ĐẠI CA TRỌNG SINH CÙNG TIỂU TIÊN NỮ CỦA ANH ẤY

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Tôn Khả An đặt cho mình hai mục tiêu, một là giảm cân, ngoài ra là phải chuẩn bị thi lên lớp mười một.

Tôn Khả An chạy hết một tiếng đồng hồ, lúc về tới nhà thì mẹ cô đã làm bữa sáng cho cô xong rồi. Cô còn phát hiện một tờ giấy ghi nhớ trên bàn do mẹ cô viết.

[Ngoan ngoãn ăn cơm, ba mẹ ra ngoài có việc, buổi trưa trở về.]

Cô đại khái đoán được có lẽ là đi mượn tiền, chỉ có điều không biết họ tới nhà họ hàng nào.

Ăn cơm xong, Tôn Khả An về phòng mình, việc đầu tiên cô làm là mở máy tính lên đăng ký tài khoản tác giả trên trang web tiểu thuyết, tài khoản cần mất thời gian để kiểm duyệt. Cô làm xong đi tới trước bàn học lấy bài tập lớp mười ra chuẩn bị ôn tập.

Kiến thức cơ bản cô hãy còn nhớ nên chẳng hề gây khó dễ cho cô nhiều.

Lúc Tôn Cường Quốc và Liễu Tinh về tới nhà thì Tôn Khả An đang nghiêm túc luyện nghe tiếng Anh. Tôn Cường Quốc đi tới trước cửa phòng cô lén nhìn một lúc.
Thấy cô đang học bài khiến ông lấy làm ngạc nhiên, ông cười nhìn sang Liễu Tinh nói nhỏ: “Con gái chúng ta đang học bài kìa.”

“Ba mẹ, hai người về rồi ạ.” Tôn Khả An tháo tai nghe xuống ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Thấy con gái đã phát hiện ra mình, Tôn Cường Quốc bèn đẩy cửa ra đi vào.

Lúc nhìn thấy Tôn Khả An mỉm cười gọi ông, mắt Tôn Cường Quốc bỗng dưng ươn ướt. Từ khi con gái bị thương tới nay luôn ủ rũ không vui. Đừng nói là học tập, lâu rồi ông chưa từng thấy cô cười bao giờ.

Liễu Tinh buông đồ trong tay xuống cũng đi qua, sau khi nhìn thấy cô đang học bài bèn cười hỏi: “Con đang chuẩn bị thi lớp mười một à?”

“Vâng ạ, sắp tới kỳ thi rồi, con đang ôn tập đây.”

Tôn Khả An nghĩ ngợi cảm thấy vẫn nên nhân lúc ba mẹ đều có mặt ở đây nói ra hết suy nghĩ của mình với hai người.
“Ba ạ, tạm thời con không muốn tới trường nữa, con muốn tự học ở nhà.”

Đúng lúc sức khỏe cô còn chưa khỏi hẳn, Tôn Cường Quốc cũng không định cho cô trở lại trường. Ông gật đầu nói: “Vậy thì con cứ tự học ở nhà đi.”

“Lên lớp mười một trường Nhất Trung cũng có chiêu sinh bên ngoài, ba, con muốn thi vào trường đó.”

Trường Nhất Trung thành phố là trường phổ thông tốt nhất thành phố Z, lúc thi lên lớp mười một sẽ chiêu sinh một số học sinh của trường khác, có điều yêu cầu rất nghiêm khắc đối với học lực, hơn nữa số lượng rất ít.

“Được, con gái ba nhất định sẽ thi đậu thôi!”

Nhìn dáng vẻ tràn đầy ý chí học tập của con gái, Tôn Cường Quốc thầm thấy vui mừng trong lòng.

Để chúc mừng Tôn Khả An vực dậy ý chí nghiêm túc học tập trở lại, Tôn Cường Quốc quyết định buổi chiều làm một vài món ngon sở trường của ông ở trong sân nhà.
Lúc ông chuẩn bị làm một ít đầu vịt cùng cánh gà, chưa kịp làm xong thì hàng xóm trên lầu đã mở cửa sổ ban công ra nhìn xuống.

“Lão Tôn! anh nấu món gì thế? Thơm quá chừng.”

Trước khi mặt trời sắp lặn, món kho của Tôn Cường Quốc cuối cùng cũng xong.

Mùi thơm của món ăn thoang thoảng khắp sân nhà.

Lâu rồi Tôn Khả An chưa ăn được món kho do đích thân ba cô nấu, từ khi ông qua đời mỗi lần lễ tết cô đều rất nhớ đồ ăn ông làm.

Khi ấy Cố Đình biết cô nhớ món kho của ba nấu, trong mấy năm đó anh đi mua tất cả món kho ở khắp các quán ăn xung quanh cho cô ăn nhưng chẳng có ai làm ra được hương vị như trong trí nhớ của cô cả.

Thấy con gái cứ nhìn chằm chằm vào trong nồi, Tôn Cường Quốc biết cô muốn ăn rồi thế là gắp một cái cánh vịt trong đó ra thổi nguội rồi đưa cho cô: “Món này ấy à, để nguội một chút ăn càng ngon hơn nữa!”

Tôn Khả An nhận lấy cắn liền một miếng. Cánh vịt rất ngon, thịt tươi mới ăn vào mềm dai vừa miệng. Cánh vịt lần này làm hơi cay, mùi ớt cay nồng hòa quyện với nước sốt bí truyền của Tôn Cường Quốc tạo nên hương vị đặc biệt có một không hai.
“Ba ơi, ngon lắm ạ!” Tôn Khả An nhanh chóng ăn xong, cô liếʍ ngón tay của mình dựng ngón cái khen ngợi: “Con cảm thấy con có thể ăn ba bát cơm đầy luôn!”

“Ha ha ha vậy thì nói rồi đấy nhé, ba muốn nhìn con ăn hết ba bát cơm đầy nhé ”

Gió đêm mát lành thổi qua, tiếng cười nói vang vọng trong mảnh sân nhỏ.

Tôn Cường Quốc múc một ít biếu cho hàng xóm trên lầu, đúng lúc họ cũng nấu ăn xong bưng cho một ít thịt sườn. Liễu Tinh tan làm về tới nhà, bọn họ dứt khoát ăn tối ngay trong sân nhà.

Mặt trăng dần lên cao, bên trời xuất hiện vài ngôi sao sáng lấp lánh.

Tôn Cường Quốc ngồi trên ghế dựa bên ngoài hóng mát, Liễu Tinh tưới hoa trong sân, Đại Quất lẽo đẽo đi theo giương vuốt của mình đi bắt bươm bướm.

Tôn Khả An làm đề bài thi thử xong đi ra nhìn thấy ba mình lại hút thuốc trong sân nữa rồi.
Thấy cô đi tới, Tôn Cường Quốc nhanh tay dụi tắt điếu thuốc đi.

Ông biết Tôn Khả An không thích mùi thuốc lá cho nên ông gần như chưa từng hút thuốc trước mặt con gái mình. Nhìn cô đi về phía mình, Tôn Cường Quốc còn giơ tay quạt tới quạt lui để xua khói thuốc xung quanh tan nhanh một chút.

Nhìn thấy động tác của Tôn Cường Quốc, Tôn Khả An bỗng hơi sửng sốt. Lúc này cô mới chợt nhớ ra từ nhỏ cô đã dị ứng với mùi thuốc lá.

Kiếp trước ba mẹ cô qua đời không bao lâu, trong khoảng thời gian cực khổ khốn khó đó đừng nói là mùi thuốc lá đến những mùi vị còn khó ngửi hơn thuốc lá cũng được cô nếm trải rồi.

Khi ấy chẳng có ai để ý tới cảm nhận của cô, cũng chẳng có ai xua khói thuốc quanh mình vì cô.

Đôi mắt cô phút chốc trở nên ươn ướt, cô cố nén nỗi tủi thân cùng xúc động trong lòng mình xuống cố gắng khiến bản thân trông bình tĩnh hơn một chút. Cô điều chỉnh cảm xúc xong đi tới bên cạnh Tôn Cường Quốc cụp mắt nhìn đầu thuốc dưới chân ông, cô cất giọng hỏi khẽ: “Ba, gần đây ba có tâm sự gì đúng không ạ?”
Tôn Cường Quốc cúi đầu không nói, hồi lâu sau ông mới ngước mắt nhìn sang Tôn Khả An cười giống như đang nói đùa: “Chân ba hết dùng được rồi, giờ giống như người tàn phế vậy.”

Tôn Khả An hiểu nỗi lo lắng trong lòng ông, ngoài mặt trông ông lạc quan vui vẻ là thế nhưng hiện tại chẳng thể nào kiếm tiền nuôi gia đình được nữa, điều này khiến ông chán chường khổ sở.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp