Không hổ là nam chính, từ vẻ bề ngoài, khí chất, chiều cao, chỉ ba điểm này thôi đã hoàn toàn đạt tiêu chuẩn rồi.

Chỉ là sau khi biết thân phận của cậu, Khương Tân Tân cũng không coi cậu như một cậu nhóc miệng còn hôi sữa nữa. Vẻ mặt thay đổi liên tục này của cô, đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Chu Diễn, nhưng mà, trong lòng của nam chính, người mẹ kế này không nằm trong danh sách quan tâm của cậu, mới trước đấy thôi, cậu cũng chỉ xem người vợ mới cưới của ba mình như người xa lạ.

Nam chính cũng có tư chất nhà tư bản, ánh mắt lướt qua người cô, vô cùng bình thản mà ừ một tiếng.

Đừng nói gọi cô là dì, mà xem ra ngay cả một ánh mắt cậu cũng chẳng muốn cho cô.

Mà Khương Tân Tân hình như không biết xấu hổ là gì.

Nếu là mấy người mẹ kế khác, thấy con riêng của mình ở nơi công cộng thế này, sẽ coi con riêng của mình như không khí, hoặc sẽ có chút lúng túng, nhưng Khương Tân Tân thì không như thế, trên mặt cô không thấy chút nào gọi là mất tự nhiên cả, vì thế, ở trong mắt lái xe, cảnh này nhìn lại hài hòa đến lạ --- mẹ kế và con riêng gặp nhau ở cửa hàng trái cây, toàn bộ quá trình đều không hề chào hỏi nhau, chỉ một cuộc đụng mặt ngắn ngủi, mẹ kế thì nghiêm túc chọn sầu riêng, còn con riêng thì đang chọn lựa giỏ hoa quả.

Lái xe: … Thì ra người xấu hổ là tôi.

Sau khi hai người chọn đồ xong, chuẩn bị tính tiền, trước đó cửa hàng trái cây cũng không phải nhiều người lắm, thế mà hôm nay khi tính tiền lại phải đứng xếp hàng dài.

Khương Tân Tân và Chu Diễn hoàn toàn không có cảm giác gì, công việc kinh doanh thuận lợi thế này đều do hai người mang lại.

Ngoại hình của Chu Diễn thì không cần phải nói rồi, dù sao cũng là người được chọn làm nam chính, trong trường có vô số nữ sinh lén thầm thương trộm nhớ cậu hotboy này, nếu mang so với giới giải trí thì nhan sắc này tuyệt đối không thua bất kỳ người nổi tiếng nào, huống chi, từ lúc Chu Diễn sinh ra, thì công việc của Chu Minh Phong cũng từng bước tiến vào quỹ đạo, ở phương diện vật chất thì chưa từng để cậu thua thiệt cái gì, từ nhỏ đến giờ vẫn chưa biết hai chữ thiếu thốn viết thế nào, cứ như lẽ đương nhiên, còn có thêm một kiểu khí chất gọi tên là “Đừng chỉ nhìn dáng vẻ đẹp trai này của tôi thật ra tôi cũng rất nhiều tiền”.

Từ chính xác nhất chính là cao phú soái [2] đấy.

[2] Cao phú soái: Chỉ những người vừa đẹp trai vừa có tiền.

Còn Khương Tân Tân, khi một cuộc tình qua đi, mỗi một lần đến lúc chia tay, cô không hề quan tâm đến người ta là đàn anh lạnh lùng, hay tầng lớp tinh anh trong xã hội, tâm trạng đều bị suy sụp rất lâu, đối với những người này đều không có ngoại lệ nào, đều dùng mấy câu từ uyển chuyển, khéo léo để gửi tín hiệu cho cô, ngoại trừ khí chất phát ra bên ngoài, thì phương diện ngoại hình cũng là một nguyên nhân rất quan trọng, da cô rất trắng, đường nét lại tinh xảo, ngọn đèn trong cửa hàng bán trái cây thiết kế đặc biệt có ý tưởng riêng, mỗi ngọn đèn chiếu vào người cô, sẽ khiến cô như tự sinh ra lớp màng lọc để bản thân càng trông xinh đẹp hơn.

