Lúc tảng sáng, một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài nhà cũ họ Viên. Vu Lộc và Tạ Tạ đeo bọc hành lý chờ bên cạnh xe ngựa. Thôi Đông Sơn vừa ngáp vùa đi ra khỏi nhà, trên người mặc một bộ áo bào màu ngà chất liệu cầu kỳ, thủ công tinh tế. Phía sau hắn là thiếu niên dung mạo tinh xảo như đồ sứ, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Vu Lộc không nhịn được hỏi:
- Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thôi Đông Sơn uể oải nói:
- Dẫn các ngươi đi xa nhập học, đến Đại Tùy dạo chơi. Hai người các ngươi vốn là học sinh của thư viện Sơn Nhai.
Vu Lộc và Tạ Tạ, hai hình đồ di dân của vương triều họ Lư đưa mắt nhìn nhau.
Người đánh xe là một gián điệp của Đại Ly lưu trú ở huyện thành Long Tuyền, tinh thần tập trung, không hề cử động ngồi ở vị trí lái xe. Thôi Đông Sơn bước lên xe, khom lưng vén rèm, đột nhiên quay đầu nói:
- Đi gọi Vương Nghị Phủ tới làm người đánh xe, còn ngươi tiếp tục ở lại huyện thành, phụ trách quan sát động tĩnh ở ngõ Kỵ Long và ngõ Hạnh Hoa.
Gián điệp kia gật đầu, không nói lời nào xuống xe rời đi.
Khoảng chừng thời gian một chén trà, một nam tử cao lớn sải bước đi tới. Vu Lộc nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt ung dung. Tạ Tạ thì ánh mắt lạnh lùng, dường như không thích người này lắm.
Vương Nghị Phủ chính là người đàn ông đã phụng mệnh vặn gãy đầu Tống Dục Chương, cũng là mãnh tướng sa trường của vương triều họ Lư năm xưa. Hắn không trở thành tù nhân Đại Ly, cũng không trở thành khách quý của vương triều mới, càng không được nắm giữ binh quyền, mà trở thành tay sai của vị nương nương kia. Sau khi bà ta bị “giáng chức” đến cung Trường Xuân dựng nhà cỏ tu đạo, chủ nhân của Vương Nghị Phủ cũng từ nương nương Đại Ly đổi thành vị thiếu niên quốc sư trước mắt.
Bởi vì đi theo đường chuyển thư, xe ngựa không nhỏ đủ để chứa ba người. Nhưng Thôi Đông Sơn vẫn bảo Vu Lộc và Tạ Tạ ngồi ở bên ngoài, một mình hắn chiếm cứ toa xe rộng rãi. Không lâu sau trong toa xe vang lên tiếng đọc sách oang oang. Đường đường là quốc sư Đại Ly, danh thủ cờ vây nổi tiếng một châu, mỗi ngày lại ngâm nga những nội dung học vỡ lòng này, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Xe ngựa từ cửa đông chạy ra khỏi trấn nhỏ. Thôi Đông Sơn vén rèm xe lên, nhìn huyện nha được xây mới ở gần cửa đông. Nơi đó còn chưa hoàn thành, chỉ mới có hình dáng ban đầu. Được tư lại (quan lại nhỏ làm việc văn thư) ở dinh quan đốc thúc, trai tráng trấn nhỏ bận rộn làm việc, khiến bụi đất tung bay khắp cửa đông. Ánh mắt Thôi Đông Sơn u ám kéo rèm xuống.
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, chạy theo đường chuyển thư khoảng một canh giờ, Thôi Đông Sơn bảo Vương Nghị Phủ dừng xe, một mình đi đến một sườn núi nhỏ. Quân tử Thôi Minh Hoàng của thư viện Quan Hồ chờ đợi ở đây đã lâu, nhìn thấy vị tổ tiên bị trục xuất khỏi gia tộc này liền cung kính chắp tay thi lễ.
Thôi Đông Sơn đứng trên đỉnh núi nhìn về trấn nhỏ, chỉ tiếc hôm nay cảnh giới giảm mạnh, tu vi thấp kém, cho dù dùng hết thị lực cũng không thể nhìn thấy quang cảnh bên kia nữa:
- Chuyện sắc phong núi Phi Vân làm Bắc Nhạc Đại Ly còn cần chuẩn bị, trong chốc lát rất khó thành công. Nhưng xây dựng thư viện mới ở núi Phi Vân là chuyện bắt buộc, nhiều nhất nửa năm sẽ có kết quả. Yên tâm, lần này ngươi mạo hiểm lớn như vậy, thiếu chút nữa còn vứt cả tính mạng, ta chắc chắn sẽ không qua cầu rút ván. Cái chức phó sơn trưởng thư viện sẽ không thoát khỏi tay ngươi được. Sau này Đại Ly nhất định sẽ dốc hết quốc lực, xây dựng thư viện mới này càng giống một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia hơn cả thư viện Sơn Nhai.
Thôi Đông Sơn không tỏ ý kiến, tiếp tục nói chuyện của mình:
- Ta để lại thiếu niên sứ kia cho ngươi, đến lúc đó ngươi hãy đưa hắn vào thư viện mới. Nếu không có gì bất ngờ, việc tu hành của hắn sẽ rất thuận lợi, có thể dùng tốc độ dọa người bước vào năm cảnh giới trung, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng ngươi tốt nhất hãy che giấu hắn, không nên nổi lên mặt nước quá sớm. Ta vất vả chọn ra những sứ vỡ kia từ núi sứ, khó khăn lắm mới chắp vá thành một người sứ thần hồn đầy đủ như vậy. Thiếu niên này có thể từ một đống mảnh sứ trở nên sống động như hiện giờ, không khác gì con người, đã là kết tinh tâm huyết cả đời của ta, cũng có một phần may mắn rất lớn. Cho nên ngươi phải chú ý nhiều hơn, nói một câu xui xẻo, giống như ta đang trăn trối với ngươi vậy.
Tâm tình Thôi Minh Hoàng dao động, khom lưng ôm quyền nói:
- Lão tổ yên tâm, Thôi Minh Hoàng tôi nhất định sẽ coi hắn như con của mình!
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn hơi mệt mỏi:
- Ở chỗ trấn nhỏ, ngoại trừ phiên vương Tống Trường Kính, còn lại hai nhóm gián điệp tử sĩ, ngươi có thể tùy ý sai khiến, ta đã giúp ngươi đánh tiếng rồi. Lúc không có việc gì làm thì hãy nói chuyện nhiều hơn với lão Dương ở tiệm Dương gia. Lão già chết tiệt đó làm việc rất công bằng, không bao giờ quan tâm tốt xấu, chính tà, địch ta. Ngươi hãy cố gắng khiến lão ta đáp ứng buôn bán với ngươi.
- Còn về Nguyễn Cung, ta khuyên ngươi đừng tự làm mất mặt. Hôm nay bốn họ mười tộc lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đã lung lay, lòng người tan rã. Ngươi hãy để ý nhiều tới Lý gia, ừ, chính là Lý gia của Lý Hi Thánh. Còn như nhị công tử Lý Bảo Châm tâm địa cao ngạo kia, hôm nay chỗ dựa đã ngã, tuy vẫn chưa đến mức trong một đêm bị đánh về nguyên hình, nhưng cũng đã lĩnh giáo được sự thay đổi chớp nhoáng của kinh thành Đại Ly chúng ta. Giữa cặp anh em này ngươi chọn ai cũng được, nhưng chỉ có thể chọn một người.
- Còn có Ngô Diên, ngươi hãy xem tình thế mà làm, tùy việc mà xét, đừng thổ lộ tâm tình là được.
Nói đến cuối cùng, Thôi Đông Sơn rõ ràng là một thiếu niên tướng mạo tuấn tú, nhưng lại gây cho Thôi Minh Hoàng một loại ảo giác giống như lão nhân già cả, gần đất xa trời. Hắn thử dò hỏi:
- Học sinh Ngô Diên kia của ngài, chẳng lẽ là?
Thôi Đông Sơn buông vai đi xuống dưới núi, gật đầu uể oải nói:
- Hắn là người của nương nương. Bà ta thích chọn loại người như vậy, xuất thân không tốt lắm nhưng thông minh, có tham vọng, biết ẩn nhẫn. Chỉ là mỗi người đều thiếu sót chí mạng của riêng mình, dễ dàng bị bà ta khống chế.
Thôi Minh Hoàng tỉnh ngộ nói:
- Chẳng trách lần đó lão tổ tông tiết lộ thiên cơ ở nhà tổ họ Viên, tôi luôn cảm thấy không thích hợp, về sau mới nghĩ ra là vì Ngô Diên cũng có mặt.
Thôi Đông Sơn thở dài, cũng không che giấu chân tướng, nói thẳng ra:
- Khi đó ở nhà cũ họ Viên, ta đã cho hắn một cơ hội. Những chuyện vụn vặt như hạt vừng hạt đậu, hắn truyền hết tin tức ra ngoài thì ta cũng lười tính toán. Nhưng nếu sau khi hắn rời khỏi nhà lại tiết lộ mọi chuyện cho vị nương nương kia, vậy hắn sẽ chết chắc. Đệ tử khi sư diệt tổ, thầy giáo đánh chết học sinh cũng là đạo lý hiển nhiên.
Thôi Minh Hoàng im lặng không nói gì.
Thôi Đông Sơn vỗ vỗ vai vị vãn bối gia tộc này:
- Ta kỳ vọng rất lớn vào ngươi, nếu không cũng sẽ không nói những chuyện này với ngươi.
Thôi Minh Hoàng cười khổ nói:
- Cẩn thận đến mức lo lắng bất an.
- Được rồi, ngươi cũng đừng tiễn nữa.
Thôi Đông Sơn bước nhanh xuống núi, sau khi đi được mười mấy bước lại quay đầu cười nói:
- Ngươi và ta đều là người thông minh. Ngươi chắc chắn đang suy nghĩ, ta có thể đào hố cho Ngô Diên như vậy, nhất định cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Trên thực tế... ngươi không đoán sai, đúng là như vậy. Có điều cạm bẫy ở đâu, cần đưa ra lựa chọn sống chết vào lúc nào, tự ngươi phải suy nghĩ.
Thôi Minh Hoàng không hoảng hốt lo sợ, cũng không uất ức vô tội, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi:
- Sách nên đọc gần như đã đọc xong rồi, sau này niềm vui của nhân sinh sẽ nằm ở đây.
Thôi Đông Sơn xoay người, nhìn về chiếc xe ngựa dưới chân núi, hai tay khép lại trong tay áo, tấm tắc nói:
- Quả nhiên phải có ba loại đệ tử, Thôi Minh Hoàng ngươi, Ngô Diên, người sứ, đã đủ rồi. Sau này phải xem vận may của bốn thầy trò chúng ta.
Đang đi Thôi Đông Sơn lại giật mình một cái, thì thầm nói:
- Nếu một ngày nào đó biết chân tướng, với tính tình của thằng nhóc ngõ Nê Bình kia, nhất định sẽ đánh chết ta, không chừng còn không chớp mắt một cái.
Vẻ mặt của hắn đầy lo lắng và bi thương:
- Mấu chốt là sư phụ đánh chết đồ đệ, còn là con mẹ nó đạo lý hiển nhiên. Không được, không được, ta không thể rơi vào kết cục thê thảm như vậy, phải nghĩ cách...
Hắn đột nhiên cười híp mắt, tư thế đi đường cũng bắt đầu ngông nghênh, cười ha hả:
- Có thể đổ hết nước dơ cho quốc sư Đại Ly mà, ta là Thôi Đông Sơn chứ không phải Thôi Sàm!
Thân thể mà hắn sống nhờ này có thể xem là một món bảo vật rất quý hiếm, trời sinh thanh tịnh nhưng bẩm sinh ngu ngốc, chưa tới sáu tuổi hồn phách đã ly khai tan rã. Trải qua bí pháp luyện chế nhiều năm, nó đã trở thành một nhà trọ dễ dàng cho hồn phách ở nhờ. Lúc trước vì động tiên Ly Châu quá quan trọng, liên quan đến thời cơ đại đạo của hắn, nhất định phải đích thân tới đây, cho nên hắn mới lấy thân thể này ra, chia hồn phách tiến vào trong đó. Như vậy giống như trên thế gian đã xuất hiện hai Thôi Sàm, một già một trẻ. Lão Thôi Sàm ở kinh thành Đại Ly làm quốc sư đại nhân, bày mưu lập kế ngoài ngàn dặm. Thiếu niên Thôi Sàm thì ghé đến trấn nhỏ, ở tại nhà cũ họ Viên, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ. Đương nhiên sâu trong nội tâm, có thể Thôi Sàm muốn tận mắt nhìn thấy Tề Tĩnh Xuân đi hết đoạn đường cuối cùng, hắn muốn đường đường chính chính đánh bại Tề Tĩnh Xuân một lần.
Chỉ tiếc hắn làm sao cũng không ngờ được, đầu tiên là thất bại bởi Tề Tĩnh Xuân, thua không còn manh giáp. Sau đó càng thảm hơn, bị lão già rõ ràng đã chết ở Công Đức Lâm học cung tìm tới cửa, tùy ý cắt đứt liên hệ giữa hắn và bản thể, còn phạt hắn mỗi ngày đọc mấy quyển sách nát kia. Buồn cười là những sách này không có quyển nào là kinh điển thánh hiền do lão già biên soạn. Cuối cùng lão già còn đưa ra một quyết định cực kỳ hoang đường, muốn Thôi Sàm hắn làm học sinh của thiếu niên họ Trần kia.
Thôi Sàm ta có thể học được gì từ Trần Bình An hắn? Học nung gốm hay học đốt than?
Rốt cuộc lão già kia nghĩ thế nào? Có trời mới biết! Chính là có trời mới biết đúng như nghĩa đen của nó.
Mặc dù đời này công danh thế tục cao nhất của lão già chỉ là tú tài mà thôi, nhưng đã từng xếp ở vị trí thứ tư trong Văn miếu Nho giáo. Lúc ấy lão tú tài có thể nói là như mặt trời giữa trưa, nếu không vì sao người vẫn chưa chết, tượng thần đã được người ta mang vào dựng lên? Lão tú tài muốn cản cũng không được.
Có điều Thôi Sàm luôn cảm thấy khi đó lão già đang lén cười, không thật sự muốn ngăn cản.
Tóm lại công án này đã định trước sẽ biến mất trong sử xanh chính thống và sách tạp lục, hơn nữa theo thời gian trôi qua, dấu vết còn sót lại cũng sẽ từ từ biến mất.
- --------
Trên đường thông đến Dã Phu quan ở biên cảnh Đại Ly, một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường ngoài trạm dịch. Thôi Đông Sơn đứng trên mui xe nhìn về hướng bắc, ngước cổ trông mong. Vương Nghị Phủ ngồi ở vị trí lái xe, giống như thường ngày im lặng không nói gì.
Vu Lộc đang kiểm kê đồ vật trong bọc hành lý. Tạ Tạ nhàn hạ thoải mái nhất, ngồi bên cạnh Vương Nghị Phủ, quay lưng về phía Vu Lộc, lắc lư hai chân, cắn từng hạt dưa.
Thôi Đông Sơn giậm chân một cái:
- Cuối cùng đã đến rồi!
Vương Nghị Phủ không xoay người, nhẹ giọng nói:
- Điện hạ, sau này hãy bảo trọng.
Vu Lộc gật đầu cười nói:
- Vương tướng quân cũng vậy.
Vương Nghị Phủ ừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, thiếu nữ đã cắn xong một bó hạt dưa lớn, phủi phủi tay, thản nhiên thốt ra một câu:
- Vương đại tướng quân không cần khách sáo hỏi han hình đồ tiện dân như ta.
Vương Nghị Phủ cười khổ nói:
- Là chúng ta có lỗi với sư môn của cô.
Hai tay Tạ Tạ đặt chồng trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, cười nói:
- Vậy ngươi hãy nói với những người đã chết hồn bay phách lạc kia. Ta không tham gia trận đại chiến đó, về sau cũng không tự sát, ngược lại còn sống không tệ, sắp sửa trở thành học sinh của thư viện Sơn Nhai mới. Cho nên Vương đại tướng quân ngươi nói chuyện này với ta chẳng có ý nghĩa gì.
Vu Lộc đột nhiên nói:
- Vương Nghị Phủ, không cần để ý tới cô ta. Cô ta chỉ là một đứa trẻ chưa lớn mà thôi, trong lòng bực bội lại không biết phát tiết với ai, cho nên ai n1oi chuyện ôn hòa cô ta sẽ châm chọc người đó.
Tạ Tạ cười nói:
- Ấy, còn tưởng mình là thái tử họ Lư cao quý, có tư cách dạy ta làm người à?
Vu Lộc mỉm cười không nói gì, tiếp tục cúi đầu thu dọn hành lý.
Vương Nghị Phủ cảm thấy nhức đầu. Nếu không vì lo lắng cho an nguy của hai đứa trẻ này, hắn làm sao có thể đồng ý phục vụ cho nương nương Đại Ly kia.
- --------
Nhóm người Trần Bình An đi theo ven rìa đường chuyển thư về phía nam, sau đó bỗng nhìn thấy một thiếu niên áo trắng quen mặt chạy như bay đến. Sự nhiệt tình kia còn khoa trương hơn một thiếu nữ hoài xuân đối diện với tình lang ngưỡng mộ trong lòng.
Thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi đỏ tươi cười rạng rỡ nói:
- Trần Bình An, mặc dù nghe rất giống như trò đùa, nhưng ta rất thành thật rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi ta sẽ là học sinh của ngươi. Nếu ngươi không nhận ta làm học sinh, ta sẽ chết cho ngươi xem. Chờ sau khi ta chết, ngươi nhớ phải giúp ta lập một tấm bia, trên đó viết “mộ đệ tử của Trần Bình An”.
Trần Bình An ngớ ra một hồi mới bình tĩnh lại, hỏi:
- Tên thật của ngươi là gì?
Thiếu niên vui vẻ cười lớn:
- Thôi Đông Sơn.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Vậy ta sẽ giúp ngươi thêm ba chữ này lên bia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT