Phụ Trợ Có Thể Lấy Một Địch Trăm Lạ Lắm À?

Chương 1: Đây là game thực tế ảo à?


3 tháng


Căn phòng Vân Thời đang ở có ánh sáng cực kém, không gian chật hẹp, u ám. Nơi này chen chúc trong một khu dân cư cũ, bên ngoài cửa sổ là khói bụi mịt mù.

Điểm chung của các toà nhà trong khu dân cư này là tất cả chúng đều cũ nát và xấp xệ.

Cái dễ thấy nhất ở khu dân cư này là bãi rác phía sau tòa nhà, ngoài ra còn có hai tấm biển quảng cáo lớn bên trên bãi rác.

Một trong số chúng là bảng quảng cáo đồ ăn, trên đó có ghi: Đầu bếp đang sử dụng các nguyên liệu có trong tay, cần tây, nấm và mực tươi.

Gom đủ cả ba thứ Vân Thời ghét nhất.

Một lúc sau, một bát cơm mực bóng đêm đã hoàn thành, thành phẩm được quay cận cảnh, hiện rõ trên biển quảng cáo. Ngay cả khi ở Tinh Tế, thì món ăn này vẫn khá là hắc ám.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, trong bát cơm là những hạt cơm vừa đen vừa tròn, cần tây trắng xanh giòn giòn, nấm hương mềm mại được phủ một lớp nước sốt, trên cùng là hành lá cắt nhỏ dùng để trang trí. Hơi nóng bốc lên, giống như có thể xuyên qua màn hình quảng cáo vậy.

Cổ họng cậu đáng xấu hổ lên xuống hai lần.

Hôm nay là ngày thứ ba Vân Thời xuyên đến đây, hai ngày nay cậu chưa ăn một miếng cơm nào, nhưng Vân Thời cũng không dám nếm thử mấy món ăn nhìn rất hắc ám giống như cơm mực trên quảng cáo kia. Hơn nữa, để mua một phần cơm siêu rẻ cũng là quá sức với cậu.

Đây chính là vấn đề nan giải nhất mà một người như Vân Thời - người sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, không phải sống trong hoàn cảnh nghèo khó đến tiền mua cơm cũng không có - từng gặp.

Khi nhìn thấy đầu bếp trong biển quảng cáo, đang thay chuẩn bị nguyên liệu để nấu món tiếp theo, Vân Thời chịu đựng cơn đói, mặt vô cảm dời mắt khỏi biển quảng cáo của nhà hàng, nhìn sang một biển quảng cáo khác.

Biển quảng cáo này nhìn đơn giản hơn, thậm chí trên đó không có hình động, chỉ có hai chữ “Sinh Tức” thật lớn.

Tuy nhiên, nội dung của quảng cáo nhạt nhẽo như những gì bên ngoài, “Sinh Tức” là game thực tế ảo nổi tiếng nhất hiện nay, đó là thế giới mới, nơi tối nay Vân Thời sẽ đến.

“Chủ nhân, bây giờ hẳn là ngài nên ăn chút gì đó lót dạ.” Một giọng nói máy móc vang lên từ phía sau, đó là người máy quản gia của nguyên chủ.

Vân Thời nhíu mày, không phải cậu không muốn, mà là vì: “...Tôi không có tiền.”

Người máy quản gia dùng bàn tay rỉ sét gãi gãi đầu, trên màn hình hình vuông hiện lên một biểu tượng đau buồn, sau đó nhìn Vân Thời: “Chủ nhân, hay ngài bán tôi vào trạm thu phế thải MX đi. Dựa theo giá thị trường hiện tại, thì nếu bán tôi đi chắc là cậu có thể đổi được ba trăm tinh tệ đó.”

Trạm thu phế thải MX là bãi rác phía sau khu dân cư.

Chủ nhân thực sự của thân xác này cũng tên là Vân Thời. Nguyên chủ trông giống hệt cậu, nhưng có vẻ trẻ hơn. Khi Vân Thời mới đến đây, cậu tưởng mình đã trở lại năm mười tám tuổi.

Nguyên chủ tuy còn trẻ nhưng rất giỏi cơ khí. Người máy quản gia này là thành phẩm do nguyên chủ tự mình lắp ráp, tất cả nguyên liệu đều được nhặt trong thùng rác tái chế .

Ngoài ra, còn có một thiết bị chơi game thực tế ảo, là một cái mũ đã cũ, phía trên mũ toàn là vết xước, hơn nữa nó cũng bị bong tróc khá nặng. Mũ giáp cũ kỹ tưởng chừng chỉ là đồ bỏ đi này, sau khi được nguyên chủ sửa chữa, đã có thể hoạt động lại như thường.

Thật không may, thiếu niên thiên tài ấy uống phải một chai dịch dinh dưỡng hết hạn sử dụng, không có giấy chứng nhận chất lượng sản phẩm, còn là hàng cấm bán trên thị trường.

Trong bụng là thực phẩm ba không, thế nên chẳng mấy chốc mà nguyên chủ đã từ biệt thế giới này. Khi ấy người máy quản gia đã dùng toàn bộ số tiền còn lại để mua thuốc giải độc liều mạnh, nhưng người được cứu sống lại là Vân Thời vừa xuyên tới.

Nhìn người máy có tính cách hoàn toàn không ăn khớp với vẻ ngoài vừa ngầu vừa đẹp trai trước mặt mình, Vân Thời lắc đầu từ chối lời đề nghị của nó.

Nếu không có người máy này này, thì có lẽ bây giờ Vân Thời đã không thể sống sót, thế nên cậu sẽ không bán nó trừ khi hết đường xoay sở.

Hơn nữa…

Vân Thời nhìn thoáng qua chiếc mũ giáp đặt ở đầu giường, với cậu mà nói thì thế giới này quá đỗi xa lạ, cậu cũng không thể dựa vào tay nghề của nguyên chủ để kiếm sống được.

Nhưng nếu hỏi cậu giỏi cái gì thì đó chính là chơi game.

Người máy quản gia biết Vân Thời không bán mình, trên màn hình lập tức hiển thị một khuôn mặt tươi cười, sau đó nó đi rót cho cậu một cốc nước nóng.

Mười hai giờ đêm nay, “Sinh Tức” sẽ ra mắt, Vân Thời uống xong cốc nước, cài đồng hồ báo thức cho người máy, để lát nữa nó đánh thức cậu dậy.

Dưới ánh đèn sân khấu, trong đêm chung kết ồn ào, một thanh niên thân hình thon dài thẳng tắp đứng ở giữa sân khấu, cậu còn chưa kịp nói câu nào thì khán giả ở dưới đã gào thét vang dội. Đây là chiến thắng tiếp theo của cậu, nhưng cậu không thể không rời đi, có lẽ đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của cậu.

Mọi người vẫn đang hô to tên cậu.

Khi thanh niên xoay người nhìn lại, cậu có thể thấy những đồng đội đã kề vai sát cánh chiến đấu với mình, cũng thấy những gương mặt mới trẻ trung ngồi ngay sau họ. Còn ở hàng ghế đầu tiên ngay dưới sân khấu, chính là những người thân trong gia đình cậu đang rơi những giọt nước mắt đầy tự hào.

Thanh niên mỉm cười, trịnh trọng cúi chào khán giả, trên tay cậu là micro mà người dẫn chương trình đưa cho. Lúc cậu đứng thẳng chuẩn bị nói lời từ biệt, thì cậu chợt cảm thấy không đúng lắm.

“Giải nghệ? Chẳng phải tôi đã quay lại năm mười tám tuổi rồi à?”

Cậu vừa nói xong, sân khấu rực rỡ kia giống như bị thứ gì đó xuyên thủng, “choang” một tiếng vỡ tan, tất cả đều biến mất, để lại một khung cảnh hoàn toàn khác.

Căn phòng nhỏ tối tăm, bầu trời đầy sương mù, bóng tối như ác mộng quấn thân cùng những tiếng “chủ nhân” đều đều nối tiếp nhau.

“Chủ nhân! Chủ nhân! Đến giờ phải dậy rồi! Game thực tế ảo ngài đặt trước sắp ra mắt rồi!”

Game thực tế ảo?!

Vân Thời bật dậy.

Mười một giờ năm tám phút, Vân Thời đội mũ giáp vào rồi đăng nhập vào game.

“Sinh Tức” là một game sinh tồn phiêu lưu mạo hiểm, từ khi ra bản Open Beta, tất cả người chơi ở Tinh Tế đều đồng thuận nó là game khó nhất trong các game khó.

Hoàn cảnh khắc nghiệt gần sát với hiện thực, cốt truyện ly kỳ bất ngờ, hàng loạt các loại Boss kỳ quái... Mỗi cửa ải lại là một cơn ác mộng mà chẳng mấy ai có thể vượt qua. Thậm chí, nhiều học viện quân sự còn sử dựng game này như một phương thức bồi dưỡng tân sinh viên.

Ngoài chủ đề sinh tồn, “Sinh Tức” còn để cho người chơi đấu PK với nhau. Ngay từ phiên bản đầu tiên của tựa game online nổi tiếng này, nhiều đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp nổi tiếng đã được sinh ra.

Phần được mở hôm nay là một phiên bản hoàn toàn mới cỉa “Sinh Tức”, người ta gọi nó là phiên bản đầy đủ. Bản đầy đủ của “Sinh Tức” được bổ sung thêm nhiều cách chơi và kỹ năng mới, đồng nghĩa với việc phiên bản lần này có thể phá vỡ thế cục cũ kỹ của “Sinh Tức” trong Star League.

Sau khi chờ hai phút, Vân Thời thành công đăng nhập vào game.

Lúc đầu, trước mắt cậu chỉ toàn là bóng tối, nhưng một lúc sau, bóng tối giống như bị thứ gì đó hút vào, lực hút của thứ đó càng lúc càng mạnh. Cuối cùng không gian trước mắt rung động liên hồi, rồi vỡ tan thành từng mảnh, tầm nhìn bỗng được mở rộng.

Bối cảnh trước mặt là một vùng đất hoang, hoàng hôn đỏ như máu, giữa đống đổ nát là bóng dáng lẻ loi của một người, trên người “cậu” là bộ quần áo màu trắng, hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh đổ nát đầy khói bụi kia.

Khi đến gần hơn, người đưa lưng về phía Vân Thời giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, người kia bỗng dưng quay người nhìn lại.

Khuôn mặt người đó giống hệt Vân Thời, đây là gương mặt được máy chủ của “Sinh Tức” tạo ra dựa trên mặt của người chơi ngoài đời thật. Ngoài ra, người chơi cũng có thể lựa chọn gương mặt có sẵn của game hoặc điều chỉnh theo ý thích.

Đương nhiên, Vân Thời không rảnh rỗi cũng như không có tâm trạng để điều chỉnh ngoại hình, nhưng cậu cũng không muốn dùng gương mặt ngoài đời của mình, nên chỉ chọn bừa gương mặt mặc định của hệ thống rồi chuyển sang bước tiếp theo.

Game được lấy bối cảnh là thế giới sau tai hoạ, chỉ có một bộ phận cực nhỏ người sống sót. Mà trong những người may mắn sống sót ấy, đã có một số lượng rất nhỏ những người thức tỉnh dị năng, trở thành người lãnh đạo của nhân loại, những người đó đang tìm đường sống trong hoàn cảnh gần như tận diệt của thế giới.

Những dị năng gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vụ (sương mù), Lôi, Băng và Không (không gian).

Một trong mười thuộc tính này sẽ trở thành kỹ năng nguyên tố chính của người chơi.

Cân nhắc đến việc phải đánh quái thăng cấp, lựa chọn đầu tiên mà Vân Thời ưu tiên chính là DPS.

[Bạn chắc chắn lựa chọn DPS, hệ hoả?]

Vân Thời nhấn: [OK].

Một đợt gió nóng lướt qua, sổ đá theo gió bay lên, một lúc sau mới trở lại như thường, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, bóng người trong đống đổ nát đã đổi từ trang phục màu trắng thành màu xanh nhạt, trong tay là một cây cung và một mũi tên.

Cậu bấm vào bảng nhân vật:

[Nhân vật: Chưa đặt tên

Nghề nghiệp: DPS - Cung thủ/Phụ trợ

Nguyên Tố: Phong

Kỹ năng:

- Đao Gió

- Phong Tiễn

- Gió Vũ

- Gió Quấn

- Phong Điệp

- Vân Đạm Phong Lưu.]

Sáu kỹ năng, ba kỹ năng tấn công, một khống chế, một kỹ năng kéo quái còn một cái là miễn khống. Mặc dù cột nghề nghiệp được đánh dấu là DPS và phụ trợ, xem bảng kỹ năng thì có vẻ như chức nghiệp của cậu thiên về phụ trợ nhiều hơn.

Lượng sát thương của chức nghiệp này hoàn toàn không bằng các chức nghiệp DPS khác. Ví dụ, khi không chênh lệch về trang bị, nếu sát thương cơ bản của những chức nghiệp DPD khác là 100 HP thì sát thương của chức nghiệp này chỉ khoảng từ 70 HP đến 80 HP. Còn nếu là phụ trợ thì sát thương còn thấp hơn.

Bên cạnh đó, Vân Thời cũng nhận ra sáu kỹ năng này đều cộng thêm một lượng sát thương vật lý nhất định, nhưng trong số mười kỹ năng nguyên tố mà game đưa ra, ngoại trừ các kỹ năng ẩn không rõ thuộc tính, thì những kỹ năng còn lại đều không được cộng thêm sát thương vật lý.

Dù là chơi phụ trợ hay đánh DPS, thì chức nghiệp này thật sự rất vô dụng.

Không chút do dự, Vân Thời lựa chọn bắt đầu lại từ đầu.

Cậu bấm nút [Thử lại], ngay sau đó moitj hộp thoại hiện lên: [Hệ thống: Bạn xác nhận muốn mua “Thẻ đổi chức”?]

Vân Thời: “…”

Cảm ơn rất nhiều, nhưng không cần đâu.

Cuối cùng, Vân Thời đã hiểu được cảm giác khi hệ thống chủ ép buộc người chơi rồi.

Xem ra hiện tại cậu không thể thay đổi chức nghiệp được, đành phải đợi ngày nào đó đăng xuất để tạo lại nhân vật thôi, Vân Thời không lãng phí thời gian nữa, chọn đại một cái tên rồi tiến vào game.

Thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là gió mặn của biển thổi tới, từ độ ẩm đến nhiệt độ trong không khí, tất cả đều rất chân thật. Sóng biển bao vây thân thể, Vân Thời có thể cảm nhận được sự lay động khi sóng đánh vào cơ thể.

Đúng lúc này, Vân Thời mở mắt.

“Tỉnh rồi à?” Một người đàn ông với mái tóc đỏ tiến đến, thấy Vân Thời đã tỉnh thì nở một nụ cười thân thiện.

Ngoài xa, trên bầu trời là mây đen dày đặc. Mặt biển có vẻ êm đềm nhưng thỉnh thoảng vẫn có bọt sóng tung lên trắng xoá, cuối cùng biến mất bên trong lớp sương trắng mênh mông ngoài khơi. Trên người người đàn ông tóc đỏ là một bộ trang phục rách rưới, có vài chỗ được may vá qua loa, kỹ thuật may rất kém, rất nhiều đường chỉ lộ ra ngoài. Chỉ nhìn thoáng qua là biết, người đàn ông này đã lênh đênh trên biển nhiều ngày liền, làn da hắn ta thô ráp, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối loạn, đuôi tóc còn bị chẻ ngọn.

Dù nhìn xa hay nhìn gần, thì khung cảnh của game được vẫn rất chân thật tinh tế. Có thể nói, trong game này, bức tường ngăn cách giữa hiện thực và thế giới ảo giờ đây đã gần như biến mất. Đây là một game thực tế ảo giống hiện thực đến 95%.

Sau khi định thần lại, Vân Thời ngồi dậy, cậu nhận ra cơ thể mình đã nhẹ nhàng hơn hiện thực rất nhiều, không hề có cảm giác suy yếu như trước, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc đỏ ngồi bên cạnh mình.

Người đàn ông này là một NPC. Sau khi Vân Thời hỏi thăm thì biết được người này tên là Nhan Tử Ngọc, hắn ta ra biển để tìm em gái thất lạc thì gặp được Vân Thời đang trôi lênh đênh trên biển nên cứu cậu một mạng.

“Biển này, không, phải nói là thế giới này cực kỳ nguy hiểm, thế nên cậu phải rất cẩn thận…” NPC bắt đầu kể cho Vân Thời về bối cảnh thế giới trong game.

Vân Thời vừa nghe vừa nhìn vào bảng thông tin nhân vật.

[Nhân vật: Vân Đạm Phong Lưu

- Máu: 100/100

- Năng lượng: 100/100

- Độ no: 50/100

- Độ khát: 50/100

- Giá trị tinh thần: 50/100.]

Tên nhân vật là cái tên cậu chọn bừa trong đống kỹ năng, hai giá trị đầu tiên là HP và mana, ba giá trị cuối cùng là giá trị sinh tồn. Là một người vừa được cứu khỏi biển, tất nhiên giá trị sinh tồn của người chơi không thể đạt max như HP và mana.

Vân Thời cũng không quên chủ đề game là phiêu lưu sinh tồn. Ngoài cốt truyện và phó bản giống như các game trực tuyến thông thường, trong game này, người chơi phải luôn chú ý đến giá trị sinh tồn của bản thân.

Vân Thời chắc chắn khi giá trị sinh tồn về 0, nhân vật của cậu sẽ chết. Đây là một game rất sát với hiện thực.

Có lẽ vì nhận ra Vân Thời đang lơ đãng nên NPC đứng dậy, ra hiệu cho cậu nhìn ra biển, nghiêm túc nói: “Nguy hiểm nhất chính là những thứ ở đây, cậu phải luôn cảnh giác. Nếu không cẩn thận thì sẽ bị ——”

Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng có thứ gì đó xuyên qua mặt nước, vọt lên không trung, dùng tốc độ cực nhanh đánh vào người NPC. Đó là một con cá dài hai mét, ngoại hình xấu xí, trên cơ thể nó là vệt sáng màu đỏ nhạt.

Màu đỏ?

Vừa nghĩ tới đây, nhân vật của Vân Thời đã gài tên, kéo dây, giương cung, rồi bắn thẳng vào mắt con cá.

[Bạn đã thành công giết được Thông Ngư!]

Vào khoảnh khắc con cá rơi xuống biển, một đợt sóng hiện lên, đánh vào thân thuyền.

Giết? Vân Thời hơi ngạc nhiên. Không ngờ việc tung kỹ năng còn mượt mà hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi. Về phần con quái đó, bây giờ người chơi chỉ mới ở cấp 1, nên tất nhiên hệ thống chủ sẽ điều chỉnh độ khó phù hợp, còn kích thước to lớn đó đơn giản chỉ để doạ người.

Lúc cậu đang suy nghĩ, chưa kịp kiểm tra xem mình đã thu được gì, NPC còn chưa kịp nói xong hai chữ “cảm ơn” thì đáy thuyền gỗ giống như bị thứ gì đánh trúng, NPC đang chuẩn bị đứng dậy, thì lập tức ngã nhào xuống nước.

Vân Thời theo bản năng muốn kéo hắn ta, nhưng cậu chỉ bắt được một cái chân của NPC.

Cuối cùng, trên chiếc thuyền gỗ rách nát chỉ còn lại một chiếc giày của NPC. Về phần NPC tên Nhân Tử Ngọc đã bị thứ gì đó dưới biển kéo đi, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ta liên tục nhắc Vân Thời tìm em gái mình.

Sau khi thuyền gỗ không còn rung lắc nữa, Vân Thời cuối cùng cũng thấy được quái đang kéo NPC.

[Thực nhân ngư: cấp 20, HP 1000.]

Vân Thời: ...Cậu xin được rút lại suy nghĩ hồi nãy.

Vừa vào game, người chơi chỉ mới cấp 1, vậy mà game lại cho một con quái cấp 20? Cho tôi hỏi chủa, tổ kế hoạch à, não các vị có ổn không thế?

Sóng biển lặng dần, một đoạn cốt truyện đã kết thúc. Hệ thống lập tức thông báo phần thưởng của Vân Thời sau khi hoàn thành cốt truyện.

[Hệ thống: Chúc mừng người chơi “Vân Đạm Phong Lưu” đã nhận được “Đôi giày cũ không có việc gì thì đừng dùng x1”, “Đôi vớ thối mười ngày chưa giặt x1”.]

[Hệ thống: Đã tự động nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm Nhan Tử Vân”.]

Khoan, đợi chút! Không điểm kinh nghiệm, cũng không có đồng vàng! Đây thật sự là toàn bộ phần thưởng của cốt truyện đó hả?

Tuy nhiên, một hồi trôi qua, trong ba lô cậu chỉ có hai món đồ mới, những chỗ còn lại không thay đổi.

Vân Thời nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng vẫn chửi một cậu:

– Moá nó! Thứ game rác rưởi!

***

Tác giả có lời muốn nói: Chào mừng tất cả người chơi đến với “Sinh Tức”!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play