Trước khi xuyên sách, Khương Tân Tân cũng biết được hiện thực tàn khốc là thế nào, ngôi sao nổi tiếng bốn mươi tuổi và người thường ở tuổi bốn mươi cũng khác nhau rất nhiều. Có một ngôi sao nổi tiếng đã lớn tuổi, rõ ràng cũng đã sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi, đi trên đường vẫn rất có phong cách, ánh mắt sáng ngời, trên người không nhìn thấy dáng vẻ của người già nhưng mà là một ngôi sao yêu cầu ngoại hình và khí chất rất cao, sáu mươi tuổi thoạt nhìn giống người năm mươi tuổi được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Nhưng vì sao chứ, trong tiểu thuyết không hề nhắc đến ba của nam chính --- lại có dáng vẻ thế này.

Với kinh nghiệm nhiều năm trong việc nhìn những người siêu cấp đẹp trai của cô mà nói, Chu Minh Phong ít nhất cũng cao từ 1m83 trở lên, người sau 25 tuổi quá trình trao đổi chất sẽ chậm đi rất nhiều, béo lên mười ký thì dễ, chứ muốn xuống một ký thì khó như đi lấy kinh ấy, không chút khoa trương nào mà nói, trước khi xuyên vào đây, Khương Tân Tân chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào sau ba mươi lăm tuổi nào mà vẫn còn gầy như anh, đa số đàn ông qua hai mươi lăm tuổi thì đều mập lên rất nhanh.

Chu Minh Phong thì sao, bây giờ anh vẫn còn mặc tây trang, cô cũng không thể nhìn xuyên qua được, nhìn không được dưới lớp tây trang sẽ là dáng người gì, nhưng nhìn anh mặc quần áo thế này, cô vẫn có thể đoán được rất dễ dàng, vai rộng eo hẹp giống hệt như cái móc treo quần áo di động.

Trong lòng Khương Tân Tân đều bị mấy từ hâm mộ này lắp đầy, chẳng lẽ đây chính là phúc lợi khi làm ba nam chính trong truyền thuyết sao?

Nghĩ lại cũng đúng, với vẻ bề ngoài và khí chất của Chu Diễn thì ba mẹ chắc cũng chẳng tệ, bây giờ nhìn Chu Minh Phong thế này, cũng có thể từ ngũ quan, đường nét và dáng người của anh đến phán đoán ra, lúc Chu Diễn lớn lên cũng sẽ như thế này, chỉ sợ càng xuất sắc hơn.

Năm nay Chu Minh Phong đã ba mươi chín tuổi, nhưng dưới ánh mắt soi mói của Khương Tân Tân, anh thoạt nhìn như mới đầu ba mươi thôi.

Không cần biết trong lòng Khương Tân Tân đang sóng to gió lớn thế nào, nhưng bên ngoài, cô vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, dáng vẻ cúi đầu xấu hổ, với cái đầu vô cùng tốt của mình, cô nghĩ đến dáng vẻ của một cô vợ nhỏ vừa mới cưới về nhà. Ngồi chỗ phụ huynh này, cơ bản đều không thiếu tiền, nhưng bàn về giá trị con người, đương nhiên Chu Minh Phong thắng chắc, vừa nãy mấy bậc phụ huynh này còn đang thao thao bất tuyệt, giờ đã thay đổi 180 độ sang nhiệt tình nhưng không nịnh nọt mà tiếp đón: “Chu tổng cũng đến à, thế bên phía nhà trường chắc chắn sẽ càng coi trọng mục đích của cuộc họp chúng ta hơn nữa.”

Chu Minh Phong phì cười.

Vốn dĩ Khương Tân Tân đang ngồi cạnh một vị phụ huynh khác, nhưng người đó lại vô cùng có mắt nhìn đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Chu Minh Phong.

Từ trước đến giờ, Chu Minh Phong đều là người không thể hiện buồn vui giận hờn gì ra ngoài, thời gian rất ngắn, cũng không ai phát hiện anh dừng lại vài phút, giống như nhanh chóng suy nghĩ vấn đề gì đấy, sau đó lại thản nhiên ngồi một bên, nghiêng đầu nhìn Khương Tân Tân liếc mắt một cái: "Em nói tiếp đi.”

Khương Tân Tân khóc không ra nước mắt: Tiếp tục thế nào nữa đây trời.

Cũng đã bị cắt ngang rồi, lúc này lại muốn cô nhắc lại việc mình muốn làm hội trưởng hội phụ huynh, dù sao thế này cũng sẽ khiến người khác cảm thấy mình đang có ý đồ làm chuyện xấu.

Chỉ là nói cô trơ mắt nhìn 450 ngàn này trốn đi, không thể nghi ngờ gì chuyện này như đang cắt da, xẻo thịt của cô.

Trong khoảng thời gian ngắn này, cô lại cảm thấy mình rối chết được.

Bất luận là vì tình cảm hay vì lợi ích, cô tin chắc người trưởng thành sẽ lấy cái đầu tiên, mấy người phụ huynh này đều chỉ hy vọng có người đến cam tâm tình nguyện nhận trách nhiệm này, bây giờ Khương Tân Tân lại nói mình có thời gian, bọn họ chắc chắn không dễ dàng buông tha cho cô.

Thứ nhất, cô mới nhận vai trò mẹ kế này, bây giờ vẫn chưa mang thai, đó chính là thời cơ thích hợp nhất để chiếm lấy thiện cảm, cái này mà giao cho mấy người ba mẹ khác làm, nói không chừng còn không có tận tâm như cô.

Thứ hai, Chu Minh Phong nổi tiếng quyên tặng trường học nhiều đồ như thế, bà Chu làm hội trưởng hội phụ huynh, bên trường học còn dám làm chuyện gì sao, nhất định sẽ cẩn thận hơn trước kia nhiều.

Cho nên, càng nghĩ càng thấy, chỉ có mỗi vị trí bà Chu này là thích hợp nhất, khiến mọi người cảm thấy yên lòng nhất.

Trong đó có một người phụ huynh vui sướng, hớn hở nói: “Chu tổng, từ lúc anh đến, phu nhân đây cũng thấy xấu hổ không dám nói chuyện, không biết là nhà anh chồng quản nghiêm hay là vợ quản nghiêm, thế phải làm sao giờ, chúng tôi vừa mới chọn vợ của anh để làm trưởng hội phụ huynh đấy, còn thiếu một bước vào cửa thôi thì anh đến rồi, có phải một lòng một dạ với vợ mình nên cố ý đến cứu nguy không?

Cũng có vị phụ huynh phụ họa theo: “Nhưng mà cho dù anh có đến cứu cũng đã chậm rồi, vợ của anh cũng đã đồng ý rồi, tôi cũng biết cô ấy là hội trưởng hội phụ huynh đấy Chu tổng à.”

Chu Minh Phong nghe mấy người này nói vài câu chọc cười, lại liếc mắt nhìn Khương Tân Tân một cái.

Khương Tân Tân không ngừng kêu khổ: Tới nữa tới nữa rồi.

Cô thật sự rất sợ ánh mắt Chu Minh Phong nhìn về phía mình đó.

Làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức.

Nhưng thật ra cô cũng biết là mình chột dạ, đối mặt với Chu Diễn, đối mặt với Chung Giai trong biệt thự và những người khác, bọn họ có làm gì cô cũng không thấy sợ hãi, chẳng qua những người này không thể tạo ra uy hiếp lớn gì với cô, nhưng đối mặt với Chu Minh Phong, cô lại thấy sợ hãi.

Đại khái là --- Chu Minh Phong nhìn qua thì đúng thật là có năng lực đưa cô đến phòng thí nghiệm quốc gia để cắt da xẻ thịt trên người…

Chu Minh Phong cũng không giống mấy ông lớn nghiêm túc khác, ngược lại cả người anh đều tản ra một loại hơi thở của sự nho nhã và điềm đạm, có thể thấy tuy ngày thường anh không có tiếp xúc với mấy vị phụ huynh này nhiều, nhưng cũng khiến người ta có loại cảm giác rằng anh không dễ trêu chọc, bởi vậy mà có mấy người phụ huynh giống anh mới ầm ĩ nói giỡn với anh như thế.

“Ý của em.”

Chu Minh Phong hỏi.

Khương Tân Tân áp lực ngẩng đầu lên, cái này thì bảo cô phải trả lời làm sao đây.

Nói là muốn, vì có mưu đồ bất chính à.

“Em (*)nghe anh.” Khương Tân Tân đành phải nhịn đau vài ngày.

(*) Vì hai người đang diễn cảnh ngọt ngào nên mình dịch thành “em” thay vì “tôi” như thực tế.

Cô không hiểu rõ về Chu Minh Phong, bởi thế nên bây giờ xác suất anh đồng ý cũng chỉ có một nửa.

Nghĩ đến bản thân có 50% cơ hội nhìn thoáng qua 450 ngàn, Khương Tân Tân đã mừng muốn điên rồi!

Không có 450 ngàn này, con đường làm giàu của cô phải gặp biết bao khó khăn chứ, cô đã nghĩ được phải dùng số tiền 450 ngàn này làm sao cho tốt nhất rồi mà, phải làm sao để tiền sinh tiền, làm nền cho bước đường trở thành người phụ nữ giàu có của cô.

Chu Minh Phong như đang suy nghĩ nhìn cô.

Nhưng trong mắt của người khác, đây chính là tín hiệu chẳng tốt lành gì.

Hai người phụ huynh ngồi ở vị trí cách xa Chu Minh Phong nhất đã lén cúi đầu gửi tin nhắn thảo luận.

[Đứa nhỏ nhà tôi cùng lớp với Chu Diễn đã hai năm rồi, hai năm này, Chu tổng có mấy lần đến họp phụ huynh chứ?]

[Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là lần thứ ba đấy.]

[Cho nên lần này anh ấy đến rồi, chắc muốn làm chỗ dựa cho vợ mình, là sợ chúng ta làm khó cô ấy, hay là?]

[Chúng ta cũng chẳng quen thân với cô ấy, ai ăn no rảnh rỗi chứ, chắc là anh ấy sợ con mình làm khó cô, nên mới cố ý chạy đến.]

“Muốn làm thì làm đi.” Cuối cùng Chu Minh Phong cũng mở miệng nói.

Giọng anh tuy rất êm tai, nhưng khi nói chuyện, thì tiếng phát ra vẫn rất rõ ràng, giống như không có chút phập phồng nào.

Rõ ràng là khi nói rất bình thường, nhưng trong mắt người ngoài khi nghe thấy, dù có là gì cũng cảm thấy đây chắc chắn là đang cưng chiều.

Mấy vị phụ huynh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cũng là vì đạt được mục đích mà cảm thấy vui vẻ, nhưng ở một phương diện khác, lại cho rằng bản thân chứng kiến chuyện “Quả nhiên Chu Minh Phong thật sự thích cô vợ nhỏ” này thật.

Khương Tân Tân thở phào một hơi.

Tuy rằng đồng ý và không đồng ý đều chiếm xác suất là 50%, nhưng nghe anh nói như thế, thế mà cô lại sinh ra loại cảm giác cảm động rồi.

Dưới sự vui vẻ, cô theo bản năng nhìn về phía Chu Minh Phong, trong mắt còn lặng lẽ nổi lên chút tia vui vẻ.

Hai vai khẽ thả lỏng, khóe môi nhếch lên, cô tự cho là cô che dấu rất khá rồi, nhưng Chu Minh Phong đều thu hết tất cả vào mắt.

Cùng lúc đó, Chu Minh Phong cũng rũ mắt, không chút dấu vết đi tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt cô.

“Bà Chu à, đứa nhỏ của tôi sau này đành nhờ cô rồi.” Một vị phụ huynh nói: "Đúng rồi, cô có phải còn chưa vào nhóm hay không? Chuyện này sao được, trong nhóm lại không có hội trường thì là kiểu gì chứ.”

Khương Tân Tân vội vàng lấy di động từ trong túi xách ra, ánh mắt sáng lấp lánh, cười khanh khách nói: “Được, tôi vào nhóm, sẽ tranh thủ làm tốt công việc được phân công.”

Đúng thế, công việc.

Đối với cô mà nói, đây là một tay lấy tiền, một tay bàn giao công việc được phân công.

Chu Minh Phong nhìn thấy Khương Tân Tân vô cùng khí thế thêm WeChat, ý cười trên mặt còn sâu hơn ban nãy nhiều, điều này khiến anh không khỏi suy nghĩ: Cuối cùng trong hồ lô này của cô muốn làm gì đây.

Khi Khương Tân Tân và mấy người phụ huynh tích cực trao đổi buôn bán, cũng không quên nhìn ánh mắt Chu Minh Phong ngẫu nhiên lại bay đến trên người cô.

Từ ánh mắt kia, trên cánh tay cô cũng nổi đầy da gà.

Cô rất thất bại nhỉ, sao mấy ngày quang minh chính đại muốn kiếm tiền lại quên mất chuyện tìm kiếm nguyên chủ ở trong mắt Chu Minh Phong là người thế nào.

Là trong sáng, hay thẹn thùng như hoa bách hợp, hay là nhiệt tình không bị gì làm khó như hoa hồng…

Hoặc là, cây nho mà ngày thường anh hay anh Đát Kỷ?

Giờ phút này, não cô cuối cùng cũng chống lại những người khác: Vấn đề là, đến cuối cùng là nguyên chủ làm sao để thu phục anh thế???

*

Khi cuộc họp phụ huynh diễn ra, thì người luôn nhạy bén với tinh tức như Nghiêm Chính Phi cũng biết được: Chu Minh Phong đến tham gia họp phụ huynh.

Cậu không nói nhiều, nhanh chóng cầm lấy di động thông báo cho anh em tốt của mình tin vui này: [Anh Diễn, tin tức mới đây, chú Chu đến trường!]

Sợ mình lấy tin tức không xác thực, Nghiêm Chính Phi còn gửi kèm theo hai tấm ảnh chụp sang.

Trong ảnh chụp này cũng mờ hệt như mấy bức ảnh chụp mà mấy tên chó săn tin về mấy cặp đôi ngôi sao nổi tiếng trong giới, nhưng Chu Diễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng người trong đó, thật sự là ba cậu.

Chu Diễn đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, ngay khi vừa đến cửa, cậu liếc mắt nhìn sang bảng xếp hạng trong kỳ thi được dáng ngay trên tường, đột nhiên cậu dừng bước lại.

Vốn dĩ cậu có làm gì thì sự tồn tại của cậu vẫn là ngôi sao sáng, lúc này vẫn đứng yên ở cửa, không nhúc nhích, rất nhanh đã có bạn học trong lớp nhận ra, vốn dĩ trong phòng học còn có chút ầm ĩ nhưng từ từ lại im lặng không chút tiếng động, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vân Hinh ngồi yên tại chỗ, Chu Diễn biết chuyện, đương nhiên cô ta cũng biết, dù sao cũng là cô ta đi nhờ người, hôm nay cô ta vô cùng chú ý, vừa mới lúc đầu khi cô ta biết mẹ kế của Chu Diễn đến, trong lòng cô ta chưa thấy mất mác nhiều, bởi vì cô ta biết, chú Chu bận nhiều việc, mẹ kế Chu Diễn cũng không còn cách nào để chú Chu có thể bỏ việc trong tay xuống, cũng rất bình thường, nhưng vừa nãy cô nhận được tin tức, lại cảm thấy khi chú Chu đến trong lòng cô ta lại có chút đau đớn.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cô ta nhờ mẹ kế của Chu Diễn, là thật sự hy vọng chú Chu có thể đến.

Dựa vào đâu chứ.

Chẳng lẽ trong lòng chú Chu, sau khi cưới vợ thật sự coi trọng như thế sao.

Nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của Chu Diễn, cô ta khó chịu đến mức mũi cũng chua xót, có phải cô ta không nên đi nhờ mẹ kế của Chu Diễn hay không, bây giờ chắc chắn Chu Diễn cũng cảm thấy chuyện này khó chịu nhỉ?

Nghĩ lại chú Chu lo công việc, nghĩ lại dì chỉ lo cho bản thân, muốn tái hôn thì tái hôn, Vân Hinh cảm thấy, trên thế giới này, có lẽ chỉ có cô ta mới thật sự quan tâm đến Chu Diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play