Tôi có chút tức giận, lại gọi điện cho Kỳ Vân Chương.

Tắt máy.

Gọi tiếp nhưng vẫn tắt máy.

Cơn bực bội cứ như vậy mà xông tới, tôi thở hổn hển ném điện thoại đi, ôm đầu gối co mình lại trên ghế sô pha.

Bầu không khí yên tĩnh có chút ngột ngạt, tôi chớp mắt, nước mắt rơi tí tách.

Không phải vì tôi nghi ngờ Kỳ Vân Chương thật sự có gì đó với nữ minh tinh kia.

Tôi chỉ đơn thuần là bất bình thay anh, tủi thân thay anh thôi.

Chắc chắn là anh bị fan của nữ minh tinh mắng thảm rồi.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra căn nhà này hình như có chút vắng vẻ.

Hoặc có lẽ là, bởi vì tôi nhớ Kỳ Vân Chương.

Người hoặc vật mình đang nhớ đến đúng lúc xuất hiện trước mặt cũng được xem như là may mắn.

Lần này, tôi là người được nữ thần may mắn chú ý đến.

Cửa ở sảnh vang tiếng lạch cạch.

Tôi sững sờ nhìn qua.

Trên cánh tay Kỳ Vân Chương vắt chiếc áo âu phục, nút áo ở cổ áo sơ mi cũng không được cài lại.

Cả người có vẻ hơi long đong mệt mỏi.

Sau khi anh thay giày xong thì đi đến ngồi bên cạnh tôi.

Ôm tôi ngồi trên đùi anh một cách tự nhiên.

“Khóc à?” Đưa tay lau khóe mắt tôi.

Tôi vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ vâng một tiếng.

Kỳ Vân Chương xoa gáy tôi, cười nói: “Vì scandal đó à?”

Giọng điệu nhẹ như mây gió, dường như không thèm để ý chút nào.

Tôi vẫn im lặng ở trong lòng anh lắc đầu, lại ôm anh.

“Chỉ là nhớ anh thôi.”

“Em biết scandal đó là giả.”

Tôi thích Kỳ Vân Chương, một trong các nhân tố chính là nhân phẩm của anh.

Sự phong lưu của anh chỉ thể hiện ở vẻ bề ngoài thôi, trên thực tế anh chưa bao giờ làm xằng làm bậy.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi.

Kỳ Vân Chương nhéo ấn đường, cười đùa: “Vậy anh sốt ruột quay về như vậy không phải là uổng công rồi sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Trong vẻ mặt của người đàn ông lộ ra chút mệt mỏi.

Thế nên tôi mới biết, sau khi scandal đó lan truyền ra thì đúng lúc anh vừa bàn hạng mục xong.

Anh sợ tôi hiểu lầm nên lập tức xử lý chuyện này, lại không ngừng không nghỉ ngồi máy bay quay về gặp tôi.

Căn bản không nghỉ ngơi.

Ban nãy tắt máy cũng vì đang ở trên máy bay.

“Tối hôm đó anh cho bạn mượn chiếc xe đó, paparazzi không chụp rõ mặt, kiểm tra biển số xe phát hiện ra là xe của anh nên trực tiếp chụp đầu kết luận luôn.

Tôi đến gần hôn vào dưới mắt hiện quầng thâm của anh.

“Có phải mệt lắm không?”

Kỳ Vân Chương đặt tay lên eo tôi, ừm một tiếng bằng giọng mũi.

“Vậy anh nhanh đi ngủ một lúc đi.” Tôi thúc giục anh.

Vừa muốn xuống khỏi đùi anh thì lại bị anh đè lại.

“Nào, để anh hôn trước đã.”

Anh nói chuyện thẳng thắn quá đó…

Tôi đè nến nhiệt độ đang lên cao trên khuôn mặt, đến gần hôn anh một cái.

Thấy anh lạnh nhạt nhìn tôi, không động đậy chút nào.

Tôi nhanh chóng chớp mắt, nâng mặt anh lên, hôn anh theo dáng vẻ mà anh đã từng hôn tôi.

Chậm rãi cạy mở hàm răng, cho đến thâm nhập.

Động tác không lưu loát của tôi khiến Kỳ Vân Chương nhíu mày lại.

Anh đè tôi sát vào người anh.

Trong lúc thân mật, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ.

*

Hơi thở nóng rực tung bay, ăn mòn lý trí từng chút một.

Kỳ Vân Chương giữ nguyên hành động mà ôm tôi lên, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.

Mà khi lưng tôi chống lên cửa, Kỳ Vân Chương dùng một tay mở cửa, lập tức dừng lại.

Sau đó lại lùi ra một chút.

“Sao vậy?”

Tôi bị hôn đến mức mê ly, vô thức hỏi.

Trong mắt Kỳ Vân Chương ẩn chứa bão táp, không nói một lời mà lại hôn lần nữa.

Lần này hơi nặng, anh ôm tôi chống lên cửa mà hôn.

Lực hôn giống như muốn cắn nát tôi vậy.

Nhưng cũng chỉ có thế thôi.

Kỳ Vân Chương khẽ cắn môi tôi một cái rồi mới lùi lại.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã được anh để xuống đất.

Kỳ Vân Chương không hề nhìn tôi, đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Thậm chí còn bấm khóa.

Tôi đứng tại chỗ, trong đầu không đúng lúc mà vang lên lời nói của Hà Dư trước đó.

“Nhưng vấn đề cá nhân của anh ta lại không thể không giải quyết.”

Cậu ta cho rằng Kỳ Vân Chương sẽ tìm người khác.

Nhưng thật ra, cách giải quyết vấn đề của Kỳ Vân Chương chính là tự mình giải quyết.

*

Một tiếng sau, Kỳ Vân Chương mặc đồ ngủ, mang theo mùi sữa tắm đi ra.

Vẻ mặt bình tĩnh giống như chưa từng có gì xảy ra.

Tôi cũng giả vờ không biết, không nhắc đến.

Trong mắt của người khác thì scandal này huyên náo ầm ĩ, nhưng tôi lại cảm thấy không đáng để nhắc đến.

Điều phiền phức chân chính là…

“Chú nhỏ.”

Tôi đã gọi quen rồi, thỉnh thoảng sẽ quên sửa.

Kỳ Vân Chương khựng lại một chút rồi mới đáp lời.

“Ừm.”

“Bố mẹ em sắp về rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

“Em vẫn chưa nói với bố mẹ em chuyện của chúng ta.” Tôi nhỏ giọng nói.

Trên mặt Kỳ Vân Chương không có vẻ lo lắng.

“Vậy thì anh nói.”

“Không được!”

Nếu như cái tật nói thẳng của Kỳ Vân Chương phát tác vào chuyện này thì bố mẹ tôi có thể sẽ lóc xương anh mất.

“Vẫn là để em nói đi.” Tôi thở dài.

Ít nhất thì tôi cũng uyển chuyển hơn một chút.

Có lẽ là có thể khiến bố mẹ tôi dễ chấp nhận nhỉ.

*

Sau khi bố mẹ tôi về, tôi dọn về nhà ở.

Mỗi đêm đều chỉ có thể trốn trong chăn, vụng trộm nói chuyện điện thoại với Kỳ Vân Chương.

Một tuần sau khi nói chuyện điện thoại, Kỳ Vân Chương đã có chút mất kiên nhẫn.

“Em định chừng nào nói?”

Tôi nghe thấy tiếng bật lửa, tưởng tượng ra dáng vẻ anh buồn bực hút thuốc.

Tôi ra vẻ không hiểu: “Gấp gáp cái gì chứ?”

“Đã một tuần không gặp mặt rồi.” Anh lạnh lùng trần thuật sự thật.

“Cho nên?”

Kỳ Vân Chương tức giận bật cười: “Giả vờ với anh đúng không?”

Có lẽ là vì anh đang ngậm điếu thuốc nên khi nói chuyện giọng điệu hơi mập mờ.

Khiến giọng nói của anh có cảm giác vô lại lười biếng.

“Sở Nguyện, anh cho em ba ngày, em mà còn kéo dài không nói thì anh đi thẳng qua đó đấy.”

Tôi cứng ngắc “Ồ” một tiếng rồi tức giận cúp máy.

Không thể không nói, lời uy hiếp của Kỳ Vân Chương rất có tác dụng với tôi.

Bởi vì tôi sợ anh đi thẳng tới nhà, không cho bố mẹ tôi chuẩn bị, hôn tôi ngay trước mặt bọn họ.

Ngày hôm sau tôi bèn uyển chuyển nói với bố mẹ.

“Bố mẹ, tối nay con có việc muốn tuyên bố, gọi chú nhỏ tới ăn cơm cùng đi ạ.”

Tôi đã cho bố mẹ chuẩn bị tâm lý một tuần rồi.

Thỉnh thoảng sẽ hỏi bọn họ có để ý việc tôi yêu đương với người lớn hơn mình chín tuổi không?

Cũng may bố mẹ tôi vẫn khá là tiến bộ.

Dựa vào hai điều kiện là nhân phẩm tốt, đối xử tốt với tôi, chuyện khác đều không cần thiết.

Mẹ tôi suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Được! Vậy thì nhanh chóng thông báo với chú nhỏ của con đi, tối nay nhất định phải tới.”

Tôi vốn không hiểu sự nhiệt tình bất chợt của mẹ tôi.

Mãi đến khi trời sập tối, sau khi Kỳ Vân Chương đến không bao lâu thì chuông cửa vang lên lần nữa.

Tôi và Kỳ Vân Chương ngồi ở phòng khách, mẹ tự mình xuống bếp.

“Đến đây đến đây!”

Mẹ tôi đi từ phòng bếp bước nhanh qua, cười mở cửa.

“Tiểu Úc tới rồi à, nhanh vào đi.”

Cô gái đi theo sau mẹ tôi trông chỉ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dịu dàng mà tài trí.

Một dự cảm chẳng lành dần dần hình thành trong đầu tôi.

Mẹ tôi kéo cô Tiểu Úc này ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vân Chương.

“Mấy đứa nói chuyện trước đi, đồ ăn cũng sắp xong rồi.”

“Vân Chương, đây là Tiểu Úc mới về từ Luxembourg, không phải cậu cũng từng ở Luxembourg một khoảng thời gian sao? Tâm sự nhiều vào.”

Bà ném lại một quả bom rồi vội vàng quay về phòng bếp.

Tiểu Úc cười với Kỳ Vân Chương.

“Anh Kỳ, ngượng mộ đã lâu.”

Kỳ Vân Chương khách sáo nhếch môi với cô ấy, lại không lên tiengs.

Ý từ chối rõ ràng.

Nhưng Tiểu Úc dường như rất có hảo cảm với anh, không quan tâm đến sự lạnh lùng của anh, vẫn liên tục tìm chủ đề nói chuyện.

Kỳ Vân Chương duy trì vẻ lịch sự, trả lời vô cùng ngắn gọn.

Lại không chịu nổi việc đối phương nói không ngừng.

Tôi ngồi ở bên cạnh không chơi điện thoại nổi nữa.

Nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Úc cười xán lạn: “Chị ơi chị đẹp thật đó.”

Khuôn mặt Tiểu Úc đỏ lên: “Cảm ơn em.”

“Hai người nói chuyện trước đi, em về phòng đây.”

Bỏ lại những lời này, tôi đứng dậy quay về phòng ngủ của mình.

Không hề nhìn Kỳ Vân Chương lấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play