KẾT HÔN GIẢ VỚI SẾP

Chương 1


3 tháng


1
Vào ngày kỷ niệm ba năm tôi đi làm, sếp Lục Thâm đã cầu hôn tôi.

Anh ta nói "Hoặc là cưới tôi, hoặc là tôi sa thải cô."

Tôi: "…"

Anh không thể sống theo cách bình thường được à?

Anh thấy tôi cứng rắn không chịu, đành nhẹ giọng hỏi: “Mười triệu.”

Chà chà chà.

Đ ánh rắn thì phải đ ánh bảy tấc. Con rắn tham lam là tôi đây đã chec dưới sự cám dỗ của đồng tiền.

"Tôi đồng ý."

Lục Thâm quả thực là ông chủ, làm việc cực kỳ nhanh gọn, buổi sáng “cầu hôn” tôi, buổi chiều đã đưa tôi đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận.

Chỉ mất nửa giờ để ký đơn, chụp ảnh và đóng dấu, khi bước ra tôi đã là một người phụ nữ đã có gia đình.

"Thật là không thể tin nổi." Tôi thở dài trong khi cầm cuốn sổ màu đỏ trong tay.

Lục Thâm nhìn tôi, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.

Nói thật là cưới được người ưu tú như anh, tôi cũng cảm thấy khó tin nữa.

"Còn có chuyện thú vị hơn nữa cơ, buổi tối về chuẩn bị đi nhé, ngày mai chuyển đến nhà anh."

Tôi đoán chúng tôi kết hôn giả là để giải quyết chuyện gia đình của Lục Thâm, hay để che giấu một chuyện “không thể để người ngoài biết” của anh ấy.

Vì theo quan sát của tôi, Lục Thâm né tránh phụ nữ chứ không tránh đàn ông.

Khi tâm hồn của tôi đang rối loạn, anh nói thêm: “Thôi quên đi, em chỉ cần mang não theo là được rồi, còn lại để anh sắp xếp.

Tôi: "…"

Tôi cám ơn anh nhiều lắm.

Theo cốt truyện bình thường, có phải chúng ta nên là một đôi vợ chồng tôn trọng nhau như khách? Cuối cùng hoặc là tôi yêu anh ấy, hoặc anh ấy yêu tôi, rồi chúng ta bên nhau, đi đến tận cùng thế giới…

"Anh Lục đừng lo lắng. Từ ngày mai trở đi, nếu em làm rụng một sợi tóc của anh, kiếp sau em sẽ đầu thai thành lợn."

"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ thể hiện tình yêu cho mọi người thấy, 3 bước cũng không được rời nhau."

Cả 2 chúng tôi đều đồng thanh nói.

Tôi: "…"

Cái gì nữa thế này?

“Tại sao?” Tôi tự hỏi.

Lục Thâm nghiêng người, ánh mắt như sao trong biển, khóe môi hơi cong lên: "Em cho rằng mười triệu dễ kiếm như vậy à?"

“Nhiệm vụ không chỉ là thể hiện tình cảm cùng nhau, mà còn chọc tức mẹ anh và con dâu mà bà đã chọn.”

Trong chốc lát, tôi cảm thấy 10 triệu này giống như một củ khoai tây nóng hổi trên tay.

Đáng tiếc, tôi đã bị hồ ly Lục Thâm gài vào bẫy, giờ có muốn thoát ra thì cũng khó hơn lên trời.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Trai càng già càng nhiều thủ đoạn.

2
Ngày hôm sau, Lục Thâm đưa tôi đi gặp bố mẹ của anh ấy.

Thực ra tôi là một người hòa đồng, là chiến thần ngoại giao, thậm chí làm bạn với cả con chó vàng trước cửa công ty nữa.

Nhưng bây giờ, Lục Thâm bảo tôi phải trở thành “một cô gái nhà giàu kiêu ngạo”.

Tôi đã dành cả đêm để xem các nhân vật nữ phụ đ ộc á c trong nhiều bộ phim truyền hình.

Động tác thường ngày của họ là nhướng mày, hếch lỗ mũi lên trên, khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, giống như họ là người duy nhất trên thế giới.

Ngay lúc tôi đang tạo dáng ngẩng cao đầu, Lục Thâm nói: "Cổ của em bị vẹo à?"

Tôi:"…"

"Đừng có gồng lên như vậy. Không thì mẹ lại tưởng anh lấy vợ bị thoái hóa đốt sống lưng."

Tôi rất muốn đ ấm cho Lục Thâm một phát chec tươi.

Làm việc với Lục Thâm được ba năm, tôi biết rõ cái miệng của anh độc địa như thế nào.

“Không phải anh bảo đóng vai tiểu thư nhà giàu cao quý sao?” Tôi trả lời.

Lục Thâm ôm trán nói: "Cứ như bình thường là được."

"Em biết rồi."

Tôi và Lục Thâm vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.

Lục Thâm gọi "Mẹ".

Bà ấy bình tĩnh gật đầu.

Thực ra tôi cũng cảm thấy không ổn. Tại sao Lục Thâm lại cố tình làm cho mẹ ruột của mình gi ận?

Bây giờ nhìn kỹ lại, áo khoác của Lục Thâm bị rách một chút, có lẽ tình mẹ con cũng không sâu đậm gì nhiều.

Trong những gia đình giàu luôn xảy ra rất nhiều tranh chấp, tôi cũng không thể xen vào chuyện của bọn họ.

Tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rồi ôm tiền bỏ chạy thôi.

"Đây là..." Người phụ nữ nhìn tôi nghi ngờ.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Lục Thâm đã kéo tôi tới rồi ôm thật chặt, như đang tuyên bố chủ quyền: "Mẹ, để con giới thiệu với mẹ. Cô ấy tên là Lâm Thiên Tầm, vợ con, cũng là con dâu của mẹ."

Nói xong anh nhìn tôi trìu mến.

Tôi giật hết cả mình.

Khi Lục Thâm nói chuyện ngọt ngào êm ái, quả thực khiến tôi nổi cả da gà.

"Mẹ..." Tôi cao giọng và dùng âm thanh thánh thót êm tai như khi còn nhỏ.

Lần này đến lượt Lục Thâm nổi cả da gà.

Bà ấy không còn bình tĩnh nữa, bà đứng dậy đi về phía chúng tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng: "Lục Thâm, con đang đùa à? Cái thứ tép riu này từ đâu đến vậy? Còn Tiêm Nhu thì sao?"

Tiêm Nhu?

Chẳng lẽ là con dâu do mẹ anh lựa chọn?

"Mẹ, cô ấy không phải là tép riu, cô ấy là vợ của con, là con dâu của mẹ, là người của Lục gia, hy vọng hai người có thể hòa thuận với nhau. Về phần Tiêm Nhu..."

Lục Thâm đột nhiên nhìn về phía cầu thang.

Tôi nhìn theo.

Đứng ở góc cầu thang xoắn ốc là một cô gái với khí chất điềm tĩnh thanh tú, mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen xõa ngang vai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm diễm lệ.

"Chà chà." Tôi cảm thán một chút.

Mắt của Lục Thâm bị sao vậy? Một mỹ nhân xinh đẹp như này mà còn kén chọn sao?

Người đẹp lộ ra ba phần buồn bã, ba phần lo lắng và bốn phần khổ đau, trông giống hệt như sơ đồ hình quạt.

Lục Thâm nói thêm: “Vết thương của cô đã khỏi, cô có thể về nhà rồi.”

Nói thật, đối xử tàn nhẫn như vậy với mỹ nhân, ngoài Lục Thâm ra chắc không còn ai nữa.

Buổi tối, tôi nhìn bàn đầy món ngon mà không được ăn, còn khổ hơn là chec nữa.

Bầu không khí tại bàn ăn còn u ám hơn cả rằm tháng Bảy.

Chú Lục nhìn tôi và Lục Thâm một cách uy nghiêm: “Hôn nhân là chuyện lớn, sao con lại tự ý quyết định không nói cho bố mẹ biết?

Lục Thâm nhếch môi nhìn mẹ chồng: “Đương nhiên là con tự quyết định.”

Mẹ chồng cười lạnh: “Nếu thật sự coi trọng chúng ta, con sẽ không nhặt cái thứ rác rưởi này về nhà.”

Tôi - cái thứ rác rưởi: “…”

Nhưng mà tôi có làm gì nên tội?

“Mẹ.” Lục Thâm khẽ cau mày “Cô ấy là con dâu của mẹ.”

Mẹ chồng suýt lật cả bàn ăn: “Mẹ không thừa nhận.”

"Pháp luật thừa nhận." Lục Thâm nói.

Thấy mọi người bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, Tiêm Nhu ở bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng.

“Chú Lục, dì Lục, xin đừng vì con mà làm tổn thương hòa khí của cả nhà.”

Mẹ chồng lập tức nhìn cô ấy với ánh mắt xót thương.

Lục Thâm nói: “Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không liên quan gì tới cô, cô góp chuyện vào làm gì?”

Tôi: "…"

Mọi người: "..."

Cái miệng của Lục Thâm càng ngày càng lợi hại.

“Lục Thâm, con có còn xem bố là bố của con không?” Chú Lục đập bàn, khiến con tôm hùm trên bàn nhảy lên ba cái.

Khiến cho tâm hồn tôi cũng nhảy lên theo.

Lục Thâm cười lạnh, kéo tôi đứng dậy đi lên lầu: "Em yêu, em không muốn ăn bữa này thì cũng không sao."

Tôi bị anh kéo đi, mỗi bước đi đều nhìn lại ba lần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Huhu, anh chán ăn sơn hào hải vị rồi, nhưng còn tôi thì không.

Sau khi trở về phòng, Lục Thâm lại thay đổi thái độ h ung d ữ trước đó, nhiệt tình hỏi tôi: “Em có sợ không?”

Tôi nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe: "Con tôm hùm to của em, bào ngư của em, bò wagyu thượng hạng của em."

Lục Thâm nhìn như muốn bóp tôi đến chec.

Tôi ngồi trên ghế sofa, bắt đầu suy nghĩ về chuyện gì đang xảy ra trong gia đình này.

Có lẽ là vì bố chồng thích mẹ chồng, mẹ chồng thích Tiêm Nhu, Tiêm Nhu thích Lục Thâm, Lục Thâm thích tôi (diễn thôi), và tôi chính là tinh hoa của vở kịch.

Khi tôi nghĩ đến đây, lưng tôi đột nhiên cứng đờ.

"Anh muốn em làm gì?" Tôi hỏi anh ấy.

"Cứ chiến đấu với bọn họ. Không cần nhiều kỹ năng đâu."

Tôi: "…"

Tôi hiểu rồi.

3
Buổi tối, Lục Thâm và tôi ở chung phòng. Nhưng mà chỉ có một chiếc giường.

Lục Thâm nói: “Anh muốn nằm trên giường.”

Tôi nói: “Em bị thoát vị đĩa đệm”.

Lục Thâm giơ ngón tay cái lên với tôi: "Em là nhất."

Thấy anh nằm dưới đất, tôi thì thào bên cạnh: “Ông chủ, anh bảo em làm việc gì thì cũng phải có chút tiền công, có phải không?”

Anh quay sang liếc nhìn tôi.

Cái nhìn đó dường như muốn nói: "Em còn lắm trò thì em chec chắc."

Buổi tối lúc đi ngủ, tôi hỏi Lục Thâm : “Xem ra quan hệ của anh với mẹ anh không tốt lắm nhỉ?”

Có phải vì hồi nhỏ quá nghịch ngợm nên bị ăn ch/ửi, nên lớn lên mới không thích mẹ?

Nhưng rồi nghĩ lại, tôi bị mẹ nuôi lớn bằng “quy tắc bàn tay phải”, nhưng tôi vẫn yêu mẹ nhiều lắm.

Anh ấy không nói gì.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lần đầu tiên tôi ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngửi một mùi hương xa lạ, hưng phấn nói chuyện: "Ông chủ, Lục Thâm, Lục giàu có, Lục mỏ hỗn?"

"Ồn ào quá."

"Em không ngủ được, sao anh không nói chuyện với em."

Lục Thâm vẫn phớt lờ tôi.

Nhưng khi tôi quay đầu lại, đột nhiên một bóng đen bao trùm lấy tôi.

Lục Thâm đè lên người tôi, một tay nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi: "Lâm Thiên Tầm, nếu em nói thêm một chữ, anh sẽ biến từ giả thành thật đấy."

Đúng là đồ cầm thú!

Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ sống mũi của anh ấy, thẳng đến mức tôi chơi cầu trượt vẫn còn được nữa là.

Lớp áo lại còn mờ mờ ảo ảo…

Tôi nuốt nước bọt một cái.

Nếu Lục Thâm không buông tôi ra, tôi sợ là tôi sẽ là người hóa thú.

Ngay lúc tôi chuẩn bị hóa thú thì có tiếng gõ cửa, tôi và Lục Thâm đều giật mình.

"Ối hu hu hu."

Anh cau mày: “Nói tiếng người.”

"Đã muộn thế này, ai đến vậy?"

Anh bật đèn ngủ, giận dữ nhìn tôi: “Ma đấy.”

Tôi: "…"

Tiếng gõ cửa dừng lại, sau đó giọng nói của Thẩm Tiêm Nhu vang lên: "Lục Thâm, anh ngủ rồi à? Em vừa nấu súp hạt sen cho anh."

Tôi vui vẻ chờ xem kịch.

Trước khi Lục Thâm mở cửa, anh ấy xoa đầu tôi, tôi nghiến răng nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.

Mặc dù tôi chưa bao giờ ăn thịt heo, nhưng tôi đã thấy heo chạy rồi đấy.

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, tôi kéo cổ áo xuống một chút, trông có vẻ xấu hổ ngại ngùng.

"Nhìn ổn không?"

Lục Thâm nắm chặt nắm tay rồi ho nhẹ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng, anh quay đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiêm Nhu dịu dàng nhìn Lục Thâm: "Muộn như vậy có làm phiền anh không?"

"Biết là phiền thì sao còn tới?" Lục Thâm lại bắt đầu tung ra skill mỏ hỗn của mình.

Thẩm Tiêm Nhu trông như sắp khóc: "Anh Lục Thâm, anh thực sự ghét em đến thế sao?"

“Ừ, tôi không ghét mẹ tôi, tôi ghét cô.” Lục Thâm tiếp tục xát muối vào vết thương chưa lành.

Tôi suýt nữa không kìm được cười, nhanh chóng bịt miệng lại.

Lục Thâm vẫn là cái vẻ lạnh nhạt như cũ: “Đưa đồ cho tôi đi, vợ tôi đang đói, cảm ơn cô.” Anh nhận lấy bát từ trong tay Thẩm Tiêm Nhu, đi vài bước rồi quay lại “À, lần sau đừng làm phiền vợ chồng chúng tôi sinh hoạt sau mười giờ ”.

Anh nhấn mạnh vào từ "vợ chồng sinh hoạt".

Hốc mắt Thẩm Tiêm Nhu đỏ lên, vừa chạy đi vừa lau nước mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play