Trước ngày họp phụ huynh một ngày, nhà họ Chu nghênh đón một “Vị khách không mời mà đến”.

Đương nhiên Khương Tân Tân cảm thấy, có thể chỉ có mỗi cô nghĩ như vậy, vì người đến là dì của Chu Diễn.

Xuyên đến đây cũng hơn một tuần rồi, bởi vì sinh tồn, Khương Tân Tân lập tức thăm dò từng chuyện một, mẹ ruột Chu Diễn tên là Chung Phỉ, là bạn học của Chu Minh Phong, Chung Phỉ cũng không có anh chị em gì cả, cho nên bây giờ đến nhà họ Chu với dáng vẻ muốn gây khó dễ, giống như mình mới chính là nữ chủ nhân của căn nhà này cũng không phải là dì ruột của Chu Diễn.

“Tuy chị họ của tôi rất ít khi ở trong nước nhưng nhà họ Chung chúng tôi cũng chẳng phải không còn ai.” Chung Giai nhàn hạ ngồi trên sô pha, quen nẻo sai bảo người dì đứng phía sau Khương Tân Tân: “Dì Vương, làm giúp tôi một tách Americano nhé, vẫn như cũ, đúng rồi, trong nhà chắc là còn bánh brownie tôi thích nhỉ?”

Khương Tân Tân đối với người da mặt dày thế này, thật sự xem đến no luôn rồi.

Nhưng mà, có thể vẫn chưa bằng cô đâu.

Khương Tân Tân cũng ngồi xuống, lười biếng nâng tay chống má, còn giả vờ uốn éo nói: “Bánh brownie sao? Bây giờ trong nhà không có nữa, tôi dị ứng với chocolate, nên bảo mọi người bỏ hết rồi.”

Chung Giai: “…”

Dì Vương làm nền: … Ngày hôm qua bà chủ còn ăn mấy miếng đấy, còn xúc động khen tay nghề của thợ làm bánh giỏi nữa.

Chung Giai thật sự tức điên lên nhưng mà nghĩ đến thân phận của mình nên kìm nén lại, chỉ là mấy lời nói tiếp theo có chút châm chọc: "Thế à? Chỉ là A Diễn rất thích ăn chocolate, lúc còn nhỏ tôi cũng hay dẫn nó đi ăn lắm đấy, còn tưởng rằng sau khi thằng bé có mẹ mới thì cuộc sống sẽ có nhiều thêm một người quan tâm, không ngờ ngay cả ở nhà mà chocolate cũng không được ăn.”

“À.” Khương Tân Tân cũng chẳng quan tâm chút chuyện này, mi mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

Bây giờ trong lòng Chung Giai không ngừng khinh bỉ Khương Tân Tân, quả nhiên là từ cái nơi hẻo lánh đến, ngoại trừ cái khuôn mặt này ra thì chẳng biết phép tắt, không được chăm sóc nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, thế mà ngay cả chocolate cũng không thể bỏ qua được, cô ta thật không hiểu nổi đến cuối cùng là Chu Minh Phong coi trọng người này ở chỗ nào.

Chung Giai tự cho rằng bản thân che dấu rất tốt rồi nhưng Khương Tân Tân đã đọc qua tiểu thuyết rồi, đương nhiên biết Chung Giai này từ trước đến giờ đều ôm mơ mộng với người anh rể Chu Minh Phong này.

Khương Tân Tân nhớ đến gì đấy, che miệng cười không ngừng, dáng vẻ vô cùng sung sướng.

Chung Giai lộ vẻ mặt không vừa lòng: “Cô cười cái gì?”

“Tôi đang cười cô đấy, sao trong lòng chỉ có mấy chuyện không tốt thế.” Khương Tân Tân cười ra tiếng, nếu đối phương muốn quen với cô nhưng trong sáng ngoài tối đều chê cười cô, thì cô đương nhiên không thể luống cuống, phải so với người bên kia càng hiểu rõ trò chơi hơn mới được: "Khẩu vị con người đều sẽ thay đổi, thật ra không phải Chu Diễn thích ăn, tôi cũng chưa từng thấy nó ăn qua bao giờ, là cô thích ăn nhỉ nhưng làm sao bây giờ đây, cho dù cô chăm chỉ chạy đến đây, thế cũng không cần mỗi ngày đều ở nơi này đâu nhỉ.”

Ý tứ này nói cho đúng là, nào có bởi vì khách thích ăn chocolate mà mặc cho chủ nhà bị dị ứng còn mỗi ngày phải chuẩn bị cho cô ta chứ?

Mặt Chung Giai đổi màu liên tục.

