Đoan Ngọ cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn tê liệt trong suốt hai mươi bốn giờ sau sự việc xảy ra. Vì sự tê liệt ấy, khi tỉnh táo lại, cô không thể nhớ nổi mình đã nghĩ gì trong khoảng thời gian đó.
Cô thậm chí không nhớ nổi mình có ăn, có ngủ, hay có đi vệ sinh hay không. Nhưng có lẽ là đã ăn, đã ngủ, và đã đi vệ sinh, vì dì giúp việc luôn chăm sóc cô rất tốt, còn tốt hơn cả Đoan Mạn Mạn.

Cô ngồi lặng lẽ một mình. Đôi khi trước mắt là cửa sổ, đôi khi là bức tường, và đôi khi là những khuôn mặt mờ nhạt. Có người luôn nói chuyện bên tai cô, nhưng cô không nhìn rõ họ là ai và cũng không nghe rõ họ đang nói gì. Họ đánh cô một cái tát, nhưng cũng không làm cô tỉnh lại.

Ánh sáng trong phòng dần dần tắt đi. Dì giúp việc bận rộn trong bếp, không có thời gian ra bật đèn trong phòng khách. Đoan Ngọ cứ ngồi im lặng trong bóng tối. Thật ra cô cũng không cảm thấy được bóng tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play