Trần Bình An nhìn thác nước có cảm ngộ, cuối cùng vẫn không rút kiếm gỗ hòe, chém ra một kiếm của Tề tiên sinh khi đối diện với đại yêu áo hồng trong chùa cổ.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại cảm thấy xuất kiếm chắc chắn sẽ sai? Chẳng lẽ luyện quyền và luyện kiếm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, một thứ có thể dùng cần cù bù thông minh, còn một thứ chỉ coi trọng thiên phú tư chất?
Lúc này Trần Bình An còn không biết, đây không phải là vì ngộ tính của hắn quá kém, càng không phải vì hắn không có thiên phú luyện kiếm. Nguyên nhân là do kiếm mà hắn nhìn thấy, dù là người cầm kiếm hay kiếm thuật thần thông của bọn họ, đều quá cao quá xa đối với một võ phu cảnh giới thứ ba như hắn.
Nhưng vấn đề là thị lực của hắn rất tốt, thấy rõ nhiều chỗ mà võ phu bình thường không nhìn thấy, chuyện này càng mang đến cho hắn một gánh nặng vô hình. Mỗi khi muốn xuất ra một kiếm, Trần Bình An đã quen theo đuổi thập toàn thập mỹ, sẽ cảm thấy trường kiếm trong vỏ nặng đến ngàn cân.
Những gì Trần Bình An thấy và nghe trên đoạn đường này, đó là Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết đã bước vào lục địa kiếm tiên, người chưa đến kiếm đã đến trước, một kiếm chém vỡ ranh giới màn trời của nữ quỷ áo cưới. Hay là trường kiếm của Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược rời khỏi vỏ một chút, mượn một dãy núi chống lại kiếm của Ngụy Tấn. Hoặc là một kiếm tiện tay của Tề Tĩnh Xuân, ung dung thoải mái, chém vỡ Hỗn Nguyên Kim Quang trận truyền thừa của đạo thống thành Bạch Đế.
Không giống như khi ở nhà tổ ngõ Nê Bình, Ninh Diêu thực hiện thế đi căn bản của Hám Sơn quyền phổ mấy lần, Trần Bình An miễn cưỡng có thể theo kịp động tác của nàng, thậm chí còn suy nghĩ ra mấy phần chân ý quyền đạo. Bởi vì sau khi ông lão họ Thôi xem qua quyền phổ, đã kết luận thế quyền của Hám Sơn quyền thực ra rất kém, không đáng nhắc tới, cho nên ai cũng có thể mô phỏng. Giống như ở quận Yên Chi, sau khi Triệu Thụ Hạ nhìn lén Trần Bình An đi thế, cũng có thể rèn luyện thân thể.
Chỗ đáng quý nhất của Hám Sơn quyền là khí thế “võ phu chúng ta”. Cho nên Hám Sơn quyền thuộc loại nhập môn dễ dàng, nhưng muốn luyện quyền pháp đến thấu triệt lại rất khó.
Khó bao nhiêu? Hãy nói đến tôn chỉ của Hám Sơn quyền, đó là “người luyện quyền này của ta, cho dù chống lại Đạo Tổ, có thể bại nhưng không thể lui”. Ông nội của Thôi Sàm, võ phu hàng đầu trở lại cảnh giới thứ mười đỉnh cao, sau khi gặp phải Lục Trầm có từng xuất quyền không? Không có, bất kể ông lão có lý do và băn khoăn gì, nếu chỉ nhìn kết quả, rốt cuộc ông ta vẫn không đánh ra một quyền kia.
Từ đó có thể thấy, người đời sau muốn hoàn toàn nắm giữ tinh túy quyền pháp mà Hám Sơn Phổ tôn sùng, quả thật khó như lên trời.
Thác nước va vào đầm nước, bọt nước tung tóe, như hàng triệu viên trân châu cùng vỡ tan, sương mù bốc lên.
“A Lương, luyện kiếm thật là khó.”
Trần Bình An ngơ ngẩn gãi đầu, uống một ngụm rượu giải sầu, cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn đứng trên lan can nhà thủy tạ nhìn ra xung quanh, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng ở thác nước.
Hắn nhớ lại ông lão chân trần giúp mình rèn luyện thân thể cảnh giới thứ ba, lúc nhắc đến thế quyền của Vân Chưng Đại Trạch Thức, đã thẳng thắn nói quyền này lần đầu hiện thế, đã đánh cho màn mưa giữa trời đất lùi lại trên trời. Lúc này hắn nhìn thác nước to lớn cuồn cuộn trút xuống, muốn biết nếu ông lão trên lầu trúc đánh ra một quyền, liệu có thể đánh cho thác nước bắn ngược, nước lớn rút lui hay không?
Từ rút kiếm rất xa lạ chuyển sang xuất quyền rất quen thuộc, Trần Bình An lập tức có lòng tin. Lòng tin này đến từ mấy chục vạn lần đi thế, đến từ những lần nghênh địch không lùi.
Hắn nhìn về thác nước đồ sộ kia, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ. Nếu mình dốc sức đánh một quyền, có thể một hơi đánh xuyên màn nước hay không? Nếu may mắn đánh xuyên, liệu còn một chút gió quyền đánh trúng vách đá vững chắc sau thác nước? Không biết võ phu giang hồ đã bước vào cảnh giới luyện khí như Từ Viễn Hà, có thể dùng một quyền đánh ra một lỗ lớn trên vách đá hay không?
Trần Bình An có ý tưởng, nhưng hắn lại nhảy xuống lan can, ngồi trên ghế dài ở nhà thủy tạ uống rượu, giống như một du khách mộ danh đến sơn trang ngắm cảnh.
Hắn nhìn về phía con đường. Chốc lát sau, một nhóm người quần áo sáng ngời chậm rãi đi tới. Có người lớn tiếng cười nói, khí khái hào hùng, có người lịch sự tao nhã, phong thái nhẹ nhàng, cũng có cô gái dáng vẻ ung dung, tươi cười như hoa.
Trong ba người dẫn đầu, chính giữa là một công tử tiêu sái gương mặt tuấn tú, phong thái hiên ngang, một bên hông đeo ngọc bội, bên kia đeo một thanh đoản kiếm hiếm thấy. Bên trái của hắn là một người đàn ông đeo đao, hiên ngang hùng dũng, dương dương tự đắc. Bên phải là một thư sinh trẻ tuổi đầu đội khăn vuông, tay cầm quạt xếp.
Phía sau ba người có mấy phu nhân và thiếu nữ, sắc đẹp hình dáng đều không tầm thường. Phía sau nữa là một đám tùy tùng theo hầu, phần nhiều là đàn ông trai tráng hai mắt sáng ngời, khí thế bệ vệ. Trong đó có một người lưng đeo một chiếc cung cứng bằng sừng trâu, dễ gây chú ý nhất.
Một loại khí tức giang hồ khó miêu tả ập về phía nhà thủy tạ.
Con đường xem thác nước của Kiếm Thủy sơn trang là một con đường cụt, điểm cuối nằm ở nhà thủy tạ này. Những người kia vây quanh trên đường nhỏ, gần như không có khe hở. Trần Bình An đành phải tạm thời ở lại nhà thủy tạ, chờ bọn họ vào nhà rồi mới tìm cơ hội rời khỏi.
Ba người dẫn đầu và đám phụ nữ lần lượt đi lên bậc thềm. Những tùy tùng kia thì từng người chiếm cứ một phương, canh giữ bên ngoài nhà thủy tạ. Trông thấy Trần Bình An lưng đeo hộp kiếm trong nhà, phần lớn chỉ liếc mắt một cái rồi không để ý nữa.
Công tử dẫn đầu khí chất giống như con cháu thế gia. Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, giống như đang đợi đối phương chủ động lên tiếng. Nhưng sau khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Trần Bình An vẫn ngồi yên không có hành động gì.
Công tử khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi. Thực ra trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, các lộ hào kiệt giang hồ tiến vào sơn trang, vẫn còn người không nhận ra mình sao?
Lúc này Trần Bình An mới gật đầu đáp lễ.
Lúc Trần Bình An định thừa dịp rời khỏi nhà thủy tạ, một phu nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh công tử anh tuấn, nhìn về phía hắn dịu dàng nói:
- Nếu công tử tới đây ngắm cảnh, còn chưa thỏa mãn thì không cần rời đi.
Trần Bình An ngẩn người, bởi vì phu nhân nói tiếng phổ thông của nước Sơ Thủy, hắn hoàn toàn nghe không hiểu. Phu nhân hiểu ngầm, lập tức dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình Châu lặp lại một lần. Lúc này Trần Bình An mới hiểu được.
Trong nhóm người có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân cao không thua gì đàn ông, sắc mặt lạnh như băng. Bên hông đeo một thanh trường đao vỏ tinh xảo, quấn tơ vàng, chỉ là tư thế đeo đao rất kỳ lạ, đó là đeo ngược, điểm này giống hệt như người đàn ông trung niên kia.
Cô liếc nhìn hộp kiếm gỗ hòe sau người Trần Bình An, lại nhìn “bầu rượu đỏ thẫm” bên hông hắn, không nhìn ra lai lịch giang hồ và cảnh giới cao thấp, cũng không thấy hứng thú nữa.
Người đàn ông đeo đao thoải mái nói:
- Tiểu huynh đệ, cứ ngồi là được, muốn uống rượu thì uống rượu, muốn ngắm cảnh thì ngắm cảnh, không cần gò bó. Nếu xét đến thứ tự trước sau, là chúng ta đã quấy rầy hứng thú của tiểu huynh mới đúng. Đương nhiên nếu lát nữa ngại chúng ta nói chuyện ồn ào, tiểu huynh đệ lại đi cũng không muộn.
Người bình thường thì sẽ ngồi yên tại chỗ, nhưng Trần Bình An lại ôm quyền cáo từ:
- Ta tới đây đã nửa ngày rồi, cũng đã xem qua thác nước, bây giờ muốn trở về.
Người đàn ông đeo đao thoải mái cười lớn, đứng lên ôm quyền đưa tiễn:
- Không sao, không sao, tiểu huynh đệ cứ tự nhiên.
Một thiếu nữ nhỏ tuổi nhất trợn to hai mắt, cảm thấy ánh mắt của thiếu niên xa lạ này thật tệ hại, dáng vẻ lại tự cao. Chẳng lẽ hắn thật không biết, vị chủ nhân trong nhà thủy tạ kia, chính là tiểu kiếm tiên hàng đầu trên giang hồ nước Sơ Thủy, thiếu trang chủ của Kiếm Thủy sơn trang Tống Phượng Sơn? Nghe đồn có một vị công chúa của nước Sơ Thủy, ngưỡng mộ y đến mức thiếu chút nữa đã cùng nhau bỏ trốn.
Cho dù khách không nhận ra chủ nhân, nhưng đại nhân vật dám đeo đao ngược như vậy ở nước Sơ Thủy, cũng không nhận ra sao? Người đàn ông ôm quyền đưa tiễn kia, đừng thấy giản dị dễ gần, không hề giống lão đại giang hồ, thật ra là trang chủ đương nhiệm của Hoành Đao sơn trang, cùng tề danh với Kiếm Thủy sơn trang.
Ông ta là đại tông sư đao pháp hàng đầu nước Sơ Thủy, tiếng tăm lừng lẫy, đã từng xông pha giang hồ mười mấy nước, uy danh hiển hách vô cùng. Ngay cả lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu cũng từng khen ngợi, đao pháp của người này chỉ thiếu một chút là có thể đạt tới cảnh giới võ đạo xuất thần nhập hóa.
Trong lòng thiếu nữ lén cười, nghĩ thầm thiếu niên nghèo kiết hủ lậu này, chắc không phải là chim non mới ra giang hồ đấy chứ? Chẳng lẽ là trộm cắp gan lớn bằng trời lén chui vào Kiếm Thủy sơn trang, cho nên không dám ở lại? Ha ha, nếu thật như vậy thì thú vị rồi.
Trần Bình An rời khỏi nhà thủy tạ, đi xuống bậc thềm. Sau người đột nhiên vang lên một giọng nói lành lạnh:
- Chờ đã.
Hắn quay đầu nhìn, trông thấy đó là cô gái trẻ tuổi đeo đao ngược kia. Cô ta đi tới đỉnh bậc thềm, nhìn xuống đối phương:
- Sư thừa của ngươi là ai? Có phải là môn phái kiếm thuật ở nước Thải Y hoặc nước Cổ Du?
