Quả nhiên trước khi trời tối, Trần Bình An đã nhận được tin tức chuẩn xác về tiệm thuốc Khôi Trần. Ngoại trừ địa chỉ ở nội thành, còn có ông chủ họ Trịnh, cửa tiệm là tài sản của Phạm gia, một trong năm họ lớn của thành Lão Long.
Ông chủ Trịnh có khẩu âm Đại Ly phương bắc, cử chỉ thô tục, yêu thích mỹ sắc. Mỗi ngày trông coi cửa tiệm trong ngõ nhỏ, ăn rồi chờ chết. Thực ra người này đã từng hai lần bước vào Phạm phủ, rất được Phạm gia coi trọng. Hắn có thể là minh sư võ đạo của Phạm Cao Thủy, cháu đích tôn của Phạm gia. Còn về chân dung của người này, phải đến ngày mai mới có thể lấy được.
Vẻ mặt Trần Bình An kỳ quái, không cần phải tốn tâm tư suy đoán, đây chắc chắn là gã canh cổng Trịnh Đại Phong ở trấn nhỏ quê nhà. Còn như Phạm gia đối xử nhiệt tình với Trịnh Đại Phong như vậy, Trần Bình An cũng không cảm thấy bất ngờ. Một gã đàn ông thường cầm nhiều túi tiền đồng kim tinh, cho dù thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng thân phận thật sự chắc chắn sẽ không đơn giản. Nếu không lão Dương cũng sẽ không bảo người này giúp mình loại trừ bùa chân khí tám lạng.
Ngoài chuyện này, Tôn Gia Thụ cũng bảo người mang đến tài liệu kỹ càng của hai chiếc thuyền rùa Sơn Hải và đảo Quế Hoa, nói là để Trần Bình An hiểu rõ hơn một chút tình hình trên đường. Mấy triệu dặm vượt châu, mưa gió khó lường, không phải chuyện nhỏ. Trong đó còn có một lá thư do Tôn Gia Thụ viết vội, ý tứ đại khái là chuyến này đến núi Đảo Huyền, Trần Bình An ngươi ngồi thuyền của Tôn gia ta, nhưng thuyền đảo Quế Hoa tốt hay xấu hơn rùa Sơn Hải, ta cũng đều nói rõ với ngươi.
Đây nhìn như là một chuyện thừa thãi, hơn nữa còn vẽ rắn thêm chân, nhưng sau khi Trần Bình An đọc thư xong, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bội phục cách làm ăn của Tôn Gia Thụ. Nếu mình là thương nhân cũng sẽ sẵn lòng hợp tác với Tôn gia.
Có điều Trần Bình An đã nghĩ sai một điểm, thực ra Tôn gia thành Lão Long làm ăn rất cố chấp, danh tiếng dựa vào tổ tiên nhiều đời tích góp. Trước giờ là bọn họ lựa chọn người khác, chứ không phải người khác lựa chọn bọn họ, cho dù đối phương có tiền tài quyền thế kinh người cũng vậy.
Quy củ lạ lùng của Tôn gia cũng nhiều như kỳ nhân quái thai của Phù gia.
Đột phá cảnh giới thứ tư, tìm tiệm thuốc, chọn thuyền, sau khi giải quyết ba nỗi băn khoăn lớn nhỏ, Trần Bình An yên tâm hưởng dụng bữa tối. Rau xào hải sản buổi trưa đã đổi thành canh tôm cá. Lần này hắn ăn rất hăng hái, hạ đũa như bay, hiếm hoi ăn một lần no căng.
Sau khi ăn xong hắn đi dạo dọc theo bờ sông. Trời chiều ngả về phía tây, phong cảnh hợp lòng người. Hắn cảm thấy nơi này một mảnh đất lành của mình, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ quay lại.
Trần Bình An đột nhiên có hứng câu cá, bèn chạy về nhà tổ họ Tôn, hỏi thăm một lão quản gia có cần câu hay không, cùng với tình hình cá ở gần đây thế nào, trong sông có con gì lớn, có cần rải mồi hay không. Ông lão vốn quen với chuyện này mỉm cười lần lượt giải thích, sau đó tự mình giúp đối phương chuẩn bị ổn thỏa, hai người cùng đi đến điểm câu cá ở bờ sông.
Lão quản gia nghe nói Trần Bình An muốn câu đến đêm khuya, vốn định giúp vị khách quý này dựng lều vải gần sông. Trước giờ Trần Bình An không có yêu cầu gì với với ăn ở đi lại, bèn bảo là không cần thiết. Ông lão cũng không cưỡng cầu, chậm rãi rời đi.
Trần Bình An không vội buông cần, bắt đầu luyện tập đi thế ở bờ sông một canh giờ, lại đứng thế một canh giờ, sau đó mới bắt đầu câu đêm. Hắn nhắm mắt lại, tiện tay quăng cần câu, mồi câu kêu “tõm” rơi xuống nước.
Gió mát thổi qua hoa cải, nhụy hoa rung rinh. Nước sông chậm rãi chảy về phương xa, có thể nhìn thấy sóng gợn trên mặt sông và mạch nước vô hình dưới đáy sông. Dây câu nhỏ như sợi tóc bị kéo nhẹ nhàng, lúc căng lúc lỏng.
Trần Bình An ngồi yên không nhúc nhích, mặc cho cá nhỏ cắn vỡ mồi câu, lại không có cá lớn mắc câu, cứ ngồi bất động như vậy đến khi trời sáng.
Trong lòng hắn có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía đông xa xôi. Tại khoảnh khắc hắn chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng rực rỡ đời này chưa từng thấy.
Thánh nhân có nói, người nhìn bình minh, mặt trời mới mọc có khí đỏ vàng. Trong mắt người trần mắt thịt, bình minh vốn chỉ có màu đỏ mà thôi. Nhưng từ trong ánh bình minh rực rỡ, Trần Bình An lại nhìn thấy từng dòng không khí màu vàng ánh, giống như rồng dạo, chậm rãi bơi lội giữa biển mây đỏ rực.
Hắn vẫn luôn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ánh bình minh vạn trượng và không khí vàng ánh. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn dường như phát giác mây màu cuồn cuộn đang hạ xuống. Sau đó tâm thần của hắn hơi rung động, trong nháy mắt lại có mười mấy con rồng vàng tràn ra, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới chỗ hắn, khí thế dào dạt giống như muốn nghiền ép kẻ dưới nhân gian dám nhìn trộm chúng.
Những con giao long kia thế tới cực nhanh. Trần Bình An buông cần, đột nhiên đứng dậy, quyền ý trên người bất giác tràn ra, trải đầy thân thể bên ngoài và kinh huyệt bên trong. Đối diện với giao long khiêu khích, hắn chỉ cảm thấy giống như đối diện với ông lão ở lầu trúc núi Lạc Phách. Trời lớn đất lớn, chỉ có quyền pháp lớn nhất, hắn nhất định phải đánh ra một quyền này.
Mười mấy con giao long màu vàng cũng không có thân thể thực chất, lao thẳng về phía Trần Bình An.
Trần Bình An không nói lời nào, thi triển thế quyền Vân Chưng Đại Trạch Thức. Hai chân trước sau đạp xuống mặt đất bên bờ sông, kình lực xuyên thẳng xuống dưới đất hơn một trượng. Mặt đất kêu lên bình bình, liên miên không dứt, giống như sấm mùa xuân quét qua. Mặt nước ở bờ sông gần đó nổi lên từng đợt hoa sóng, lan về phía bờ bên kia.
Mùng Một và Mười Lăm lặng lẽ lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, nhưng đều lười nhác nằm ở miệng hồ lô, giống như đang coi náo nhiệt, cũng không xem những con giao long màu vàng từ trong bình minh bay xuống kia là kẻ địch.
Tâm thần Trần Bình An đắm chìm trong quyền ý, cũng không biết cảnh tượng kinh người do mình tạo ra. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu đã bước vào cảnh giới thứ tư thì xuất quyền càng phải nhanh hơn. Trước đó khi câu đêm, hắn vẫn từ từ thích ứng với thế giới mới nhìn thấy, cùng với củng cố cánh cửa kinh huyệt và ổn định luồng khí tức làm mưa làm gió trong cơ thể, vẫn luôn không có cơ hội xuất quyền nghiệm chứng.
- Trở về cho ta!
Trần Bình An đánh ra một quyền về phía con giao long cầm đầu trên cao, gió quyền chấn động, tay áo đầy quyền ý tung bay, kêu lên phần phật.
Theo một tiếng vang lớn, nước sông cuồn cuộn, hoa cải rào rào nghiêng qua một mảng lớn. Con giao long màu vàng to như miệng giếng, rõ ràng là hư ảo chứ không có thân thể, lại bị quyền ý hùng hậu đánh trúng đầu, bay ngược mười mấy trượng.
Sau đó là những tiếng vang lớn dày đặc, mười mấy con giao long màu vàng đều bị Trần Bình An dùng Vân Chưng Đại Trạch Thức đánh về trên trời. Bọn chúng quanh quẩn không đi, cúi đầu nhìn Trần Bình An, thấy hắn lại đổi sang một thế quyền cổ xưa khí thế kinh người. Trong mắt bọn chúng vừa khó hiểu vừa u oán, đành phải lắc đầu vẫy đuôi, đồng loạt trở về trong biển mây ban mai.
Trần Bình An hơi sững sốt, khi nhìn lại đã không thấy không khí màu vàng lưu chuyển, ánh bình minh phía đông dường như cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Hắn thu hồi quyền thế, cảm thấy hài lòng, nhếch miệng cười. Quyền này thật là đủ nhanh đủ mạnh, không hổ là cảnh giới võ đạo thứ tư. Mỗi lần xuất quyền đều giống như không bị trời đất trói buộc, lại không có cảm giác dài dòng, đúng là sảng khoái.
Trên miệng hồ lô nuôi kiếm, Mùng Một và Mười Lăm đưa mắt nhìn nhau. Mười Lăm dường như ngại gặp người khác, liền trượt vào hồ lô nuôi kiếm. Mùng Một tính tình khá nóng nảy, sau khi kinh ngạc sững sờ, lập tức bay lướt lên. Mặc dù không thể tạo thành tổn thương thực chất, nó vẫn nhiều lần đâm xuyên thân thể Trần Bình An, giống như đang phát tiết lửa giận.
Phi kiếm bản mệnh thuộc về chủ nhân kiếm tu, ở trong khiếu huyệt là hư, ra ngoài khiếu huyệt là thực, đây là quy củ hiển nhiên. Cho nên phi kiếm ra vào khiếu huyệt nuôi dưỡng nó, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến kiếm tu.
Hôm nay hai thanh phi kiếm bản mệnh Mùng Một và Mười Lăm, quan hệ với Trần Bình An cũng không phải chủ tớ, không có tính mệnh liên quan hay cùng chung sinh tử. Càng giống như khách thuê và chủ nhà, Trần Bình An là nửa chủ nhân của bọn chúng.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì, mặc kệ Mùng Một quấy rối, vò đầu nói:
- Sao rồi? Chẳng lẽ là cảnh giới thứ tư của ta quá yếu, khiến các ngươi cảm thấy mất mặt?
Lúc trước bình minh xuất hiện cảnh tượng giao long màu vàng kỳ lạ, sau đó lao thẳng tới nhà tổ họ Tôn. Bốn vị cung phụng Tôn gia gồm ba cảnh giới Kim Đan và một cảnh giới Nguyên Anh, lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chóng tụ tập trong một lầu sách nhỏ ở nhà tổ. Hôm nay bốn người không còn tranh cãi thiếu niên là luyện khí sĩ hay võ phu nữa, nhưng lại có thêm những bất đồng mới.
Gây ra cảnh tượng kỳ lạ như vậy, chỉ có hai khả năng. Một là luyện khí sĩ thành tựu cảnh giới Kim Đan, từ đó tiêu dao, cho nên dẫn tới cảm ứng của trời đất. Trong đan điền kết thành kim đan phẩm chất như thế nào, phải xem cảnh tượng giữa trời đất lớn hay nhỏ. Hai là võ phu thuần túy từ cảnh giới thứ ba bước lên thứ tư, hoặc là cảnh giới thứ sáu bước lên thứ bảy. Cái đầu có rất ít cơ hội dẫn đến cảnh tượng kỳ lạ, có thể nói là mù mịt, còn cái sau lại là chuyện bình thường.
Một khi cảnh tượng kỳ lạ bị thu hút đến, dựa theo tục ngữ của võ đạo, đây gọi là mượn đá ở núi khác để mài ngọc, còn hiếm thấy hơn Bồ Tát đất qua sông. Thông thường có thể mượn cơ hội để rèn luyện thân thể thần hồn, là một cơ duyên rất lớn, nhất định phải quý trọng.
Nhìn chân ý quyền pháp của thiếu niên kia hùng hậu vô cùng, chắc chắn không thể là luyện khí sĩ, mà là võ phu thuần túy. Nhưng Trần Bình An rốt cuộc là cảnh giới thứ tư hay thứ bảy, bốn người lại có tranh cãi.
Lần này có ba người tin Trần Bình An là cảnh giới thứ bảy, vì vậy gia chủ Tôn Gia Thụ mới mời hắn tới nhà tổ họ Tôn, kết một phần tình nghĩa. Hơn nữa cảnh giới thứ ba bước lên thứ tư, không thể nào dẫn tới cảnh tượng nguy nga rồng mây hạ xuống như vậy. Chỉ có một người tin chắc thiếu niên vừa mới bước vào cảnh giới thứ tư.
Đột nhiên gã tiều phu kia cười khổ nói:
- Trước tiên đừng tranh cãi chuyện này nữa. Không phải chúng ta nên bóp tay tiếc nuối, thiếu niên kia lại ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội tốt sao?
Ba người sực tỉnh, đều thở dài.
Thiếu niên ngắm cảnh dẫn tới cảnh tượng kỳ lạ, là do cảm ứng huyền diệu khó giải thích giữa người và trời. Cơ duyên lớn mà võ phu thuần túy trên thế gian mơ ước, lại bị thiếu niên dùng quyền pháp lung tung đánh trở về...
Bốn người đều cảm thấy khó tưởng tượng. Một thiên tài võ học xuất chúng như vậy, chẳng lẽ ân sư truyền đạo không nói với hắn chuyện cơ bản này? Cảnh giới thứ ba bước lên thứ tư, hoặc là cảnh giới thứ sáu bước lên thứ bảy, sẽ có một trận cảm ứng giữa người và trời, có thể giúp củng cố cảnh giới, cần phải nắm bắt cho tốt...
Bốn người nghĩ nát óc cũng không ra, ông lão ở lầu trúc truyền thụ quyền pháp cho thiếu niên, đã từng đi đến cảnh giới võ đạo thứ mười đỉnh cao. Ông ta vốn không cảm thấy chuyện này là cơ duyên gì, thuộc về ngoại vật không có ích cho cơ sở quyền pháp, còn không bằng gân gà ăn thì không ngon, bỏ đi thì tiếc. Trần Bình An học quyền pháp của ông ta, không nên đi theo đường tắt như vậy.
Nếu ông lão chân trần nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vui vẻ cười lớn, cảm thấy thiếu niên làm rất tốt, đây mới là “chuyện ngu ngốc” mà “Trần Thập Nhất” sẽ làm.
Buổi trưa Tôn Gia Thụ trở lại nhà tổ. Trước khi gặp Trần Bình An, một lão tổ họ Tôn đã lén lút cười trêu chọc gia chủ đương nhiệm:
- Ngươi đã mời một vị thần tiên tới làm khách.
Tôn Gia Thụ tò mò hỏi thăm, lão tổ đã ẩn cư ở đây hơn ba trăm năm liền kể lại trận phong ba kia. Tôn Gia Thụ vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
- Đúng là thần tiên.
Lúc Trần Bình An và Tôn Gia Thụ ăn cơm chung, Trần Bình An phát hiện ánh mắt của Tôn Gia Thụ hơi kỳ lạ, có phần tương tự với ánh mắt của mình lúc trước nhìn Lưu Bá Kiều. Hắn tưởng lầm là buổi sáng dùng quyền đánh rồng dạo, đã mang đến phiền phức cho nhà tổ họ Tôn, bèn hỏi:
- Thế nào rồi? Là do buổi sáng ta xuất quyền, đã kinh động đến Phù gia thành Lão Long? Bị bọn họ phát hiện đầu mối?
Tôn Gia Thụ cười lắc đầu nói:
- Thành Lão Long có ngàn vạn luyện khí sĩ và võ phu tông sư, chuyện kỳ lạ nhiều không đếm xuể. Nhà tổ họ Tôn xuất hiện chuyện lạ cũng không hiếm thấy, hơn nữa người khác cũng sẽ không dám vô lễ dòm ngó nơi đây, cho nên lần này ngươi xuất quyền không có vấn đề gì...
Nói đến đây, Tôn Gia Thụ cảm thấy mình hơi dối lòng, cũng cảm thấy tiếc nuối cho Trần Bình An. Rốt cuộc có nên nói cho thiếu niên biết chân tướng hay không? Tôn Gia Thụ phân vân cả buổi, cuối cùng vẫn nói rõ chân tướng cho Trần Bình An vốn hoàn toàn không biết đã bỏ lỡ điều gì.
Trần Bình An nghe xong, yên lặng uống rượu, thử thăm dò hỏi:
- Ngày mai ta lại đi xem bình minh, có thể nhỉn thấy những giao long màu vàng kia nữa không?
Tôn Gia Thụ vừa bực vừa buồn cười:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Bình An thở dài, uống một hớp rượu, cảm khái nói:
- Đọc sách ít đúng là thiệt thòi.
Tôn Gia Thụ nhìn Trần Bình An, nói đùa:
- Thế nào? Tối nay lại muốn đến bờ sông câu cá, sau đó chờ mặt trời mọc sáng mai?
Trần Bình An kinh ngạc nói:
- Tôn Gia Thụ, chẳng lẽ ngươi thấy được lòng người?
Tôn Gia Thụ dở khóc dở cười, khoát tay nói:
- Ta cũng không có bản lĩnh này, nhưng nghe nói lão tổ tông thương gia chúng ta thì có.
Sau đó Trần Bình An lại mang cần câu đến bờ sông. Tôn Gia Thụ xách giỏ cá đi theo bên cạnh, trên đường nói với Trần Bình An về chuyện của tiệm thuốc Khôi Trần. Trần Bình An bảo mình đã đột phá cảnh giới thứ tư, có đến tiệm thuốc Khôi Trần hay không cũng không quan trọng nữa, nhưng hắn vẫn muốn đến đó gặp người quen kia một lần.
Tôn Gia Thụ dĩ nhiên đồng ý, nói rằng ngày mai có thể lên đường. Hắn không đi theo được, nhưng sẽ bảo một vị cung phụng cảnh giới Kim Đan trong gia tộc làm tùy tùng.
Tôn Gia Thụ là gia chủ một nhà, có chuyện chưa giải quyết xong, đương nhiên không thể ngồi yên ở bờ sông với Trần Bình An. Cá mà Tôn gia hắn muốn câu đều rất lớn.
Tôn Gia Thụ nhanh chóng trở về nhà tổ xử lý công việc gia tộc. Hắn ngồi sau bàn, mở từng chồng sổ sách, trước người có một bàn tính cổ xưa. Bàn tính thoạt nhìn không hề đặc biệt, chỗ đặc biệt thật sự là có mấy người tí hon màu vàng lớn chừng ngón cái ngồi xung quanh.
Những người tí hon này có chung nguồn gốc với sâu bạc trong truyền thuyết. Sinh ra trong kho bạc, sau lưng mọc cánh, ánh vàng rực rỡ, lúc không có chuyện gì làm thích lăn qua lăn lại nô đùa. Khi trong lòng Tôn Gia Thụ nhanh chóng mặc niệm con số, sẽ có người tí hon màu vàng bay đến hạt châu trên bàn tính, nhanh chóng đẩy hạt châu.
Bàn tính tổ truyền và đồng tử màu vàng đều không phải vật tầm thường, nhưng những thứ còn lại trong thư phòng đều rất mộc mạc bình thường. Ngay cả ngọn đèn dầu trên bàn cũng như vậy, cần Tôn Gia Thụ thỉnh thoảng thêm dầu. Từ xưa Tôn gia đã có lời dạy của tổ tiên, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, một đồng tiền cũng là gốc rễ của gia tộc; nên xài tiền thì xài tiền, tiêu tiền như nước cũng không cần chớp mắt.
Lúc đứng dậy thêm dầu, Tôn Gia Thụ đi đến cửa sổ nhìn về nước sông phía xa, nghỉ ngơi một lúc. Thân là luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, sau khi nhìn về sắc trời phía xa, hắn đột nhiên dùng tiếng lòng nói với những cung phụng nhà tổ ngoại trừ lão tổ nhà mình:
- Đánh cược nhỏ thì tâm tình vui vẻ, ba vị có dám đánh cược với ta không? Ta thua thì sẽ lấy ra một đồng tiền tiểu thử, nếu ba vị thua thì trông coi nhà tổ họ Tôn thêm trăm năm? Đương nhiên bổng lộc hàng năm của Tôn gia vẫn như cũ.
Gã tiều phu cười nói:
- Tôn Gia Thụ, như vậy thì ai dám đánh cược? Thật không công bằng.
Tôn Gia Thụ cười nói:
- Ta muốn đánh cược thiếu niên lần này gác đêm, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ kia. Các người có dám cược không?
- Có!
Ba lão thần tiên đồng thanh trả lời, tiếng cười thoải mái.
Thua thì chỉ mất ba đồng tiền tiểu thử, thắng thì trăm năm tới Tôn gia sẽ có thêm ba cảnh giới Kim Đan. Nếu như may mắn, trong ba người thậm chí sẽ xuất hiện một lão đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh.
Chắc hẳn ba người kia cũng biết mấu chốt trong đó, nhưng bọn họ đều không cảm thấy Tôn Gia Thụ sẽ thắng. Thực ra đối với bọn họ thì một đồng tiền tiểu thử nhỏ bé không đáng kể, bọn họ chỉ muốn đánh cược thắng tiểu thần tài thành Lão Long một lần mà thôi.
Qua một lúc, Tôn Gia Thụ mỉm cười từ trong tay áo lấy ra ba đồng tiền tiểu thử, lần lượt đặt lên bệ cửa sổ, tự giễu nói:
- Đột nhiên phát hiện, ba vị có thể lấy tiền tiểu thử đi rồi.
Ba người cũng không khách sáo, lần lượt vận dụng thần thông, ba đồng tiền tiểu thử lập tức biến mất. Ông lão lấy đi đồng tiền cuối cùng, lại là luyện khí sĩ tu vi cao nhất trong ba người, có hi vọng bước vào cảnh giới Nguyên Anh nhất.
Tôn Gia Thụ mỉm cười không nói gì, cũng không trở lại chỗ ngồi mà đứng ở cửa sổ, an tĩnh chờ đợi khoảnh khắc Trần Bình An từ trong đứng thế mở mắt ngẩng đầu. Những đồng tử màu vàng giá trị liên thành kia cũng ngước cổ trông mong, bọn chúng đều cảm thấy nghi hoặc, vì sao hôm nay chủ nhân lại không thích kiếm tiền nữa.
Bầu trời phía đông đầu tiên là màu xám bạc, sau đó là màu trắng bạc, cuối cùng là ánh bình minh vạn dặm đỏ rực chói mắt, chiếu khắp thành Lão Long. Trời đất an bình, mặt trời chậm rãi dâng lên ở biển đông, mây tụ mây tan, cũng không có chuyện gì khác thường.
Tôn Gia Thụ đã thua mất ba đồng tiền tiểu thử, chỉ cười cười, không để bụng. Ba lão thần tiên hiển nhiên tâm tình thoải mái, thi nhau trêu đùa Tôn Gia Thụ.
Lão tổ họ Tôn đi tới thư phòng, vung tay lên, tạm thời ngăn cách liên hệ giữa thư phòng và trời đất bên ngoài, cười an ủi:
- Thế nào? Chịu phục rồi chứ? Ông nội ngươi đã sớm nói, tài vận không chính đáng của Tôn gia đã bị môn thần thông kia của ngươi làm tiêu hao hết rồi. Ngươi đấy, hãy ngoan ngoãn làm lụng kiếm tiền đi.
Tôn Gia Thụ thở vắn than dài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vừa đi về phía cửa phòng vừa cười nói:
- Ta đi nói với lão Tống ở nhà bếp, bữa sáng hôm nay hãy làm bình thường một chút, không nên tiêu tốn những sơn hào hải vị kia nữa. Dù sao tiểu tử Trần Bình An kia cũng không biệt được tốt xấu, không chừng hắn còn thích dưa muối bánh bao bình thường hơn. Ta sẽ không liếc mắt đưa tình với người mù nữa, phải tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền.
Lão tổ họ Tôn cười gật đầu, nhìn những người tí hon màu vàng trên bàn tính cổ, cảm thấy kiêu ngạo. Phù gia giàu có hơn Tôn gia, nhưng nếu nói đến những đồng tử rước tiền phẩm chất cao nhất này, Phù gia cũng chỉ có một đôi đồng tử song sinh mà thôi, trong khi Tôn gia có đến bốn đứa. Bốn họ lớn còn lại của thành Lão Long, cũng chỉ có Phạm gia may mắn mua được một đứa từ trong tay một hoàng đế vương triều lớn mất nước.
Lúc ăn sáng, Trần Bình An giống như hổ đói hưởng dụng cháo, bánh bao và dưa muối, quả nhiên khẩu vị tốt hơn lúc trước rất nhiều. Tôn Gia Thụ ngồi ở đối diện, chậm rãi nhai nuốt, khẩu vị cũng tốt hơn trước kia một chút. Uống rượu, gặp được người thích uống rượu, ăn cơm, gặp được người hợp khẩu vị, quả thật cơm nước càng no nê hơn.
Sau đó Trần Bình An trở lại bờ sông thật sự câu cá, thu hoạch khá phong phú. Cá sông mà thành Lão Long thường gọi là “lụa trắng” chứa đầy nửa giỏ, còn lại nửa giỏ là các loại cá linh tinh như cá trê đầu vàng, cá bống khe.
Buổi trưa ăn một bữa tiệc cá. Tôn Gia Thụ bảo Trần Bình An đeo một tấm da mặt dịch dung, dặn dò một phen, sau đó bảo Trần Bình An đi theo lão tổ cảnh giới Nguyên Anh kia tới một ao nước bên ngoài nhà tổ.
Sau khi lão tổ họ Tôn phất tay áo, ao nước như gương lại xuất hiện cảnh tượng một gian nhà. Ông lão ra hiệu cho Trần Bình An cứ đi lên mặt nước. Trần Bình An cất hồ lô nuôi kiếm, chỉ đeo hộp kiếm trên lưng, không hề do dự bước ra. Hắn cũng không rơi xuống ao nước, mà là giẫm lên mặt gương, dưới bàn chân sóng gợn nhộn nhạo.
Sau khi Trần Bình An đi ra mấy bước, thân hình đột nhiên biến mất, giống như đi vào trong mặt gương. Sau phút chốc, hắn xuất hiện trong một gian nhà, xung quanh chính là cảnh tượng nhìn thấy qua mặt nước.
Tại nhà tổ họ Tôn, ông lão nhìn sóng gợn trên mặt nước chưa lắng lại, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói với Tôn Gia Thụ:
- Tên thiếu niên Đại Ly này, thần hồn thật vững, khí phách thật mạnh, chẳng trách lại được Lưu Bá Kiều xem là bằng hữu.
Tôn Gia Thụ cười lắc đầu nói:
- Lưu Bá Kiều cũng không phải vì vậy mà xem Trần Bình An là bằng hữu.
Ông lão hỏi Tôn Gia Thụ:
- Vậy còn ngươi?
Tôn Gia Thụ ngẫm nghĩ, thẳng thắn nói:
- Dù sao cũng không phải gặp nhau trong hoạn nạn, không bằng Lưu Bá Kiều và Trần Bình An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT