Khương Trạm nhắm mắt lại chờ thời điểm chết, chợt nghe đông một tiếng vang, ngay sau đó là âm thanh đao đâm vào vật gì đó.
Hắn quát to một tiếng, che lấy phần bụng tựa ở trên tường.
Trong ngõ tối vách tường lâu ngày không thấy ánh nắng, cho dù là ngày mùa hè vẫn lạnh giá như âm phủ.
Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ lấy vách tường, xúc cảm nhơ nhớp truyền đến, làm sắc mặt hắn tái đi.
Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy một mặt tường, có phải đã chết hay không?
Có đồ vật gì kéo vạt áo Khương Trạm.
Khương Trạm đầu ông một tiếng.
Đầu trâu mặt ngựa liền đến lấy mạng nhanh như vậy rồi?
Không được, hắn không thể chết, muội muội đang ở bên trong nhà chờ hắn trả lời nữa!
Đột nhiên Khương Trạm mở to mắt, với người kéo vạt áo hắn "Đầu trâu mặt ngựa" đối đầu.
Dựng thẳng lên lỗ tai, mặt thật, chóp mũi nhô ra, còn có bộ lông vàng xám dày đặc…
Ân, tướng mạo này với "Đầu trâu" kém lấy cách xa vạn dặm, chắc là mặt ngựa!
Khương Trạm tường tận xem xét hồi lâu, cẩn thận đưa ra kết luận.
“Mã huynh, ta vẫn không thể chết a, ta bên trên có lão phụ tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn muốn dựa vào ta chăm sóc mà. Cầu ngài xin hãy thương xót, thả ta hoàn dương a —— ”
"Mã diện" thử nhe răng: “Gâu —— ”
Trong nháy mắt Khương Trạm như là bị người bóp lấy cổ, một chữ đều cũng không nói ra được, trừng to mắt nhìn đối diện hắn hô "Gâu" "Mã diện".
Dáng vẻ dường như có chỗ không đúng.
"Nhị Ngưu, trở về!" Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Khương Trạm giật nảy người, đột nhiên quay đầu, liền thấy một thiếu niên cao hơn một trượng đứng đấy.
Thiếu niên kia dáng vẻ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lại còn cao hơn hắn ra hai tấc, lông mày như núi thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt gần như chạm băng không lộ vẻ gì, như một thanh đao danh tiếng ẩn trong vỏ đao, làm cho người không dám khinh thường.
"Ngươi là ai?" Khương Trạm kinh ngạc.
"Người." Thiếu niên trả lời.
"Vậy nó là ——" Khương Trạm gian nan cúi đầu, chỉ vào thứ khập khiễng chạy đến bên người thiếu niên "Mã diện" ánh mắt phức tạp.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Khương Trạm một cái, phun ra một chữ: “Chó.”
Trong nháy mắt đó, Khương Trạm lại từ ánh mắt thâm thúy của thiếu niên bên trong nhìn ra mấy phần ý cười.
"Khụ khụ khụ." Khương Trạm chỉ có thể lấy ho khan để che dấu xấu hổ.
Thiếu niên vuốt vuốt đỉnh đầu đại cẩu, nhắc nhở: “Nếu ngươi không đi, người này liền sẽ tỉnh lại.”
Khương Trạm cúi đầu, lúc này mới phát giác lúc trước tập kích người hắn liền ngã ở bên chân.
“Hắn chết?”
“Không, chỉ là ngất đi.”
Khương Trạm nhìn tay mình một chút, trên đầu ngón tay có vật nhuộm màu xanh sẫm, lẩm bẩm nói: “Đây là cái gì?”
"Cây rêu." Thanh âm thiếu niên nhàn nhạt truyền đến, còn quan tâm đưa tay chỉ, “Trên tường.”
Khương Trạm thuận theo nhìn lại, thế mới biết cảm giác nhơ nhớp lúc ấy từ đâu mà tới.
Thì ra không phải máu của hắn, mà là rêu!
Nhận thức được thứ này làm Khương Trạm trong nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”
"Ừm, đồng thời cùng chạy." Thiếu niên chăm chú gật đầu.
Một cái suy nghĩ cổ quái từ Khương Trạm trong lòng dâng lên.
Chẳng biết tại sao, thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng người lạ chớ lại gần, đối với hắn lại vô cùng thân mật vậy.
Vóc người tuấn tú chẳng lẽ còn có điểm tốt?
Không đúng, thiếu niên này rõ ràng so với hắn lớn lên còn nhìn được hơn một chút xíu.
Có lẽ đây chính là cùng chung chí hướng đi.
Hai người một chó chạy ra ngỏ nhỏ âm u hẹp dài, một hơi chạy đến đầu đường phồn hoa náo nhiệt.
Dưới ánh mặt trời, Khương Trạm có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, phun ra một ngụm hơi thở hỗn loạn thật dài, hướng thiếu niên ôm quyền cười nói: “Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”
Thiếu niên dừng một chút, nói: “Ngươi có thể gọi ta Dư Thất.”
Nói xong vẫn không quên giới thiệu đại cẩu bên người: “Nó gọi Nhị Ngưu.”
Nhìn dáng vẻ thiếu niên lớn hơn mình một hai tuổi, Khương Trạm kêu lên "Dư Thất ca", sau đó nhìn đại cẩu khoát khoát tay: “Nhị Ngưu, xin chào.”
Đại cẩu xem thường nhìn Khương Trạm một cái, nghiêng đầu đi.
Thế mà bị một con chó nhìn rất khinh bỉ, không phải chỉ là lỡ đem nó nhận thức thành "Mã diện" sao, tiểu súc sinh còn nhớ!
Khương Trạm hừ một tiếng, hỏi Dư Thất: “Không biết nhà Dư Thất ca ở nơi nào, ngày khác tiểu đệ nhất định đến nhà bái tạ.”
Nếu là Dư Thất ca muốn làm chuyện tốt không lưu danh, kiên quyết không chịu lộ ra chỗ ở, vậy hắn sẽ chết dây dưa.
Hắn Khương Trạm cũng không phải người có ơn không báo.
“Nhà ta ở ngõ Tước Tử, chính là cổng nhà có một cây táo gốc bị nghiêng giống cái cổ.”
Khương Trạm lại bắt đầu suy nghĩ trong lòng.
Vì cái gì ân nhân cứu mạng của hắn không giống tiểu thuyết chứ?
“Thật sự là đúng dịp, hẻm Tước Tử cách nhà ta không xa. Tiểu đệ họ Khương tên Trạm, liền ở tại trong ngõ Qủa Du cách ngõ Tước Tử không xa, ở Đông Bình bá phủ là cháu trai xếp hạng thứ hai.”
"Khương Trạm." Dư Thất cười lặp lại.
"Đúng, đúng, chính là Khương Trạm." Khương Trạm nghe thiếu niên dùng thanh âm thanh liệt thuần hậu phun ra tên của hắn, da đầu tê rần.
Nương, người này là từ đâu xuất hiện yêu nghiệt a? Thanh âm cũng quá êm tai, hắn là cái nam nhân nghe đều tâm can nhảy loạn. (Không biết tại sao, edit tới đoạn này lại thấy Khương Trạm với Dư Thất... à mà thôi, máu hủ nổi lên ấy mà >.<)
“Gâu —— ”
Khương Trạm mặt đen lên cùng đại cẩu đối mặt, khóe miệng giật một cái.
Tiểu súc sinh sát phong cảnh.
Đại cẩu khinh thường nghiêng đầu đi.
“Dư Thất ca, ta còn có việc phải nhanh trở về, chờ làm xong chuyện lập tức đi tìm huynh a.”
"Được." Dư Thất gật đầu, lời ít mà ý nhiều. (ý gì mà nhiều vậy Bảy huynh? kkk)
“Dư Thất ca lúc nào ở nhà?”
Dư bảy khóe môi hơi gấp: “Bất cứ lúc nào xin đợi.”
Không được không được, trò chuyện tiếp xuống dưới hắn muốn hoài nghi đời người. Khương Trạm lần nữa cám ơn, chạy về Đông Bình bá phủ.
Ở giữa Hải Đường cây hoa xum xuê, không biết giấu ở nơi nào ve réo lên không ngừng.
Khương Tự cầm một quyển sách dựa vào cây Hải Đường lật xem, nhưng không yên lòng.
Nhị ca làm sao vẫn chưa trở lại? Hẳn là gặp biến cố gì?
"Tiểu thư, Nhị công tử tới." A Xảo kéo cửa sân ra, dẫn Khương Trạm đi tới.
“Tứ muội —— ”
Khương Tự lắc đầu, ngăn cản câu nói kế tiếp của Khương Trạm: “Vào nhà lại nói.”
Mới vừa vào nhà, Khương Trạm liền đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí phân phó A Xảo nói: “Nhanh cho ta bưng chén trà tới cho ta ổn định.”
A Xảo nhìn Khương Tự một cái.
Khương Tự gật đầu một cái, A Xảo lúc này mới đi, rất nhanh nâng trà lên.
Khương Tự ra hiệu A Xảo đi ra bên ngoài chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi Khương Trạm một hơi uống nửa chén trà, mới hỏi: “Nhị ca gặp được chuyện gì?”
Khương Trạm đem chén trà hướng trên mặt bàn vừa để xuống, lấy ra khăn tùy tiện lau lau rồi lau khóe miệng một cái, thở dài: “Tứ muội, vẫn là để muội nói trúng, quả nhiên có người đi trong ngõ tối lấy che trúc.”
Khương Tự nhíu mày: “Nhị ca cất kỹ đồ vật sau đó không đi lập tức?”
Quả nhiên là không nên tin cậy ca ca.
Khương Trạm cười ngượng ngùng: “Ta không phải là tò mò đến cùng có người đến lấy hay không sao.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Người tới đem che trúc lấy đi. Nhưng ta còn chưa kịp đi đâu, lại có người đến!”
“Lại có người đến? Hắn nhưng nhìn thấy nhị ca?”
"Sao có thể chứ!" Khương Trạm không cần nghĩ ngợi phủ nhận, đón nhận ánh mắt dò xét của Khương Tự, thành thật nói ra, “Nhìn thấy. Chẳng những nhìn thấy, người kia còn muốn giết ta đây.”
"Nhị ca làm sao chạy thoát?" Khương Tự nghe vậy kinh hồn táng đảm.
Khương Trạm đem trà còn sót lại nước uống cạn, đè xuống xúc động muốn khoác lác: “Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại người đến!”
Khương Tự: “...”
Ca ca không đứng đắn như thế, nàng cũng rất buồn rầu a.