Khương Tinh đi lần này, đến tận buổi tối mới trở về.

Khương Tiểu Mãn đã sớm chờ hắn.

Bé đã sớm biết, Tiểu Hoa lần này đi, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, nhưng thật sự lúc thấy Khương Tinh hai tay trống trơn trở về, Khương Tiểu Mãn vẫn là không thể không rơi hai giọt nước mắt.

"Cậu! Cậu là cái tên xấu xa, Tiểu Hoa còn nhỏ như vậy..."

Khương Tinh nói: "Chính là nhỏ mới ăn ngon."

"...!!!" Khương Tiểu Mãn oa oa khóc lớn lên.

Bé thở phì phì chạy đến bên cạnh chuồng heo, đi tới cạnh máng heo ăn ném một đống bèo cỏ, lớn tiếng nói: "Đại Hoa, ngươi ăn nhiều một chút, béo nhanh nhanh, cậu mà muốn ôm ngươi liền bị bất động!"

Khương Tinh không dỗ được bé, đành phải để tùy ý, về phòng tìm Khương Tú Mai báo cáo tình hình hôm nay.

"Mọi người đều đồng ý, nếu là thực sự có công việc đương nhiên cũng là nguyện ý làm. Bất quá Du tiên sinh nói hiện tại còn chưa khai thác, con bây giờ cũng phải đi đăng kí trước mới có thể mở cửa đón khách, phải chuẩn bị nhiều thứ."

Khương Tú Mai nghe, kinh ngạc nói: "Phải đăng kí cái gì?"

"Giấy phép kinh doanh! Chúng ta là làm việc đứng đắn hợp pháp, đương nhiên phải quang minh chính đại." Khương Tinh bình thường không biết chừng mực, nhưng lúc cần vẫn là rất đáng tin , "Yên tâm đi, Tiểu Hoa không phải chết vô ích, tụi con đều đã thương lượng tốt với nhau."

Vừa nhắc tới Tiểu Hoa, Khương Tú Mai liền có chút đau lòng, tâm tư gì đều không còn, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Con tốt nhất là phải xứng đáng với cái chết của Tiểu Hoa!"

Khương Tú Mai từ trước tới giờ đều không ra ngoài trấn này, không có hiểu rõ mấy vụ việc trên, đành tùy Khương Tinh xử lý.

Trong đêm khuya thanh vắng, Khương Tiểu Mãn xoa xoa đôi mắt xưng đỏ do khóc, đầu lại nghĩ tới Tiểu Hoa.

Bé giống với Khương Tú Mai, không biết Khương Tinh muốn làm cái việc gì, rốt cục có thể hay không xứng đáng cái chết của bé heo, vì thế lại hỏi hệ thống.

"Hệ thống ca ca, hậu cần là cái gì nha?"

Hệ thống sớm hình thành thói quen trước khi đi ngủ sẽ cùng bé mở ra một cuộc toạ đàm, nó dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Hậu cần chính là vận chuyển hàng hóa."

Sợ bé lại hỏi cái gì là vận chuyển hàng hóa, hệ thống trực tiếp phun ra một trận.

"Chính là... Ngươi biết gửi thư là gì chứ? Ngày xửa ngày xưa, khi chưa có điện thoại, mọi người đều sẽ thông qua bưu kiện để truyền đạt tin tức. Mà lúc này thì còn chưa có thống nhất ngành và công việc dành riêng cho việc truyền tin kiện, chỉ có thể thông qua người quen mang hộ thư tín, thư tín thường xuyên bị mất tích lưu lạc, không dễ quản lý, tận sau này thì mới có bưu điện."

"Nhưng ngoại trừ thư từ bên ngoài, có đôi khi còn muốn đưa người khác đồ vật, vậy làm sao bây giờ đây? Liền phải có người chuyên phụ trách hàng hóa vận chuyển tương ứng, so với bưu cục thì không khác biệt gì lắm, nhưng một bên gửi thư, một bên gửi hàng hóa, cậu ngươi đại khái cũng đã làm như vậy, đem hàng hóa từ một địa điểm vận chuyển đến một địa điểm khác."

"Làm hậu cần vận chuyển đồ vật có quy định cụ thể thì cần kích thước nhất định mới có thể hoàn thành vận chuyển, lúc này liền cần một quản lí chuyên nghiệp cùng tổ đội để hoàn thành. Giống như mua hàng qua mạng, các sản phẩm của cùng một doanh nghiệp có thể chuyển phát khắp nơi trên toàn quốc, nhưng chỉ dựa vào cá nhân là không thể nào hoàn thành ."

Bưu điện thì Khương Tiểu Mãn biết, trấn trên cũng có một cái cục bưu chính, bất quá đã rất cổ, rất cũ kỹ, bên trong có một ông lão cả ngày ngồi ở đằng trước xem báo, bình thường cũng không có người đi vào, ngay cả hộp thư khóa cũng đã rỉ sắt .

Nhưng có vài từ, Khương Tiểu Mãn không biết.

Bé đã sớm đem chuyện của cậu ném ra sau đầu, chớp mắt hỏi: "Mua hàng trực tuyến là cái gì nha?"

"Chính là..." Hệ thống rất muốn thở dài, đáng tiếc nó không có chức năng này, "Chính là một loại phương thức lưu hành mua sắm, giống như ngươi bình thường mua đường không khác nhau là mấy. Ở trong đấy liền có thể mua được đồ vật ở địa điểm xa thật xa."

"Như thế thật thuận tiện nha?" Khương Tiểu Mãn đứng lên ca thán một tiếng, hai mắt sáng ngời trong suốt hỏi: "Vậy thì vì sao về sau mới có, hiện tại có không? Vì sao dùng tốt như thế mà ta chưa từng nghe qua lần nào? Về sau là bao lâu nữa? Cậu ta về sau... "

"Đủ rồi!!!" Hệ thống không thể nhịn được nữa: "Sao lại hỏi nhiều như vậy? Ta cũng không biết! Hiện tại không có chính là không có! Về sau mới có chính là về sau mới có! Đây là vấn đề phát triển ở thế giới loài người các ngươi, cùng hệ thống không có quan hệ! Còn có, ta là hệ thống nhân vật phản diện, chứ không phải bách khoa toàn thư! Ngươi không cần hỏi tại sao nữa!"

Khương Tiểu Mãn nghe ra khẩu khí của nó không tốt lắm đành tủi thân khó chịu ngậm miệng lại, có chút tức giận.

Hai người yên lặng trong chốc lát, ai cũng không nói gì.

Hệ thống nhìn thấy bé giống như muốn yên tĩnh đi ngủ, còn chưa kịp thả lỏng, sau đó Khương Tiểu Mãn lại sợ hãi hỏi: "Bách khoa toàn thư là cái gì nha?"

"..."

Hệ thống không để ý bé, dỗ dành dụ dỗ nói: "Kí chủ, đêm đã khuya, ta hát ru cho ngươi."

Nói, nó một bên lấy trong kho âm nhạc một bài hát ru rồi phát ở trong đầu Khương Tiểu Mãn.

Mang trẻ con thật sự thật sự thật sự rất mệt. Hệ thống rất rất muốn thở dài.

Một ngày trôi qua, Khương Tiểu Mãn cũng mệt mỏi thiếp thiếp đi, thoáng chốc liền buông tha hệ thống không hỏi nữa, im lặng ngủ.

Hệ thống tránh được một kiếp nạn.

-

Không qua vài ngày Khương Tinh liền nói muốn đi kiểm tra sức khỏe để nhận giấy xác nhận.

Khương Tú Mai cũng muốn hắn thuận tiện đi đến bệnh viện tái kiểm tra, xem vết thương trên bụng còn phải khâu nữa không. Tuy rằng Khương Tinh nói sức khỏe hắn đã hồi phục rất tốt, cũng không phải chuyện gì quá to tát, nhưng Khương Tú Mai luôn nhắc đi nhắc lại, Khương Tinh là muốn bà an tâm, đành phải đồng ý.

"Tiểu Mãn có muốn đi cùng cậu hay không?" Khương Tinh thuận miệng hỏi một câu.

Khi Khương Tinh còn nhỏ, người lớn trong nhà mà đi ra ngoài, trẻ con sẽ rất muốn theo. Khi đó khó cái gì để làm trò tiêu khiển, ngay cả đi ra ngoài thăm người thân ở xa đều được tính là thú vui hiếm có.

Hắn vốn tưởng rằng Khương Tiểu Mãn sẽ vui vẻ khi được đi ra ngoài, không nghĩ tới bé lại đếm đếm đầu ngón tay, mười phần nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, mặt muốn khóc, nói: "Con... Con không có thời gian, con phải đi học. Hôm nay có tiết của Đường lão sư, con nếu mà không đi, thầy nhất định sẽ hỏi."

Khương Tiểu Mãn không phải loại tính cách an tĩnh, cũng thích chơi đùa, nhưng đồng thời bé cũng là đứa trẻ nghiêm túc biết giữ lời hứa. Bé đáp ứng Đường lão sư, liền không thể nói mà thất hứa.

Lúc này, bé xoắn xuýt tới khóc!

Khương Tú Mai thấy, liền nói: "Không có việc gì, cùng cậu con đi đi, nghỉ một ngày không có việc gì. Đường lão sư có nói có chuyện gì có thể xin phép nghỉ, bà đi đến trường học nói với ông ấy một tiếng, Đường lão sư sẽ không mắng con."

"Thật sao?"

"Thật sự."

Khương Tiểu Mãn vui vẻ chết mất, lập tức như sống lại, vui vui vẻ vẻ cùng cậu đi ra cửa.

Bé vẫn mang theo mũ lão hổ, sống chết không bao giờ bỏ xuống.

Khương Tinh trầm mặc một hồi, xoa xoa đầu nhỏ của bé: "Đi, lát nữa từ bệnh viện xong việc, cậu mang nhóc đi cắt tóc."

"Con không muốn cắt tóc!" Khương Tiểu Mãn như lâm đại địch.

Khương Tinh nói: "Là tạo kiểu tóc, cậu cam đoan, sau khi cắt xong, so với hiện tại còn có thể đáng yêu, xinh đẹp hơn nhiều."

Khương Tiểu Mãn nghe xong mới miễn cưỡng đồng ý : "Vậy được rồi."

Đi từ trấn trên ra tới đường cái thật không dễ đi, mỗi lần ngồi xe, trong dạ dày Khương Tiểu Mãn đều là trời đất đảo loạn, đặc biệt khó chịu.

Bé chịu đựng khó chịu, đầu nhỏ tựa vào vai Khương Tinh trên để ngủ. Trên đầu, tóc của bé đã rối xù dựng đứng lên, mái tóc bé vốn yêu nhất nay rối tung không bình thường.

Rất nóng nực, Khương Tinh thấy trán bé chảy ra mồ hôi, liền đem mũ lão hổ bỏ xuống, giúp bé phẩy phẩy gió.

Đợi xe đến, đã là buổi trưa.

Khương Tinh ôm Khương Tiểu Mãn vào bệnh viện thành phố, đi kiểm tra độ phục hồi chức năng của vết thương trước rồi mới đi kiểm tra sức khoẻ.

Trẻ con có chút nặng, Khương Tinh trong tay cầm không ít đồ vật, chỉ chốc lát sau liền mệt đến độ sứt đầu mẻ trán.

Bất đắc dĩ đành phải đem Khương Tiểu Mãn buông xuống, dặn dò bé, nói: "Ở chỗ này chờ cậu, không được chạy loạn biết chưa? Nhớ cậu dạy nhóc, không được đi theo người lạ, có chuyện gì phải gọi cậu ngay! Cậu ở ngay bên trong, nhóc vừa gọi thì lập tức chạy ra."

Khương Tiểu Mãn gật gật đầu.

Bé mới không ngốc tới vậy đâu.

Mấy vấn đề này, bà ngoại dặn dò, cậu dặn dò, ngay cả hệ thống cũng dặn dò, lỗ tai của bé cũng đã mọc kén.

Khương Tinh không nói thêm nữa, rất nhanh vọt vào xếp hàng.

Khương Tiểu Mãn khó chịu cực kỳ, nhìn trái nhìn phải, cũng không cảm thấy có cái gì chơi vui được.

Bệnh viện thật khó chịu bí bức! Sớm biết thế bé đã không đến .

Lúc ấy cậu cùng bà ngoại ở trong bệnh viện ngồi ngây ngốc như vậy, nhất định rất khó chịu đi?

Khương Tiểu Mãn có chút đau lòng thay, quyết định sau khi về nhà, sẽ đối xử với cậu tốt hơn một chút.

Nhưng vào lúc này, không gian vẫn luôn an tĩnh thì hệ thống bỗng nhiên nói: "Kí chủ, yêu cầu kí chủ hướng phía trước cẩn thận đi lên hai bước."

Khương Tiểu Mãn cảnh giác nói: "Để làm cái gì? Cậu nói không cho ta chạy loạn."

"Phát hiện mục tiêu nhân vật, yêu cầu kí chủ tiến đến xác nhận." Hệ thống có chút sốt ruột, thấy Khương Tiểu Mãn không muốn đi, đành phải lấy điểm dụ dỗ lừa gạt bé hành động.

【 nhiệm vụ: Tìm đến nhân vật mục tiêu

Khen thưởng: 2 điểm phân tích】

Nhìn vào điểm phân tích ở trên màn hình, Khương Tiểu Mãn đành không tình nguyện đi lên.

-------oOo-------

[ Truyện được đăng tại Wattpad của Liulingling9998 - https://www.wattpad.com/home]

Chap sau nam chính xuất hiện, mlem :DD

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play