Ta Là Quỷ Thần Hỗn Độn?

Bát Thượng Cung


3 tháng


Thời thượng cổ, trải qua hàng vạn biến cố, phân chia lãnh thổ, tam giới mới dần được hình thành, gồm Thiên giới, Dực giới và Nhân giới.

Thời hậu cổ, tam giới chung sống hòa bình, bất phân chủng tộc, cùng nhau tu hành, không phân biệt tu ma hay tu tiên.

Thiên giới gồm ba tộc, Thần tộc, Tiên tộc, Linh tộc. Thần tộc có địa vị tôn quý nhất, mang trong mình thần lực cường đại. Nếu sinh ra đã là thần, vị đó sẽ được gọi là chân thần, nếu sinh ra vốn không phải thần, nhưng tu luyện chăm chỉ, lịch lôi kiếp phi thăng, sẽ được gọi là thượng thần. Sinh ra là tiên tộc hay linh tộc mà vẫn muốn có chút tiền đồ, sẽ phải chuyên tâm tu hành. 

Tuy nhiên, rất nhiều kẻ dù có chăm chỉ tu luyện nhưng vẫn không thể phi thăng, hoặc tu luyện sai hướng, cuối cùng hồn phi phách tán. Một phần vì sợ thần dân Thiên tộc thấy khó mà lui, không chịu tu luyện, một phần vì sợ Dực tộc ngày càng lớn mạnh, tương lai lật đổ Thiên tộc, Thiên Đế đương nhiệm liền sáng lập hai mươi cung tu hành, đặt tên là Thiên Tinh Cung. Thiên Tinh Cung gồm hai mươi cung, gồm cấp Thượng và cấp Hạ, Đế Tôn làm chủ, địa vị tôn quý chỉ sau Thiên Quân, dưới một người trên vạn người.

Người đời truyền tai nhau, có thể vào Thượng cung tu hành chính là ước mơ mà phải tu ba kiếp mới có được. 

Nhưng đối với Cẩm Thiên Vũ nàng mà nói, Bát thượng cung thực sự là ác mộng.

Thập lục sư huynh một cước đá Cẩm Thiên Vũ vào căn phòng quen thuộc, lưng nàng đập vào thành giường, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn: “Ở trong đó mà sám hối đi!”

Sầm!

Cẩm Thiên Vũ ngồi dậy xoa xoa vết thương, mỗi lần các sư huynh sư tỷ tức giận đều lấy nàng làm bao cát để trút lên. Năm trăm năm nay, chuyện này xảy ra thường xuyên tới độ thân thể nàng như thể không còn cảm giác đau đớn nữa. 

Những lần đầu nàng còn rên rỉ gọi hai tiếng “sư tôn, cứu con”, nhưng hễ gọi, ánh mắt của sư tôn nhìn nàng càng ngày càng lộ ra sự căm ghét. Dần, nàng cũng không gọi nữa. Chỉ trách nàng quá yếu đuối, quá nhu nhược, quá vô dụng, pháp thuật cơ bản còn không sử dụng được, bị đánh cũng là đáng đời.

“Bọn họ ngày càng quá đáng, A Vũ.” Từ trong góc tối, một bóng người bước ra, trên bàn tay tí tách ngọn lửa nhỏ. Hắn là người nàng từng cứu trong một lần xuống núi hái thuốc. Sau khi vết thương của hắn khỏi hẳn, hắn vẫn thỉnh thoảng quay lại đây thăm nàng.

“Ngươi lại tới à?”

Người đó một thân áo đen tuyền, ngồi xổm xuống đối diện với nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào vết bầm tím khắp tay chân nàng: “Bọn họ như vậy mà ngươi không định rời đi sao?”

Rời đi? Nàng cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng…ai mà dám chứ. Lỡ như một ngày sư tôn cần nàng, nàng lại không có mặt, quả là thất trách.

“Sư tôn nuôi ta khôn lớn, dạy dỗ ta, ta làm sao dám bỏ sư tôn đi chứ.” Một ngày còn chịu đựng được thì nàng vẫn sẽ không bỏ đi, huống hồ sư tôn vẫn chưa đuổi nàng đi, nàng làm sao dám đi.

Hắn chau mày, dùng tay nâng khuôn mặt đang rửa bằng nước mắt: “Ngươi định chờ tới lúc chết rồi thì mới rời đi hay sao?”

Nàng gạt tay hắn ra khỏi cằm, lau đi vệt nước mắt đọng trên má: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”

Hắn nghiến răng, nhìn nàng một lúc rồi thở dài: “Ta chưa thấy con nhóc nào ngốc như ngươi.”

Hắn ngồi khoanh chân xuống đất, dùng tiên thuật chữa trị cho Thiên Vũ. Nàng ngồi im cho hắn trị thương, bỗng chợt hắt xì một cái. Hắn dừng tay, lại cau đôi lông mày thanh tú: “Áo mỏng như vậy ngươi còn ra ngoài? Ngươi không thấy tuyết rơi à?”

Hắn tháo chiếc áo lông đen trên người quấn chặt lấy nàng, thuận tay hóa phép ra đám lửa bập bùng tí tách sưởi ấm cho nàng.

“Cảm ơn ngươi.” 

Người này mặc dù ăn nói có phần cộc cằn thô lỗ, nhưng tâm không xấu, có thể nhận xét là một kẻ khẩu thị tâm phi. Dù hắn mắng nàng thế nào, cũng không bao giờ động tay động chân với nàng, thậm chí còn giúp nàng trị thương, dỗ nàng vui vẻ.

Nàng nắm chặt áo lông trong tay, huơ tay trước ngọn lửa: “Không biết đến bao giờ ta mới có pháp thuật như ngươi.” 

Hắn liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn vào đám lửa, đáp: “Chỉ là phép thuật cơ bản thôi. Ta cũng có thể dạy cho ngươi.”

Nàng lắc đầu: “Đến cả phép thuật cơ bản sư tôn dạy mà ta còn không lĩnh hội được, làm sao ngươi dạy nổi cho ta.”

Nàng buồn bã nói tiếp: “Các sư huynh, sư tỷ đều nói ta vô dụng bất tài. Ngươi cũng thấy vậy đúng không?”

Hắn im lặng nhìn nàng, chốc thở dài một cái: “Ngươi không thể nói một con cá không biết leo cây là vô dụng, cũng không thể nói một con khỉ không biết lặn dưới biển là bất tài.”

Ngừng một lát hắn tiếp: “Sư tôn ngươi không hề quan tâm đến căn nguyên pháp thuật của ngươi, thứ mà hắn dạy ngươi là những thứ ngươi không thể lĩnh hội được.”

Hắn nhìn thẳng vào sâu đôi mắt trong veo của nàng, khẽ nói: “Ngươi không bất tài, chỉ là sai sư tôn thôi.”

Nàng không bất tài, chỉ là sai sư tôn thôi.

“Ngươi không cần an ủi ta, ta tự biết ta vô dụng mà.” 

“Ta không lừa ngươi.”

Nàng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn, trầm ngâm suy nghĩ. Dù nói nàng không tin, nhưng càng nghĩ lại càng thấy lời hắn nói là đúng, càng thấy Bát thượng cung không phải nơi phù hợp với nàng.

Vài ngày sau đó. 

“Ta muốn…rời đi.”

Hắn nhìn nàng run lẩy bẩy mà nói ra câu này, khóe miệng cong cong: “Muốn rời đi rồi sao?”

Nàng khẽ gật đầu: “Nhưng nếu rời đi thì ta sẽ đi đâu đây? Căn nguyên của ta, ta còn không biết nơi nào phù hợp.”

“Ta biết một nơi phù hợp với căn nguyên của ngươi, chính là Đẳng Thượng cung.”

Nàng kinh ngạc. Hắn lại vô cùng bình tĩnh, nhặt cuốn sách lên nhét lại vào tay nàng.

Đẳng Thượng cung là nơi do Đẳng thượng tôn làm chủ, trên sư tôn của nàng bảy bậc, nàng làm sao có thể vào đó?

Sau khi tốt nghiệp Đẳng Thượng cung sẽ có thiên lôi phi thăng thượng thần, khi đó liền có thể được coi là Thần tộc. Có thể nói rằng Đẳng thượng cung là nơi gần với cấp Thần nhất, cũng là nơi mà nàng chưa từng nghĩ mình có thể đặt chân vào.

Có tất cả hai mươi cung chia làm hai phần Thượng và Hạ. Thượng cung gồm mười cung, từ Đẳng thượng cung tới Thập thượng cung. Hạ cung cũng gồm mười cung, từ Đẳng hạ cung tới Thập hạ cung. Đứng đầu mỗi cung là các vị cung chủ, chủ của các vị cung chủ là Đế Tôn. 

Tiên thuật nàng thấp kém, chân thân chỉ là một con rắn nhỏ. Chỉ có một ưu điểm, nàng sinh ra vốn đã là tiên thai nên không phải trải qua cấp Hạ mà được vào thẳng cấp Thượng. Thường thì Hạ tôn sẽ thu nhận phàm nhân tu tiên, hoặc linh thú tu tiên nhưng đôi khi cũng có vài trường hợp đặc biệt, phàm nhân có tư chất đột phá cũng sẽ được thăng thẳng lên Thượng cung.

Nàng đã sống tròn một nghìn năm, trải qua một kì thi tiên phẩm để tiến lên tiên Bát phẩm, tu hành ở Bát thượng cung. Vốn tưởng những ngày sau sẽ được an yên tu hành, không ngờ rằng lại bị chà đạp tới mức này.

Hắn nói: “Ta quen Đẳng Thượng tôn, ta có thể xin Đẳng thượng tôn đồng ý cho ngươi vào. Ngươi yên tâm.”

“Ngươi là đệ tử Đẳng Thượng cung ư?”

Không ngờ nàng cứu bừa một người dưới núi lại cứu trúng một đệ tử Đẳng thượng. Không biết nên nói chuyện này là may mắn hay xui xẻo.

“Cứ cho là như vậy đi.”

“Chín tháng sau là hội tỉ thí của Bát thượng cung, người nhất bảng sẽ được một lời hứa từ cung chủ. Ta…ta sẽ cố gắng trở thành người nhất bảng. Ta sẽ xin sư tôn xuất cung.”

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, khẽ hỏi: “Ngươi làm nổi không? Chỉ mỗi quyết tâm thì không làm được gì đâu, còn phải có tư chất nữa.”

Điều này đúng là bất khả thi với nàng, đứa luôn xếp bét bảng tỉ thí.

“Thôi được.” Hắn nhìn nàng bối rối không thôi, liền thở dài một tiếng rồi đứng dậy. “Nể tình giao hảo, ta sẽ chỉ dạy ngươi. Nhưng ta không khẳng định rằng ngươi có thể lĩnh hội được.”

Hắn tiếp tục: “Kiếm thuật và phép thuật thì ta sẽ dạy ngươi, nhưng sẽ khác sư tôn ngươi. Sư tôn ngươi dạy kiếm là kiếm, phép là phép, còn ta sẽ dạy ngươi kiếm và phép là một, điều này sẽ nâng cao sát thương cho ngươi.”

“Kiếm và phép là một ư?”

“Điều này ngươi chỉ được có thể học từ Tứ thượng tôn trở lên, Bát thượng tôn sư tôn ngươi không thể thành thục kiếm pháp này mà truyền cho đệ tử được.”

Hắn giơ ngón tay thon dài, vẽ ra một đường màu vàng lên không trung: “Nói một cách cơ bản, kiếm pháp này nghiêng về việc truyền phép thuật vào vũ khí. Sát thương sẽ lớn hơn, nhưng đồng thời sẽ tiêu hao rất nhiều tiên lực. Cho nên, nếu tiên lực của ngươi không đủ, trong lúc chiến đấu có thể sẽ lập tức ngất xỉu.”

Nàng nuốt nước bọt, tiên lực không đủ sẽ lập tức ngất xỉu ư? Loại kiếm pháp này chẳng khác nào vừa tiêu hao thể lực vừa tiêu hao tiên lực. Thảo nào tiên tứ phẩm trở lên mới có thể thông thạo. Nhưng tại sao hắn lại dạy nàng loại kiếm pháp này, tiên lực của nàng có đủ không?

Hắn xòe tay, một thanh trường kiếm hiện ra từ hàng vạn bông hoa năm cánh, đỏ rực như hoa phượng vũ: “Hiện tại ta cũng không mang pháp khí gì theo người, có mỗi thanh trường kiếm này, ngươi thử cầm xem có vừa tay không?”

Nàng đón lấy thanh kiếm, đây là lần đầu nàng cầm kiếm nên có chút run tay, suýt nữa thì đâm trúng chân hắn. Thanh kiếm nặng trĩu, nàng phải nhấc hai tay mới có thể khiến nó rời khỏi mặt đất chút ít.

Hắn liếc nhìn nàng khó nhọc cầm thanh trường kiếm, trầm ngâm suy nghĩ: “Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy ngươi, còn bây giờ thì ngủ đi.”

“Cảm ơn ngươi.” Nàng biết, dù hắn có mạnh, nhưng hắn cũng chỉ là đệ tử Đẳng thượng, có lẽ hắn không mạnh bằng sư tôn nàng, nhưng chí ít hắn vẫn có lòng, hắn dạy nàng cũng được, có còn hơn không.

Hắn cười: “Không cần khách sáo. Coi như ta đang trả ơn cứu mạng cho ngươi.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play