[END]

Tôi cho rằng sau khi nói ra những lời này, anh sẽ khiếp sợ, thậm chí là sẽ phẫn nộ.

Thật không ngờ anh lại bình thản gật đầu: “Anh vẫn luôn biết mà, việc này có vấn đề gì sao?”

Lần này đến lượt tôi mất bình tĩnh: “Anh biết?”

Anh nhìn môi tôi, nhìn một cái thật sâu: “Ừm, vẫn luôn biết.”

“Vậy sao anh không vạch trần tôi?”

Anh cười khẽ: “Em biểu hiện đáng yêu như vậy, thú vị lắm, tại sao anh phải vạch trần em chứ?”

Tôi có loại tức giận khi bị đùa giỡn, nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng tham gia này, khuôn mặt tôi không kiềm chế được mà đỏ bừng: “Cho nên anh luôn biết rõ nhưng lại vờ hồ đồ à?”

Anh cười khẽ, duỗi ngón tay ra chạm vào mũi tôi: “Nói đúng ra là anh đang phối hợp với em diễn kịch.”

Bây giờ sự thật đã hoàn toàn nổi lên mặt nước, tôi ngược lại có một loại cảm giác tảng đá trong lòng nặng nề rơi xuống, ngoại trừ thở phào, sâu trong lòng thậm chí không hiểu sao mà còn hiện lên cảm giác chua xót kỳ quái.

Thật giống như… thất vọng.

Thất vọng ư?

Chờ sau khi tôi ý thức được trong lòng mình lại xuất hiện loại cảm giác kỳ quái này, tôi cũng rất kinh ngạc.

Sắp rời xa, tôi nên thấy tự do mới đúng, vì sao lại cảm thấy thất vọng chứ?

“Nếu anh đã biết rõ… Tôi cũng nên rời đi rồi.”

Sau khi nghe lời tôi nói, người đàn ông nhăn mày lại: “Anh biết sự thật thì sao em lại phải rời đi?”

Tôi không thể nhìn anh: “Anh cũng biết sự thật rồi, tôi còn có lý do gì để ở lại ư?”

Anh nhìn tôi chằm chằm: “Anh biết em là Hạ Giản, hơn nữa người anh thích vẫn luôn là em… Một Hạ Giản chân thật hoạt bát đáng yêu.”

“Khoảng thời gian này em ở bên cạnh anh, anh càng cảm nhận được, có lẽ anh không chỉ là thích em, thậm chí là anh yêu em. Anh không có cách nào tưởng tượng được, nếu cuộc sống sau này không có em, anh sẽ trở thành dáng vẻ gì, đừng rời xa anh.”

Tôi mờ mịt…

“Người anh thích không phải là em gái của tôi sao?”

“Ai bảo anh thích em gái em?”

“Nhưng anh nói muốn liên hôn với em gái tôi mà?”

“Anh nói là với em mà.”

Anh bất đắc dĩ đỡ trán: “Việc này mà em cũng có thể nghe nhầm à?”

Sau khi nghe được lời giải thích của anh, tôi mới hiểu được chúng tôi đã có sự hiểu lầm lớn.

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Hạ Giản, chẳng lẽ em không hề cảm thấy anh có chút quen thuộc nào sao? Em quên mất trước đó chúng ta đã quen nhau rồi à?”

Sau khi nghe thấy câu này, tôi càng thêm mơ hồ.

“Gì cơ?”

Trước đó chúng tôi đã quen biết nhau à?

Không thể nào, nếu như tôi quen biết người ưu tú như vậy, tôi nhất định sẽ ước gì ngày nào cũng chiếm được lợi sàm sỡ anh… Lam sao lại quên chứ?

Lục Phong liếc nhìn tôi một cái thật sâu: “Vậy mà em lại không hề nhớ, anh đau lòng quá.”

“Em quên rồi sao? Vào đêm trời mưa vào sáu năm trước… Em từng giúp đỡ một cậu bé.”

Lời của người đàn ông khiến tôi đột nhiên nhớ ra.

Mấy năm trước tôi quả thật đã giúp một người, lúc đó mưa rơi rất lớn, mà người đó thì ngồi bên đường, mặc cho cơn mưa to cọ rửa cơ thể, không hề có phản ứng.

Con người tôi luôn không nhìn nổi cảnh trai đẹp sa đọa, thuận tay đi đến cửa hàng bán đồ vặt mua một cây dù, bánh bao và sữa bò đưa cho cậu ta.

“Chúc cậu may mắn nha, trong cuộc đời vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ cậu đi tham phá đó.”

Cậu bé khi đó vô cùng nhếch nhác, cảm giác hoàn toàn khác với Lục Phong bây giờ.

“Khi đó bố anh vừa mới mất, một mình anh ngồi xổm ở góc đường tràn ngập đề phòng với thế giới này, là em chợt xuất hiện, chiếu cho anh một chùm sáng, chỉ là anh không nghĩ đến, sau này em lại hoàn toàn quên mất anh.”

Lục Phong cúi đầu, dáng vẻ đau lòng mất mát.

Sau khi tôi nhớ ra thì tôi cũng không khống chế nổi mà bật cười.

“Anh may mắn lắm, gặp được em lương thiện của sáu năm trước, nếu bây giờ em nhìn thấy một người đàn ông ngẩn người trong mưa vào nửa đêm, em sẽ chỉ cảm thấy có phải anh ta bị bệnh hay không.”

Lúc tôi cười khẽ, anh lại nhìn tôi chăm chú mà nghiêm túc.

“Em sẽ không rời xa anh đúng không.”

“Thật ra… không rời xa cũng không phải là không được.”

Dù sao trong khoảng thời gian chung đụng này, tôi phát hiện ra hình như tôi thật sự động lòng với anh rồi, hơn nữa khi nhìn khuôn mặt này, tôi cũng không có lý do để từ chối anh.

Sau khi nghe được câu trả lời của tôi, người đàn ông đó lập tức nở nụ cười, đưa tay ôm chặt tôi.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

*

Từ sau lần đó, hai chúng tôi chung đụng với nhau càng thoải mái hơn.

Lúc nhàn rỗi anh sẽ cùng tôi đi dạo phố vẽ tranh, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau đến quán bar quẩy.

Mà đồ ăn vặt trong nhà cũng càng ngày càng nhiều, cơ bản là cung ứng vô hạn.

Đa số thời gian tôi cũng sẽ vì ăn quá nhiều, sống quá thoải mái mà ở trên ghế sô pha mơ màng muốn ngủ.

Mỗi lần không cẩn thận ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại luôn có thể nhìn thấy Lục Phong.

Lần này tôi xoa đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy: “Xin lỗi, em lại không cẩn thận ngủ thiếp đi mất…”

Kỳ lạ, gần đây cả người dường như cực kỳ mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Anh đưa tay chạm vào chóp mũi tôi: “Dậy chọn kiểu dáng áo cưới em thích này.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, hai nhà chúng tôi phải liên hôn với nhau.

Mà bây giờ, tôi mới là đối tượng liên hôn của anh.

“Nếu kết hôn…” Nghĩ đến đây, tôi có chút ngạo kiều hất cằm lên, còn chưa nói hết lời thì dạ dày chợt sôi trào.

*Ngạo kiều: Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ. Có thể hiểu đơn giản là "ngoài lạnh trong nóng".

Tôi nôn rồi.

Mà nhìn thấy tôi như vậy, anh trở nên luống cuống.

Lập tức gọi bác sĩ gia đình tới khám cho tôi.

Khám bệnh xong thì càng thêm kinh hãi. Tôi mang thai rồi!

Sau khi biết được tin tức này, tôi cảm thấy tê dại.

Anh lại phấn khích ôm lấy tôi, phấn khích nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Anh sắp làm bố rồi.”

Không sai, anh sắp làm bố rồi, tôi sắp làm mẹ rồi, tôi cũng không trốn được nữa…

Vốn dĩ còn muốn dè dặt một chút, lần này thì hay rồi, không dè dặt được nữa.

Hôn lễ cũng không trì hoãn được nữa, suy cho cùng để bụng lộ ra rồi thì mặc áo cưới không đẹp nữa.

*

Lục Phong và tôi đã cử hành một hôn lễ thế kỷ.

Hôn lễ này dường như đã mời tất cả danh môn vọng tộc của Bắc Kinh.

Tôi mặc áo cưới may thủ công mà anh chuẩn bị cho tôi, ngồi ở trong phòng nghỉ nhìn ra ngoài, nhìn khách khứa đi tới đi lui, tôi cũng không nhịn được mà thấy hồi hộp.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người nhẹ nhàng gọi tôi: “Chị.”

Tôi quay đầu.

Chỉ thấy em gái ăn mặc lộng lẫy,đứng bên cạnh là một anh chàng đẹp trai cũng mặc âu phục, dáng người cao gầy.

Sau khi nhìn thấy tôi, đối phương cũng lễ phép chào hỏi: “Chào chị, em là Tề Thịnh.”

Em gái ôm tôi thật chặt: “Người này chính là chàng trai trước đó em nói, cũng bởi vì có chị, bọn em mới có ngày hôm nay, cảm ơn chị.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng em gái, nở nụ cười: “Rõ ràng là chị được lợi mà, cảm ơn gì chứ.”

Tôi cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, kết quả như vậy là tốt nhất.

Vào lúc tôi và em gái đều cảm nhận được sự dịu dàng của nhau vào lúc này thì Lục Phong mặc lễ phục cao quý cất bước đi vào.

Tề Thịnh chủ động đưa tay chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục.”

Người đàn ông rõ ràng mang dáng vẻ hiền hòa dịu dàng trước mặt tôi, khi nhìn thấy người khác thì tựa như thay đổi hoàn toàn, trên mặt mang nụ cười xa cách, thần sắc trong đáy mắt cũng bình thản xa cách, đứng ở đó chính là sự tồn tại khiến người ta chỉ có thể nhìn mà thèm.

Tôi đột nhiên phản ứng lại được, cười tủm tỉm nhìn em gái: “Bây giờ nên đổi xưng hô rồi nhỉ?”

Em gái cũng nhanh chóng phản ứng được, cười hì hì gọi một tiếng: “Anh rể.”

Tề Thịnh cũng đổi cách xưng hô theo.

Lục Phong hơi khựng lại, biểu cảm trên mặt tựa như có chút sụp đổ: “Lì xì đổi cách gọi anh vẫn chưa chuẩn bị, anh…”

Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ có chút căng thẳng này của anh, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Lì xì ít quá sẽ bị ghét bỏ đó.”

Vì lời trêu chọc này của tôi, bầu không khí vốn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, mọi người không khỏi cười ra tiếng. Lúc này ánh nắng bên ngoài rải vào, chiếu lên bốn người chúng tôi.

Mỗi người đều nở nụ cười.

Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.

*

Sau khi hôn lễ kết thúc, Lục Phong vốn dĩ nên đi tiếp đón khách mời nhưng lại luôn ở bên cạnh tôi, hoàn toàn không có cách rời đi.

Cuối cùng tôi thật sự không nhịn được nữa, phỉ nhổ anh: “Anh không sợ người khác nói anh bị vợ quản nghiêm sao?”

Anh cười khẽ, giọng nói khàn khàn lại gợi cảm: “Đây không phải là sự thật sao?”

Tôi bất đắc dĩ đưa tay xoa ấn đường, lại không nhịn được mà nhớ đến trước đó khi chúng tôi vẫn chưa bỏ đi lớp ngăn cách, tôi tìm kiếm nghĩ đủ cách để anh thấy rõ bộ mặt thật của tôi, sau đó ghét tôi…

Khi đó tôi nào có nghĩ đến chúng tôi sẽ có kết cục như thế này chứ…

— HẾT —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play