Tại núi Lạc Phách, phía sau lầu trúc mới mở một ao nước nhỏ. Nước rất trong hơn nữa không có cá, ao nước trống rỗng không biết để làm gì. Ngụy Bách thường ngồi ở đây, một lần có thể đến nửa canh giờ, còn bảo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng trông chừng ao nước trong nửa năm, không được để người ngoài đến gần. Có lẽ không yên tâm về hai đứa nhóc này lắm, Ngụy Bách thậm chí còn bảo con rắn đen bụng mọc tơ vàng dời khỏi hang động sào huyệt, chiếm cứ canh giữ ở gần lầu trúc.

Sau khi Trần Bình An rời đi, thằng bé áo xanh không còn ai để so sánh, huống hồ xuân hàn dần lui, mỗi ngày mặt trời ấm áp, cho nên lại lười biếng không muốn tu hành. Cô bé váy hồng nhắc nhở mấy lần, thằng bé áo xanh lại nói năng hùng hồn, bảo rằng đây gọi là có chừng có mực, chuẩn bị đầy đủ mới có thể làm tốt, chứ không phải là thiếu kiên trì.

Hôm nay Ngụy Bách lại đến lầu trúc. Thằng bé áo xanh nhảy nhót tung tăng đi theo phía sau. Lúc trước bất kể hỏi thăm thế nào, Ngụy Bách chỉ bảo hắn cứ việc chờ đợi, không chịu nói rõ chân tướng. Chuyện này khiến thằng bé áo xanh rất khó chịu, chỉ muốn hiện ra chân thân, nhảy vào trong ao lật tung cả đáy lên. Chỉ là e ngại thân phận tu vi của Ngụy Bách, cùng với tính tình ôn hòa bụng đầy dao găm của vị đại thần núi non này, mới cố gắng kìm nén lòng hiếu kỳ, để tránh đã ăn nhờ ở đậu còn bị gây khó dễ.

Ngụy Bách vẫn ngồi bên cạnh ao nước, cẩn thận nhìn chăm chú vào dòng nước nhỏ bé trong ao. Ao nhìn giống như một cái đầm nước đọng, nhưng thực ra lại không phải. Gốc rễ khí vận của núi Lạc Phách vốn không nằm ở miếu sơn thần trên đỉnh núi, mà là gốc núi nằm ở lầu trúc, còn thủy vận lại nằm ở ao nước trước mắt này.

Sơn thần Tống Dục Chương vốn đã trở mặt với Ngụy Bách, cộng thêm bản tính cố chấp, khăng khăng bán mạng cho họ Tống Đại Ly, liền bẩm báo chuyện bí mật này cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám. Câu trả lời nhận được lại là bảo ông ta giữ mồm giữ miệng, không được tiết lộ ra.

Nếu đã là ý chỉ của triều đình Đại Ly, Tống Dục Chương cũng không dây dưa nữa. Còn như vì chuyện này mà tu vi bản thân bị hạn chế, không thể hoàn toàn cai quản núi Lạc Phách, ông ta cũng không quan tâm lắm. Có điều quan hệ giữa ông ta và cấp trên trực tiếp là Ngụy Bách, xem như đã càng lúc càng xa.

Thằng bé áo xanh cũng ngồi bên ao nước, trơ mắt nhìn dòng nước trong veo, chỉ hận không thể nhìn ra một chút đầu mối nào. Hắn hoàn toàn không phát giác, Ngụy Bách ngồi ở bên cạnh, đang trong địa bàn của mình nhưng sắc mặt lại căng thẳng, trán đổ mồ hôi, vai như gánh núi cao, muốn đứng dậy cũng không được.

Thời gian trôi qua như nước. Thằng bé áo xanh rất buồn chán ngáp một cái, lúc này mới phát hiện bên cạnh Ngụy Bách có một người xa lạ đang khom lưng, hai tay đặt sau người, cười híp mắt nhìn chăm chú vào ao nước. Y mặc đạo bào, đầu đội mũ hoa sen, tuổi còn trẻ, dáng vẻ cũngrất tuấn tú. Chỉ là lúc cười lại không đứng đắn lắm, thoạt nhìn giống như kẻ thường mượn danh nghĩa xem chỉ tay để thừa cơ nắm tay các cô nương.

Nếu là trước đây ở gần Ngự Giang, với tính tình nóng nảy của thằng bé áo xanh, đã sớm bảo đạo sĩ trẻ tuổi này cút được xa bao nhiêu thì cút. Nhưng hôm nay ở quận Long Tuyền đã thấy quen mưa gió, hắn đã bớt phóng túng đi rất nhiều. Chỉ là vừa nghĩ tới bên cạnh có một thần Bắc Nhạc chính thức kim thân sáng ngời, trong lầu trúc còn có một vị đại tông sư võ đạo đỉnh cao, vậy mình còn sợ cái gì?

Thằng bé áo xanh vội vàng đứng lên, thấm ướt cổ họng nói:

- Này này này, tên đạo sĩ ngươi, sao lại không biết điều như vậy, chưa lên tiếng chào hỏi đã xông vào rồi. Ngươi có biết lão gia nhà ta Trần Bình An là chủ nhân của cả ngọn núi không? Hơn nữa gần lầu trúc còn có một con rắn đen lớn rất hung dữ, thích ăn người nhất. Ngươi có thể sống sót, là nhờ đại gia ta mỗi ngày đều tận tình khuyên bảo con rắn đen lớn phải ăn chay, nếu không bây giờ ngươi đã... hừ hừ!

Hắn khoanh hai tay trước ngực, mũi ngước lên trời, trong lòng cười lớn: “Oa ha ha, bực bội lâu như vậy, cuối cùng đã gặp được phàm phu tục tử mà mình có thể khiển trách mấy câu rồi, đúng là không dễ.”

Nghĩ đến đây, thằng bé áo xanh càng nhìn đạo nhân trẻ tuổi kia càng thuận mắt, chỉ muốn xưng huynh gọi đệ với y một phen.

- Vậy à, nói thế thì bần đạo nhờ phúc của ngươi mới tránh được một kiếp rồi.

Lục Trầm tươi cười, vội vàng cảm ơn.

Hành vi này của y rơi vào trong mắt thằng bé áo xanh, có vẻ chân thành hơn nhiều so với nụ cười âm trầm trong bông có kim của Ngụy Bách. Có điều thằng bé áo xanh ở quận Long Tuyền chết tiệt này một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đã trở nên sợ bóng sợ gió. Hắn lại cẩn thận quan sát đối phương một phen, xác định không có dấu hiệu của luyện khí sĩ, bèn kích động đến mức thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.

Hắn lắc lư đi qua, nhảy lên vỗ vào vai Lục Trầm:

- Cảm ơn cái gì. Trước khi xuống núi lão gia nhà ta Trần Bình An đã nói, lúc hắn không có nhà thì ta phải gánh vác trọng trách, làm chủ trong nhà. Ngươi là khách, nào có lý để cho ngươi sợ hãi.

Ông lão họ Thôi nhìn thấy cảnh này liền cười ha hả nói:

- Ngươi có bản lĩnh thì vỗ vai hắn cái nữa xem.

Thằng bé áo xanh sinh lòng cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Lục Trầm, lại nhìn lão điên vài lần, sau đó nhìn mũ hoa sen của Lục Trầm, thử dò hỏi:

- Chúng ta có gì từ từ nói. Ngươi là đại chân nhân cảnh giới thứ mười của Đạo gia, hay là thiên quân cảnh giới thứ mười một mười hai?

Lục Trầm mỉm cười lắc đầu:

- Đều không phải.

Thằng bé áo xanh nửa tin nửa ngờ, thấp giọng nói:

- Vị nhân huynh này, chúng ta hành tẩu giang hồ, bất kể vai vế cao hay thấp, tu vi sâu hay cạn, đều phải coi trọng đối xử chân thành, không được lừa gạt người khác.

Lục Trầm gật đầu nói:

- Thật không lừa ngươi.

Cảnh giới thứ mười trở xuống, cho dù mình đánh không lại, chẳng phải ở núi Lạc Phách còn có Ngụy Bách và lão già điên sao, như vậy mà còn sợ thì đúng là hết nói.

Thằng bé áo xanh nhanh chóng cân nhắc một phen, cảm thấy mình đã đứng vào thế bất bại, lập tức mặt mày hớn hở, lại nhảy lên vỗ vai Lục Trầm một cái:

- Ta thấy ngươi có tố chất rất tốt, đừng nản chí. Lục địa thần tiên cảnh giới Nguyên Anh của Đạo gia mà thôi, ngươi nỗ lực mấy trăm năm vẫn có một chút hi vọng. Nếu như không được, sau này bị người khác khi dễ hãy báo danh hiệu của ta, nói là ngươi quen biết... Lụa Trắng Trên Sóng của Ngự Giang, hoặc là Tiểu Long Vương của núi Lạc Phách. Hai cái danh hiệu này thế nào? Một cái phong lưu, một cái uy phong...

Ông lão họ Thôi cười lớn, giơ ngón cái với thằng bé áo xanh:

- Rắn nước nhỏ, xem như ngươi có bản lĩnh. Nếu hôm nay không chết, sau này đủ cho ngươi khoe khoang cả đời rồi.

Thằng bé áo xanh nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi đảo một vòng. Hắn hắng giọng một tiếng, cúi đầu muốn rút lui, ngoài miệng lẩm bẩm:

- Đi tu hành, đi tu hành, tu hành hôm nay không thể trì hoãn.

Lục Trầm cười cười, gật đầu nhẹ giọng nói:

- Tu hành không thể lười biếng, đi đi. Bần đạo cũng có môt chút tâm đắc với tu hành, ngươi hỏi ta trả lời, có thể góp ý giúp ngươi.

Sau đó trước mắt thằng bé áo xanh hoa lên, đột nhiên phát hiện có người đi kề vai với mình. Chuyện này cũng chưa phải là kỳ quái, mà là bên cạnh Ngụy Bách cũng có một người đang ngồi. Càng kỳ quái là trên cửa sổ tầng hai cũng có người đang đứng đối diện với lão điên. Mà sau lưng con ngốc đang ló đầu ra nhìn về nơi này, cũng có người đang lén lút nhìn giống như cô. Tất cả đều là đạo nhân trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen kia.

Thằng bé áo xanh nhắm mắt lại, giả vờ như bị mù lần mò đi tới trước:

- Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả. Ta đang mộng du, ta lại đang mộng du...

Nơi lầu trúc, cô bé váy hồng chớp cặp mắt lớn long lanh. So với sự bất kính trước đó của thằng bé áo xanh, cô càng tò mò nhiều hơn là sợ hãi.

Đạo nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh cô, hai tay lồng trong tay áo, nhìn từng bùa chú văn tự hiện ra trên vách tường, tấm tắc lấy làm lạ nói:

- Chữ vẫn thú vị như vậy, không hổ là giúp... ha ha, thiên cơ không thể tiết lộ.

Đạo nhân trẻ tuổi bên cạnh ông lão họ Thôi thì dựa nghiêng vào bệ cửa sổ, cười hỏi:

- Nghe nói ngươi muốn đánh nhau?

Ông lão trước tiên dùng thân phận người đọc sách họ Thôi cung kính xá dài thi lễ, sau đó đứng thẳng, lui về sau hai bước, lại dùng thân phận võ phu ôm quyền thi lễ. Không hề có vẻ kính sợ, ánh mắt nóng bỏng nói:

- Mong Lục chưởng giáo chỉ bảo một hai!

Lục Trầm ra vẻ sực tỉnh và thư thái, cười ha hả nói:

- Không dám, không dám, chỉ bảo một hai thì được, chứ xin chỉ bảo ba bốn năm sáu thì bần đạo rất khó xử. Dù sao hôm nay đang ở thế giới Hạo Nhiên của các ngươi, hai chân giống như đang lội bùn, đi không nhanh được, nhảy không cao được.

Lục Trầm bên cạnh ao nước thì ngồi kề vai với Ngụy Bách, hỏi:

- Ngụy đại sơn thần có thể nói với bần đạo, giọt nước trong ao này và hạt sen vàng trồng trong đó có lai lịch gì không?

Ngụy Bách vẫn không thể đứng dậy, đành phải cười khổ nói:

- Bẩm chưởng giáo lão tổ, nước là ba vạn cân nước suối, tôi đã lén bảo người lấy ra trước khi nước Thần Thủy bị diệt. Hạt sen vàng kia là đồ cổ trong kho của nước Thần Thủy, năm xưa ngay cả người già trong hoàng thất và Khâm Thiên giám đều không biết lai lịch của nó, chỉ là các đời đều cất kỹ truyền thừa xuống. Sau khi nước Thần Thủy mất, chạy nạn qua núi Kỳ Đôn bị tôi gặp được, cuối cùng mới có hạt giống này. Tôi muốn thử xem liệu có thể dựa vào nước suối, thai nghén ra một cây hoa sen vàng tím, chỉ có ở động tiên Liên Hoa nhỏ trong truyền thuyết hay không.

Bởi vì Ngụy Bách là thần Bắc Nhạc chính thức, là chủ nhân của tất cả dãy núi, vận mệnh đã hòa cùng một thể. Đây là thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng khi thiên tai địa họa giáng xuống, cũng sẽ trở thành gánh nặng của thần núi sông chính thức.

Sau khi Lục Trầm xuất hiện, Ngụy Bách đã bị y dùng một chân đạp cho không thể động đậy. Mặc dù y chỉ giẫm lên núi Lạc Phách, nhưng không khác gì giẫm lên đầu Ngụy Bách. Nếu Lục Trầm đạp cho núi Lạc Phách sụp đổ, vậy kim thân của Ngụy Bách trên đỉnh núi Phi Vân có thể sẽ đứt hơn nửa cánh tay.

Lục Trầm lắc đầu phản bác:

- Không phải chỉ động tiên Liên Hoa nhỏ mới có. Phủ Thiên Sư núi Long Hổ ở Trung Thổ Thần Châu cũng có ba cây hoa sen vàng tím, phẩm chất rất tốt, sinh trưởng không tệ, cao đến mười mấy trượng.

Ngụy Bách không biết phải trả lời thế nào.

Lục Trầm đi theo thằng bé áo xanh thì xoa xoa đầu hắn, mỉm cười nói:

- Được rồi, đừng giả vờ câm điếc nữa. Nếu bần đạo thật sự muốn làm gì ngươi, ngươi cảm thấy như vậy có tác dụng sao?

Đến bây giờ thằng bé áo xanh vẫn không biết thân phận của Lục Trầm, nhưng chỉ dựa vào đối phương thi triển thần thông như vậy trước mặt Ngụy Bách và lão điên, hắn biết mình lại đụng vào tấm sắt rồi, hơn nữa rất có thể lần này còn cứng hơn tất cả lần trước.

Lục Trầm đi theo thằng bé áo xanh đến bên bờ vách đá, cười hỏi:

- Có nghe nói đến cố sự bịt tai trộm chuông chưa (1)?

Thằng bé áo xanh giơ mu bàn tay lên dụi dụi trán, nghẹn ngào nói:

- Có nghe nói.

Lục Trầm lại hỏi:

- Cảm thấy thế nào? Hãy nói thật lòng.

Thằng bé áo xanh lại nức nở nói:

- Chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.

Lục Trầm cảm khái nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Thằng bé áo xanh đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, ngơ ngác nhìn về phương xa, dáng vẻ đáng thương giống như sống không còn ý nghĩa. Hắn cảm thấy nhớ Trần Bình An, nếu có Trần Bình An ở bên cạnh, cho dù cảnh giới của lão gia không đáng để nhìn, nhưng hắn vẫn sẽ cảm thấy an lòng hơn một chút.

Lục Trầm lần đầu tiên lộ vẻ hiền lành, nghiêng người cúi đầu nhìn thằng nhóc đang ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi:

- Rắn nước nhỏ, có muốn theo bần đạo đến thế giới Thanh Minh không?

Thằng bé áo xanh ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nhíu gương mặt tròn, khóe miệng trề xuống, khổ sở nói:

- Nếu tôi từ chối, có phải ngài sẽ giơ một chân đạp nát đầu tôi không?

Lục Trầm lắc đầu:

- Đương nhiên sẽ không. Bần đạo chỉ sẽ dời ao nước kia đi, bởi vì nước suối bên trong hay hạt sen vàng cũng vậy, đều xem như đồ vật mà bần đạo để lại ở đây. Như vậy Trần Bình An sẽ mất đi một cơ duyên lớn. Không phải ngày thường ngươi luôn khoe khoang là anh hùng hảo hán sao, trên đường ăn uống miễn phí, không nói một chút nghĩa khí à? Dù sao cũng nên làm chút gì đó cho Trần Bình An mới đúng.

Thằng bé áo xanh chậm rãi lắc đầu, hai mắt đẫm lệ:

- Tôi không nói nghĩa khí một hai lần, Trần Bình An cũng sẽ không trách tôi.

Lục Trầm ôm trán, gặp phải một đứa ngốc đầu óc chậm hiểu như vậy cũng bó tay. Mà thôi, cơ duyên chưa tới, trước tiên cứ như vậy đi.

Y thở dài, nói với thằng bé áo xanh:

- Nói với Trần Bình An một tiếng, chuyện ao nước hắn thiếu ta một nhân tình, sau này phải trả. Còn như ngươi, lúc qua sông hóa giao, có thể đi đến kênh lớn nối liền đông tây Bắc Câu Lô Châu. Nếu có thể chống đỡ đi được một nửa, xem như ngươi đã thành công, đến lúc đó có thể bảo Trần Bình An hộ giá hộ tống giúp ngươi. Ừ, đây chính là nhân tình mà hắn phải trả cho bần đạo.

Thằng bé áo xanh thử dò hỏi:

- Vì sao tiên trưởng đối xử với tôi tốt như vậy?

Lục Trầm nhìn thấu tâm tư của thằng nhóc, bực bội nói:

- Thứ nhất, bần đạo không phải là cha ruột hay lão tổ tông thất lạc nhiều năm của ngươi. Thứ hai, bần đạo nhìn không thuận mắt thân thể giao long của ngươi sau khi hóa giao. Thứ ba, bần đạo sở dĩ điểm hóa cho ngươi một lần, là vì xuất thân của ngươi khá đặc thù. Hơn nữa sau này không chừng phải hỏi ngươi thêm một lần, có muốn đi đến thế giới Thanh Minh hay không.

Nói xong Lục Trầm nhoáng lên rồi biến mất. Thằng bé áo xanh đứng dậy nhìn, thấy bên cạnh con ngốc và Ngụy Bách cũng không còn bóng dáng đạo nhân mũ hoa sen nữa.

Trong nháy mắt hắn nín khóc mỉm cười, nghênh ngang đi về phía cô bé váy hồng, vênh váo tự đắc nói:

- Con ngốc, biết không. Lão tiên trưởng khen ta thiên phú quá tốt, thiếu chút nữa đã quỳ xuống xin ta làm đồ đệ của y, còn nói muốn dẫn ta đến thế giới gì đó sống trong nhung lụa. Ta là ai, đã nhận Trần Bình An làm lão gia, vậy phải nói một chút đạo nghĩa giang hồ đúng không? Cho nên ta không hề do dự từ chối. Ngươi không thấy lúc đó lão tiên trưởng rươm rướm nước mắt đâu, ài, đáng thương cho lòng thành của y. Muốn trách thì trách Trần Bình An quá may mắn, thu được một thư đồng nhỏ như ta. Cũng trách ta ta quá nghĩa khí. À đúng rồi, con ngốc, lão tiên trưởng đã nói gì với ngươi?

Cô bé váy hồng giơ bàn tay nhỏ bé lên, trên đó có ánh sáng vàng lấp lánh, lúng túng nói:

- Lão tiên trưởng nói với ta một ít quy củ viết chữ, cuối cùng bảo ngươi nhất định sẽ nói hươu nói vượn, muốn ta thay y tặng cho ngươi một bạt tai.

Sau một tiếng vang giòn giã, thằng bé áo xanh bị bàn tay ánh sáng vàng lấp lánh tát vào mặt, cả người xoay tròn mấy vòng trên không mới rơi xuống đất. Hắn nằm dưới đất, suy nghĩ dứt khoát giả chết cho xong.

Ngụy Bách đứng bên cạnh ao nước, nhìn về tầng hai lầu trúc yên tĩnh, tâm sự trùng trùng.

- --------

Nước Cổ Du, tại một phủ đệ tư nhân tên là “phủ Đại Mậu”. Một thư sinh anh tuấn thân hình cao lớn, trên mặt mang theo vài phần tái nhợt như bệnh tật, tay trái cầm một chiếc móc bạc tự chế, tay phải cầm một đôi đũa bằng trúc xanh, đang ăn một con cá quế hoa đào hấp. Bên tay còn có một bình rượu ngon cống phẩm của nước Cổ Du, thỉnh thoảng lại bỏ đũa xuống uống một ngụm.

Trước bàn ăn của thư sinh nho nhã là bốn tông sư võ đạo và luyện khí sĩ hàng đầu nước Cổ Du, tất cả đều danh chấn một phương.

Một tông sư kiếm đạo cảnh giới thứ tư đỉnh cao, tự học thành tài, sát tâm cực nặng. Trong giang hồ nước Cổ Du và mấy nước xung quanh đều có chê có khen, công nhận người này có tài nhưng không có đức. Mà người hâm mộ của hắn thì tin chắc, vị tông sư này chống lại bất kỳ kiếm tu năm cảnh giới thấp ngoài tông môn nào, đều có thể hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.

Một người đàn ông thô kệch không nổi bật, là một thích khách cảnh giới thứ tư, trên mặt rõ ràng đeo một lớp da người. Người này là lầu chủ lầu Mãi Độc của nước Cổ Du. Lầu Mãi Độc là tổ chức thích khách danh chấn mấy nước, ý tứ là chỉ cần giá cả hợp lý, cố chủ tốn tiền mua hộp gỗ sẽ có thể được đền đáp bằng minh châu.

Hắn đã từng tự mình nhận một vụ buôn bán, ám sát luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, thiếu chút nữa đã thành công. Nếu không phải đối phương có một món pháp bảo bí truyền của sư môn, có lẽ đã bị mất mạng. Sau chuyện đó lầu Mãi Độc đã gặp phải một cuộc báo thù sấm sét, thiếu chút nữa đã phải mai danh ẩn tích. Có điều trong thời gian này lầu Mãi Độc cũng thể hiện ra huyết tính giang hồ, không tiếc cái giá chuyên môn ám sát đệ tử của tiên gia kia xuống núi du lịch. Trong trận chiến dài đến hơn hai mươi năm, một bên gần như bị hủy diệt, còn một bên tổn hại nặng nề. Cuối cùng quốc sư nước Cổ Du tự mình đứng ra hòa giải, hai bên mới chịu ngưng chiến.

Nói như thế, môn phái giang hồ không chỉ có kéo dài hơi tàn và sống nhờ người khác, cũng có khí khái hào hùng không tiếc tính mạng, dám kéo cả thần tiên xuống núi.

Hai người còn lại là luyện khí sĩ. Trong đó một phu nhân xinh đẹp xuất thân từ tu sĩ tự do, sở trường dùng độc, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có thể khiến người khác thần hồn mục nát. Dù là võ phu giang hồ hay thần tiên trên núi, đều không muốn trêu chọc “phu nhân rắn rết” này. Người cuối cùng lại là một gương mặt xa lạ chưa từng hiện thân ở nước Cổ Du.

Có thể khiến cho bốn nhân vật lớn này tề tụ trong một phòng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người trẻ tuổi nhìn như thư sinh vào kinh đi thi kia chính là quốc sư nước Cổ Du.

Sau khi ăn xong cá quế hoa đào thơm ngon, hắn từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy, mỗi tờ vẽ một bức tranh nhân vật. Hắn gập ngón tay, gõ gõ vào tờ có vẽ Trần Bình An, cười nói:

- Trong quốc khố có một món pháp bảo quý giá, ai thành công chặn giết được kẻ này, người đó có thể lấy đi. Trước tiên nói rõ, thiếu niên này rất có thể là kiếm tu cảnh giới thứ sáu, còn võ phu thuần túy cảnh giới thứ ba chỉ là giả tạo, nhất định đừng để hắn đánh lừa. Ta chỉ cần nhận chiếc đầu, còn giết như thế nào ta không quan tâm. Hai người còn lại, nếu giết được cũng sẽ có một chút phần thưởng, chư vị cứ việc yên tâm.

Ba người lần lượt rời đi, chỉ còn luyện khí sĩ thanh danh không nổi bật kia cười nhạo nói:

- Sở quốc sư, dùng đồ của người khác để ban ơn, không tốt lắm đâu.

Sở quốc sư mỉm cười hỏi:

- Là ý của ngươi, hay là ý của hoàng đế bệ hạ?

Người nọ im lặng không đáp.

Sở quốc sư lại cười nói:

- Chỉ cần ngươi cầm chiếc đầu trở về, không phải được rồi sao? Đồ vật vẫn thuộc về quốc khố họ Sở, chỉ là chuyển một vòng sang bên ta mà thôi.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- --------

Sau khi dừng lại ở nước Nam Giản một lúc, chiếc thuyền cá côn của núi Đả Tiếu lại tiếp tục bay lên trời, ngự gió xuôi nam.

Thuyền cá côn đi tới phía trên trung bộ Đông Bảo Bình Châu, chếch về phía nam, thời tiết vẫn là gió nhẹ mây thưa.

Hoàng hôn hôm nay, lão nho sinh Kiếm Ung tiên sinh đội mũ lông chồn đã bị mẻ một cái răng, rời khỏi ngôi viện hào hoa, đi tới đầu thuyền. Ánh mắt có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống phía tây, cảnh tượng hùng vĩ.

Kiếm Ung tiên sinh vẫn cứ nhìn như vậy, bất tri bất giác bên cạnh đã có thêm một cô gái cũng ra ngoài tản bộ. Đó là cô gái dùng thanh phi kiếm xinh xắn “Điện Xế” danh chấn Bắc Câu Lô Châu làm trâm cài.

Phần đuôi Điện Xế có treo một hạt châu, là do cha của cô gái sợ tốc độ của Điện Xế quá nhanh, con gái không thể điều khiển, mới tìm một hạt châu của con li (rồng không sừng) lấy được từ trong một bí cảnh long cung. Vì chuyện này mà ông ta không tiếc nung kiếm lần nữa, đâm thủng hạt châu, nhằm để làm chậm tốc độ bay của phi kiếm.

Kiếm Ung tiên sinh không quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi mới “kết thù” không lâu, vẻ mặt tươi cười, môi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ truyền tiếng lòng: “Tiểu nha đầu, ngươi không nên tới gặp ta, cẩn thận lộ ra sơ hở. Đến lúc đó cha ngươi có cưng chiều đến mấy cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Sắc mặt cô gái trẻ tuổi hờ hững, dùng tiếng lòng trả lời: “Kiếm Ung tiên sinh, vì sao ngài phải làm như vậy? Ngài vốn cô đơn, không có con cháu, cũng không có đệ tử môn sinh...”

Kiếm Ung tiên sinh giơ tay vê vê mũ lông chồn, lần này không còn che giấu, trực tiếp cười nói:

- Tiểu nha đầu, nếu thật sự không thích Hộc Luật công tử kia thì cứ nói thẳng. Không cần cảm thấy một người đàn ông là người tốt thì nhất định phải thích. Sau này nếu gặp phải nam tử mà mình thích, cũng không cần vì hắn là người xấu mà cố ý không thích.

Sắc mặt cô gái trẻ tuổi ửng đỏ.

Kiếm Ung tiên sinh cảm khái nói:

- Bếp bênh một đời, bốn biển là nhà, cuối cùng vẫn cảm thấy viện nhỏ trên thuyền cá côn này có thể khiến người ta tĩnh tâm. May mắn trước khi lên thuyền đã mang theo một hòm sách, mỗi ngày vừa đẩy cửa ra là biển mây cuồn cuộn, núi sông trời trăng, cảnh đẹp ý vui. Trở về đóng cửa thì lại là một bàn sách vở, đạo đức văn chương, có thể tu tâm...

Cô gái trẻ tuổi khẽ thở dài một tiếng. Chuyến này xuôi nam du lịch là sắp xếp của cha cô, nói là muốn cô ra ngoài cho khuây khỏa. Lúc đầu cô nghĩ rằng cha muốn làm mối cho mình và Hộc Luật công tử, cho tới bến thuyền ở núi Ngô Đồng vương triều Đại Ly, mới biết chuyện không đơn giản như vậy. Ngày hôm qua cô mới biết được nội tình thật sự, không ngờ Kiếm Ung tiên sinh lại là quân cờ mấu chốt.

Một bàn cờ thật lớn, cô thậm chí cho rằng mình cũng sẽ biến thành quân cờ thí.

Kiếm Ung tiên sinh phất phất tay:

- Đi thôi, đi thôi, ta không phải là chàng trai tuấn tú gì. Ngươi là một hoàng hoa khuê nữ, cùng với một lão già bại hoại như ta nhìn mặt trời lặn ở đây, ngươi không cảm thấy lúng túng thì ta cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Cô gái trẻ tuổi im lặng rời đi, trở về viện, nín thở tập trung, an tĩnh chờ đợi tình hình thay đổi.

Kiếm Ung tiên sinh chép chép miệng, lấy mũ lông chồn xuống, vỗ mạnh mấy cái, sau đó tiện tay ném ra ngoài thuyền cá côn, theo gió bay đi:

- Đi thôi, anh bạn già.

Lúc còn trẻ lão từng là nhân tài đọc sách có tư chất quân tử của Bắc Câu Lô Châu, nhưng tính tình quá tệ, cậy tài khinh người, từ sáng đến tối đều mắng chửi. Mắng triều thần ngồi không ăn bám, mắng võ tướng giá áo túi cơm, mắng hoàng đế là một hôn quân, mắng tới mắng lui, còn không phải mắng mình là thư sinh vô dụng. Sau đó đến khi nước nhà không còn, lão cũng không mắng tiếp được nữa.

Kiếm Ung tiên sinh không còn mũ lông chồn trở về viện nhỏ, trên đường đi chấp sự tạp dịch núi Đả Tiếu rất cung kính với lão. Trong lòng lão hơi áy náy, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, chào hỏi đùa giỡn, khiến người ta càng cảm thấy thân thiết. So với Hộc Luật công tử nói năng thận trọng, Thanh Cốt phu nhân tính tình nham hiểm, Kiếm Ung tiên sinh này thật sự là “đáng yêu” hơn nhiều.

Lão cầm một quyển điển tịch Nho gia ngồi trong viện, cũng không lật xem, chỉ nhắm mắt lại bắt đầu ngủ gật.

Lúc này phía dưới thuyền cá côn là lãnh thổ vương triều Chu Huỳnh, một vương triều hùng mạnh kiếm tu nhiều nhất Đông Bảo Bình Châu. Tương truyền năm xưa Ngụy Tấn lần đầu tiên hành tẩu giang hồ, đã ở lại vương triều Chu Huỳnh lâu nhất, mấy lần chém giết sinh tử, đối thủ đều là kiếm tu thành danh của vương triều Chu Huỳnh.

Vương triều Chu Huỳnh có đến mười mấy nước nhỏ lệ thuộc, diện tích quốc thổ chỉ đứng sau Đại Ly đã thôn tính vương triều họ Lư. Mà trong rất nhiều con cháu của lão hoàng đế Chu Huỳnh, có cả hai kiếm tu cảnh giới thứ chín đã sớm quyết định từ bỏ ngôi vị hoàng đế. Trong số bốn cung phụng hoàng gia, có một kiếm tu cảnh giới thứ mười đã từng ba lần giao thủ với vườn chủ Lý Đoàn Cảnh của vườn Phong Lôi, người được xưng là đứng đầu dưới năm cảnh giới cao của Đông Bảo Bình Châu. Mặc dù ba lần đều bị thua nhưng chênh lệch không nhiều, nếu không Lý Đoàn Cảnh cũng sẽ không chấp nhận hai lần khiêu chiến tiếp theo.

Lúc trước hai vương triều lớn phía bắc thư viện Quan Hồ liều chết huyết chiến, hai bên đều tổn thất nặng nề. Vương triều Chu Huỳnh ở phía nam không xa chỉ đứng xem, trong ngoài triều đình đều cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng hôm nay trong chiều hôm, trên một đỉnh núi không biết tên ở vương triều Chu Huỳnh, bỗng nhiên tỏa ra ngàn vạn luồng kiếm khí, chiếu rọi phạm vi mấy chục dặm sáng như ban ngày. Kiếm khí xông thẳng lên trời, giống như thác nước chảy ngược từ dưới lên trên, vừa lúc cuộn trào trút về phía một chiếc thuyền cá côn lơ lửngi trên không.

Trong nháy mắt, thuyền cá côn to lớn vượt châu đi xa đã xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, mấy trăm người mất mạng tại chỗ. Cá côn bị thương nặng kêu thảm giãy dụa kịch liệt, dưới kiếm khí xung kích, trận pháp dùng để ổn định rất nhiều kiến trúc trên lưng nó đều bị hủy diệt. Cá côn lắc lư như vậy giống như đổ dầu vào lửa, cộng thêm gió mạnh trên trời thổi qua, lại có mấy trăm người rơi thẳng xuống, ngã chết dưới mặt đất vương triều Chu Huỳnh.

Thuyền cá côn bị hủy diệt là chuyện đã định, luyện khí sĩ núi Đả Tiếu kể cả chủ thuyền đều bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cá côn sắp chết vùng vẫy không ngừng lao xuống đất. Trong đó liên tục có đại tu sĩ thất kinh bay lên trời, Thanh Cốt phu nhân cũng ở trong nhóm này.

Thanh Cốt phu nhân vóc người cao gầy, sắc mặt tái xanh, cặp mắt hẹp dài sau khi nhíu lại càng giống như mũi nhọn. Bà ta một tay ôm con trai, tay kia nắm lấy cổ trượng phu, nhìn chằm chằm vào thuyền cá côn đang nhanh chóng rơi xuống. Sau đó ánh mắt lướt về hướng kiếm khí xuất hiện, giống như muốn tìm ra đầu sỏ.

Tu sĩ giống như hạt gạo không ngừng bay lên trời, khẩn cấp rời khỏi thuyền cá côn. Nhưng những luyện khí sĩ không thể ngự gió bay lượn đã định sẵn phải nghe theo mệnh trời. Hơn nữa nếu cá côn kia lật người rơi xuống đất, bọn họ chắc chắn đều sẽ mất mạng, không có khả năng sống sót.

Ngay lúc này, từ trên cao phía bắc xuất hiện một vệt cầu vồng màu vàng rất dài, bay thẳng tới phía dưới đầu cá côn. Cầu vồng sáng lại là một nhà sư trung niên nét mặt cương nghị, chỉ thấy hai tay ông ta đỡ lấy cá côn, hét lớn một tiếng, đầu gối hơi cong, dưới chân hiện ra một mảng hoa sen lớn màu vàng.

Nhưng thế rơi của thuyền cá côn quá mạnh, nhà sư bị ép cho không ngừng trầm xuống, hoa sen màu vàng dưới chân ào ào tan vỡ. Sự xuất hiện của ông ta mặc dù đã làm chậm tốc độ rơi của cá côn một chút, nhưng nhìn tình thế này, e rằng nhà sư sẽ bị đầu cá côn đụng thẳng xuống đất mười mấy trượng.

Nhà sư trung niên thất khiếu rỉ máu, nhưng không phải màu đỏ tươi mà là màu vàng ánh, lại là một kim thân la hán của Phật môn.

Nhà sư không hề có ý định từ bỏ, hét lớn một tiếng, đột nhiên xoay người cong lưng, giống như vác đồ chạy tới trước, hai tay rảnh rỗi bắt đầu kết ấn ở ngực. Chỉ thấy cẳng tay phải ông ta giơ lên, ngón tay giãn ra giống như núi non san sát, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, chính là Vô Úy ấn của Phật gia.

Máu tươi màu vàng chảy đầy người nhà sư, nhưng nét mặt vẫn trầm tĩnh, hoàn toàn không phát giác thống khổ to lớn mà bản thân gặp phải, cùng với tu vi vất vả tích góp được đang trôi đi. Khi hai chân ông ta chạm xuống đất, thế rơi của thuyền cá côn đã dần dần ổn định, nhưng ông ta vẫn bị ép đến lõm xuống đất.

Khi thuyền cá côn ầm ầm dừng lại, đã không thấy bóng dáng của nhà sư. Qua một lúc lâu đất đai mới tróc ra, nhà sư cả người đầy bụi và máu tươi màu vàng đào đất lên, đi ra khỏi phần bụng cá côn. Ông ta đầy vẻ thương xót, xoay người chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm một tiếng “A Di Đà Phật”.

Trong màn đêm, nhà sư đi trên sống lưng cá côn đã chết. Kiến trúc sụp đổ, trên gạch ngói vụn hoang tàn đều là thi thể và tay chân cụt. Nhà sư dùng hết khả năng quan sát, cuối cùng đi tới trước người một thiếu nữ máu me đầy mặt. Ông ta thở dài một tiếng, thấy nàng cũng không đáng ngại, bèn chắp hai tay trước ngực, yên lặng rời đi.

Thiếu nữ cặp mắt vô thần ôm một thiếu nữ khác cùng tuổi. Thi thể kia không thấy rõ nét mặt, bên hông đeo một chiếc túi thêu xinh xắn.

Thiếu nữ còn sống vỗ nhẹ vào lưng thi thể, không ngừng thì thầm:

- Đừng sợ, đừng sợ.

- --------

Nước Thải Y, quận Yên Chi.

Mặt trời rực rỡ trên không, trong quận thành đường phố rộn ràng, ngoài thành thương nhân lữ khách qua lại như mắc cửi.

Lão thần tiên trú ngụ trong một ngôi nhà lớn cách phủ quận chủ không xa. Chủ nhân giàu có một phương, đã phát thiếp mời quyền quý lớn nhỏ trong thành đến nhà mình làm khách. Vì chuyện này còn đặc biệt xây dựng một đài cao ở giữa hồ, không đợi trời tối đã treo đèn màu lên cao. Khách nườm nượp không dứt nối đuôi đi vào, còn dẫn theo người nhà, đoán rằng không dưới ba trăm người.

Nhờ phúc của con trai quận chủ Lưu Cao Hoa, ba người Trần Bình An cũng được đi vào. Chỉ là vị trí không tốt, được xếp vào chỗ hai chiếc ghế dài trong hành lang bên hồ. Nhưng dù sao cũng có một chiếc bàn nhỏ để trái cây điểm tâm, vẫn nở mày nở mặt hơn những vị khách khác chỉ có chỗ ngồi chứ không được chiêu đãi. Bởi vì Lưu Cao Hoa không đi theo cha hắn, muốn ở cùng với bằng hữu, cho nên trong phủ tạm thời đặt thêm cái bàn này.

Trần Bình An vốn định luyện tập thủ ấn, nhưng lo lắng quá dễ thấy, đành phải lấy bầu rượu xuống từ từ uống rượu.

Lưu Cao Hoa ngồi giữa Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong, nhỏ giọng nói với hai người về tài lực hùng hậu của gia đình này, còn có quan hệ bí ẩn với một đại tướng quân của nước Thải Y.

Lão thần tiên từ một ngôi lầu cao ở xa bay lướt đến, chậm rãi đáp xuống đài cao giữa hồ. Lúc rơi xuống đất giống như chuồn chuồn chạm nước, tay áo rộng phất phơ, lộ ra phong thái tiên nhân. Chỉ với thủ đoạn này đã được hoan hô rung trời, tiếng vỗ tay khen hay không dứt bên hồ.

Sắc mặt lão thần tiên đỏ bừng, mảnh khảnh nho nhã, trang phục giống như danh sĩ. Sau khi đáp xuống cũng không nói lời thừa, ngay cả mấy lời khách sáo với quận chủ đại nhân và võ tướng đóng quân cũng tiết kiệm. Cổ tay lão rung lên, giữa hai ngón tay khép lại đã có thêm một lá bùa màu vàng. Nếu là tông sư giang hồ thị lực tốt, có thể nhìn thấy phía trên có vẽ đường nét của một cô gái, không thể xem sống động như thật.

Lão thần tiên nhẹ nhàng búng tay, tờ giấy vàng giữa kẽ ngón tay bắn ra, lúc chạm đến mặt đất bỗng nổ ra một chùm khói mù màu xanh, chậm rãi lan tràn. Một cô gái thướt tha mặc y phục rực rỡ từ trong khói xanh khoan thai đi ra, nhìn về nhà thủy tạ nơi có khách quý quan trọng, làm một động tác chúc phúc.

Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Lưu Cao Hoa càng ra sức vỗ tay khen hay.

Trần Bình An lại đột nhiên ngước mắt lên, vừa lúc có người cũng đồng thời nhìn tới. Người nọ ngồi xổm trên đầu tường đình viện phía xa, đang nhếch miệng cười với hắn.

Trần Bình An thản nhiên đứng dậy, nói với Trương Sơn Phong là đi tìm nhà xí. Trương Sơn Phong bảo hắn đi nhanh rồi trở lại, đừng bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc. Trần Bình An mỉm cười gật đầu.

Khi Trần Bình An rời khỏi hành lang đi xuống bậc thềm, thiếu niên áo đen tuổi tác xấp xỉ với hắn cũng đi trên đầu tường. Khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn, Trần Bình An hít sâu một hơi, giống như lâm đại địch.

Có những cuộc chia tay, hai bên không muốn chạm mặt nữa, nhưng thường thường trong lúc vô ý lại không hẹn mà gặp. Chẳng hạn như Trần Bình An và cái gã tên Mã Khổ Huyền kia.

Có những cuộc chia ly, rõ ràng là có hi vọng trùng phùng, nhưng lại không thể gặp được nữa. Chẳng hạn như Trần Bình An và thiếu nữ tên là Thu Thực.

- --------

Chú thích:

(1) Bịt tai trộm chuông: Có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Câu này dùng để ám chỉ tự lừa dối mình, không lừa dối được người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play