Khương Tân Tân còn chưa nói đủ, thở dài một hơi, trên mặt là vẻ “Tuy cũng rất khó xử nhưng bởi vì cô thích nên tôi đành phải chịu đựng, làm một người hào phóng chiều cô một chút” gọi dì Vương: "Dì Vương à, nếu khách đã muốn ăn rồi, thì để cho thợ làm bánh làm một chút đi, tôi không sao đâu. Để cho bác sĩ Vương kê cho tôi một chút thuốc chống dị ứng là được rồi, nếu còn không ổn, tôi cũng có thể đến bệnh viện truyền dịch, không sao đâu.”

Trong lòng mỗi người đều tự có sự đánh giá, tuy dì Vương quen biết với Chung Giai lâu hơn, nhưng trong tâm lý vẫn hy vọng sau này có thể có mối quan hệ với bà chủ tốt một chút.

Chung Giai lại chẳng phải là dì ruột của Chu Diễn, hơn nữa cho dù có là ruột thịt thì cũng không phải bà chủ đâu nha.

Dì Vương nói ngay: “Được, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay đây, bà chủ, cô chú ý sức khỏe nhé.”

Khương Tân Tân giống như đã từng bị dị ứng yếu ớt cười nói: “Không sao đâu, không thể để khách chờ lâu được.”

Ngực Chung Giai phập phồng lên xuống, nhưng vẫn nhịn lại nói: “Tôi cũng chẳng phải là khách, tôi còn quen thuộc chỗ này hơn cô, còn nhớ rõ lúc anh rể vừa mua lại chỗ này, tôi còn đang học đại học, còn thường xuyên ở đây, nơi này cũng có phòng của tôi.”

Khương Tân Tân suy nghĩ đăm chiêu một chút rồi gật đầu.

Sau một hồi im lặng, Chung Giai lại nghĩ đến bản thân cuối cùng có thể lật ngược ván cờ, tâm tình cũng tốt hơn, thì nghe người đối diện như túi rơm bên kia nói: “Phòng của cô, là phòng nào thế?”

Không đợi Chung Giai trả lời lại, Khương Tân Tân đã thấy quản gia vào, giọng nói trong trẻo nói: “Chú Dương, dì của Chu Diễn nói chỗ này có phòng của cô ta, là phòng nào thế?”

Quản gia kinh ngạc liếc mắt nhìn Chung Giai một cái, trả lời: “Trước kia là phòng cho khách, bây giờ đã trở thành phòng để quần áo cho cô rồi ạ.”

Từ trên xuống dưới ở nhà họ Chu, kể cả Chu Diễn, cũng đều nhìn ra được tâm tư của Chung Giai.

Chung Giai nói có phòng của cô ta, thật sự coi như là ăn vạ đi, bởi vì đó là phòng dành cho khách, cũng không phải để cho mình cô ta ở, mới để cho cô ta ở mấy buổi tối thì trở thành phòng của cô ta rồi à?

Khương Tân Tân cười ái ngại: “Ngại quá đi, tôi cũng không biết, trước kia tôi cứ nghĩ mãi, sao phòng để quần áo trong nhà lại lớn như thế, cũng không biết mua bao nhiêu đồ mới lấp đầy khoảng trống trong đó.”

Chung Giai: “…”

Cuối cùng cô ta cũng đã bị chọc giận, sau khi quản gia và dì Vương đều đã đi hết, lúc này cô ta mới thấp giọng nói: “Cô đừng đắc ý, anh rể chỉ có một đứa con trai này thôi, năm nay A Diễn đã mười sáu rồi, hai năm nữa sẽ thành niên, không được bao lâu nữa là nó có thể tiếp nhận công ty của anh rể.”

Lùi một bước mà nói, cho dù Khương Tân Tân có là vợ của Chu Minh Phong thì có thế nào, Chu Minh Phong cũng không thiếu con, hơn nữa mặc dù cô muốn dùng thủ đoạn nào để mang thai thì chờ đến lúc đứa nhỏ trưởng thành thì tập đoàn nhà họ Chu cũng đã nằm dưới tay của Chu Diễn khống chế rồi.

Trong cục diện như trên, thì người phụ nữ thối tha này còn muốn khoe khoang cái gì, đắc ý cái gì chứ.

Chung Giai nắm chặt điểm này, nghĩ đến tương lai Khương Tân Tân sẽ thê thảm thế nào thì tâm trạng cũng nhanh chóng bình thường lại.

Khương Tân Tân lại giống như không hiểu rõ mấy lời ám chỉ này của cô ta, vẫn như cũ tò mò lấy tay nâng cằm hỏi han: “Anh rể? Khi nào thì tôi đã thành chị của cô thế?”

Chung Phỉ và Chu Minh Phong đã chẳng còn trong mối quan hệ vợ chồng nữa rồi, thế một tiếng anh rể đầy thâm tình mật ý này là muốn có chuyện gì xảy ra sao?

Lúc Chung Giai đến là đến đầy khí phách hiên ngang, mà khi rời đi lại là mặt mày đen lại thất bại trở về.

Thật sự thì Chung Giai cũng chẳng mắng chửi gì Khương Tân Tân, mà là bây giờ Khương Tân Tân đang là nữ chủ nhân của căn nhà này, người nào quan trọng hơn thì mọi người đều biết rõ, nên phần thắng sẽ nghiêng về cô nhiều hơn.

Khương Tân Tân đứng trên sân thượng nhìn Chung Giai rời đi, trong lòng ngược lại có chút hiếu kỳ với Chu Minh Phong.

Cô thật sự không nghĩ ra được, anh là một người thế nào, đã là đàn ông bốn mươi rồi, lại có thể khiến Chung Giai thần hồn điên đảo thế này, chẳng lẽ là vì tiền sao? Thế cũng chẳng giống, nếu là vì tiền, sao Chung Giai lại cần phải cố chấp lâu như thế?

Dù sao để đặt chuyện giống thế này ở trên người cô, cô tuyệt đối sẽ không thích người làm chồng trước của chị mình, thế người kia có bao nhiêu sức hút mới có thể khiến người khác không thể buông tay, đây mới là điểm mấu chốt.

Bất luận là trước khi xuyên sách, hay là khi đọc sách, Khương Tân Tân cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn, cô cũng lười suy nghĩ đến mấy lời nói hay hành động của mình có phải không phù hợp với nguyên chủ hay gì đó đâu, sau đó thì phải kiềm chế, thế thì không phải cô rồi, người khác nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, chẳng lẽ còn có năng lực đưa cô đến phòng thí nghiệm quốc gia để cắt xẻ thịt trên người cô sao? Thế muốn có khả năng làm chuyện đó, thì cô cũng sẽ không từ chối, trực tiếp nằm xuống là được rồi.

*

Có thể là do lúc sáng cô vừa mới cãi nhau thắng người khác xong, nên buổi chiều Khương Tân Tân còn cố ý dặn nhà bếp, làm món xiên nướng cho cô.

Sở dĩ ở nhà họ Chu vui đến quên trời quên đất, là bởi vì nơi này được sắp xếp rất cao cấp, khiến cho bao tử của Khương Tân Tân có thể cảm nhận được cái gọi là năng lực mang đến hạnh phúc. Nhà họ Chu ngoại trừ có đầu bếp chuyên làm bánh ngọt, còn có hai người là đầu bếp Trung Quốc, làm món Âu cũng có một người, chủ yếu là do hai ba con nhà họ Chu này vẫn hay ăn đồ ăn Trung Quốc hơn, nên tay nghề của hai đầu bếp Trung Quốc này vẫn rất tuyệt vời, hình như không làm gì cũng không được, cô thuận miệng nói vài món đồ nướng, bún chua cay, thì họ cũng có thể làm ra được mùi vị, cũng lưu giữ được mùi vị của các cửa hàng bán ven đường, nhưng dùng tài năng của mình họ làm không chút qua loa thậm chí còn hơi xa xỉ.

Cái sự tuyệt vời này làm cô thiếu chút đã nghĩ bản thân không phải xuyên vào truyện thanh xuân vườn trường mà là truyện mỹ thực.

Khi xiên nướng được bày lên, Khương Tân Tân hít sâu một hơi, cầm lấy xiên nấm hương, khi đang muốn thảnh thơi dùng bữa thì Chu Diễn đã trở về.

Hôm nay là ngày thi môn cuối của cậu, trong trường học không có học thêm giờ, cậu tan học sớm cũng là điều bình thường.

Về lúc này… Chắc là cậu vẫn chưa ăn cơm chiều đâu nhỉ?

Khương Tân Tân vừa tính mở miệng mời cậu đến cùng ăn tối với cô, lời nói đã đến miệng, chỉ thấy cậu phóng nhanh lên lầu như một cơn lốc, căn bản là không cho cô chút cơ hội nào để mở miệng cả.

Cô cũng không cần lo lắng Chu Diễn sẽ cảm thấy đói bụng, cậu cũng đã mười sáu tuổi rồi, hơn nữa trong nhà còn có mấy dì giúp việc và quản gia nữa, vì thế, cô chẳng chút khách khí mà tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon của mình.

Trước khi Khương Tân Tân xuyên sách thì vẻ đẹp của cô coi như cũng sánh ngang với mấy ngôi sao nổi tiếng trong giới, ở phương diện ăn uống thế này cô cũng biết tự kiềm chế bản thân mình, giống như muốn ăn mấy món nướng, chua cay thế này, cô cũng rất ít ăn, thỉnh thoảng sẽ ăn một chút, chưa từng thấy thỏa mãn, xinh đẹp có một giới hạn nhất định, sau khi ăn hết xiên nướng, cô cũng không vội vàng thay đồ bơi --- đúng thế, nhà họ Chu có một bể bơi cô vô cùng thích.

Nhưng cô không biết chính là, hôm nay tâm trạng của Chu Diễn không tốt lắm, nên cũng có kế hoạch đi bơi.

Hai người đều có suy nghĩ này, nhưng mà Chu Diễn vẫn đến chậm một bước, đợi khi cậu thay xong đồ bơi đến trước bể bơi, đã thấy dép lê bên cạnh bể bơi và khăn tắm nằm trên ghế, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, dừng chân lại, do dự một giây, xoay người đi về phía biệt thự

Kế hoạch bơi lội, thất bại.

Bể bơi này, thật ra là của mình Chu Diễn, khi còn nhỏ cậu rất thích sạch sẽ, quản gia và người hầu cũng đều không đến bể bơi trong biệt thự, Chu Minh Phong thì một tháng cũng chẳng có mấy ngày ở nhà, sau khi trở về đều là đêm khuya, càng không thể nào đi bơi lội…

Chu Minh Phong đã kết hôn được một tháng rồi, đây là lần đầu tiên Chu Diễn mới thật sự ý thức được, trong nhà đã nhiều hơn một người.

Là một người mà cậu sẽ thường xuyên chạm mặt, sự xuất hiện của cô, có nghĩa là bể bơi này đã không còn là chuyện của mình cậu nữa rồi.

Có một suy nghĩ nào đó nổi lên, khiến trong lòng Chu Diễn cảm thấy rất trống trải, sau khi cậu ý thức được, thì trong lòng cũng chẳng còn khổ sở nữa.

Có lẽ bởi vì cái người này… tạm thời cũng không khiến người khác chán ghét.

*

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Khương Tân đã rời giường để sửa soạn lại bản thân mình rồi.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng tham gia họp phụ huynh, không biết nên xuất hiện với phong cách gì thì thích hợp, vô cùng khó khăn nên cô đã kéo dì Vương đến phòng để quần áo để tham khảo giúp cô, chọn đi chọn lại hơn nửa tiếng, Khương Tân Tân thay một bộ sườn xám chưa từng mặc qua.

Dì Vương vốn đã rất vừa mắt, trước đó còn tăng thêm mấy lời ca ngợi, sau đó chỉ biết nói “Đẹp” “Tốt lắm”, dùng mấy kiểu của mấy trai thẳng để đánh giá.

Nhưng sau khi Khương Tân Tân kéo màn che đi ra, mắt dì Vương đã lập tức sáng lên.

Dáng người Khương Tân Tân rất đẹp, nhìn thì gầy, nhưng không lép người, những chỗ nên có thì đều có, sườn xám là trang phục để đánh giá dáng người, không phải chỉ gầy là được. Sườn xám màu trắng có thêu hoa hải đường, được may rất khéo, cũng không biết là do cô khiến sườn xám đẹp, hay là sườn xám làm tôn dáng người của cô, tóm lại, dì Vương đã qua bốn mươi tuổi rồi nhưng thấy cô vẫn không ngừng khen: “Bà chủ, cô mặc sườn xám thật sự rất đẹp, tôi chưa từng thấy qua người nào mặc sườn xám thích hợp hơn cô cả!”

Cái gì mà vòng eo con kiến.

Cái gì mà cười đẹp không nói nên lời.

Nhìn Khương Tân Tân đều sẽ biết.

Khương Tân Tân cũng rất vừa ý, đi ra đứng trước kính nhìn thử: “Thế mặc bộ này đi!”

Ngay lúc Khương Tân Tân bay đến chỗ số tiền bốn trăm năm mười nghìn tệ mà cô ấy sắp nhận được, thì ở công ty trợ lý Lưu cũng nhận được điện thoại của Chu Minh Phong.

Trong điện thoại giọng của Chu Minh Phong vẫn trầm thấp như thế: “Họp phụ huynh cho A Diễn bắt đầu lúc mấy giờ?”

Trợ lý Lưu giật mình một cái: "Mười giờ, Chu tổng, ngài đã trở lại rồi sao?”

Chu Minh Phong “Ừm” một tiếng.

Trợ lý Lưu sợ Chu Minh Phong quên, còn nhắc nhở trong điện thoại, dù sao anh cảm thấy có chuyện gì quan trọng anh sẽ quên, nhưng chuyện của con mình thì không như thế, từ trước đến nay Chu Minh Phong không phải là người hay lãng phí thời gian, tin tức quan trọng như thế, đương nhiên không có khả năng nấu cháo điện thoại với trợ lý mình, cuộc điện thoại này chỉ kéo dài khoảng ba mươi hay giây.

Chờ sau khi trợ lý Lưu cúp điện thoại, phải tận mười phút sau, anh ấy cuối cùng cũng nhớ được mình quên cái gì!

Ôi hình như bà chủ cũng đến đó mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play