San Hô hầu hạ Ngu Ninh Sơ chải đầu trong chốc lát mà trời đã tối sầm. Ngu Ninh Sơ có thể nhìn thấy mặt trời đỏ phía tây đang dần chìm xuống.
Thì ra, Tống Tương không lừa nàng mà nàng thực sự đã ngủ cả buổi chiều.
Đợi sửa soạn lại xong, Ngu Ninh Sơ dẫn San Hô đi tới tiền viện liền thấy hai huynh muội Tống Trì và Tống Tương ngồi ở sảnh đường.
Hoàng hôn chiếu xuống trước sảnh tạo thành dải sáng màu vàng óng. Khi Ngu Ninh Sơ xuất hiện trong vầng sáng nhu hòa kia, tiếng nói chuyện của hai huynh muội khẽ dừng lại, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào gương mặt phù dung bị hoàng hôn chiếu đỏ rực của Ngu Ninh Sơ. Thiếu nữ như hoa, khuôn mặt và cổ nghiêng đón ánh sáng đỏ hồng như hổ phách, ánh sáng lưu chuyển khiến hai người nhìn đến mê mẩn.
Cho đến khi Ngu Ninh Sơ bước vào, Tống Trì mới bưng chén trà bên cạnh lên rũ mắt khẽ nhấp một ngụm giống như vừa rồi hắn không nhìn chằm chằm người ta.
Tống Tương nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài, tưởng tượng hình ảnh ca ca và đại tẩu cùng nhau dạo bước trong đó liền cười nói với hai người: “Trời không còn sớm, muội cũng lười chạy qua chạy lại. Hai người trở về đi, muội bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm cho muội là được.”
Ngu Ninh Sơ nói: “Bên kia cơm đã chuẩn bị xong, muội cần gì phải phiền phức thêm nữa, cùng đi dùng cơm với chúng ta luôn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT