Trong nhóm, ngoại trừ giáo sư  Lý Trường Đống hiểu rõ, những người còn lại trong nhóm đều choáng váng, người nào người nấy đỏ mắt an ủi Khổng Tấn Hoa.
Bọn họ làm việc với nhau nhiều năm, không chỉ là đồng nghiệp mà còn là chiến hữu thân thiết nhất.
Khổng Tấn Hoa cười an ủi: “Không có việc gì, có cái gì phải khóc? Cuối cùng con người đều không thoát khỏi cái chết.”
Thế giới này không có ai không chết, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, cần gì phải lo lắng như vậy.
Tiểu Triệu vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cảm thấy thật sự không chịu nổi, sinh lão bệnh tử thật sự là chuyện thường tình đời người, nhưng hắn hy vọng thầy có thể thoải mái qua đời ở những năm cuối đời mà không có bệnh tình gì chức không phải nhận hết khổ sở rồi đau khổ bước đi.
Chuyện này không công bằng!
Khổng Tấn Hoa biết hiện tại thời gian mình có thể nhớ rõ mọi chuyện càng ngày càng ít, trí nhớ lúc có lúc không, có một số việc phải nhanh chóng sắp xếp khi có thể nhớ được, lập tức ra lệnh: “Lấy lại tinh thần, lập tức gửi công văn công khai ra ngoài.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play