Triệu Như Mị định đẩy vali đến lối vào khu dân cư ngồi chờ một lát, mới tới công ty ở tạm, lại nhận ra ô tô phía sau đi tới đành bĩu môi nhường đường.
Khoảnh khắc xe hơi màu đen đi lướt qua, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mị mở to. Đợi đã - tại sao cô ấy lại nhìn thấy Hứa Yểu trên xe?
Nhưng chờ đến khi Triệu Như Mị muốn nhìn rõ, chiếc xe đã đi khỏi tiểu khu.
Hứa Cảnh ngồi trong xe nói rất nhiều, nói ông nội trước khi qua đời vẫn còn gọi tên Hứa Yểu, dặn dò anh ấy nhất định phải tìm được cô.
Hứa Cảnh nhớ tới trọng điểm hôm nay, hầu kết khẽ cuộn: “Yểu Yểu, trước khi ông nội qua đời đã lập di chúc, nếu tìm được em, sẽ chia cho em hơn một trăm tòa nhà.
Hô hấp của Hứa Yểu như nghẹn lại, tới rồi!
Cuộc sống nghỉ hưu hạnh phúc tuyệt vời của cô, cuối cùng cũng tới rồi.
Tinh linh chăm sóc cuộc sống về hưu Tiểu Lục cũng kích động theo: [Ký chủ, cô chuẩn bị được kích hoạt khoản lương hưu đầu tiên rồi!]
Hứa Cảnh nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Yểu giống hệt mẹ mình lúc còn trẻ, do dự nói: “Nhưng, có một điều kiện.”
Trong lòng Hứa Yểu khẽ trùng xuống, muốn thừa kế gia tài của người giàu còn có điều kiện? Bởi vì trong trong sách nguyên thân chỉ là vật hi sinh nhỏ bé, cũng không nói rõ điều kiện thừa kế. Chẳng lẽ đến cả thừa kế cũng không dễ dàng?
Hứa Cảnh suy nghĩ lời nói của mình, vô cùng cẩn thận nói: "Thật ra trước khi ông nội qua đời, đã chọn chồng chưa cưới cho em, cũng đã tính tới việc kết hôn.”
Hứa Cảnh quan sát nét mặt Hứa Yểu, con gái tuổi này đang là tuổi khao khát tình yêu, hơn nữa hình như Yểu Yểu rất thích tên đỉnh lưu Thịnh Chu trong giới giải trí, sợ là sẽ rất khó để đồng ý điều kiện này, quả nhiên anh vừa nói xong điều kiện này đã nhìn thấy khuôn mặt Hứa Yểu tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng bất ngờ.
Sau đó Hứa Cảnh lại nhìn thấy Hứa Yểu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe cô nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chỉ có một người thôi sao?”
Hứa Cảnh nhìn chằm chằm vẻ mặt nhẹ nhõm của Hứa Yểu, kinh ngạc đến mức trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là chỉ có một người??
Cô còn muốn có bao nhiêu người?
Hứa Yểu còn tưởng đây là điều kiện cực kỳ khó khăn, kết quả chỉ có như vậy?- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thừa kế hơn một trăm tòa nhà của ông nội giàu có mà chỉ cần có thêm một ông chồng, yêu cầu này không phải quá dễ dàng sao?
Mà cho dù có cả chục người, cô cầm tiền trong tay trong lòng cũng không yên.
Hứa Yểu cười tươi với Hứa Cảnh còn đang sững sờ, không chút chột dạ nói: “Ý của em là nếu đã là vị hôn phu ông nội chọn vậy chắc chắn là một người rất tốt, em đương nhiên sẽ yên tâm đồng ý.”
“Người đó em cũng từng gặp rồi, chính là người tối hôm đó ăn cơm cùng anh.” Hứa Cảnh mới nhận người thân với Hứa Yểu, tính cách của em gái như thế nào anh còn chưa nắm được, chỉ sợ cô che giấu mọi suy nghĩ trong lòng, lại nói tiếp: “Yểu Yểu, không cần vì di chúc của ông nội mà để bản thân mình chịu khổ.”
Hứa Yểu trả lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Không, không chịu khổ.”
Cô không hề cảm thấy chịu khổ chút nà, thậm chí còn muốn cười.
Đêm qua Hứa Yểu tới tầng bốn Phẩm Tiên Các i ăn cơm với anh, đồ tây giày da, khuôn mặt đẹp trai, hình như lúc đó đã giới thiệu tên nhận người thân với anh trai Hứa Cảnh, đúng là có nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổlà….Quý Chính Khanh?
Nhưng khi đó, Hứa Yểu chỉ tập trung nhận người thân với anh trai, sao còn thời gian để ý tới bạn của anh trai mình thế nào.
Một công cụ thừa kế tài sản hình người.
Siêu xe màu đen nhẹ nhàng lái vào một căn biệt thự nhỏ nhìn ra sông, trợ lý ngồi trên ghế phụ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng quay đầu cười nói: “Cậu chủ, cô chủ tới rồi.”
Hai người xuống xe, Hứa Yểu đi theo Hứa Cảnh đi vào trong, biệt thự có ba tầng, một tầng hầm, rộng khoảng một nghìn mét vuông, trước sau đều có vườn hoa, còn có nhân viên đang cắt cỏ tỉa cành.
Hứa Cảnh vừa đi vừa giải thích: “Nhà cũ Hứa gia chúng ta ở Kinh thị, biệt thự nhỏ này là chỗ ở tạm thời của anh khi đến Hải thành công tác.”
Nhưng mỗi lần Hứa Cảnh đi công tác lại chủ yếu ở trong phòng khách sạn, cả năm cũng hiếm khi đến đây ở một lần.
Đi vào sảnh lớn, Hứa Yểu vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bức ảnh gia đình đặt trên bàn gỗ dài nguyên khối, bên trong là một cô gái trẻ tuổi tươi cười dịu dàng đang ôm một bé gái, khuôn mặt Hứa Yểu có mấy phần tương tự vào với người trong ảnh.
Hứa Cảnh cầm lấy khung ảnh, nói nhỏ như đang nhớ lại: “Em bị lạc khi còn nhỏ, trong trí nhớ của anh, ba mẹ thường xuyên cãi nhau, hai người bọn họ lại mất sớm, đây chính là ảnh gia đình duy nhất của chúng ta.”
Hứa Yểu nhớ rõ ba mẹ nguyên thân cũng vì đi tìm cô mà tai nạn qua đời trên máy bay từ rất nhiều năm trước, trong lòng cô không ngừng cảm thán, đưa cho Hứa Cảnh một túi tài liệu đã sớm chuẩn bị tốt.
Hứa Cảnh lấy mấy bức ảnh cũ từ bên trong ra, bên trong có ảnh từ tiểu học, cấp hai, cấp ba của của Hứa Yểu, cùng với một số ảnh đời thường.
Có lẽ do khuôn mặt xinh đẹp, từ đầu tới cuối Hứa Yêu luôn được đứng ở vị trí trung tâm, mặc đồng phục học sinh trắng xanh, cột tóc đuôi ngựa cao, đứng ngay sau các giáo viên, tràn ngập vẻ thanh xuân xinh đẹp.
Trong tấm ảnh tốt nghiệp có tên trường viết rõ ràng, nhìn khung cảnh trường học trong ảnh, có thể thấy rõ ngôi trường Hứa Yểu theo học khi còn nhỏ không phải là một trường tốt, thậm chí chỉ là một trường ở thị trấn, trong lòng Hứa Cảnh càng thêm thương xót cho em gái.
Trợ lý riêng chú ý đến ánh mắt trìu mến của Hứa Cảnh, lập tức nói: “Cậu chủ, nhân viên công chứng, luật sư và người đại diện được lão gia giao phó lúc còn trên đời đã tới rồi.”
Trong phòng đã có một nhóm người ngồi chờ sẵn, bọn họ còn mang theo đầy đủ giấy chứng nhận cùng hợp đồng khổng lồ tới đây.
Sau khi chào hỏi, luật sư Lý được ông nội Hứa phân phó lúc còn trên đời liền cười nói: “Cô Hứa Yểu, dựa theo di chúc của ông Hứa Quốc Hùng khi còn sống, để anh Hứa Cảnh thừa kế tập đoàn Hứa thị, còn cô sẽ được thừa kế hơn một trăm bất động sản của ông ấy để lại.”
Cuốn tiểu thuyết này là một quyển sảng văn giới giải trí, trùm cuối bị nữ chính vả mặt lại là Hứa gia nhà giàu số một, tài sản được miêu tả vô cùng cường điệu, hào môn trăm năm, tài sản trăm tỷ, sản nghiệp trải rộng từ trong nước ra nước ngoài.
Đúng vậy, nữ chính chỉ là diễn viên trong làng giải trí lại có thể tát thẳng vào mặt ông chủ giàu nhất, quyển sách này thật sự dám viết như vậy.
Hứa Cảnh biết chút di sản này có hơi để Hứa Yểu chịu thiệt, chủ động đề nghị: “Yểu Yểu, anh có thể giúp em sắp xếp một vị trí trong công ty.”
Hứa Yểu lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, không phải người được xác định sẽ thừa kế công ty như Hứa Cảnh từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh túy, nếu Hứa Yểu muốn cùng quản lý công ty với anh cũng chỉ có thể học từ đầu.
Trong lòng Hứa Cảnh, cho dù có bất động sản, nhà cửa có nhiều cũng không thể bằng được, tập đoàn Hứa thị lớn như vậy mới thật sự là cỗ máy kiếm tiền không ngừng tạo ra của cải thật sự.
Ánh mắt Hứa Cảnh nhìn Hứa Yểu càng thêm dịu dàng, mong chờ: “Yểu Yểu rất thông minh, tới công ty học nhất định có thể nhanh chóng hiểu rõ.”
Hứa Yểu lập tức lắc đầu không ngừng: “Không cần, em không tới công ty.”
Buồn cười! Cô tới thế giới này là để trở thành bà chủ về hưu, ai rảnh đâu mà phải vất vả sáng đi chiều về? Ngủ đến khi nào chán thì tỉnh không phải sướng hơn sao?
Hứa Yểu từ chối càng nhanh, Hứa Cảnh lại càng thương cô, em gái ngốc của anh.
Người đại diện nhìn thấy liền cắm ổ USB vào TV màn hình cảm ứng lớn rồi cười nói: “Vậy mời cô vui lòng xác nhận vị trí bất động sản, sau đó ký tên vào hợp đồng.”
Người đại diện mở bản đồ: “Tất cả bất động sản được đánh dấu trên bản đồ đều là tài sản của nhà họ Hứa, dựa theo di chúc của ông Hứa Quốc Hùng, cô Yểu Yểu có thể tự do lựa chọn. "
Có lẽ do ông cảm thấy áy náy không để Hứa Yểu thừa kế công ty nên không nói rõ là bất động sản nào, chỉ để Hứa Yểu tự mình thoải mái lựa chọn.
Tuy mấy người ở đây đã quen chuyện xử lý di sản của nhóm người nhà giàu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ hâm mộ.
Giàu lên chỉ sau một đêm, chính là như vậy!
Hứa Yểu di chuyển bàn đồ trên màn hình, vừa nhìn thấy điểm đánh đấu trên màn hình đã chịu không nổi, cô biết tài sản Hứa gia nhiều đến quá đáng, nhưng không nghĩ tới lại khổng lồ đến mức như vậy.
Hứa Yểu nhìn tòa nhà văn phòng mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố Hải Thành được đánh dấu trên bản đồ, được gọi là một trong những tòa nhà dân cư lớn nổi tiếng nhìn ra sông trị giá hàng trăm triệu ở Hải Thành, còn có vô số biệt thự, chung cư…Không ngờ đều là của nhà họ Hứa.
Hứa Yểu kinh ngạc ngước mắt nhìn Hứa Cảnh nói: “Anh…… Gần một nửa bất động sản ở Hải Thành không phải đều là của nhà chúng ta chứ….”
Vẻ mặt Hứa Cảnh vẫn còn đang ngơ ngác “Tôi là ai? tôi ở đâu?” trả lời: “Còn ở nước ngoài nữa?”
Hứa Yểu: “……”
Tác giả quyển truyện này thật sự dám viết……
Hứa Yểu cầm lấy bút đỏ khoanh tròn bất động sản mình muốn, luật sư và người đại diện bên cạnh lập tức ghi chú lại.
Một tòa là của tôi, hai toà là của tôi, ba tòa cũng là của tôi.
Hứa Yểu nhìn bản đồ bất động sản của Hứa gia ở Hải thành, hai mắt tập trung vào hai làng đô thị, theo nguyên tác Hải Thành sắp triển khai hoạt động cải tạo, di dời quy mô lớn các ngôi làng trong thành phố, chờ mọi thứ làm xong giá tiền nhất định sẽ tăng cao gấp nhiều lần.
Làng đô thị sao, cô muốn!
Hứa Yểu dứt khoát vẽ hai vòng tròn thể hiện quyền sở hữu.
Hứa Cảnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hành động của Hứa Yểu, mày kiếm càng ngày càng nhíu chặt, mãi đến khi nhìn thấy cô vẽ hai vòng tròn khoanh hai ngôi làng kia lại, Hứa Cảnh cuối cùng cũng không ngồi yên được nước, anh duỗi tay cầm lấy bút đỏ trên tay Hứa Yểu, không hề chớp mắt khoanh tròn hai tòa nhà văn phòng nổi tiếng ở Hải Thành, “Yểu Yểu ngốc, phải lấy những cái này.”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, một vòng tròn màu đỏ đã dễ dàng xác định quyết định quyền sở hữu của mấy tòa nhà.
Nhìn xem! Nhìn xem anh trai cô đi, từng cử động, từng cái nhấc bút đều ngập tràn hơi thở của người có tiền!
Hứa Yểu cũng bị hành động phóng khoáng của Hứa Cảnh làm cho giật mình, vẫn là do cô quá khép nép, phải học tập Hứa Cảnh nhiều hơn.
Cảnh tượng quá đáng này đánh sâu vào mắt mọi người, nhóm luật sư, đại diện đang ghi chép cũng hâm mộ đến đỏ cả mắt, cây bút trong tay run lên không ngừng, đó là hai tòa nhà văn phòng hạng A ở trung tâm thành phố Hải Thành!
Không chỉ có vị trí lý tưởng mà còn có đầy đủ trang trí và tiện nghi hỗ trợ, giá thuê hàng ngày có thể lên tới hai lăm ngàn một mét vuông! Quan trọng nhất chính là không phải có tiền là thuê được, đúng là quá khoa trương rồi.
Hứa Cảnh nhìn bản đồ bất động sản của Hứa gia, hình như cảm thấy còn chưa đủ, anh trai tốt lại tri kỷ nói trước: "Ở nước ngoài đang còn nữa, biệt thự trên đảo em thích không?"
Chỗ nào có tiền cứ khoanh vào cho em!
Nhìn tư thế thoải mái của Hứa Cảnh chọn bất động sản như mua cải trắng ngoài chợ cho cô đi! Hứa Yểu học được rồi.
Chọn tới chọn lui, gần nửa tiếng cũng chọn xong.
Có hai tòa nhà văn phòng nổi tiếng ở Hải Thành và Kinh thị, hai ngôi làng đô thị ở Hải Thành, mỗi tỉnh có một biệt thự nhỏ và hàng chục khu học tập, chung cư và biệt thự cao cấp...
Đúng rồi, nước ngoài cũng có mấy trang viện nữa.
Hứa Yểu xác nhận lại lần nữa, chỉ sợ để sót chi tiết nào sẽ khiến cô hối hận cả đời, hồi lâu sau, Hứa Yểu mới đưa ra xác nhận cuối cùng, nhận bút trong tay người đại diện nghiêm túc ký vào từng hồ sơ.
Người đại diện cười nói: “Cô Hứa Yểu, chúc mừng cô đã được thừa kế tài sản của ông Hứa Quốc Hùng để lại. Thủ tục tiếp theo sẽ do chúng tôi hoàn toàn phụ trách, về phần thuế thừa kế cũng sẽ được anh Hứa Cảnh đây nộp thay cho cô.”