Hoàng Hậu nghe Khương Tự hỏi như vậy, cười ôn nhu: “Phúc Thanh à …… nó thích nhất là xem hoa đăng.”
Phúc Thanh công chúa từ nhỏ mắt bị tật, sau đó hơn mười năm không nhìn thấy thế gian rực rỡ sắc thái, sau lại được Khương Tự chữa khỏi đôi mắt, nhìn cái gì cũng thấy không đủ, cho dù nhìn chằm chằm con kiến chuyển nhà trên mặt đất cũng có thể cười ra tiếng, huống chi là hoa đăng lộng lẫy rực rỡ trên tết Nguyên Tiêu.
Hoàng gia không thể so với gia đình bình thường, vào ngày tết Nguyên Tiêu các công chúa không thể chạy ra đường cái ngắm đèn du ngoạn, nhưng có thể bước lên Tuyên Đức lâu ngắm đèn.
Tuyên Đức môn chính là cửa chính của hoàng thành, hướng Nam cửa lâu chính là mười dặm ngự phố (con phố thuộc về vua). Hai bên ngự phố lầu các san sát, khúc lan cửa son, đến ngày tết Nguyên Tiêu thải lâu đăng sơn* thắp lên, rực rỡ lung linh, đẹp không sao tả xiết, đặc biệt lấy thải lâu sơn trước cửa Tuyên Đức lâu là đồ sộ nhất.
Nhắc tới ái nữ, Hoàng Hậu nói không hết chuyện: “Bổn cung còn nhớ tết Nguyên Tiêu năm ngoái Phúc Thanh leo lên Tuyên Đức lâu ngắm đèn, khóc ướt hai cái khăn, cuối cùng bị kéo về cung……”
Khương Tự cười nói: “Đổi thành con nói không chừng khóc ướt ba cái khăn còn chưa đủ.”
Hai mắt của Phúc Thanh công chúa hồi phục thị lực vào năm ngoái, tết Nguyên Tiêu năm ngoái là lần đầu tiên nàng ngắm đèn trong nhiều năm qua, cảm xúc mất khống chế chính là nhân chi thường tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT