Nhìn phản ứng của Khương Tự, tâm Khương Trạm chợt lạnh, một quyền nện vào trên bàn cơm: “ Thức ăn chay  thượng đẳng thế mà gây ra loại chuyện xấu xa này, ta đi tìm những con lừa trọc kia tính sổ đây!”
“Khương Nhị đệ, tạm thời đừng nóng nảy.”
Thái dương Khương Trạm hằn lên gân xanh: “ Dư Thất ca cản ta làm gì? Cơm nước của bọn họ thế mà có thể ăn ra mùi thối rữa, đây cũng quá làm người ta ghê tởm rồi, nhất định phải hung hăng thu thập những con lừa trọc kia một phen mới hả giận.”
Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, trong dạ dày hắn lại bắt đầu cuộn trào.
Úc Cẩn nhìn Khương Tự một chút, cười như không cười hỏi Khương Trạm: “ Khương Nhị đệ có thể xác định mùi thối rữa trong thức ăn là bắt nguồn từ thi thể động vật, hay là —— người sao?”
Khương Trạm toàn thân cứng đờ, một hồi lâu khuôn mặt tuấn tú biến thành màu trắng bệch: “Dư Thất ca, nói đùa lung tung sẽ chết người đấy!”
“ Phải nha, có lẽ thật sự chết người.” Úc Cẩn dựa vào phía sau một chút, lười biếng nói.
“ Từ từ, để cho ta hoãn lại cái.” Khương Trạm nhắm mắt, đột nhiên đứng dậy bước nhanh đi tới cửa đóng lại cửa phòng mở rộng, dựa vào cửa gỗ đổ mồ hôi lạnh.
“ Tứ muội, ta thật sự cái gì cũng không nghe thấy.” Khương Trạm vuốt vuốt sống mũi, nhìn về phía Úc Cẩn, “ Dư Thất ca, huynh thì sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play