Mãi cho đến khi chủ tớ Tống Trì đi ngang qua, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa thì Chu Ký Minh mới như từ trong vũng bùn chậm rãi nổi lên.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chói chang, không khí trong lành, cỏ dại bên đường đọng nước xanh um tràn đầy sức sống.
Bên cạnh cỏ dại là một cây hòe cao.
Đứng dưới gốc cây hòe, Chu Ký Minh cảm thấy người nam nhân vừa rồi ngồi trên lưng ngựa chính là cây hòe này, còn hắn chính là cây cỏ dại dưới chân cây hòe. Giữa cây và cỏ sinh ra đã có một thế giới hoàn toàn khác biệt. Thân là cỏ nhưng nó cũng có ánh nắng thuộc về mình, nó cũng sẽ nở rộ những đóa hoa xinh đẹp. Còn cây hòe lại quá cao, nó có thể thấy bầu trời trong xanh và Hoàng Cung lộng lẫy ở phía xa nhưng chưa chắc gì nó sẽ chú ý đến hoa cỏ dưới chân mình.
Chu Ký Minh suy nghĩ thông suốt. Hắn không cần phải so sánh với những người sinh ra đã tôn quý, hắn chỉ cần đi theo con đường của mình là được. Chờ đến khi hắn trúng tiến sĩ, hắn cũng sẽ từng bước thăng quan tiến chức, hắn cũng sẽ có thê tử như hoa như ngọc làm bạn cùng sống một cuộc sống vừa lòng thỏa ý.
Chu Ký Minh cầm rương sách đi tới trước cửa Ngu trạch gõ cửa. Cửa Ngu Trạch mở ra, người bên trong nhìn thấy hắn vội vàng mở cửa khách khí mời hắn vào.
Chu Ký Minh liếc mắt về phía chủ trạch bên kia chỉ thấy có tiểu nha hoàn đi ngang qua, không có bóng dáng Ngu đại cô nương. Trong lòng hắn hơi thất vọng, đem ô giao cho người giữ cửa trả lại cho Ôn ma ma còn mình đi đến Cần Học Đường chuẩn bị giảng bài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play