Giọng điệu của cô gái hơi có vẻ kiêu ngạo. Trần Bình An xoay người, lắc đầu, vẫn có gắng nói vài lời khách sáo không tổn thương hòa khí:
- Ta đến từ phía bắc xa hơn, lần này là cùng bằng hữu đến Kiếm Thủy sơn trang. Nghe nói thiếu trang chủ sắp được tuyển chọn làm minh chủ võ lâm nước Sơ Thủy, cho nên muốn tìm cơ hội chúc mừng.
Công tử anh tuấn khẽ mỉm cười. Thư sinh trẻ tuổi phe phẩy quạt xếp, nhẹ giọng trêu đùa:
- Thần tiên ở trước mặt mà người không biết.
Người đàn ông đeo đao nhìn bóng lưng cô gái, cười nói:
- Cái đứa mê võ này, không được vô lễ với khách! Lúc trước đã nói với con thế nào, ra khỏi thôn trang nhà mình rồi thì không được tùy tiện tìm người đấu võ so tài.
Lòng bàn tay cô gái ấn vào chuôi đao, theo đó vỏ đao hơi nhếch lên, vừa khéo chỉ vào Trần Bình An ở dưới bậc thềm. Cô làm như không nghe thấy lời nói của người đàn ông kia, nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, hỏi:
- Ngươi là cảnh giới võ đạo thứ hai hay thứ ba? Tập kiếm mấy năm rồi?
Trần Bình An nhíu mày, chắp tay ôm quyền, xoay người rời đi, không để ý tới cô gái trẻ tuổi xuất thân thế gia giang hồ nước Sơ Thủy này.
Trần Bình An tính tình tốt, không có nghĩa là gặp ai cũng không có nguyên tắc. Vừa lúc trái ngược, đối với người lạ thì hắn luôn không đụng chạm, nhưng cũng không sợ hãi. Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, vượn Bàn Sơn, con rắn lớn ở núi Kỳ Đôn đầu bị nổ tung, thị vệ quan gia trên thuyền sông Tú Hoa, đương nhiên còn có Thôi Đông Sơn ở dưới giếng cổ nước Hoàng Đình, nhất quyết không dám ló đầu, cùng với nữ quỷ trong chùa cổ trước đây không lâu, bị nắm lấy cổ từng quyền đánh nát thần hồn. Tất cả hắn đều đã lĩnh giáo rồi.
Cô gái đeo đao cười lạnh, nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Loại phế vật này, cũng không biết xấu hổ đeo kiếm xông pha giang hồ, còn dám đi vào Kiếm Thủy sơn trang. Người dạy ngươi luyện kiếm, chắc chỉ dạy ngươi nhát gan sợ chuyện đúng không?
Người đàn ông kia cảm thấy bất lực. Tính tình hư hỏng từ trong bụng mẹ của khuê nữ nhà mình, đúng là đã gây ra rất nhiều phiền phức. Nhưng oán giận thì oán giận, đối với thiên phú võ đạo của con gái nhà mình, trước giờ ông ta vẫn xem là kiêu ngạo. Ông ta không hề che giấu kỳ vọng, trực tiếp tuyên bố sau này con gái sẽ không gả ra ngoài, vị hôn phu chỉ có thể ở rể. Bởi vì con gái của ông ta đã định sẵn sẽ là trang chủ kế nhiệm.
Người đàn ông đeo đao không muốn ỷ thế hiếp người, bèn đứng lên, muốn khuyên nhủ con gái không nên tiếp tục gây hấn với thiếu niên xứ khác kia. Người luyện võ nên dùng võ đức làm đầu, võ công cao thấp chỉ đứng thứ hai. Nhưng ông ta cũng biết, con gái của mình vốn không nghe lọt những châm ngôn giang hồ này.
Thực ra đám thiên tài trẻ tuổi trên giang hồ hiện nay, có ai không phải là vào tai này ra tai kia, vẻ mặt không kiên nhẫn, xì mũi coi thường sau lưng lớp người già?
Mười năm gần đây, cao thủ trẻ tuổi ở nước Sơ Thủy tài năng nổi bật nhất, chính là vị thiếu trang chủ ngồi bên cạnh mình. Tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới thứ tư võ đạo, sớm được ca tụng là tiểu kiếm tiên. Mỗi lần trước khi Tống Phượng Sơn xuất kiếm, dù là bị người khiêu chiến hay chủ động tìm người thử kiếm, nhất định sẽ thắp nhang tắm rửa, thay một bộ áo quần mới tinh chưa mặc bao giờ. Hơn nữa sau khi xuất kiếm, tuyệt đối không lưu lại người sống.
Một thiên tài kiếm đạo sát phạt quyết đoán như vậy, rất có thể sẽ là tông sư cảnh giới thứ năm trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Sơ Thủy. Tông sư cảnh giới thứ năm ba mươi tuổi, nếu lại đánh bại Thanh Trúc kiếm tiên, Tống Phượng Sơn sẽ có thể danh chính ngôn thuận độc chiếm danh hiệu “kiếm tiên”. Đến lúc đó ông nội của hắn, lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu chắc vẫn còn khỏe mạnh.
Hôm nay kiếm thần nước Thải Y đã chết, trong lãnh thổ mười mấy nước, còn ai có thể chống lại Kiếm Thủy sơn trang? Đây cũng là mấu chốt khiến giang hồ nước Sơ Thủy chịu cúi đầu xưng thần với một vãn bối.
Thế nhưng lão trang chủ Tống Vũ Thiêu mấy chục năm qua rất ít khi lộ diện, có thể trong lòng cảm thấy mất mát đối với giang hồ người mới cảnh mới này. Nghe đồn quan hệ của đôi ông cháu này cũng không tốt lắm, nhất là lão kiếm thánh càng không thích đứa cháu dâu bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm kia.
Nghe được lời nói của cô gái đeo đao ngược kia, cho dù tính tình của Trần Bình An giống như Bồ Tát đất, cũng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nhà thủy tạ. Hắn không rõ thứ gọi là quy củ giang hồ lắm, càng không rõ lề lối của nước Sơ Thủy này, nhưng hắn cảm thấy trên đời có một số đạo lý thích hợp ở mọi nơi, càng có một số chuyện đúng sai rõ ràng.
May mà người đàn ông đeo đao đã đi tới bên cạnh con gái, nghiêm túc dạy dỗ:
- Kiêu căng như vậy, cha làm sao dám để con hành tẩu giang hồ một mình, hoãn lại một năm rồi tính sau!
Cô gái giận tím mặt, thần sắc lạnh như băng càng âm u lạnh lẽo. Nhưng người trước mắt dù sao cũng là cha cô, càng là sư phụ tự tay truyền thụ đao pháp võ đạo cho cô, vừa là cha vừa là thầy. Từ nhỏ cô đã quen với người và chuyện giang hồ, dù không cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dùng lời nói tổn thương người khác nữa.
Cô xoay người đi đến ghế dài nhà thủy tạ, đặt mông ngồi xuống, quay đầu nhìn về thác nước, tâm tình buồn bực.
Người đàn ông kia xin lỗi Trần Bình An:
- Tiểu huynh đệ, Vương Nghị Nhiên ta thay con gái xin lỗi ngươi.
Trần Bình An gật đầu, xoay người đi về phía trước. Ấn tượng của hắn đối với cô gái trẻ tuổi này rất kém, bởi vì cô ta khiến hắn nhớ tới cha con Chu Hà và Chu Lộc. Cha chú rõ ràng là người tốt thấu tình đạt lý, đối xử chân thành với người khác, vì sao con gái dạy ra lại ngang ngược như vậy? Đúng là kỳ quái.
Hắn vừa nhớ tới Chu Lộc ám sát mình, lại nghĩ đến người xúi giục sau màn, đó là nhị ca Lý Bảo Châm của Lý Bảo Bình. Đây là một thù oán không thể tránh khỏi, khiến hắn không nhịn được thở dài một tiếng.
Trần Bình An không nói gì rời đi, lập tức khiến cô gái đeo đao kia tức giận, không thể nhịn được nữa. Cô đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đường đường là trang chủ Hoành Đao sơn trang tự mình xin lỗi, ngươi lại không thèm đánh rắm một cái? Đồ có mẹ sinh không có cha dạy!
Trần Bình An mặt không cảm xúc xoay người lại, buộc chặt dây thừng của hộp kiếm sau lưng:
- Ngươi muốn so tài, vậy thì so tài.
Trong bảy trăm dặm đường từ chùa cổ đến Kiếm Thủy sơn trang, Trần Bình An vẫn luôn trầm mặc ít nói, tâm tình thật sự không tốt lắm. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cũng nhận ra điều này, vì vậy Từ Viễn Hà ngay cả uống rượu cũng kiềm chế rất nhiều, càng không nói những lời say sưa hay thô tục. Cho nên lần này Trần Bình An nói muốn quan sát phong cảnh thác nước, hai người đều hiểu ngầm nói rằng không muốn đi, muốn để hắn một mình khuây khỏa.
Cô gái bước nhanh đến đỉnh bậc thềm, cười lạnh nói:
- Tốt lắm, đang chờ câu này của ngươi.
Câu nói tiếp theo của Trần Bình An, lại khiến tất cả mọi người trong ngoài nhà thủy tạ nhìn với cặp mắt khác:
- Giấy sinh tử ngoài miệng, có tính hay không?
Tông sư đao pháp Vương Nghị Nhiên danh chấn nước Sơ Thủy trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, so tài thì được, dù thắng hay bại ta đều sẽ không nhúng tay. Nhưng ta hi vọng không nên đánh nhau sống chết, chạm đến thì dừng là được rồi, thế nào?
Cô gái đeo đao đang muốn lên tiếng, Vương Nghị Nhiên liền trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén. Cô gần như chưa từng thấy phụ thân nghiêm khắc như vậy, liền sợ đến im như thóc, không dám buông lời uy hiếp thiếu niên xứ khác đáng chết kia nữa.
Vương Nghị Nhiên nhìn chăm chú vào Trần Bình An:
- Nếu phải ký giấy sinh tử mới chịu đánh một trận này, ta sẽ không đáp ứng. Nhưng nếu chỉ là so tài, cho dù ra tay nặng một chút, ta cũng sẵn lòng để con gái chịu khổ. Hi vọng nó có thể mượn cơ hội này, biết được giang hồ nước sâu hay cạn. Không nên mắt cao hơn đầu, học được một chút công phu mèo quào thì tự cho là vô địch thiên hạ.
Nói đến cuối cùng, ông ta quay đầu liếc nhìn con gái. Ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy, những lời lẽ này có thể nói là rất nặng.
“Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ”, đây có lẽ là quy tắc lâu năm của người từng trải.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi:
- Vậy thì so tài.
Vương Nghị Nhiên đứng bên cạnh con gái thấp giọng nói:
- San Hô, ra tay nhớ phải có chừng mực. Làm người phải chừa lại một đường, đừng khiến cho đường giang hồ của mình càng đi càng hẹp.
Rất dễ thấy, Vương Nghị Nhiên vẫn coi trọng con gái của mình hơn, có điều người làm cha chú thì vẫn phải nói đạo lý.
Vương San Hô nhìn về thiếu niên trên đường nhỏ ngoài nhà thủy tạ, nhếch miệng nói:
- Cha, trong lòng con có tính toán.
Cô ấn vào chuôi đao, khẽ mỉm cười, mũi chân nhún một cái, nhảy về phía thiếu niên kiếm khách không biết trời cao đất dày kia.
Trong nháy mắt khi thanh danh đao trong tay cô gái rời khỏi vỏ, trên đường nhỏ bỗng vang lên tiếng rung trầm thấp. Bóng dáng trong khóe mắt mọi người đột nhiên biến mất, sau phút chốc thiếu niên đeo hộp đã đi tới trước người cô gái đeo đao, một quyền đánh vào trán đối phương, sau đó thuận thế bắn ngược về chỗ cũ, thu hồi thế quyền, tiêu sái đứng yên.
Cả người cô gái giống như một con diều đứt đây, giữa không trung bị một quyền đánh bay qua nhà thủy tạ, cuối cùng rơi vào đầm nước dưới thác, không biết sống chết.
Hai bên so tài, một bên tiếng sấm nhỏ như... không có, một bên dứt khoát không có tiếng sấm, ra tay lại là một cơn mưa lớn ập xuống đầu.
Trần Bình An xoay người rời đi, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, giơ lên cao uống một hớp rượu, để lại cho mọi người trong nhà thủy tạ một bóng lưng.
Hóa ra Bồ Tát đất cũng biết tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT