Tại hậu viện nhà cổ, bên ngoài lầu thêu, đại chiến đang diễn ra hăng say. Đao khách râu rậm Từ Viễn Hà từ xa đến đây để chém yêu, mặc dù cảnh giới võ đạo không phải quá cao, nhưng thanh bảo đao trong tay lại là thần binh lợi khí có phẩm chất cực tốt. Sau khi trút chân khí vào, lúc thi triển ánh sáng đỏ bừng lên, thấp thoáng có tiếng sấm sét, thế không thể cản.

Bà lão lúc trước canh giữ ở viện thứ ba là một luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba, có điều tuổi tác đã cao, tinh lực không tốt, không địch lại Từ Viễn Hà và thanh bảo đao của ông ta. Sau mười mấy hiệp đã bị ông ta dùng sống đao đánh ngất, đá vào phòng bên, hôn mê bất tỉnh.

Lẽ ra bà ta cũng không đến mức yếu ớt như vậy, chỉ là sống lâu trong lồng, đã bị khí tức âm tà do trận pháp tụ tập lây nhiễm. Mặc dù không phải âm vật quỷ tu không dám ra ngoài sáng, nhưng cũng sợ hãi khí tức dương cương của thanh bảo đao kia. Hơn nữa Từ Viễn Hà đi lại bốn phương, kinh nghiệm chém giết cực kỳ phong phú, bà lão nhanh chóng bị thua cũng là chuyện bình thường.

Trong viện cuối cùng, chủ nhân nhà cổ đầu tiên lựa chọn một mình chống địch, từ hành lang nhảy xuống trong sân, cầm một thanh trường kiếm phủ đầy bụi, thân kiếm mát lạnh như nước. Hắn không hề dùng cứng chọi cứng với bảo đao, mỗi lần xuất kiếm đều đâm vào những kinh huyệt quan trọng của Từ Viễn Hà. Mũi kiếm lộ ra vệt sáng màu xanh, mang theo từng đốm sáng thê lương ưu mỹ trong màn mưa.

Từ Viễn Hà xuất thủ rất có phong thái của binh sĩ dũng mãnh nơi sa trường, đơn giản không màu mè. Mỗi lần xuất đao đều nhanh và mạnh, chiêu thức không hề phức tạp, cũng không thể nói là tuyệt diệu, từng đao dứt khoát gọn gàng, thu phóng tự nhiên. Một đao không trúng thì thôi, nếu trúng nhất định sẽ trọng thương. Giao đấu với chủ nhân nhà cổ kiếm thuật thượng thừa, ông ta dường như vẫn còn thừa sức.

Nhìn ra được một chút manh mối của chủ nhân nhà cổ, Từ Viễn Hà xuất đao càng nhanh. Bởi vì ông ta đã hơi tức giận, mắng lớn:

- Tên khốn ngươi, rõ ràng xuất thân từ tiên gia chính đạo, vì sao không theo đuổi đại đạo trưởng sinh, lại chìm đắm trong sa đọa? Cuối cùng biến thành nửa người nửa quỷ, che chở cho nữ quỷ này, khiến phạm vi mấy trăm dặm hoang vu tiêu điều. Ngươi nói xem mình có đáng chết không!

Ông ta giận dữ quát một tiếng, hai tay cầm đao chém mạnh vào kiếm của chủ nhân nhà cổ. Chủ nhân nhà cổ trượt ngược ra sau, nước mưa dưới chân văng tung tóe, vất vả ổn định thân hình. Hắn nuốt xuống một ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng, cổ tay rung lên vẽ ra một đường kiếm, trong nháy mắt khuấy vỡ vô số giọt mưa ở gần mũi kiếm, tiếng vỡ vụn giống như tiếng pháo ngày xuân.

Một chân Từ Viễn Hà đạp mạnh tới trước, một tay cầm đao, tay kia chỉ về phía đối phương, trợn mắt nói:

- Phật gia nói “quay đầu là bờ”, tên khốn khi sư diệt tổ ngươi còn không chịu dừng tay lui ra, thật cho rằng Từ mỗ không dám chém chết ngươi sao?

Chủ nhân nhà cổ cuối cùng lên tiếng. Có lẽ vì bụng chứa sách vở thì vẻ ngoài sáng sủa, mặc dù giọng nói khàn khàn như đá mài dao cùn, nhưng khí chất thanh nhã, nét mặt ung dung. Chẳng những không dùng lời nói ác độc để đáp trả, ngược lại còn trêu chọc:

- Phật gia còn nói “buông dao đồ tể, lập tức thành phật”.

Từ Viễn Hà quan sát xung quanh, ngẩng đầu liếc nhìn hành lang trên tầng hai, sau đó dời mắt đi, cười nhạo nói:

- Ấy, còn có tâm tình khua môi múa mép với ta, xem ra là có chỗ dựa rồi. Cũng đúng, dựa vào xuất thân của ngươi và tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm cấp thấp, không chừng trong trăm năm qua đã sớm gây dựng được một phần gia nghiệp bẩn thỉu. Nếu không thần linh núi sông gần đây cũng sẽ không làm ngơ trước hành vi và việc làm của ngươi. Nếu ta không đoán sai, mặc dù ngươi không có mặt mũi đi nhận tổ quy tông, nhưng ở bên ngoài đã dùng không ít thủ đoạn xé da hổ làm cờ, mới có thể hù dọa người khác không dám động tới ngươi.

Nói đến đây ông ta đã giận dữ, vẻ mặt như tượng Thiên Vương trong chùa chiền, trợn mắt nhìn:

- Có đúng không?

Chủ nhân nhà cổ mỉm cười không đáp, sâu trong mắt có vẻ thất vọng.

Từ Viễn Hà nghiêm mặt nói:

- Cho ngươi một cơ hội làm người, ngươi đã không cần, vậy đừng trách Từ mỗ chém yêu vô tình!

Trước khi Từ Viễn Hà xuất đao, chủ nhân nhà cổ thở dài một tiếng, hơi áy náy. Sau đó hắn cắn rách ngón tay, vẽ bùa viết chữ lên thân kiếm, dùng máu tươi của mình vẽ một lá bùa thanh từ màu đỏ.

Cáo chương thanh từ là một trong số nghi lễ của Đạo giáo, tương truyền vào thời viễn cổ có thể dâng thư lên thần linh, thẳng tới thiên đình, nối liền trời đất. Một khi lòng thành được thần linh chấp nhận, sẽ có đủ loại thần thông buông xuống người. Chẳng hạn như viết cáo chương cho thần linh Lôi Bộ, một khi hiển linh thậm chí có thể tay cầm sấm sét, kim thân hộ thể, trong thời gian ngắn giống như thần tướng Lôi Bộ ghé bước nhân gian, tuyệt diệu không thể tả.

- Chẳng trách bức tường phù điêu kia còn giữ lại khí vận thanh từ thượng đẳng. Tên khốn ngươi lại là đệ tử chính thức của Thần Cáo tông, đúng là chết trăm lần cũng khó chuộc tôi!

Từ Viễn Hà giận đến mức giậm chân, bổ ra một đao, dốc sức chém xuống, ánh sáng bừng lên khiến cả sân đều rõ như ban ngày.

Đối với một người đã thấy quen chuyện kỳ quái và thê thảm như ông ta, hành vi hung tàn của yêu ma quỷ quái có khiến người khác giận dữ đến mấy, ông ta cũng sẽ không quá kinh ngạc, bởi vì đó là thiên tính của bọn chúng. Nếu bọn chúng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đó mới là chuyện lạ. Cho nên trước giờ ông ta đều cố gắng đánh chết. Nhưng một luyện khí sĩ bỏ sáng theo tối, ỷ thế hiếp người, đây mới là chuyện khiến ông ta căm hận nhất.

Dưới cơn giận dữ, Từ Viễn Hà khí thế kinh người. Nhất thời ánh đao trong sân rực rỡ, khí tức khuấy động, khiến cho nước mưa xui xẻo rơi vào sân nhỏ, còn chưa chạm đến mặt đất gạch xanh đã hóa thành bột mịn giữa không trung.

Mặc dù đã thi triển tuyệt học sư môn, nhưng tinh thần của chủ nhân nhà cổ quá uể oải, thân thể mục nát giống như ông lão gần đất xa trời. Cảnh giới của hắn miễn cưỡng duy trì ở ngưỡng cửa thứ năm, nhưng khí tức đã không còn lại bao nhiêu. Giống như lòng sông rộng rãi mà không có nhiều nguồn nước khe suối, gần như khô cạn thấy đáy. Điều này cũng khiến cho cáo chương thanh từ gia tăng sức tấn công cho trường kiếm rất có hạn.

Trên tầng hai lầu thêu, nữ quỷ váy đen cuối cùng không kìm được hiện thân, một tay che mặt, tay kia đỡ cột hành lang.

Theo sự xuất hiện của nàng, từ chỗ tường viện, còn có mặt đất trong sân, cây cột hành lang, từng rễ cây to bằng cánh tay giống như mũi tên trên nỏ bắn đến.

Từ Viễn Hà vốn đã chiếm ưu thế, lúc này lập tức gặp nguy hiểm. Nhưng ông ta hoàn toàn không sợ, thân hình ở trong sân xoay chuyển xê dịch, tránh thoát từng rễ cây mũi tên, thuận tiện dùng từng đao chặt đứt ám khí lướt qua người. Khí khái của ông ta hào hùng, thân rơi vào hiểm cảnh vẫn lớn tiếng cười nói:

- Lão yêu bà quả nhiên là yêu cây. Đến rất tốt, Từ mỗ sẽ chặt đứt tất cả rễ cây của ngươi, tới lúc đó chừa lại cho ngươi một hơi, muốn ngươi phơi nắng dưới ánh mặt trời đến chết!

Trương Sơn từ hành lang chạy như bay đến, trên hai cẳng chân có dán hai lá bùa giấy vàng, khiến hắn chạy nhanh như một cơn gió mát, làm người ta hoa cả mắt. Hắn vừa chạy vừa kêu lớn:

- Từ đại hiệp, tiểu đạo sĩ tới giúp ngài giết yêu!

Từ Viễn Hà bị một đoạn rễ cây đụng trúng vai, thân hình cao lớn mượn xung kích xoay tròn một vòng giữa không trung, một đao chém đứt rễ cây kia. Rễ cây rớt xuống đất vẫn hoạt động, co về đoạn rễ cây ở mặt tường, chỗ bị đứt có máu đen rỉ ra bốc mùi tanh hôi, cộng thêm nước mưa u ám khiến cho khí độc lan tràn trong sân. May mà chân ý võ đạo trên người ông ta không ngừng lưu chuyển, giống như một lớp ánh sáng vàng che phủ thân thể.

Trông thấy đạo nhân trẻ tuổi chạy tới tham gia náo nhiệt, ông ta nhổ ra một ngụm máu, vừa bực vừa buồn cười nói:

- Tiểu đạo sĩ, ý tốt xin lĩnh nhận. Nhưng đừng giúp mà lại gây thêm phiền phức, mau dẫn bằng hữu của ngươi rời khỏi tòa nhà này. Cứ đến trấn nhỏ kia chuẩn bị rượu ngon chờ khao Từ mỗ, đây đã là trợ giúp rất lớn rồi.

Trương Sơn lại không muốn rời đi. Chém giết yêu ma, vì dân trừ hại, hắn không thể chối từ. Thân là đệ tử dòng bên của phủ Thiên Sư núi Long Hổ, cho dù quan hệ không thân cận, cho dù cách xa thánh địa Đạo giáo kia, cho dù danh tiếng không nổi bật, đạo pháp nhỏ bé, nhưng hắn vẫn là một trong số ngàn vạn nhân tuyển của thiên sư chính thống Trương gia.

Bùa dán trên hai chân Trương Sơn là bùa thần hành mà hắn dùng số tiền lớn để mua, có thể duy trì khoảng chừng một nén nhang.

Bùa thần hành còn được gọi là bùa giáp mã. Tên như ý nghĩa, có thể giúp người sử dụng đi lại như ngựa chạy, giống như thần tiên thượng cổ ngự gió tuần tra, vì vậy được xếp cấp bảy trong số chín cấp bùa chú. Mặc dù giá cả có đắt, nhưng đối với Trương Sơn chiến lực thiếu sót, thân thể yếu đuối thì vẫn đáng để bỏ ra.

Bắt giặc phải bắt vua trước. Hai ngón tay Trương Sơn bấm kiếm quyết chạy nhanh trong hành lang, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai lầu thêu, nói:

- Lập tức tuân lệnh, đi!

Kiếm gỗ đào sau lưng vù một tiếng lướt ra, nhưng cũng không phải đâm thẳng tới nữ quỷ yêu cây ở cột hành lang lầu thêu, mà bay một vòng lớn, vẽ ra một đường cong tinh xảo. Cuối cùng lượn qua cột hành lang, từ bên hông đâm vào mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ chẳng những phải giúp phu quân dưới lầu áp chế bảo đao sắc bén của Từ Viễn Hà, lúc này còn phải phân tâm đối phó với thanh kiếm gỗ đào xé gió bay tới, cho nên không thể lo che giấu dung nhan được nữa. Hóa ra nửa bên mặt của nàng máu thịt mục nát, sâu bọ lúc nhúc, xương trắng thê lương. Nửa gương mặt còn lại hơi hoàn chỉnh cũng đầy vết nứt như đồ sứ, dung mạo khiến người ta buồn nôn, nếu người thường hơi nhát gan nhìn thấy e rằng sẽ bị dọa chết tại chỗ.

Vài nhánh cây màu xanh lớn bằng ngón cái từ trong cột hành lang tan vỡ chui ra, quấn chặt lấy thanh kiếm gỗ đào chỉ thiếu hơn một tấc là đâm vào gương mặt nữ quỷ. Trong nháy mắt kiếm gỗ đào lóe lên một đốm sáng màu bạc lớn như đậu nành, lưu chuyển xung quanh thân kiếm. Tia sáng giống như đang vẽ bùa, khiến cho những nhánh cây kia như gặp lửa bốc cháy xì xì, khói xanh bay lên.

Nữ quỷ giống như bị sét đánh, kêu gào một tiếng xé nát ruột gan, vội vàng xoay đầu không dám nhìn tia sáng kai nữa. Nàng chợt phất tay áo, nhánh cây gần như sắp bị đốt thành than quấn theo kiếm gỗ đào ném vào trong khuê phòng lầu thêu.

Sau khi nữ quỷ xoay đầu, bởi vì động tác quá lớn, máu đông và sâu bọ trên mặt đều rơi xuống hành lang. nàng khẽ nức nở, không biết là đau đớn hay lúng túng.

- Oanh Oanh!

Chủ nhân nhà cổ nhìn thấy cảnh này, thở nhẹ một tiếng, khó nén tâm tình gọi ra tên của nữ quỷ.

Hắn rất đau lòng, buồn bã nói:

- Các ngươi hiếp người quá đáng. Vì sao lại cấu kết với sơn thần miếu hoang, bức bách vợ chồng chúng ta như vậy? Vợ ta tuy là yêu tinh quỷ quái nhưng chưa từng hại người. Hơn trăm năm qua, ngoại trừ dùng khí huyết bản thân để duy trì sức sống của vợ, ta cùng chỉ dùng nhà cổ làm mắt trận, thu nạp âm khí uế khí trong phạm vi ba trăm dặm mà thôi. Ngược lại sơn thần miếu hoang kia đoạt khí vận sông núi, biến thành tu vi bản thân. Các ngươi một kẻ khoe khoang là hào hiệp, một kẻ thân là đạo nhân, vì sao không đi tìm hắn gây sự, lại tới đây hùng hổ ép người?

Nói đến đây hắn bi phẫn cười lớn:

- Chỉ vì vợ chồng chúng ta không phải là “người”, còn họ Tần kia là sơn thần cao quý, cho nên các ngươi cảm thấy chính tà đã rõ ràng?

Chủ nhân nhà cổ thân thể mục nát, khí huyết gần như không còn, đặt ngang kiếm trước ngực, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh kiếm sáng như tuyết kia.

Không lâu trước kia, hắn từng tu luyện kiếm thuật ở tông môn nguy nga, non xanh nước biếc, tiên hạc kêu dài, động tiên đất lành, đọc thuộc từng quyển cáo chương thanh từ. Cũng từng là một nhân tài trẻ tuổi có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung.

Chỉ là đột nhiên một phong thư nhà gởi đến sơn môn, nói rằng cô nương thanh mai trúc mã hơn nữa có hôn ước với hắn đang bệnh nặng, lang trung nổi tiếng nhất quận thành cũng không thể xoay chuyển trời đất. Trong thư bảo hắn cứ an tâm tu hành, bởi vì cho dù xuống núi có lẽ cũng không kịp gặp cô gái kia lần cuối. Ở phần cuối thư phụ thân còn ám thị với hắn, tuyệt đối không thể để hôn sự này ảnh hưởng đến sự thăng tiến của hắn trong Thần Cáo tông.

Hắn đốt thư nhà, cầm kiếm xuống núi. Lúc về đến quê hương thì cô gái kia đã chết. Hắn khăng khăng làm theo ý mình, sử dụng bí thuật của Thần Cáo tông, dùng huyết thư trong lòng vẽ một lá bùa chiêu hồn, mang theo thi thể của cô gái, dẫn dắt hồn phách còn lại của nàng suốt đêm đi đến núi sâu rừng thẳm. Mặt trời mọc thì ẩn thân trong hang động, mặt trời lặn thì vội vàng lên đường, muốn tìm một nơi âm khí dày đặc, hi vọng có thể giúp nàng hoàn hồn hồi dương.

Sau đó hơn trăm năm, hắn dùng hết của cải, phí hết tâm tư, hao hết tu vi xây dựng nên nhà cổ. Trộm lấy trái tim một cây du lão làng ở nước Cổ Du, dùng tà môn bí thuật di hoa tiếp mộc, dung hợp hồn phách của cô gái và tim cây lại với nhau. Dưới váy của nàng đã sớm không còn chân, chỉ có rễ cây. Cả ngôi nhà cổ đã giúp nàng kéo dài tính mạng, cũng giới hạn phạm vi hoạt động....

Bọn họ ở cùng nhau ở trên lầu thêu, vái trời đất, vái cha mẹ ở xa, cuối cùng vợ chồng vái nhau, sống chung nương tựa. Chỉ có nha hoàn bên cạnh cô gái không rời khỏi bọn họ, từ thiếu nữ tóc đen biến thành một bà lão tóc trắng.

Chuyện cũ không muốn nhớ lại. Chủ nhân nhà cổ lẩm bẩm nói:

- Nếu thế đạo là như vậy, vợ chồng chúng ta sống tạm bợ cũng không có ý nghĩa nữa.

Từ Viễn Hà vươn một tay ra, giơ lên cao ra dấu ngừng chiến, trầm giọng hỏi:

- Có ẩn tình gì?

Chủ nhân nhà cổ cười thảm nói:

- Sơn thần miếu hoang dòm ngó nhà cổ đã lâu. Đầu xuân năm nay ta đã biết, với chút tu vi còn lại của mình rất khó đối kháng với đám người âm hiểm kia. Cho nên ta buộc phải làm trái lương tâm và lời thề, viết một phong thư bí mật gởi đến tông môn, hi vọng tông môn có thể phái một vị thần tiên năm cảnh giới trung, tới giúp đỡ chấn nhiếp miếu sơn thần kia. Có điều lại như trâu đất xuống biển, đến nay không có tin tức truyền về. Chuyện này cũng bình thường, tông môn không đuổi tận giết tuyệt ta là đã tận tình tận nghĩa rồi, có ai muốn dính vào chuyện phiền phức như vậy? Nếu đổi thành ta ở trên núi, nghe được chuyện xấu này của tông môn, có lẽ cũng muốn xuống núi thanh lý môn hộ.

Trương Sơn đi đến trước mặt Từ Viễn Hà, thấp giọng giải thích:

- Bùa thần hành trên chân tiểu đạo sĩ còn lại thời gian không nhiều, nếu bọn họ lừa gạt, tiểu đạo sĩ sẽ phải dẫn bằng hữu cùng nhau rút lui rồi.

Sau đó hắn bỗng cười một tiếng:

- Có điều tiểu đạo sĩ cảm thấy nam tử kia không nói dối.

Từ Viễn Hà hơi khó xử. Lòng người nham hiểm, quỷ quái tươi cười, thế sự khó lường. Nếu thật có đệ tử Thần Cáo tông chịu tới đây, cho dù chỉ là một tu sĩ ngoại môn cảnh giới thứ hai thứ ba, cũng có thể chứng minh sự trong sạch của nam nữ nhà cổ.

Thần Cáo tông là tông môn đứng đầu Đạo gia Đông Bảo Bình Châu, lại có một vị thiên quân làm cột chống trời. Nói một câu không hiền hậu, cho dù chỉ là một đệ tử tạp dịch quét dọn cầu thang sơn môn, có lẽ lời nói còn hiệu nghiệm hơn chưởng môn của môn phái nhỏ bên ngoài.

Mặc dù đại chiến tạm thời dừng lại, bốn người ở đây vẫn không dám phân tâm. Nhất là Oanh Oanh trước đó vẫn luôn được chủ nhân nhà cổ bảo vệ rất tốt, trong trận đại chiến này lại bị Từ Viễn Hà chém đứt vô số rễ cây, còn bị thanh kia kiếm gỗ đào kia hù dọa. Mặc dù sâu trong lòng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày đó thật sự tới vẫn khiến nàng thất kinh, chỉ cảm thấy mình vĩnh viễn là gánh nặng của phu quân, trong lòng càng hổ thẹn hơn.

Ngay lúc này bên phía viện thứ hai xuất hiện hai khí tức mạnh mẽ, thanh thế kinh người. Mặc dù trước đó nam nữ nhà cổ đã nghe được động tĩnh đánh nhau, nhưng vì bận ứng phó với Từ Viễn Hà nên không thể phân tâm đi tìm hiểu. Chỉ cho rằng bà lão đã tỉnh dậy, đang ngăn cản tiểu nhân âm hiểm lẻn vào nhà cổ.

Sau đó rất nhanh có tiếng sơn thần miếu hoang và Bạch Lộc đạo nhân tới vội vã, đi cũng vội vã. Còn nói những lời lạ lùng như “phi kiếm bản mệnh” và “kiếm tiên” gì đó, giống như gặp phải thần tiên trên núi thật sự, không dám ra tay đã vội vàng rút lui.

Từ Viễn Hà nhẹ giọng nói:

- Tiểu đạo sĩ, đi xem thử!

Trương Sơn ngẩn người. Mặc dù đao khách râu rậm nói rất thản nhiên, nhưng ý tứ lộ ra trong mắt là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Hắn nói không nên lời, tâm tình vừa kích động vừa bi thương. Kích động là vì mình cuối cùng đã gặp được người đồng đạo, không tiếc tính mạng trừ ma vệ đạo, ở trong đầm rồng hang hổ vẫn không chùn bước, đây là nhân vật mà đời này hắn khát vọng nhất. Bi ai là vì mình vẫn luôn vô dụng và tầm thường như vậy.

Trương Sơn yên lặng triệu hồi kiếm gỗ đào, dựa vào một chút hiệu lực cuối cùng của bùa thần hành trên chân, xoay người chạy nhanh.

Chủ nhân nhà cổ nhíu mày suy nghĩ, không biết biến cố bên kia là mừng hay lo. Chẳng lẽ Thần Cáo tông thật sự phái đệ tử trong môn xuống núi đến đây?

Oanh Oanh lo lắng cho thân thể của hắn, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, lần đại chiến này càng giống như một tiếng trống đòi mạng. Nàng cũng không quan tâm đến dáng vẻ gì nữa, chậm rãi tiến về phía trước, thân hình to lớn bị váy áo màu đen và lầu thêu cao lớn che lấp lần đầu hiện rõ. Hành lang tầng hai từ chính giữa bị phá vỡ, cô gái giống như đứng trên gốc cây to lớn nghiêng người xuống sân, phía sau là một đoạn rễ cây già nua nằm nghiêng giữa không trung. Nàng run rẩy vươn hai tay ra đỡ gương mặt của chủ nhân nhà cổ, kêu ê a, chỉ hận mình không thể nói chuyện được.

Chủ nhân nhà cổ nhẹ giọng an ủi:

- Đừng sợ, đừng sợ, không chừng thật sự là tông môn phái người tới cứu viện.

Từ Viễn Hà thấy cảnh này liền thở dài một tiếng, chống đao xuống đất. Nghĩ thầm hai vợ chồng trước mắt cho dù thật sự là quỷ vật tâm tư ác độc, nhưng phần tình ý này không thể giả được.

Sau khi Trần Bình An dọa lui sơn thần miếu hoang và Bạch Lộc đạo nhân, liền nhặt lấy quả cầu giáp viên kia cất vào trong vật một tấc, sau đó lặng lẽ chạy tới hành lang giữa viện thứ ba và bốn. Hắn vừa định bảo hai thanh phi kiếm lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm giết địch, liền phát hiện đại chiến dừng lại, hai bên tạm thời không có ý định liều mạng nữa.

Hắn nghe những lời tâm huyết giống như thổ lộ chân tình của chủ nhân nhà cổ, liền cảm thấy không nắm được thật giả. Vì vậy bắt đầu nín thở ngưng thần, yên lặng đứng sau một cây cột hành lang, che giấu bóng dáng.

Khi Từ Viễn Hà bảo Trương Sơn rời đi, Trần Bình An suy nghĩ một thoáng, mũi chân nhún lên, thân hình cất cao. Hắn đạp lên cột hành lang, bắn ra ngoài viện thứ ba, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào xà ngang phía trước, giống như cá lội thuận lợi xuyên qua. Hắn nhanh chóng từ viện thứ ba trở lại viện thứ hai, bồng bềnh đáp xuống đất, ngồi ở ngưỡng cửa phòng bên lúc trước.

Ngay khi hắn vừa đặt mông ngồi xuống, Trương Sơn đã chạy tới gọi:

- Trần Bình An!

Trương Sơn lo lắng không yên nói:

- Chúng ta mau lấy đồ rời đi. Từ đại hiệp bảo chúng ta hãy đến trấn nhỏ, sự tình phức tạp, trong chốc lát không thể nói rõ...

Trần Bình An đứng lên, đột nhiên chỉ về hướng cửa lớn nhà cổ:

- Có người xông vào.

Năm đạo sĩ bước vào cửa, lần lượt cất ô giấy dầu, vòng qua bức tường phù điêu rẽ vào trong hành lang, bước nhanh đến viện của hai người. Bọn họ mặc đạo bào tinh xảo trang nhã sạch sẽ, đầu đội mũ đuôi cá của một trong tam giáo Đạo gia, khí thế phi phàm.

Lão đạo nhân cầm đầu đứng trong màn đêm nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, ánh sáng bắn ra, vừa nhìn đã biết là thần tiên tu đạo có thành tựu.

Trong bốn người còn lại, có một thanh niên đạo nhân khoảng hai mươi tuổi, tay cầm chuông đồng, lưng đeo trường kiếm vỏ đen. Tua kiếm là một chùm tơ dài màu vàng ánh, vô cùng nổi bật.

Còn có một đôi thiếu niên nam nữ tướng mạo rất giống nhau, vẻ mặt kiêu ngạo. Một người bên hông đeo dây dài màu đen quấn lại. Một người bên hông giắt một cây roi trúc xinh đẹp màu xanh vàng lẫn lộn.

Cuối cùng là một đứa trẻ đang cười mỉm, bởi vì vóc người nhỏ nhất, chân ngắn nhất, đi đường có vẻ nghênh ngang khệnh khạng. Tay hắn cầm một khúc gỗ không nổi bật, có khắc chữ cổ “vạn quỷ cúi đầu”.

Thanh niên đạo nhân nhẹ giọng cười nói:

- Sư phụ, là người chứ không phải yêu.

Lão đạo nhân gật đầu, không để ý tới Trần Bình An và Trương Sơn đứng ở cửa phòng bên nữa, đi thẳng tới trước.

Lúc đôi nam nữ phía sau đi ngang qua bọn họ, không có hứng thú với Trần Bình An, chỉ quan sát đạo quan và đạo bào của Trương Sơn mấy lần, giống như cảm thấy mới mẻ.

Năm đạo sĩ bỏ lại hai người phía sau. Trương Sơn không yên lòng về Từ Viễn Hà, bèn kéo Trần Bình An đi theo phía xa.

Sau khi lão đạo nhân bước vào viện thứ ba, chợt giận dữ quát lên:

- Nghiệp chướng Dương Hoảng! Còn chưa cút ra nhận tội!

Sau khi chủ nhân nhà cổ dưới lầu thêu nghe được giọng nói quen thuộc này, lập tức nửa vui nửa buồn. Vui là vì lão đạo nhân kia chắc chắn là đệ tử nội môn của Thần Cáo tông, nghĩa là phong thư cầu cứu của mình đã có tác dụng. Tông môn mặc dù đã sớm loại mình ra khỏi gia phả đạo sĩ, nhưng cũng không định bỏ mặc, thật sự phái người xuống núi điều tra chuyện này. Như vậy sơn thần miếu hoang họ Tần kia nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Còn buồn là vì lão đạo nhân và hắn từng là nhân tài xuất chúng, cùng vào Thần Cáo tông một năm, hơn nữa sư phụ của hai người còn là sư huynh đệ, nhưng quan hệ giữa bọn họ lại rất tồi tệ. Hôm nay lão đạo nhân là tiên sư cao quý không thể với tới, còn hắn lại là một kẻ hèn mọn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu lão ta lợi dụng việc công để trả thù riêng, hắn có thể làm gì? Dù sao sau lưng lão là Thần Cáo tông có đạo chủ một châu trấn giữ sơn môn, chứ không phải sau lưng Dương Hoảng hắn.

Dương Hoảng bảo Oanh Oanh tránh sau lưng mình, nhẹ nhàng cắm trường kiếm xuống đất, nhìn về hành lang, vái dài tới đất:

- Dương Hoảng bằng lòng tiếp nhận tông môn trách phạt.

Lão đạo nhân hăng hái đến gần hắn, nhếch khóe miệng:

- Dương Hoảng, trăm năm không gặp, lăn lộn thật là uy phong.

Từ Viễn Hà quay đầu nhìn, sau khi thấy rõ trang phục của năm đạo sĩ, cũng không tiến lên trèo cao kết giao, mà ôm quyền nói với Dương Hoảng:

- Tối nay Từ mỗ đã mạo phạm hiền thê, ở đây thành tâm xin lỗi! Nếu có chuyện cần, Từ mỗ nhất định sẽ đứng ra.

Từ Viễn Hà hành tẩu giang hồ hai mươi năm, ánh mắt lão luyện, vừa nhìn đã biết Dương Hoảng và lão đạo nhân Thần Cáo tông này không hợp nhau lắm. Phúc họa liền kề chính là như vậy. Năm đạo sĩ gọn gàng này chỉ thiếu dán lên trên trán bốn chữ “nhân sĩ chính phái” mà thôi.

Bàn tay lão đạo nhân đặt ở sau người, lặng lẽ làm một động tác đặc biệt của tông môn. Bốn người còn lại lập tức lướt ra, mỗi người chiếm một vị trí, bao vây nam nữ nhà cổ. Trong đó thanh niên đạo nhân còn đứng trên tường cao, nhìn tư thế này cũng không giống như người tới giúp đỡ.

Dương Hoảng cầm tay Oanh Oanh, nhẹ giọng nói:

- Nguyện đời đời kiếp kiếp kết làm vợ chồng.

Oanh Oanh vẫn không thể nói chuyện, chỉ kêu ê a, nhưng mọi người có mặt đều biết nàng đang nói câu kia: “Nguyện đời đời kiếp kiếp kết làm vợ chồng”.

Chỉ như vậy, Trần Bình An ngồi bên cạnh lan can hành lang, nước mắt đã chảy ra.

Ký ức đã sớm mơ hồ, nhưng có một cảnh tượng đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.

Cha hắn là một người đàn ông hiền lành không giỏi ăn nói, có thể cả đời cũng chỉ nói được một câu tình cảm: “Kiếp sau chúng ta có thể tiếp tục ở cùng nhau không?”

Người phụ nữ nhã nhặn trầm tĩnh đang may vá quần áo, mỉm cười hỏi ngược lại: “Sao lại không ở cùng nhau nữa?”

Khi ấy Trần Bình An nằm trong lòng người phụ nữ kia, tuổi tác quá nhỏ, không có cảm xúc gì với những lời liên quan đến sống chết này. Nhưng tại khoảnh khắc đó, dung mạo thần sắc của cha mẹ lại khiến hắn nhớ kỹ. Theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng cảm thấy, nếu thật sự thích một người, dường như một đời cũng không đủ.

Trương Sơn vô tình phát hiện sự khác thường của Trần Bình An, vuốt hai má của mình, cảm thấy nghi hoặc. Mưa có lớn cũng không đến mức ướt đầy mặt chứ? Huống hồ trận mưa to này đến giờ đã biến thành mưa nhỏ rả rích, không cầm ô cũng không sao.

Hắn hơi lo lắng hỏi:

- Trần Bình An, không sao chứ?

Trần Bình An vội vàng lau mặt một cái, nở một nụ cười, lắc đầu nói:

- Không sao, không sao, tối nay nhiều chuyện kỳ quái như vậy, quá dọa người rồi. Con người ta phản ứng khá chậm, trước đó vẫn kìm nén sợ hãi, bây giờ không sao rồi mới dám khóc ra.

Trương Sơn rất bội phục, đưa tay vỗ vai Trần Bình An, quay đầu đi, nhịn cười nói:

- Ngươi cứ coi như ta không thấy.

Lão đạo nhân Thần Cáo tông nhìn quanh, cuối cùng mỉm cười nhìn về Dương Hoảng đang đứng thẳng lưng, tấm tắc nói:

- Vật như xưa người đã khác, mọi sự đều thôi rồi, hay cho một đôi uyên ương số khổ. Dương Hoảng, ngươi cảm thấy bần đạo nên xử lý các ngươi thế nào? Ngươi nói xem nên dựa theo khuôn vàng thước ngọc của tông môn, hay là dựa theo tình nghĩa sư huynh đệ giữa ngươi và ta?

Dương Hoảng cắn chặt răng, im lặng không trả lời. Cuối cùng hắn giống như muốn quỳ xuống, chỉ cầu lão đạo nhân kia khai ân.

Từ Viễn Hà đang định lên tiếng, lão đạo nhân đã quay đầu sang, ánh mắt âm trầm, quát lớn một tiếng:

- Người không liên quan thì ngoan ngoãn ngậm miệng! Thần Cáo tông thanh lý môn hộ, không cho phép người ngoài khoa tay múa chân!

Từ Viễn Hà giận đến con ngươi hiện lên tơ máu, chỉ muốn vung đao chém qua, nhưng cuối cùng chỉ có thể chán nản thở dài. Việc nhà của tông môn đại phái như vậy, người ngoài cả gan xen vào thì cũng chỉ là chết uổng.

Ngay lúc này, Trần Bình An quay đầu lặng lẽ đưa cho Trương Sơn một quả cầu:

- Trương Sơn, từ giờ trở đi hai chúng ta xem như không quen biết nữa. Ngươi cầm lấy vật này...

Trương Sơn đưa tay đẩy về, ghé đầu nhỏ giọng nói:

- Trần Bình An, ngươi nhất định đừng làm bừa, chỉ cần ngươi ra tay trước thì sẽ hoàn toàn không chiếm lý được nữa. Tiểu đạo sĩ biết cách đối phó với những tiên sư chính đạo kia, chắc chắn sẽ hiệu nghiệm hơn đánh nhau. Nhớ kỹ, lát nữa nếu ta bị người khác đánh, ngươi đừng ra tay giúp đỡ, nếu không công sức sẽ đổ sộng đổ biển.

Trần Bình An hỏi:

- Như vậy cũng được sao?

Trương Sơn tươi cười rạng rỡ nói:

- Thử xem, nếu không được thì ngươi hãy đi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play