Ngô Nương nói Tông Chủ triệu ta tới chỗ của người.
Lúc đến đó, ta tình cờ thấy sư tôn hơi thở không đều, trên khóe miệng còn có vết máu.
Người nhanh chóng lấy khăn tay lau nó đi.
Bắt gặp ánh mắt của ta, người mỉm cười nói với giọng nhẹ nhàng không hề ra vẻ bề trên: “Bị thương nhẹ, đừng nói ra ngoài.”
Ta giật mình, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Sư Tôn bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng. Nếu không, với tính cách của người, vừa hay tin ta gặp chuyện chắc chắn sẽ vội vàng quay về. Chậm chạp chưa trở về, nhất định đã gặp chuyện gì
nguy hiểm kéo chân.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, vốn nghĩ rằng sư tôn đã nhìn thấu thân phận của ta, nhưng dường như người không biết.
Sư tôn chỉ im lặng ngồi trước bàn đá, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay một lúc rồi hỏi ta: “Nhạc Nhi đã lập bia mộ chưa?”
Ta lắc đầu.
“Không có t.h.i t.h.ể thì không thể chôn cất.”
Bàn tay đang vuốt v e vòng tay ngừng lại một chút.
Người thở dài nói:
“Đứa trẻ này, sao lại để người khác bắt nạt thành ra như vậy chứ”
Một lúc sau, người ngước lên nhìn ta hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Ta nói tên của cơ thể này: Trần Diên.
Sư Tôn cười nói: Trần Diên, Trần Oan, e rằng đây chính là vận mệnh an bài. Chẳng trách vừa thấy ngươi ta đã thấy thuận mắt, luôn cảm thấy ngươi có chút giống đứa trẻ kia.
Ta im lặng không trả lời.
Nhưng trong lòng đã khó giữ được bình tĩnh.
Dưới nhân gian và cả trên Cửu Trùng Thiên, dường như chỉ có người trước mặt khi nhắc đến ta mới thở dài nhẹ nhàng gọi ta là “đứa trẻ đó”.
Sư tôn nói với ta vài câu rồi bảo ta quay về.
Khi bước ra khỏi cửa, ta mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của sư tôn.
“Sư tôn về muộn rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT