Đêm đó, Đoan Ngọ trằn trọc mãi đến tận hai giờ sáng, câu nói tuyệt vời của Chu Hành “Em muốn ở bên anh, vậy thì ở bên anh” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Đoan Ngọ ôm lấy niềm vui như muốn ôm cả thế giới, thầm quyết định từ nay sẽ không vẽ bậy lên chiếc xe đạp màu vàng khè của Tống Kiều Kiều nữa, dù bộ mặt của Tống Kiều Kiều khi gọi cô bằng biệt danh khó nghe vẫn rất đáng ghét.

Hai giờ rưỡi sáng, Đoan Ngọ mơ màng thiếp đi, giấc ngủ rất sâu và cô rất hiếm khi ngủ đến khi trời sáng. Khi chuông báo thức reo vào buổi sáng, Đoan Ngọ miễn cưỡng mở mắt, trong phòng khách có tiếng động lạo xạo. 
Đoan Ngọ theo bản năng muốn hỏi Đoan Mạn Mạn đã mua gì cho bữa sáng, là súp cay Hà Nam hay đậu hũ, nhưng làm sao nhà này có thể có dấu vết hoạt động của Đoan Mạn Mạn nữa, Đoan Ngọ mím chặt môi, mắt chớp chớp, một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra.

Nhiếp Minh Kính đến gõ cửa sau khi chuông báo thức reo nửa tiếng, lúc đó đôi mắt ửng đỏ của Đoan Ngọ đã không còn, cô đang cúi người tìm quần áo trong tủ. Quần áo màu sắc rực rỡ thì không trang trọng, quần áo màu tối thì trông không có sức sống, mũ len mua năm ngoái hình như lỗi thời, quần bó yêu thích có vẻ quá lòe loẹt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play