trách hai người bọn họ cố chấp. Nhưng ngươi tuổi tác còn nhỏ, bị người ta ức hiếp như vậy, thật không thể nào nói nổi.
Lúc kiếm tu thản nhiên nói chuyện, hơn ba trăm kinh huyệt trên người lão giao long áo vàng lại rỉ ra ánh sáng trắng như tuyết. Sắc mặt lão dữ tợn, còn có đau đớn. Lão giao long chiến lực tương đương với tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, từ đầu đến cuối lại không nói được chữ nào.
- Kiếm ý của ta không bằng A Lương, nhưng kiếm thuật của ta cao hơn hắn một chút.
Kiếm tu nhìn thiếu niên tên Trần Bình An kia, vươn ngón cái ra, trước tiên chỉ lên trời, sau đó chỉ vào mình, cười nói:
- À đúng rồi, ta tên Tả Hữu, là đại sư huynh của ngươi và Tiểu Tề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT