Nghe xong Đường lão sư kể câu chuyện, Khương Tiểu Mãn rất nhanh ổn định xong tâm tình, quyết định ngày hôm sau tiếp tục đến trường học.

Đường lão sư nói, gặp phải vấn đề khó khăn thì cũng không sao, không hiểu liền hỏi, từng bước một từ đi lên, đây chính là niềm vui quan trọng nhất trong học tập.

Bé không chỉ có thể hỏi Đường lão sư, bé còn có hệ thống nữa.

Ngay từ ban đầu hệ thống rất không tình nguyện giúp bé nhận biết mặt chữ, lúc Khương Tiểu Mãn cùng nó đưa ra đề nghị dạy học, hệ thống đã cự tuyệt. Bởi vì nó xác định bản thân là một hệ thống đào tạo nhân vật phản diện, không phải hệ thống bảo mẫu chăm con, rất không bằng lòng cam tâm làm công việc này.

Hệ thống nói: "Kí chủ, ta là hệ thống phản diện chính quy, rất có quy củ. Mỗi loại hệ thống đều có nhiệm vụ của riêng mình, lộ tuyến của chúng ta là lên kế hoạch để nhân vật phản diện trưởng thành, mà không phải đại học Bắc Kinh cũng không phải đại học Thanh Hoa

(1) Thượng Bắc Đại vẫn là thượng Thanh Hoa - cụm từ này mình đã tra khắp, từ wikipedia sang google và Baidu, kết quả có thì vẫn có nhưng mình lại không hiểu ý nghĩa khi ghép vào đoạn văn. Bác Đại - Thanh Hoa là hai đại học hàng đầu của Trung Quốc đại lục, nhưng hai bên lại luôn tranh dành các hạng mục tiêu chuẩn hàng năm, mà sinh viên trường này cũng không ưa gì sinh viên trường kia, nói thẳng ra là kì phùng địch thủ. Có truyền thống cà khịa nhiều đời nên tân sinh viên hiện nay và mai sau có lẽ sẽ tiếp tục tình trạng đối đầu này.

[ Vì mình chưa tìm được nguồn raw Trung nên phải dịch dựa bản Convert, cụm từ trên mình nghĩ là một câu nói đùa có nghĩa bóng trên MXH TQ, nên khá là khó để mình tìm hiểu thêm, bạn nào biết thì hãy bình luận cho mình nha]

Khương Tiểu Mãn nghe được hệ thống từ chối bé, liền rất khéo hiểu lòng người nói: "Thì ra hệ thống ca ca cũng không biết chữ này nha. Không sao, mỗi người đều có sự việc vấn đề mà chính mình không am hiểu, nếu ngươi không biết, ta đây liền đi hỏi Đường lão sư là được rồi, ông ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ biết ."

Dù sao bé là một đứa trẻ thông minh, biết cách lấy lòng chăm sóc người, đương nhiên cũng có thể lấy lòng chăm sóc hệ thống, hệ thống không phải đồ vật, không thể miễn cưỡng nha.

Việc Khương Tiểu Mãn khéo hiểu lòng người, khi lọt vào tai hệ thống lại nồng đậm sự... Trào phúng, hơn nữa có chút suy nghĩ kích tướng, tuy rằng nó biết kí chủ nhà mình nhất định không có loại ý vị kia, nhưng hệ thống cũng có cảm xúc.

Nó trầm mặc cực kỳ lâu mới trả lời câu hỏi của Khương Tiểu Mãn, nói: "Hai chữ kia là 'Mẫn nông', bài thơ này ý tứ là blah blah blah..."

Một tia ý thức, hoàn toàn nói đến hết.

Cái này là câu hỏi đơn giản, làm một hệ thống cao cấp có chỉ số thông minh cao như nó làm sao không thể không biết? Nó là sẽ không làm cho hệ thống giới mất mặt!

Khương Tiểu Mãn mắt sáng lên, tán dương: "Hệ thống ca ca là một người rất rất tốt."

"... Ồ, cám ơn."

Học xong bài thơ này, Khương Tiểu Mãn cảm giác mình lại thông minh lên không ít, vì thế quyết định ngày mai càng muốn đi học. Tự thúc giục chính mình, Khương Tiểu Mãn kiên định quyết tâm, dặn dò: "Hệ thống ca ca, ngươi sáng sớm ngày mai sáu giờ, phải đúng sáu giờ kêu ta rời giường đó."

Vì thế ngoại trừ giúp Khương Tiểu Mãn nhận biết mặt chữ bên ngoài, hệ thống còn tiện thể đảm đương làm đồng hồ báo thức của Khương Tiểu Mãn.

Ngày hôm sau, trước khi đi ra ngoài thì Khương Tiểu Mãn từ trong bếp lò lần mò mấy khối than đen, tính toán lấy đem đến trường học, ở trên mặt đất luyện viết chữ một chút, đợi viết xong lại viết lại ở trên vở.

Khương Tiểu Mãn vốn muốn dùng quyển vở ghi chép mà Đường lão sư tặng để vẽ nòng nọc chơi chơi, nhưng lại cảm thấy lãng phí, quyết định chỉ dùng để viết chữ.

Nhưng hiện tại bé viết chữ còn quá xấu, viết xuống lại giống như vẽ nòng nọc, cũng không có cái gì khác nhau.

Khương Tú Mai tìm hai phiến lá cây, giúp bé đem than đen bọc gọn lại. Đêm qua, Khương Tú Mai thức đêm dùng một ít vải vụn giúp Khương Tiểu Mãn khâu một cái túi xách nhỏ, hôm nay Khương Tiểu Mãn liền đeo túi xách nhảy nhót ra ngoài.

Lúc này, thời tiết rất nóng, Khương Tiểu Mãn kiên trì mang mũ lão hổ của mình, một chút cũng không muốn lấy xuống.

Sáng sớm còn tốt, trong không khí có chút khí lạnh, giữa trưa mặt trời dần dần lên cao, cái này cũng quá nóng phải không?

Khương Tú Mai nói: "Thời tiết này có thể sẽ bị rôm sảy! Đừng đội, bỏ xuống!"

Khương Tiểu Mãn bảo vệ mũ, dùng lực lắc đầu cự tuyệt, một bộ thề sống thề chết không cho cởi xuống.

Tóc của bé hiện tại còn chưa có mọc ra, chỗ ngắn chỗ dài. Mấu chốt là chỉ có một chùm tóc ở một đỉnh bị cắt trụi, phảng phất giống như là cầm cái bát đội lên đầu rồi cắt, đặc biệt khó coi.

Khương Tiểu Mãn cực kỳ thích làm đẹp, đặc biệt yêu tóc của mình, bé mới không thể bị người nhìn thấy cái dáng vẻ không đáng yêu này đâu.

"Đi đi, tùy con." Khương Tú Mai không có cách, đành phải kệ bé tiếp tục mang theo mũ: "Không thoải mái thì phải tự mình cởi xuống."

Khương Tiểu Mãn gật gật đầu.

Khương Tú Mai đi bận bịu công việc của mình nên Tiểu Mãn tự mình đến bên ngoài phòng học, đặt sách giáo khoa ở trên đầu gối rồi ngồi một bên, ở trong lòng yên lặng cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

Giáo viên còn chưa có đến, học sinh lục đục đều tiến vô phòng học. Một đứa hai đứa đều một bộ dáng buồn ngủ không tỉnh, có tên mơ mơ màng màng đụng phải vách tường, "Ai ui" kêu một tiếng, che chỗ bị đụng đau, nước mắt rưng rưng vào lớp.

Khương Tiểu Mãn liên tục đi học đến mấy ngày, bất chấp mưa gió, so sánh cùng đám học sinh còn đúng giờ hơn.

Các giáo viên đều ngạc nhiên không thôi, vốn còn đang đánh cược bé có thể kiên trì bao lâu, không nghĩ đến tiểu nha đầu này còn rất có chí khí.

Dần dần, các giáo viên vào thời điểm tan học, đều có thói quen cùng bé chào hỏi nói chuyện.

"Tiểu Mãn hôm nay cảm giác thế nào?"

"Tiểu Mãn thật thông minh."

"Tiểu Mãn hôm nay thật đáng yêu."

Trước khi đi, còn không quên xoa bóp cái mũ lão hổ của bé. Khương Tiểu Mãn là không bằng lòng cho các giáo viên sờ sờ, nhưng điều vui vẻ nhất trong cuộc đời bé chính là được người khác khen thông minh cùng đáng yêu. Nay gặp tình huống này, để cho bọn họ xoa xoa một chút cũng được.

Giáo viên chính là ngây thơ không biết suy nghĩ của Tiểu Mãn...

Nhóm học sinh năm nhất rất hâm mộ Khương Tiểu Mãn, bởi vì giáo viên bình thường là không khen bọn chúng như vậy, sẽ phi thường nghiêm khắc để cho bọn chúng không mất trật tự, không làm nhiễu loạn lớp học.

Bọn nó vốn cảm thấy trên đầu Khương Tiểu Mãn có cái mũ lão hổ rất xấu, không hợp. Khoẻ mạnh kháu khỉnh, chỉ có đám trẻ ranh mới thích mang thôi. Trong nhà người lớn muốn cho bọn nó đội, bọn nó đều sẽ từ chối, vì thế tất cả đều để ở đáy hòm.

( Ở đoạn này có nghĩa là đám trẻ năm nhất thấy mũ lão hổ rất trẩu, không thèm đeo, mà Tiểu Mãn thích đeo nên nhìn rất xấu. :)) )

Nay thấy Khương Tiểu Mãn được các giáo viên khen nhiều, đám trẻ bỗng dưng lại muốn bắt chước.

Không quá vài ngày, có một đứa trẻ cũng giống với Khương Tiểu Mãn, mang theo mũ lão hổ đội đi học.

Không chỉ đội, còn cố ý đến gần trước mặt Khương Tiểu Mãn, một bộ dáng muốn được khen, hỏi bé: "Đẹp mắt không?"

Khương Tiểu Mãn luôn luôn thân thiện, vốn định nhắm mắt gật gật đầu, nhưng lúc này hệ thống bỗng nhiên ban phát một cái nhiệm vụ.

【 nhiệm vụ: Cự tuyệt khen ngợi cô bé kia, bại hoại không cần bằng hữu.

Khen thưởng: Khen thưởng 2 điểm phân tích 】

Hệ thống rốt cuộc tận dụng triệt để, ban phát một cái nhiệm vụ.

Nó quá khó!

Khương Tiểu Mãn nhìn nhìn người bạn nhỏ kia, sau đó cười gật gật đầu, "Mũ đẹp mắt." 
Bạn nhỏ nghe xong, hì hì cười vài tiếng, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Hệ thống: "..."

Kí chủ ngươi thật là rất thông minh a!

Hệ thống không tình nguyện khen thêm hai điểm phân tích, số dư nơi nào đó biến thành -982

Mặc dù không có đạt hiệu quả nó muốn, nhưng kí chủ quả thật được tính "Hoàn thành nhiệm vụ", cho nên phán định thành công.

Khương Tiểu Mãn rất lâu không kiếm qua điểm phân tích, hôm nay lấy đến hai điểm, nội tâm mười phần nở hoa, tâm tình thập phần vui vẻ.

Bé nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy trường học này rất tốt.

Không những mỗi ngày được bà ngoại cùng cữu cữu và người khác khen, còn có thể kiếm được điểm phân tích. Lúc trước chưa có tới trường học, người bé được tiếp xúc nhiều nhất chính là bà ngoại, bình thường kiếm lấy điểm đều là dựa vào bà ngoại để mà kiếm. Số điểm nếu nhiều thì không nói, đã vậy còn rất ít.

Đến trường học lại không giống như vậy, vậy mà bé còn có thể từ trên người đối tượng khác kiếm được điểm nha.

Bé nhất định phải ở trường học, kiếm điểm trên người mọi ngườì!

Khương Tiểu Mãn ý chí được tràn đầy, nghe xong tiết sau, chờ bà ngoại cùng nhau về nhà.

Ở trên đường, hai người ở hạ sông đang bắt cá thì thì thấy Chu Hải Dương bị đánh vào mông.

Mẹ Chu Hải Dương nhìn thấy Khương Tiểu Mãn bộ dạng lưng đeo túi sách, trong lòng lại cực kỳ không thoải mái. Tức giận xong lại xuống tay độc ác, hung hăng đánh mông Chu Hải Dương, đánh cho nó gào thét gọi.

Mọi người đều là làng xóm láng giềng, nhà kia có sự tình gì, cả làng cả thôn cũng rất nhanh liền có thể biết được. Việc Khương Tiểu Mãn ở trường nghe giảng cọ kiến thức, mọi người đều biết.

Mẹ Chu Hải Dương ngược lại cũng nghĩ con trai nhà mình có thể đi đến trường cọ vài tiết nghe lỏm một chút, đáng tiếc nó lại làm ầm ĩ lên! Bình thường ở nhà đều hận không thể leo tường dỡ ngói. Thật sự, làm như thế nào có thể tịnh tâm quyết chí học tập? Quá nháo rồi, giáo viên còn muốn đuổi người!

Mẹ Chu Hải Dương vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cũng không còn cách nào.

"Đánh con trai như vậy, không đánh hỏng bàn tọa rồi chứ?" Khương Tú Mai miệng đầy âm dương quái khí nói ra, sau đó lôi kéo Khương Tiểu Mãn vênh váo tự đắc đi ngang qua người mẹ Chu Hải Dương.

Bà chính là nhìn không vừa mắt cái người phụ nữ lắm mồm này này. Khương Tú Mai mang thù rất dai, lần trước cô ta miệng nói câu chuyện của Khương Tinh, bà còn nhớ kĩ, bắt cơ hội liền cắn ngược lại.

" Tôi dạy con trai, mắc mớ gì tới bà?" Mẹ Chu Hải Dương nhăn mày một cái hừ, cười lạnh nói: "Bà vẫn là quản tốt thằng con trai nhà mình đi, chuyện nhà tôi, không cần bà bận tâm lo lắng."

Khương Tú Mai nháy mắt dựng thẳng sống lưng, kiêu ngạo nói: " Tinh Tinh nhà tôi có cái gì phải bận tâm? Lần trước, cái huy hiệu "thấy việc nghĩa hăng hái làm" vẫn còn nhỉ? Thôn trưởng cũng phải đến khen nha."

Nếu là trước đây, thật sự phải đối khẩu cùng nhau, Khương Tú Mai phỏng chừng chỉ có thể bị nói cho tức, còn không biết phản bác ngược lại như thế nào. Nhưng hiện tại lại không giống như vậy.

Mẹ Chu Hải Dương cũng chống nạnh, ngược lại nói trở về: "Trước là trước, bây giờ là bây giờ. Chắc bà đây là còn chưa biết nhỉ? Vừa mới nãy tôi thấy được được ở đầu thôn có người đến, lại đi hướng về nhà bà. Đối phương còn không phải một người đến, mang theo hai tên lực lưỡng hung thần ác sát, nhìn qua rất đáng sợ. Chắc là Khương Tinh nhà bà lại ở bên ngoài chọc người nào -- "

Không có nghe cô ta nói xong, Khương Tú Mai biến sắc, hoàn toàn không có ý định nghe tiếp, lập tức nhấc Khương Tiểu Mãn lên chạy nhanh về nhà.

Lúc này lại xảy ra chuyện gì?

Đánh nhau bị cừu gia đến cửa trả thù? Vẫn là bị kẻ bắt cóc vụ "thấy việc nghĩa hăng hái làm" ghi hận trả thù? Hay hoặc là tên vương bát con dê (*) ở bên ngoài thiếu nợ bị tìm đến cửa ép trả?

(*) Vương bát con dê: biệt danh của Khương Tinh được Khương Tú Mai đặt. 
Khương Tú Mai một trái tim đều đặt ở trong nồi dầu chiên đến khó chịu, đem tất cả chuyện đáng sợ đều tưởng tượng hết ra, rồi lại trịnh trọng nói với Khương Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, trong chốc lát nếu có đánh nhau, con phải đi gọi người đến giúp bà ngoại."

Khương Tiểu Mãn cũng bối rối: "Bà ngoại, bà muốn làm gì?"

"Bà phải giúp cậu con đánh nhau!"

Lo lắng không yên trở về nhà, vừa đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy trong nhà nhiều hơn ba kẻ xa lạ.

Một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề, cộng thêm hai tên hung thần. Hai tên đó nhìn to con, xem ra không dễ chọc, thật sự rất hung.

Khương Tú Mai nhịn không được được đi vào phòng bếp cầm dao bổ dưa xúc động hỏi: "Các ngươi đây là muốn làm cái gì? Các ngươi đối với con trai tôi là có quan hệ gì?"

Người đàn ông trung niên lên tiếng đầu tiên: "Vị này là -- "

"Mẹ tôi, đây là mẹ tôi!" Khương Tinh lập tức lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, Du tiên sinh là đến cảm tạ con, không phải người xấu! Con không làm chuyện xấu đâu!"

Thật không hổ là mẹ hắn.

Nhìn bà như vậy, Khương Tinh liền biết trong lòng bà đang nghĩ cái gì.

Vị này Du tiên sinh chính là cha đứa bé lần trước Khương Tinh thấy việc nghĩa hăng hái làm cứu được. Người ta có thể tìm tới cửa, Khương Tinh rất bất ngờ, hoàn toàn ngoài ý muốn.

Du Văn Thành nhìn nhìn Khương Tú Mai, lại nhìn Khương Tiểu Mãn một chút, lộ ra một vòng ôn hòa cười cười, lên tiếng tiếp đón: "Đột nhiên đến thăm, là tôi không suy nghĩ thấu đáo, bất quá ơn cứu mạng là phải nên cảm tạ. Con trai tôi còn ở trong bệnh viện, không thuận tiện gặp mọi người, không thì tôi cũng đã dẫn nó đến rồi."

-------oOo-------

[ Truyện được đăng tại Wattpad của Linhlan9897 - https://www.wattpad.com/home ] 
*** Tin Vui Tin Vui ***

Sau khi Edit được 98% chương 10 (chỉ còn việc chỉnh sửa chính tả cũng như chú thích), do quá bức xúc cụm từ Bắc Đại Thanh Hoa nên mình đã lục tung mọi nơi trên internet để tìm hiểu.

Kết quả tuy không tìm được nghĩa của câu ( chắc là do cụm từ đấy giống như mấy câu cà khịa ở MXH VN nên dù lên Baidu mình tìm cũng không ra, hỏi bạn bè qua WeChat họ cũng không chắc), nhưng mình lại tìm được link raw Trung :333

Do đó, 137 chương còn lại (11 -> 148) mình sẽ dùng raw Trung để edit, bản convert sẽ chỉ là nền để mình đối chiếu cùng chỉnh sửa thêm. Do đó mọi người yên tâm là chuyện sẽ sát nghĩa nha <3>

( Mà thật ra lúc trước mình ngốc thật, có nguồn Baidu mà không tìm chuyện, mất công dùng 10 chương đầu bản convert để edit :D )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play