Cửa lớn của cửa hàng bán trái cây đang rộng mở, có một vài người vốn không tính mua trái cây, nhưng lúc vô tình nhìn thoáng qua, chân không khống chế được mà từ từ tiến vào trong cửa hàng.

Khương Tân Tân xếp trước Chu Diễn.

Sau khi nhân viên cửa hàng cân sầu riêng xong, theo bản năng nhìn sang phía Chu Diễn, hỏi: “Hai người đi cùng nhau sao?”

Vừa nãy Khương Tân Tân chạm mặt với Chu Diễn, cũng đều bị mấy nhân viên cửa hàng này nhìn thấy, nghĩ hai người quen biết nhau, bình thường mấy tình huống thế này, nói không chừng sẽ tính tiền cùng nhau.

Khương Tân Tân thân là người lớn trong nhà phải chủ động tính tiền thứ mình mua, cô nói: “Không đi cùng nhau.”

Đến mí mắt mà Chu Diễn cũng chẳng thèm nhấc lên.

Nhân viên trong cửa hàng xấu hổ nói số tiền ra, Khương Tân Tân lấy di động ra quét mã thanh toán tiền.

Người lái xe đừng bên cạnh nhìn thấy cũng sợ ngây người.

Nhìn cái quả sầu riêng lớn kia, tuy lái xe cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn không quên công việc của mình, tiến lên nhận lấy gói đồ to.

Khương Tân Tân quay đầu chuẩn bị ra khỏi cửa hàng bán trái cây, lái xe nhìn Chu Diễn nở một nụ cười trừ: “Cậu chủ, cần gọi lái xe đến cho cậu không?”

Chu Diễn thản nhiên nói: “Không cần.”

Lái xe cẩn thận trả lời: “Thế chúng tôi đi trước đây.”

Chu Diễn cũng lười trả lời lại anh ấy.

Lái xe cảm thấy hình như hôm nay anh ra khỏi nhà đã quên coi ngày rồi, vốn không phải ngày trực của anh, nhưng anh rãnh rỗi quá nên chán, thấy bà chủ ra ngoài lại ma xui quỷ khiến đi theo lái xe giúp.

Cho dù là Khương Tân Tân hay là Chu Diễn thì đều không để chuyện này trong lòng, nhưng lái xe lại cứ có thói quen xấu hổ thay người khác…

Vì sao Khương Tân Tân không chủ động gửi tín hiệu kết bạn, Chu Diễn mua giỏ trái cây đó để làm gì?

Cô không có tiền, tuy rằng trong thẻ cũng có hai trăm ngàn tệ, nhưng muốn mở một cửa hàng ở thành phố Yến này cũng tốn hết gần hai trăm ngàn tệ, không đơn thuần chỉ cần thắt lưng buộc bụng là có thể làm được, giỏ quà không quá đắt, cô cũng chẳng phải người keo kiệt, đương nhiên, muốn để cô hào phóng mà mua giỏ quà đó, điều kiện đầu tiên là người này phải có quan hệ tốt với cô. Mà tính cách của nam chính thế nào, cô đã đọc hết cuốn tiểu thuyết luôn rồi còn không biết được à? Chỉ sợ nếu cô muốn mua cho cậu, cậu nhất định sẽ không đồng ý, có lẽ cậu còn nghĩ cô muốn kéo lấy mối quan hệ -- chồn đến chúc tết gà, không có ý tốt.

Khương Tân Tân chẳng mang chút gánh nặng tâm lý nào trong lòng đi ra khỏi cửa hàng bán trái cây.

