Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 4


1 tuần

trướctiếp

Hứa Yểu thu lại ánh mắt, hưng phấn lật xem hồ sơ hơn một trăm bất động sản của mình, đây đều là tiền vốn dưỡng lão của cô.

Rất nhanh Hứa Yểu đều bất ngờ phát hiện ra một chuyện, cô hỏi: "Đa phần bất động sản này của tôi đều không cho thuê?"

Lục Dã gật đầu nói: “Đúng vậy, bất động sản của cô ngoại trừ hai tòa nhà văn phòng, hai làng đô thị, một số biệt thự cao cấp và trung tâm giáo dục cho bên ngoài thuê, hầu hết đều không cho thuê. Hơn nữa ông chủ cũng không quá để ý đến tiền thuê bất động sản.”

Thật ra mà nói, ở gần tàu điện ngầm tốt hơn nhiều so với khu dân cư cao cấp, rất nhiều khu chung cư mất ba bốn năm tỷ lệ vào ở cũng chỉ có một phần ba.

Hứa Yểu suy nghĩ một chút lập tức nói: “Ngoại trừ mấy ngôi nhà để lại cho tôi ở Hải thành và ở quê hương Giang Nam, còn lại đều treo biển cho thuê.”

Cô phải làm bà chủ thu tiền nhà, nằm thu tiền! Không phải tình huống đặc biêt sẽ không bán nhà lấy tiền.

Lục Dã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hứa Yểu lại mong chờ hỏi : "Hai tòa nhà văn phòng của tôi ở Hải Thành và Kinh thị ở đâu? Khi nào thì trả tiền thuê nhà?

Tòa nhà văn phòng hạng A không giống khu chung cư cao cấp, những tòa nhà như vậy rất hiếm khi bỏ trống, hầu hết đều có công ty nổi tiếng nước ngoài thuê lại, hơn nữa cũng không phải muốn thuê là thuê được, tiền thuê nhà đương nhiên rất cao.

“Cô Yểu Yểu, thời hạn thanh toán tiền thuê nhà vào cuối tháng trước, sáu tháng trả một lần, cuối tháng trước bọn họ đã trả rồi.” Lục Dã đứng sau ngại ngùng nói.

Hóa ra là như vậy nên sớm nhất cũng phải nửa năm mới có được tiền thuê văn phòng.

Hứa Yểu thất vọng một hồi, lại nghĩ đến mình vẫn còn rất nhiều bất động sản, cũng có rất nhiều nơi trả theo tháng, theo quý, chỉ mình tiền thuê nhà cũng đã không kém.

Lục Dã lại nói: “Cô Yểu Yểu, chúng tôi đã bắt đầu thông báo cho người thuê nhà đã đổi chủ, cô xem tiền thuê nhà mỗi tháng là….”

Hứa Yểu dứt khoát nói: “Để bọn họ gửi thẳng cho tôi.”

Không còn cách nào khác, cô chỉ muốn trải nghiệm cảm giác vui sướng của một bà chủ trọ.

Xuyên qua chín trăm chín mươi chín thế rồi, Hứa Yểu còn chưa từng được trải qua công việc hạnh phúc như vậy.

Lục Dã ban đầu rất kinh ngạc, lại đột nhiên hiểu ra, cô Yểu Yểu muốn đích thân thu tiền nhà để trải nghiệm cuộc sống mà thôi, chờ đến khi cô không muốn làm nữa, cậu lại cho người đảm nhận là được.

“Yểu Yểu chờ lâu rồi, đi ăn trưa thôi.” Đến gần trưa, Hứa Cảnh mới từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy Lục Dã đang nói chuyện với Hứa Yểu lại nói, “Cậu cũng ở lại ăn đi.”

Hứa Cảnh bước xuống cầu thang xoắn ốc, cầm trên tay một chiếc túi giấy sang trọng sang trọng, cười đưa cho Hứa Yểu: "Quà nhỏ cho em."

Hứa Yểu lấy một chiếc hộp tinh xảo đựng trong túi giấy ra, nhẹ nhàng mở ra để lộ vòng cổ kim cương lấp lánh, đính đá quý màu xanh lam sang trọng.

Hứa Yểu vừa liếc mắt một cái đã biết cái vòng này ít nhất cũng phải hơn một triệu, một căn nhà ba phòng ngủ ở thành phố hạng hai bình thường chẳng qua cũng chỉ trên dưới một triệu, anh trai cô lại dễ dàng tặng cột căn nhà cho cô đeo trên cổ.

Hứa Yểu đặt vòng cổ vào hộp, cười nói: “Cảm ơn anh, em rất thích.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Ba người đi về phía nhà ăn, Hứa Cảnh nhớ tới vừa rồi mình có dành chút thời gian xem tình hình trên mạng,  có rất nhiều người nói lời khó nghe với Hứa Yểu, Hứa Cảnh càng nhìn càng khó chịu, anh thật sự lo lắng cho an toàn của em gái khó khăn lắm mới tìm về được.

Hứa Cảnh nhìn Lục Dã đang im lặng theo sau, đột nhiên nói với Hứa Yểu: “Yểu Yểu, sau này để Lục Dã bảo vệ an toàn cho em đi, khả năng của cậu ấy anh vẫn rất yên tâm.”

Hứa Cảnh lại sợ Hứa Yểu không quen có người đi theo, lại an ủi: “Yểu Yểu, Lục Dã rất biết chừng mừng, em không cần lo.”

Thật là đúng là đang buồn ngủ lại vớ được gối đầu!

Tuyệt vời!

Hứa Yểu nhìn Lục Dã người cao mét chín, thậm chí còn cao hơn Hứa Cảnh mấy phân, cảm giác an toàn vô cùng, không hổ là người có giá trị sức mạnh hạng nhất. Chỉ là cô không phải thợ săn bắt được con dê lập tức làm thịt, dù sao cũng phải để cho người ta thời gian nghỉ ngơi có đúng không?

“Không không không, em không ngại!” Không chỉ không ngại, Hứa Yểu còn vô cùng chờ mong hỏi Lục Dã: “Anh biết chỗ nào thuê được đội vệ sĩ tốt nhất không? Thuê giúp tôi mấy chục người.”

Lục Dã mím môi, đả kích quá lớn.

Mà Hứa Cảnh cũng không khá hơn là bao, trong đầu đều chỉ có  ——

Thuê mấy chục người? Em gái anh còn trân trọng mạng sống hơn cả người có tiền số một là anh đúng không?

Đối với yêu cầu chân thành muốn bảo vệ tính mạng của Hứa Yểu, Lục Dã liên tục hứa sẽ sắp xếp thay cô.

Hứa Cảnh nói sáng nay Quý Chính Khanh  phải ra nước ngoài công tác, phải chờ anh trở về mới có thể tổ chức tiệc đính hôn, chuyện trên mạng cũng không cần  Hứa Yểu lo lắng, dặn cô thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Hứa Yểu định chuyển đến ở căn hộ cao cấp nhất Hải Thành, Hứa Cảnh đã  sắp xếp tài xế đưa cô trở về. Xe vẫn còn trên đường đi, điện thoại Hứa Yểu đã rung lên, là một người bạn thuê chung nhà khác tên Khúc Tích.

Hứa Yểu vừa nhìn cái tên này, ánh mắt có chút thương tiếc.

Trong sách, Khúc Tích chỉ là một người thuộc tầng lớp lao động bình thường, lại bị công ty quản lý độc ác kìm hãn, lãng phí mười năm thanh xuân, đến năm ba mươi tuổi cuối cùng cũng có được cơ hội thử kính quý gia, quyết định tới Kinh Thị theo đuổi ước mơ một lần cuối cùng, không ngờ đến cuối lại chết trong tầng hầm cho thuê.

“Yểu Yểu sao vậy, tôi vừa thử kính trở về đã thấy cậu tuyên bố giải nghệ! Cậu đừng hành động theo cảm tính!” Khúc Tích sợ Hứa Yểu tinh thần suy sụp, nói chuyện vô cùng cần thận, “Nếu không chúng ta cùng nhau ra ngoài du lịch giải sầu mấy ngày có được không?”

Hứa Yểu không trả lời, ngược lại còn kể lại chuyện sáng nay Triêu Như Mị dọn đi, dặn Khúc Tích dọn đồ đi, lát nữa mình sẽ qua đón.

“Được.” Khúc Tích đồng ý, lại khuyên Hứa Yểu đừng để ý tới chuyện Triệu Như Mị hủy hợp đồng thuê nhà.

Triệu Như Mị không ở nữa, tiền thuê nhà từ ba người chỉ còn cô ấy và Hứa Yểu gánh vác sẽ có hơi vất vả, Khúc Tích đoán Hứa Yểu đã tìm được phòng mới.

Hai người bọn họ cùng thuê một căn hộ nhỏ cũng không tồi.

Hứa Yểu nói tài xế đến khu chung cư đơn Khúc Tích, mặt mày Khúc Tích nhìn còn rất trẻ con, vẫn để mái bằng đáng yêu lại hơi cận, vừa đẩy vali đến cửa vừa nheo mắt nhìn logo xe trước mặt, lập tức bị dọa cho không dám nhúc nhích.

Hứa Yểu còn chưa kịp nhìn tài xế, lái xe đã nhanh chóng đi xuống mở cửa, ân cần giúp Khúc Tích bỏ vali vào cốp xe.

Khúc Tích bị dọa cho hoảng sợ, cô ấy vừa ngồi xuống bên cạnh Hứa Yểu, mới phát hiện trên ghế phụ có một chàng trai trẻ cao gầy, còn tưởng là bạn đi chung xe.

Bàn tay Khúc Tích lén chạm nhẹ vào đệm da dưới mông, hơi run lên.

Khúc Tích sợ quá hưng phấn làm mất mặt, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Yểu.

[Khúc Tích: A a a Yểu Yểu, chúng ta đang gặp vận may thần tiên gì thế? Đến cả xe đang ngồi cũng là siêu xe. Tôi từng nhìn thấy xe này trên mạng rồi, ít nhất cũng phải tám chữ số.]

[ Khúc Tích: Mông của tôi có tài đức gì mà có thể được ngồi trên siêu xe tám chữ số? ! không xứng!]

[Khúc Tích: Ngầu quá, hóa ra gió trên siêu xe lại ngọt ngào như vậy.]

Khúc Tích ngồi bên cạnh, điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, tốc độ nhanh đến mức Hứa Yểu còn chưa kịp nhìn rõ. Đến  bây giờ cả văn bản cũng không đủ để diễn tả sự hưng phấn của cô ấy lúc này, Khúc Tích lại bắt đầu gửi biểu tượng cảm xúc cho cô.

Vui vẻ muốn ngất đi!

Hứa Yểu cảm thấy mấy ngày nữa phải đi mua xe, tiện cho cô đi thuê tiền nhà mới được.

Khúc Tích dừng một chút, xoa mặt hỏi Hứa Yểu: “Yểu Yểu, bây giờ chúng ta thuê nhà ở đâu? Không cần quá lớn, thật ra phòng nhỏ cũng có chỗ tốt.”

“Lập tức đến ngay.” Hứa Yểu nhìn khuôn mặt của Khúc Tích, rõ ràng là cô gái trưởng thành đã hai mươi mốt tuổi, nhưng nhìn qua lại y như học sinh cấp ba mười lăm mười sáu tuổi, cười nói.

Khúc Tích xuyên qua ô cửa sổ nhìn cánh cửa uy nghi trước mặt. 

Khu dân cư cao cấp hàng đầu Hải Thành, hai bên đường có cây long não cao chót vót, lan can sắt đen cao lớn theo phong cách châu Âu.

Trong lòng Khúc Tích có hơi hoảng hốt, nhưng nhìn thấy gáy của người đàn ông ngồi trên ghế phụ, lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Đây hẳn là điểm đến của những người đi chung xe sao? Hôm nay gặp may như vậy.

Nghĩ đến đây, cảm giác căng thẳng trong lòng Khúc Tích dần biến mất, vì vậy Khúc Tích lại hưng phấn gửi cho Từ Dao một tin nhắn khác.

[ Khúc Tích: Hahahaha, Yểu Yểu chúng ta thật may mắn, có thể được tới khu đô thị cao cấp nhất Hải Thành! Không biết đến khi nào chúng ta mới có thể được ở trong nhà cao cấp như vậy.]

Hứa Yểu cười nói: “Ngay lập tức.”

Khúc Tích sửng sốt: “Hả?”

Xe dừng lại trước sảnh một tòa nhà, tài xế xuống xe giúp Hứa Yểu và Khúc Tích mở cửa trước, lại ân cần lấy vali trong cốp ra, đồng thời có quản gia chạy tới mở cửa vào cho bọn họ.

Lục Dã đi đầu nhấn thang máy để hai người đi vào, lại hỏi Hứa Yểu: “Cô Yểu Yểu, cô Khúc ở tầng nào?”

Khúc Tích đang lén quan sát ta vịn thang máy làm bằng da cá sấu thật: “…………??”Tầng nào? Còn có thể chọn tầng?

Hứa Yểu suy nghĩ một lát: “Ở tầng tám đi.”

Mãi đến khi Khúc Tích đi theo vào phòng 801, cả người vẫn đang còn ngơ ngác, đập vào mắt là phòng khách rộng hơn trăm mét vuông, nội thất cao cấp đắt tiền, phong cách trang trí tươi sáng rất phù hợp với con gái.

Khúc Tích cố gắng tiêu hóa nửa tiếng mới từ từ chấp nhất được kịch bản “Không hot được sẽ giải nghệ làm bà chủ” của Hứa Yểu.

“Cũng không phải cho cậu ở không, mỗi tháng cứ trả tiền thuê nhà cho tôi như bình thường là được.” Hứa Yểu không khi nào quên được thân phận bà chủ trọ của mình, “Tiền thuê nhà một tháng ba nghìn.”

Khúc Tích: “!!”

Hứa Bồ Tát! Bồ Tát sống!

Giá nhà ở Hải Thành siêu cao, một căn hộ nhỏ ba phòng nhỏ bọn họ ở lần trước cũng đã ba nghìn.

Đối với một căn hộ cao cấp số một ở đây, đừng nói ba nghìn,  có thêm một số không vào phía sau cũng không thể nào đủ.

Hứa Yểu nhìn đồng hồ lại bước ra ngoài: “Thời gian không còn sớm, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng về đi tắm trước đây.”

Khúc Tích nghe xong đã hoảng hốt, cô ấy vốn tưởng đây đã là nhà Hứa Yểu, bạn tốt chỉ để mình bỏ ba nghìn đã được ở căn hộ cao cấp nhất, cô ấy đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi….Kết quả bây giờ Hứa Yểu còn phải đi? Một phòng lớn như vậy để cho một mình cô ấy ở?

Khúc Tích ngơ ngác hồi lâu, mãi đến khi trời dần tối mới có thể tỉnh táo lại,  mới quyết đoán lấy điện thoại ra, bấm camera quay video: “Các bạn nhỏ, được bạn tốt phú bà bao nuôi là trải nghiệm như thế nào? Tôi đã biết!”

Đến tối hẳn một video năm phút đột nhiên hot trên weibo, cả hàng chục ngàn lượt  thích.

Trong video Khúc Tích điên cuồng khoe khoang khu chung cư cao cấp nhất nhì Hải Thành, bao gồm phòng chính siêu lớn, phòng tắm cao cấp sang trọng, ban công lớn nhìn ra sông, Khúc Tích cảm thấy chỗ này mà tổ chức tiệc nướng buổi tối đúng là quá hợp lý.

[Chết tiệt, tư liệu nằm mơ đêm nay đã có, người bạn thần tiên của chủ blog còn không? Tôi cũng muốn có một người.]

[Ba nghìn thuê được căn hộ cao cấp nhất Hải Thành, tôi có nằm mơ cũng không dám, đây làm gì phải thuê nhà, đây rõ ràng là sợ trong lòng chủ bài để ý mới thu một ít mà thôi.] 

[Trợ giúp khẩn cấp! Tôi đã đánh bạn thân một trận, nhưng nó vẫn chưa chịu thừa nhận mình là phú bà thì phải làm sao?]

[Hình như chủ bài này là một nghệ sĩ nhỏ, còn là bạn cùng phòng với Hứa Yểu, phú bà bao nuôi này không phải là Hứa Yểu chứ?]

[Ha ha ha sẽ không có người thật sự tin Hứa Yểu giải nghệ là để đi làm bà chủ đấy chứ?]

Lý Hiểu Lệ một cô gái bình thường vừa đến Hải Thành làm việc, đang ngồi trong căn phòng nhỏ ăn mì, chỉ có thể hâm mộ nhìn video. Cô không dám ước mơ lớn như vậy, chỉ hy vọng có thể kiếm đủ tiền để tìm một căn phòng tốt hơn, hoàn cảnh trong thành phố thật sự quá kém.

Từ video của người bạn trên tiểu hồng thư, Lý Hiểu Lệ vừa ăn mì vừa lướt weibo của Thịnh Chu. Cô ấy là fan hâm mộ của Thịnh Chu, muốn xem có phản hồi gì không.

Hình như Thịnh Chu  và Liễu Nghênh Hạ đã thống nhất với nhau, cùng lên Weibo đáp lại.

[Thịnh Chu: Độc thân. ]

[Liễu Nghênh Hạ: Độc thân. ]

Vô số người hâm mộ kích động đến rơi nước mắt, bọn họ biết ngay anh chị nhà mình độc thân mà, Hứa Yểu kia đúng là giỏi bịa đặt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp