ĐẠI CA TRỌNG SINH CÙNG TIỂU TIÊN NỮ CỦA ANH ẤY

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

Tôn Cường Quốc vốn đang có tâm tình không tệ phút chốc nghiêm mặt lại, khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tinh từ trong bếp đi ra mới thầm thở phào một hơi.

“Mấy người đó tới nữa rồi phải không?” Tôn Cường Quốc nhìn Liễu Tinh hỏi.

“Ừm.” Liễu Tinh đi tới trước bàn khom lưng vừa dọn tách trà vừa khẽ giọng nói: “Giờ trong tay không có bao nhiêu tiền nên chỉ có thể nói họ thong thả thêm mấy ngày. Có điều anh đừng lo, người hôm nay tới là anh họ em dễ nói chuyện hơn.”

“Hôm nay buôn bán thế nào?” Liễu Tinh nói xong cười dịu dàng hỏi Ôn Quốc Cường.

“Khá tốt, kiếm được mấy trăm tệ.” Tâm tình Tôn Cường Quốc tốt lên, ông đưa chậu hoa trong lòng cho Liễu Tinh: “Tặng em cái này.”

“Hoa đẹp quá.” Liễu Tinh đưa tay nhận lấy, trong mắt tràn đầy ý cười. Xưa nay bà rất thích trồng hoa, đặc biệt hoa do ông xã tặng bà càng khỏi phải nói.
Tôn Cường Quốc ưỡn ngực nhìn bà nói một cách nghiêm túc: “Sau này em không cần cực nhọc như vậy nữa, ông xã có thể nuôi em.”

Tôn Khả An nhìn hết nổi nữa rồi, cô chạy về phòng của mình trước. Cô không còn là đứa con nít nữa, cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình. Người tới vào tối hôm nay có lẽ là đến để đòi tiền, trong nhà vì chữa bệnh cho cô và ba cô nên nợ rất nhiều tiền.

Kiếp trước ba mẹ cô gánh vác tất cả, nợ nần được họ cực lực kiếm từng đồng trả, cuối cùng bất đắc dĩ lắm buộc phải bán căn nhà này để trả nợ. Căn nhà này tuy không lớn nhưng là nơi cô sinh sống mười mấy năm, cô không hy vọng nó bị bán mất.

Mở máy tính lên, Tôn Khả An viết truyện một hồi. Trang mạng cô ký hợp đồng có thể viết truyện dài hoặc truyện ngắn đều được.

Dưới trướng của nó còn có tạp chí của bản thân, mỗi tuần truyện viết hay nhất được đưa vào tạp chí đồng thời còn nhận được một phần nhuận bút riêng, nhiều hơn và nhanh hơn so với tiền nhuận bút viết truyện ngắn.
Cả buổi tối Tôn Khả An viết một mạch xong một truyện ngắn, giờ thì đợi biên tập và xét duyệt thôi.

Sáng sớm hôm sau, cô chạy bộ xong về tới thì nhìn thấy Tôn Cường Quốc đã mua một ít cánh vịt đầu vịt từ khu chợ gần nhà về. Lần này ông làm với số lượng nhiều, đựng cả hai thau lớn đầy.

Tôn Khả An hiểu suy nghĩ của ông, chắc chắn ông cũng muốn kiếm tiền nhanh để chống đỡ cái nhà này.

Lúc ăn sáng, Tôn Khả An để ý thấy mẹ cô cứ nhấp nhổm ngoảnh đầu nhìn ba cô đang ở ngoài sân hoài. Cô hớp miếng đậu nành rồi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ à, sao mẹ cứ nhìn lén ba con mãi thế?”

Không ngờ nhìn trộm bị con gái nhà mình bắt gặp được, Liễu Tinh nhìn sang cô cười nói: “Lâu rồi chưa thấy dáng vẻ này của ba con.”

Tôn Khả An cắn một miếng cháo quẩy, nhỏ giọng trêu chọc: “Ba con đẹp trai không?”
Liễu Tinh cụp mắt mỉm cười, sau đó bà ngoảnh đầu nhìn Tôn Cường Quốc ngoài sân lần nữa rồi gật đầu nói: “Dáng vẻ vực dậy ý chí của ba con rất là đẹp trai.”

Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo. Hàng ngày Tôn Khả An ở nhà tự học vào ban ngày, buổi chiều sau khi mặt trời lặn thì theo bar a ngoài buôn bán.

Chỗ tốt trong chợ đêm khó chiếm được, bọn họ dứt khoát chọn chỗ lần đầu tiên bán tiếp. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi họ đã có được vài khách quen, việc buôn bán ngày một suôn sẻ hơn, mới hơn một tiếng đồng hồ mà đã bán hết số đồ ăn.

“Bà ơi, số cánh vịt này cháu chừa lại cho bà, cha con cháu bán xong rồi phải chuẩn bị về nhà đây.” Tôn Khả An lấy số cánh vịt chuẩn bị sẵn biếu cho bà cụ bán vòng tay kế bên.

Tính bà cụ rất tốt, luôn giúp đỡ bọn họ trong những ngày đầu mới ra bán. Không có thứ gì tốt để cho, Tôn Khả An thường xuyên chọn một số cánh vịt béo tốt cho bà.

“Cám ơn cháu nhé.” Bà cụ cười nhận lấy: “Hôm trước số cánh gà các cháu cho được cháu trai bà đem về ăn rồi, nó nói ngon lắm. Hôm nay bà định mua một ít về, thấy các cháu cứ bận miết nên không qua.”
“Bà ơi sau này bà muốn ăn cứ nói trước với cháu một tiếng, cháu sẽ giữ phần ngon lại cho bà.” Tôn Khả An dịu dàng nói.

Mấy hôm nay buôn bán khá khẩm, mỗi buổi tối về tới nhà Tôn Cường Quốc sẽ tính toán sổ sách. Mỗi ngày bọn họ gần như có thể lời được tầm sáu bảy trăm tệ.

Do chỉ có mình Tôn Cường Quốc làm nên thường làm không được bao nhiêu. Có điều lời được nhiều như vậy đã khiến ông thỏa mãn lắm rồi. Cứ đà này chỉ cần mấy tháng là họ có thể trả dứt số tiền nợ rồi.

Bản thảo của Tôn Khả An đã qua xét duyệt một cách thuận lợi rồi, qua phần sơ thẩm rồi giờ đang tiến vào phần chung thẩm. Nếu qua được cửa ải xét duyệt cuối cùng thì sẽ có được tiền nhuận bút riêng, nếu không qua được thì trang mạng sẽ dựa vào số lượng lượt đọc truyện để gửi một ít tiền nhuận bút.
Hiện tại truyện ngắn đang trong giai đoạn nhận được nhiều sự yêu thích nhất, bản thảo dễ được thông qua. Qua mấy năm nữa ngành này sẽ bị quản lý chặt chẽ hơn, muốn kiếm tiền từ nó không còn dễ như vậy nữa. Kiếp trước cô từng gửi bản thảo cho tạp chí, có điều đó là chuyện của bảy tám năm sau rồi, khi ấy chất lượng nội dung của tạp chí được kiểm soát nghiêm ngặt, muốn đăng trên lên tạp chí là chuyện rất khó khăn.

Mấy hôm nay tiết trời trở nên nóng hơn, Tôn Khả An bèn nghiên cứu làm một ít chè lạnh đem đi bán, chè lạnh không nhiều nhưng bán kèm với cánh vịt thì bán rất nhanh.

Giờ mọi người đều biết trong chợ đêm có một quán cánh vịt rất ngon, thi thoảng Tôn Cường Quốc còn chưa ra bày bán thì đã có khách quen đợi ở đó rồi.

Người xếp hàng mua nhiều lên, mỗi buổi tối bọn họ bán rất nhanh gần như chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là bán sạch mọi thứ.
Buổi tối bán xong chuẩn bị về nhà thì Tôn Khả An phát hiện ở một góc khuất gần đó có một người mặc đồ đen đang quan sát bọn họ.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp