Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương lên xe ngựa.
Nàng nhất định phải đi cùng. Một là vì thương thế của Từ Giản không rõ, nhỡ đâu thương thế của hắn nặng sẽ dọa đến Tống Tương. Thứ hai Tống Tương hiển nhiên có tình cảm với Từ Giản, đi một mình sẽ dễ lộ ra dấu vết bị người ta phát hiện, sau đó truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của Tống Tương. Ngu Ninh Sơ đi theo bên người nàng có thể hỗ trợ nhắc nhở và giấu diếm giúp nàng.
Hai người vừa là cô tẩu vừa là tỷ muội tốt nhiều năm, Tống Tương có chỗ nào không suy nghĩ chu toàn thì Ngu Ninh Sơ phải suy nghĩ thay nàng.
Ngu Ninh dặn dò xa phu không cần đi quá nhanh rồi nhìn về phía Tống Tương.
Tống Tương cúi đầu ngồi đó, hai bàn tay nhỏ không ngừng vặn vẹo khăn tay.
Ngu Ninh Sơ giữ chặt tay nàng nhẹ giọng nói: “A Tương, đã lúc này rồi mà muội vẫn muốn gạt ta nữa sao. Muội mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Không phải hôm qua mọi chuyện vẫn tốt sao, tiểu Từ đại nhân đối với muội tốt như vậy, vừa sửa bản vẽ vừa ra bạc sao muội còn tức giận hắn nữa?”
Tống Tương cũng không phải là người lòng vòng, vết thương ở chân Từ Giản làm cho nàng bình tĩnh lại rất nhiều, thanh âm buồn bực nói: “Hắn đối xử tốt với muội chỉ vì báo đáp ân cứu mạng. Ngày mai nghỉ Tết Trung thu, hắn sẽ đi xem mắt cô nương nhà người ta. Tẩu nói đi, nếu hắn thật sự coi trọng người khác thì muội liền bỏ qua cho hắn nhưng hắn không có. Hơn nữa, hắn rõ ràng đã gặp muội mà còn muốn đi xem mắt cô nương khác chứng tỏ hắn không có ý với muội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play