Khi Trần Bình An trở lại nhà tổ ở ngõ Nê Bình, cô bé váy hồng đang cầm chổi quét sân, thằng bé áo xanh thì nằm ở ven rìa lu nước nhỏ, há miệng đối diện với mặt nước. Còn cách hai thước lại có một cột nước bắn ngược lên, bị hút vào trong miệng thằng bé áo xanh, hình ảnh này giống như rồng đang hút nước.

Trần Bình An ngồi xuống ngưỡng cửa. Cô bé váy hồng phát hiện lão gia nhà mình hơi khác thường, hiểu ý không lên tiếng quấy rầy. Thực ra sân đã sớm được Nguyễn Tú quét dọn rất sạch sẽ, chỉ là cô bé váy hồng cảm thấy nếu không làm gì đó thì lương tâm sẽ khó yên, có lỗi với đá mật rắn mà lão gia đã hào phóng tặng cho.

Trần Bình An đang ngơ ngẩn, đột nhiên nhớ tới Thôi Đông Sơn từng nhắc đến chuyện của Tống Tập Tân. Hắn liền đứng lên, lấy ra xâu chìa khóa mà lúc Tống Tập Tân rời khỏi trấn nhỏ đã lén ném vào trong sân nhà mình, chạy đi mở cổng và cửa nhà sát vách. Quả nhiên nhìn thấy ba quyển sách “Tiểu Học”, “Lễ nhạc” và “Quan Chỉ” đặt chồng trên bàn trong thư phòng.

Trần Bình An xách ghế dựa tới, ngồi lật xem bộ “Tiểu Học” kia.

Chuyến này đi học xa, nửa đoạn sau đồng hành với Thôi Đông Sơn, thường nghe hắn đọc kinh điển, mới biết “Tiểu Học” không đơn giản. Chỉ nhìn tên sách có thể sẽ cảm thấy đây là một môn “học vấn rất nhỏ”, nhưng theo như cách nói của Thôi Đông Sơn, trong trường học thế tục và tiên sinh dạy học, “Tiểu Học” chắc chắn không thể xem là điển tịch vỡ lòng. Đại khái chỉ có Tề tiên sinh mới có thể dùng tâm huyết thánh hiền thâm thúy khó hiểu, truyền dạy giải thích một cách sâu sắc như vậy, đến mức bọn Lý Bảo Bình không cảm thấy bộ “Tiểu Học” này lớn đến thế nào.

Trần Bình An không cầm ba quyển sách về nhà tổ của mình. Sau khi lật qua mười mấy trang “Tiểu Học”, cảm thấy chỉ dựa vào học vấn vặt vãnh của hắn, muốn hiểu biết lơ mơ cũng không được. Nếu cố gắng nghĩ đến chỗ sâu xa thì sẽ càng ngỡ ngàng, đầu óc căng thẳng giống như rơi vào mây mù, không có chỗ đặt chân.

Hắn đành phải khép sách lại, từ trong tay áo lấy ra phôi kiếm màu bạc kia, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, tiếp tục ngồi trên ngưỡng cửa ngẩn người giống như lúc trước.

Hai lần đi qua cầu vòm đá đều không có cảm ứng. Trong xa xăm, Trần Bình An ý thức được cô gái kia sẽ thật sự biến mất sáu mươi năm, dùng nửa khối trảm long đài để mài thân kiếm. Còn như trảm long đài đã sớm chia ra làm ba, bị ba phương thế lực là Nguyễn Cung, miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ phân chia, nàng làm như vậy có rước lấy phiền phức hay không, Trần Bình An không đoán được, càng không thể nhúng tay vào.

Năm xưa trong đêm gió tuyết của mùa đông giá rét, thiếu nữ ngất xỉu trước cổng nhà mình, Trần Bình An đã cứu cô. Cuối cùng cô lại thành tỳ nữ của Tống Tập Tân, từ Vương Chu đổi tên thành Trĩ Khuê, cuối cùng còn theo Tống Tập Tân đến kinh thành.

Dinh quan giám sát làm gốm, cầu mái che có tấm biển “Phong Sinh Thủy Khởi”, giếng nhốt rồng sâu không thấy đáy, cây hòe già mỗi chiếc lá đều ẩn chứa tổ tiên phù hộ, mộ thần tiên, núi sứ cũ... không cần nói đến trong trấn nhỏ còn nhiều cường hào bản địa và người quyền thế từ nơi khác tới như vậy.

Một đống lộn xộn.

Chẳng trách lão Dương lại nói, một ngày nào đó Trần Bình An hắn sẽ phát hiện trấn nhỏ này lớn đến thế nào.

Nghĩ đến ông lão ở tiệm thuốc coi trọng mua bán công bình kia, vẻ mặt Trần Bình An ảm đạm, khẽ nhổ ra một ngụm khí đục, bất giác nắm chặt phôi kiếm trong lòng bàn tay. Sau đó hắn đứng dậy, cất phôi kiếm vào túi trong tay áo, rời khỏi ngôi nhà bị Tống Tập Tân vứt bỏ này.

Trở lại nhà mình, Trần Bình An đưa cho cô bé váy hồng xâu chìa khóa nhà Lưu Tiện Dương, bảo bọn chúng chuyển đến ở đó, dù sao ngôi nhà ở ngõ Nê Bình này thật sự quá nhỏ.

Thằng bé áo xanh còn chưa uống no nước giếng, lải nhải đứng dậy khỏi lu nước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Lão gia, không phải ngài đã dùng một viên đá mật rắn bình thường đổi lấy một đống phế phẩm... bình quý hiếm của tôi sao. Nếu quan hệ giữa ngài và Nguyễn cô nương thân thiết như vậy, sao không tặng cô ấy bình mây màu hay bình ánh trăng làm lễ vật? Lão gia, với kinh nghiệm rong ruổi giang hồ mấy trăm năm của tôi, con gái trên đời dù thân phận cao đến đâu, cũng sẽ thích những món đồ xinh đẹp sặc sỡ, không tốt hơn một miếng thẻ trúc tồi tàn sao?

Hắn lấm la lấm lét, cười hì hì nói:

- Thế nào, chẳng lẽ lão gia tiếc đống bình bảo bối kia, không muốn tặng cho Nguyễn Tú? Vậy tôi cả gan nói với lão gia mấy câu, Nguyễn Tú là con gái một của thánh nhân Binh gia, lão gia có tặng một vạn cái bình thì vẫn là một vụ mua bán có lời.

Trần Bình An giúp cô bé váy hồng đeo hòm sách, bực bội nói:

- Ngươi không nhìn ra Nguyễn sư phụ không thích ta sao?

Thằng bé áo xanh cẩn thận nhớ lại tình hình lúc ấy, dường như thánh nhân lão gia vẻ mặt phiền muộn kia thật sự lãnh đạm với Trần Bình An, liền bất bình nói:

- Hắn mắt mù mới không nhìn ra tiền đồ gấm vóc của lão gia ngài. Lão gia đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể thì không đáng...

Đột nhiên nhớ tới Nguyễn Cung là chủ nhân của vùng trời đất này, thân ở trong địa bàn giống như hoàng đế ngồi trên ghế rồng, trong thiên hạ không chỗ nào không phải đất vua, cho nên sở hữu rất nhiều đạo pháp thần thông không thể tưởng tượng. Thằng bé áo xanh vội vàng tát mình một cái:

- Trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ, trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ, thánh nhân lão gia ngủ gà ngủ gật, không nghe thấy gì cả, có nghe cũng đừng trách tội...

Hắn lại hỏi:

- Nhưng tặng bình cho Nguyễn Tú, có liên gì đến Nguyễn thánh nhân không thích lão gia?

Trần Bình An thuận miệng giải thích:

- Ta muốn tặng bình chắc chắn sẽ tặng toàn bộ. Đến lúc đó Nguyễn cô nương giấu một đống bình như vậy về nhà, quá nửa sẽ bị Nguyễn sư phụ phát hiện. Ta sẽ càng khiến ông ấy chán ghét, không chừng còn sẽ lầm tưởng ta có mưu đồ bất lương. Hơn nữa lỡ may Nguyễn cô nương xảy ra tranh chấp với cha mình... dù sao cũng không tốt lắm.

Cô bé váy hồng tỉnh ngộ gật đầu nói:

- Lão gia suy nghĩ thật chu đáo.

Vẻ mặt thằng bé áo xanh ngạc nhiên:

- Lão gia, thế nào là lầm tưởng mưu đồ bất lương? Chẳng phải ngài có mưu đồ rõ ràng với Nguyễn Tú kia sao?

- Nói bậy gì thế!

Trần Bình An vỗ vào sau đầu thằng bé áo xanh, khiến hắn lảo đảo bước ra ngưỡng cửa.

Thằng bé áo xanh tiện thể chạy ra sân, đứng ở cổng, xoay người cợt nhả nói:

- Lão gia đừng giết người diệt khẩu, tôi bảo đảm sẽ giữ kín như miệng bình, còn bình hơn Lý Bảo Bình, còn bình hơn bình văng vẳng.

Trần Bình An đưa tay ôm trán, cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác.

Cô bé váy hồng nhìn ra ngõ Nê Bình ngoài cổng, một lần nữa cảm thấy được mở rộng tầm mắt. Lần đầu tiên là cảm nhận được linh khí dồi dào ở quận Long Tuyền, lần thứ hai là tận mắt nhìn thấy tiềm chất của núi Lạc Phách, lần thứ ba là nhìn thấy Ngụy Bách tuấn tú phi phàm, lần thứ tư là đi vào lầu trúc xinh đẹp có thể ngưng tụ khí vận núi sông. Bây giờ là lần thứ năm, cô nhìn thấy một người đọc sách thần thái phóng khoáng, đứng trong ngõ nhỏ ánh sáng lờ mờ, cảnh tượng giống như mặt trời mới mọc.

Lý Hi Thánh cười híp mắt hỏi:

- Bảo Bình nhà ta thế nào?

Thân thể thằng bé áo xanh đột nhiên căng thẳng, gượng gạo quay đầu. Sau khi nhìn thấy đối phương, hắn lại nhìn ra xung quanh, không thấy người nào khác, trong bụng hoài nghi: “Nhìn dáng vẻ của sĩ tử thư sinh trước mắt này, lại không thấy có gì đặc biệt.”

Cô bé váy hồng chớp chớp mắt. Con trăn lửa trưởng thành trong lầu sách của họ Tào Chi Lan, lúc này phát hiện người đọc sách kia giống như trong nháy mắt mất đi tất cả hào quang thần kỳ, nhìn thế nào cũng chỉ là nam tử thế gia bình thường.

Thằng bé áo xanh đã bị giáo huấn một lần nên khôn hơn, cho dù không nhìn ra sâu cạn của Lý Hi Thánh, hắn vẫn không dám ăn nói lung tung, cười hì hì giả ngu:

- Lý Bảo Bình là bạn thân nhất của lão gia nhà ta, cho nên ta rất ngưỡng mộ tiểu cô nương kia. Xin hỏi ngươi là?

- Lý đại ca, sao huynh lại tới đây?

Trần Bình An đã tiết lộ đáp án, chỉ lo thằng bé áo xanh lại gây chuyện, vội vàng đi ra cổng.

Lý Hi Thánh hơi áy náy nói:

- Ta quên nói, những quyển sách tặng ngươi lúc trước, chỗ trống trong sách có viết nhiều chú giải và nghi vấn mà ta cảm ngộ được. Những chỗ phê bằng mực đen là một số chú thích tâm đắc nông cạn, còn chỗ phê bằng bút đỏ là một số vấn đề mà ta rất muốn ở trước mặt hỏi thánh hiền. Chuyến này ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngươi tạm thời đừng quan tâm đến những chữ đó. Nếu được thì đừng xem, còn nếu xem rồi thì bỏ qua, đừng vì chú thích của ta mà hiểu sai ý nghĩa tôn chỉ vốn có của quyển sách.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Ta nhớ rồi.

Lý Hi Thánh mỉm cười quay đầu nhìn thằng bé áo xanh, nhẹ giọng nói:

- Nói đùa thì không sao, nhưng nói nhiều sẽ có sơ xuất. Những chữ viết trên thế gian đều có lực lượng, chữ tổ hợp thành từ, từ nối liền thành câu, câu phù hợp thành văn chương. Đại đạo nằm ở trong đó.

Thằng bé áo xanh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người đọc sách đột nhiên xuất hiện này, trong lòng chế nhạo nhưng không nói ra, kìm nén rất vất vả. Nếu không phải vừa nếm trái đắng ở tiệm rèn, hắn thật muốn mở miệng hỏi thăm, đối phương đã thích lên mặt dạy đời như vậy, sao không đến Nho gia làm thánh nhân của học cung thư viện đi?

Lý Hi Thánh giống như nhìn thấu suy nghĩ của thằng bé áo xanh, thậm chí trực tiếp nghe được tiếng lòng của hắn, mỉm cười ôn hoà, kiên nhẫn giải thích:

- Phật gia có quan niệm thứ tự, Đạo gia có kiến giải cầu trường sinh từng bậc, thang lên trời từng nấc, Nho gia chúng ta thì có quy củ tuần tự tiến dần. Cho nên trước tiên ta phải tham gia khoa cử, còn như sau này có thể trở thành thánh nhân Nho gia hay không, quá xa xôi, không dám mơ ước xa vời.

Thằng bé áo xanh giống như cha mẹ chết, không dám nhìn đối phương, chỉ quay đầu nhìn Trần Bình An cầu viện. Vẻ mặt của hắn thê lương giống như sống không còn ý nghĩa, cũng không dám nói thêm chữ nào. Dáng vẻ kia như đang kể khổ với lão gia nhà mình: “Quận Long Tuyền này thật quá đáng sợ, tùy tiện một người đi qua ngồi trên ghế trúc, chính là thánh nhân Binh gia; lại tùy tiện một người chạy tới đứng trong ngõ, chính là quân tử hiền nhân Nho gia có thể nhìn thấu tâm tư của mình? Vậy lần sau liệu có người tùy tiện dùng một quyền đánh chết mình hay không?

Cô bé váy hồng đỏ mặt, lấy hết can đảm lớn tiếng hỏi:

- Tiên sinh, vì sao lúc chúng ta đọc sách, lại đột nhiên không nhận ra một số chữ? Cho dù chúng ở ngay dưới mí mắt, nằm yên trong trang sách, nhưng chúng ta lại cảm thấy rất xa lạ.

Lý Hi Thánh hơi ngạc nhiên, nhìn cô bé váy hồng xinh xắn đáng yêu, trong lòng chợt sáng tỏ, lộ ra vẻ tán thưởng. Người đọc sách Lý gia này cúi xuống, chớp chớp mắt với cô bé, thấp giọng nói nửa thật nửa giả:

- Bởi vì mỗi thời mỗi khắc, một số chữ đã bị thánh nhân lén mượn đi.

Cô bé váy hồng hơi tức giận. Cô có một sự cố chấp đặc biệt với sách vở học vấn, lần đầu tiên giáo huấn người khác:

- Nếu tiên sinh không biết đáp án chính xác thì không nên tùy tiện giải thích. Trên đời nào có chuyện bất chấp lý lẽ như vậy. Biết là biết, không biết là không biết, đó mới là trí tuệ thật sự...

Càng về sau khí thế của cô bé váy hồng càng yếu, giọng nói càng lúc càng thấp, cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, e rằng ngay cả chính cô cũng không nghe được.

Trần Bình An mỉm cười xoa chiếc đầu nhỏ của cô, nói với Lý Hi Thánh:

- Lý đại ca đừng tức giận, bình thường con bé không như vậy đâu.

Lý Hi Thánh thoải mái cười lớn, vui vẻ nói:

- Như vậy mới phải.

Sau đó nghe nói bọn Trần Bình An muốn đi nơi khác, Lý Hi Thánh cũng đi theo rời khỏi ngõ Nê Bình.

Trần Bình An đột nhiên phát hiện, trong con ngõ phía trước có một thanh niên... kiếm khách, hai tay đặt ở sau người. Bên hông kiếm khách hướng về phía bọn họ đeo một thanh đoản kiếm chỉ dài hơn dao găm một chút, bên còn lại đeo một thanh bội kiếm dài hơn trường kiếm bình thường khá nhiều. Vỏ đoản kiếm trắng như tuyết, vỏ trường kiếm thì đen kịt.

Đường nét bên mặt kiếm khách trẻ tuổi rất ôn hòa, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, gây cho người ta cảm giác lúc nào cũng đang mỉm cười, khiến tướng mạo của hắn giống như một con hồ ly. Lúc này hắn nheo mắt lại, nhìn ngôi nhà cũ còn hoàn chỉnh hơn tưởng tượng của hắn, có vẻ không cao hứng. Hắn quay đầu sang, “mỉm cười” nhìn về nhóm người Trần Bình An, giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp:

- Có biết ai đã sửa ngôi nhà này không?

Sắc mặt Trần Bình An không nhìn ra chút biến hóa nào, hỏi ngược lại:

- Thế nào, nhà hư rồi không nên sửa sao?

Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu cười nói:

- Tạm thời không bàn đến chuyện sửa có tốt hay không, nhưng quận Long Tuyền Đại Ly các ngươi có biết câu “động thổ trên đầu thái tuế” chứ?

Mặc dù kiếm khách trẻ tuổi kia vẫn luôn cười, nhưng Trần Bình An lại không dám xem thường, thậm chí cảm thấy trong lòng phát lạnh. Thanh niên xứ khác nhìn có vẻ dễ nói chuyện này thực ra rất nguy hiểm.

Lý Hi Thánh đột nhiên bước lên trước một bước, đưa tay ngăn cản ba người Trần Bình An phía sau, nhẹ giọng nói:

- Đứng sau lưng ta, kế tiếp đừng nói hay làm gì cả, cứ xem là được.

Kiếm khách trẻ tuổi càng tươi cười, hai tay đỡ chuôi kiếm hai bên, nghiêng đầu muốn tìm kiếm Trần Bình An sau người Lý Hi Thánh, cuối cùng đứng yên nói:

- Thế nào, trùng hợp như vậy, vừa khéo để ta gặp được chính chủ rồi? Còn ngươi đang muốn làm gì? Tìm chết sao?

Lý Hi Thánh cười nói:

- Đạo lý có thể từ từ nói, kiếm không nên tùy tiện ra khỏi vỏ.

Kiếm khách trẻ tuổi nhún vai, vẻ mặt vô tội cười nói:

- Nhưng đạo lý của tại hạ lại nằm trong vỏ kiếm.

Lý Hi Thánh thản nhiên “à” một tiếng, đưa tay chỉ vào mình, giống như sực tỉnh nói:

- Hóa ra là ý không ở trong lời, mà là ở trong ta?

Kiếm khách trẻ tuổi cười nói:

- Không phức tạp như ngươi nghĩ, ta còn chẳng biết ngươi tên họ là gì. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy không vừa mắt, sau khi nghe ngươi nói hưu nói vượn một hồi lại càng không thoải mái. Vừa lúc chó ngáp phải ruồi, một công đôi việc, tiện thể giáo huấn cả ngươi và thằng nhóc kia, chẳng phải rất tốt sao?

Hắn dùng lòng bàn tay chống lên chuôi đoản kiếm, cười nói:

- Yên tâm, Tào Tuấn ta xuất kiếm rất ít khi giết người.

Lý Hi Thánh nhíu mày hỏi:

- Tổ tiên nhà ngươi là kiếm tiên Tào Hi?

Tào Tuấn thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Người đọc sách như ngươi, cần gì phải như vậy? Với thân phận và tu vi của Tào Tuấn ta, cho dù nhìn thiếu niên kia không vừa mắt, có thể ức hiếp hắn thế nào đây? Nhiều nhất là đánh nát chút cơ sở võ đạo của hắn mà thôi. Kết quả ngươi lại muốn đứng mũi chịu sào. Nếu bản lĩnh của ngươi đủ lớn hoặc quá nhỏ thì còn dễ bàn, nhưng nếu bản lĩnh nửa vời chỉ thua ta một bậc nửa bậc, đến lúc đó thiếu niên bị ta giận lây, không phải ngươi đã hại hắn sao?

Hắn nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh:

- Được rồi, không lòng vòng nữa, ăn ngay nói thật vậy. Tào Tuấn ta thiên phú phi phàm, có thể cảm giác được một số thứ kỳ lạ, chẳng hạn như... một phôi kiếm. Về phần tự tiện đụng đến nhà tổ của ta, thấy người đọc sách ngươi chướng mắt gì đó, đều là... thật. Có điều các ngươi yên tâm, ta sẽ ra giá cho phôi kiếm, hơn nữa giá cả tuyệt đối không thấp. Còn như các ngươi có cảm thấy ép mua ép bán hay không, chẳng liên quan gì đến ta.

Lý Hi Thánh hỏi:

- Trước khi chuẩn bị ra tay, ta có thể hỏi ngươi một câu không, cảnh giới hiện tại của ngươi là gì?

- Nào có ai trước khi đánh nhau lại hỏi chuyện này. Nhưng ngươi đã có hứng thú như vậy, ta cũng không ngại trả lời ngươi.

Tào Tuấn híp mắt thành khe, cười nhạo thành tiếng. Lời nói của hắn vốn cợt nhả, nhưng khi đề cập đến kiếm đạo và cảnh giới, trong thoáng chốc lại biến thành tiếc chữ như vàng:

- Kiếm, tám, chín, giữa.

Lý Hi Thánh gật đầu:

- Biết rồi.

Phôi kiếm trong tay áo Trần Bình An dần dần nóng lên, hắn vòng tay trái ra sau lưng, xoay cổ tay nắm chặt nó.

- --------

Gần đây Nguyễn Cung thỉnh thoảng lại đến bên sông Long Tu, đưa tay vào nước, đánh giá trọng lượng âm khí ẩn chứa trong sông. Thiếu niên mày dài cũng thường xuyên đi theo ông ta.

Nhưng hôm nay ông ta ngồi ở bờ sông, đột nhiên nghiêng tay đổ nước sông xuống, hừ lạnh một tiếng:

- Ỷ có một tổ tiên tốt, lại dám phá hư quy củ của ta? Không biết sống chết.

Trên mặt sông dần dần hiện ra cảnh tượng trong ngõ Nê Bình. Thiếu niên mày dài nhìn nam tử trẻ tuổi đeo hai thanh kiếm dài ngắn kia, đưa tay chỉ vào đối phương:

- Sư phụ, là hắn sao?

Nguyễn Cung gật đầu:

- Trong số tổ tiên của hắn xuất hiện một kiếm tiên tên là Tào Hi, cùng với lão tổ tông Tạ Thực của ngươi, xem như là nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đông Bảo Bình Châu chúng ta. Cho dù ở châu lớn cũng có thể đứng vững gót chân, khai tông lập phái, cát cứ một phương, quả thật có bản lĩnh.

Thiếu niên mày dài dường như không cảm thấy hứng thú với chuyện này lắm, chỉ nhìn chăm chú vào hình ảnh trên nước sông:

- Sư phụ, nên giải quyết thế nào? Ngài có muốn ngăn cản tên con cháu họ Tào kia không?

- Ngăn cản cái rắm!

Nguyễn Cung cười lạnh nói:

- Chờ hắn làm người khác bị thương, ta sẽ đánh chết hắn, như vậy mới hợp quy củ.

Thiếu niên mày dài hỏi thăm nguyên nhân của vụ xung đột này. Sau khi Nguyễn Cung kể sơ qua, thiếu niên ngạc nhiên nói:

- Ngay dưới mí mắt của sư phụ ngài, Tào Tuấn kia thấy của nổi lòng tham, còn dám ép mua ép bán. Người bên ngoài đều ngang ngược vô lý như vậy sao?

Nguyễn Cung mặt không cảm xúc nói:

- Muốn báu vật trên trời, cần dùng tiền thế gian, có gì mà kỳ lạ. Lúc trước ngay cả ta cũng không nhìn ra huyền cơ của phôi kiếm kia, lại được Tào Tuấn coi trọng như vậy. Điều này nói lên Tào Tuấn có ánh mắt độc đáo, cùng với phôi kiếm kia một khi hiển lộ chân tướng sẽ kinh hãi thế tục. Ở nơi này Tào Tuấn còn xem như bớt phóng túng, nếu không đừng nói là ra giá, hắn có thể trực tiếp giết người rồi rời đi.

Thiếu niên mày dài vừa mới đặt chân vào tu hành, lên núi không bao lâu, cảm thấy thế đạo này thật khó tưởng tượng, bèn hỏi:

- Sư phụ, loại ác nhân này làm thế nào trở thành luyện khí sĩ lợi hại như vậy?

- Ngươi chưa từng đọc sách, bàn thiện ác cái gì? Nhớ lấy, trên núi không nói những chuyện này.

Nguyễn Cung đứng lên, bỏ lại một câu, sau đó thân hình nhoáng lên rồi biến mất.

- --------

Tại nhà lớn Lý gia, một ông lão đang trêu đùa chim trong lồng, thực ra lại không tập trung, trong mắt đầy vẻ tươi cười mong đợi, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lẩm bẩm nói:

- Mau đánh, mau đánh, đánh một lần cho xong, cá chép vượt long môn, thiên hạ có ai không biết anh...

Trên đỉnh núi Phi Vân, Ngụy Bách áo trắng phất phơ khoanh chân ngồi trên một đám mây mù, cách mặt đất không tới một trượng. Hắn giống như đang ngủ say, thỉnh thoảng gục đầu xuống một chút như gà con mổ thóc. Bên dưới là chim bay cá nhảy đông nghịt, đều mong muốn đến gần đám mây mù, cố gằng tiếp cận vị thần linh áo trắng kia.

Một thân hình rơi mạnh xuống đất, khiến cho chim thú trên đỉnh núi bỏ chạy tứ tán.

Cặp mắt Ngụy Bách lim dim ngái ngủ, vẻ mặt ngỡ ngàng. Sau khi phát hiện bóng dáng của người đàn ông kia, hắn liền xua tan mây mù, bồng bềnh đáp xuống đất:

- Khách hiếm khách hiếm, vinh hạnh vinh hạnh.

Nguyễn Cung hờ hững nói:

- Chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, không lâu sau kiếm tiên Tào Hi có thể sẽ giết tới đây. Đến lúc đó ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng đừng thêm dầu vào lửa.

Ngụy Bách liếc nhìn ngõ Nê Bình ở trấn nhỏ:

- Là có người cố ý dùng Tào Hi để ám chỉ cho ngươi và Đại Ly? Họ Cao Đại Tùy, thư viện Quan Hồ, nước Nam Giản, hay là cao nhân nào khác?

Sắc mặt Nguyễn Cung nghiêm túc. Tất cả đều không sao, chẳng qua là binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, có sợ thì chỉ sợ nhắm vào con gái của mình.

Ông ta nhìn về trấn nhỏ, lại không phải ngõ Nê Bình sắp xảy ra đại chiến, mà là cửa tiệm Dương gia kia, cuối cùng thở phào một hơi.

Nguyễn Cung đến vội vã đi cũng vội vã. Ngụy Bách ai oán nói:

- Phiền chết rồi, tính tới tính lui lại không có chỗ nào yên tĩnh.

Nói xong hắn cũng nhoáng lên rồi biến mất, sau phút chốc đã đi tới lầu trúc ở núi Lạc Phách, nằm trên hành lang tầng hai, tiếp tục ngủ say.

Nước xuống đá lộ, hóa ra giao long chiếm cứ. Gió thổi cỏ lay, đã là hổ đói rình mồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play