Sau khi ngồi lên xe, bên trong lại là một khoảng không yên tĩnh, lái xe chủ động lên tiếng phá tan sự yên lặng này, giống như vô tình nhắc nhở: “Bây giờ còn chưa đến tám giờ, bà chủ còn muốn đến chỗ nào nữa hay không?”

Khương Tân Tân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Chu Diễn cầm giỏ trái cây từ trong cửa hàng đi ra.

Cô nhỏ giọng nói: “Người chủ nhiệm kia nói, hình như có người bị xe đụng vào bệnh viện.”

Lúc ấy chủ nhiệm cũng nhắc đến một vài chi tiết cho cô nghe, mấy tên côn đồ bên ngoài hầu như không lớn tuổi, mà người thật sự quấy rối nữ sinh là những tên lớn tuổi hơn, nhưng mà sau đó người nằm viện lại chính là một đàn em trong nhóm, trước kia cô có nghe người ta nói qua, những đứa nhỏ đi theo xã hội đen, cũng có những ứng cử viên dự bị cho băng đảng xã hội đen, bọn họ đa phần đều là những người trẻ tuổi, mấy người lớn hơn một chút thì chăm mấy đàn em nhỏ hơn, đơn giản chỉ là muốn khi mình phạm tội sẽ có mấy đàn em đứng ra chịu tội thay, gánh trách nhiệm cho mình.

Rất khó để nói người nằm viện hôm nay có bản tính tốt hay xấu, nhưng mà nếu Chu Diễn thật sự đến bệnh viện gặp người này, như thế xem ra trong tiểu thuyết miêu tả rất giống với cậu của bây giờ, mạnh miệng nhưng mềm lòng, vô cùng giống nhau.

Khương Tân Tân lắc đầu, đây căn bản không phải chuyện cô cần quan tâm.

Cô vẫn nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn, phải biết là bây giờ cho dù có như thế nào, hình như cô cũng đang thương hơn một chút.

*

Ở nước ngoài, Chu Minh Phong bận xong chuyện của mình thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý gọi điện đến.

Trợ lý cung kính báo cáo: “Chu tổng, Chu Diễn đến cửa hàng mua một giỏ trái cây rồi, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện.”

Chu Minh Phong đứng trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, so với mấy người đàn ông ba mươi tuổi đầy mỡ thừa, bụng bự thì hoàn toàn khác nhau, giống như ông trời có phần thiên vị anh hơn, đã ba mươi chín tuổi, nhưng dáng người anh cao ngất như cây tùng bách, đồ vest giày da, vai rộng eo nhỏ, dấu vết của năm tháng không hề lưu lại trên người anh, một người đàn ông ba mươi chín tuổi, mặc dù dáng người và gương mặt có thể trẻ tuổi như cũ, nhưng toàn thân đều trải qua sóng to gió lớn, gột rửa sạch sẽ tính cách trẻ con, tự tin và thẳng thắn, trái lại nhìn anh, người ta chỉ thấy chút lắng đọng và trầm ổn, không thể nắm bắt được.

“Đã sắp xếp xong rồi?” Chu Minh Phong cất giọng trầm thấp.

Trợ lý trả lời: “Sắp xếp xong cả rồi ạ.”

“Ừm, biết rồi.”

Chuyện cũng không phải đơn giản như thế, là một người phụ huynh ai cũng có thể nhìn thấu được sự thật, nhưng đứa nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi vẫn chưa nhìn thấy được.

Cho dù bọn nhỏ có tính cách gì, thì ít nhất bây giờ vẫn đang được che chở dưới đôi cánh của gia đình, chúng vẫn chưa thể nhìn thấy những mặt tối ở bên ngoài xã hội kia.

Ví dụ như, ở một nơi gần trường học quý tộc như thế, sao lại xuất hiện chuyện giang hồ đến quấy rối nữ sinh, thế thì lá gan của mấy gã giang hồ này có thể lớn đến mức nào? Chẳng lẽ bọn họ không sợ phụ huynh của học sinh và ban lãnh đạo nhà trường à, chuyện đời không có gì là chắc chắn, cũng không thể nói chuyện này không xảy ra được, thế làm sao lại vừa khéo lúc Chu Diễn đi ngang qua thì nhìn thấy được, nếu chuyện này chỉ là trùng hợp thì sao lúc phụ huynh còn chưa nghe thấy tin tức gì thì phóng viên đã đúng giờ đến đó nhanh như thế được?

Vẫn là còn quá nhỏ.

Chu Minh Phong nhớ đến gương mặt non nớt của con mình, có thể cha con với nhau chính là như thế, con trai chính là một phiên bản quá khứ của người làm ba, lời nói và việc làm của con trai là tấm gương phản chiếu của người ba. Khi mười sáu, mười bảy tuổi nhiệt huyết dâng trào, không sợ trời không sợ đất, quả cảm như thế, bất kể có xảy ra kết quả thế nào, đều là thứ mà người làm ba như anh chưa từng trải qua.

Ai cũng nói con giống ba, cho dù Chu Minh Phong nhìn thế nào, thì anh đều cảm thấy con trai không giống anh, ít nhất đến tận giờ phút này anh tự nhận xét mình chưa từng tùy tâm sở dục [1], nóng giận mất khôn như thế.

[1] Tùy tâm sở dục: Làm theo lòng mình, muốn gì làm nấy.

Bây giờ ngoại trừ công việc bên ngoài, cũng chỉ có đứa con trai này mới có thể chiếm lấy chút suy nghĩ của Chu Minh Phong, anh vẫn đang cảm khái tính cách đứa con trai này không hề giống mình, đầu bên kia trợ lý lại bổ sung thêm: “Chu tổng, còn có một chuyện cần báo lại với ngài, hôm nay Chu Diễn đến cửa hàng bán trái cây, gặp được bà chủ.”

“Bà chủ đi mua sầu riêng, vừa khéo gặp được Chu Diễn, nhưng mà hai người không chào hỏi gì, nhìn tuyến đường đi, thì bà chủ sau khi ra khỏi cửa hàng trái cây thì về thẳng nhà.”

Hôm nay cái tên Khương Tân Tân này xuất hiện bên tai Chu Minh Phong rất nhiều lần.

So với một tháng trước đó thì tăng lên rất nhiều.

Đối với mấy chuyện này Chu Minh Phong hầu như không thấy hứng thú lắm, im lặng một lát, thì trả lời: “Đã biết.”

Sau khi trợ lý cúp máy, nhịn không được mà mở nội dung đã soạn trước trong điện thoại ra xem, không kiềm chế được mà chảy cả mồ hôi lạnh.

Anh ta có tính là đang tố cáo hay không, Chu tổng sẽ không phải vì bà chủ thờ ơ với Chu Diễn mà thấy bất mãn chứ?

Nhưng có trời biết anh ta không có ý tứ này mà, anh ta cũng chỉ là muốn gọi nhắc nhở thôi, thật sự không có ý gì khác đâu.

Nếu vì chuyện này mà Chu tổng thấy khó chịu với bà chủ, không phải người ta hay nói trực giác của phụ nữ rất sắc bén, nhạy cảm lắm à, có lẽ bà chủ sẽ biết được, nếu bà chủ muốn kéo anh ta xuống nước cùng, có phải sẽ hiểu lầm anh ta muốn chen chân, châm ngòi phá hủy mối quan hệ vợ chồng hay không?

Gần đây anh thật sự đã sơ suất, chủ yếu là anh ta đến nhà họ Chu nhưng chưa từng thấy bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh Chu tổng cả, anh ta cảm thấy bà chủ này không hề có chút kinh nghiệm ở chung, có cần anh ta đi mời người khác đến dạy cô một chút không?

Mà Khương Tân Tân cũng không hề biết bởi vì mình mà khiến cho người thư ký vạn năng bên cạnh Chu Minh Phong mất ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play