Tống Thần Dật rất dứt khoát nói: “Không có hứng thú.”
Tống Thần Dật luôn chẳng mấy hứng thú với những nơi như thế, anh cũng thường nói với Chúc Trì nơi đó khá hỗn loạn, lúc ra vào sẽ có nguy hiểm nhất định nên nếu không phải trường hợp đặc biệt thì tuyệt đối không nên đi.
Thỉnh thoảng Dương Huyên còn cảm thấy một phần rất lớn kỹ năng an toàn của Chúc Trì đều đến từ Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật cũng làm một tấm gương tốt như lời anh đã nói, tuyệt đối không qua lại ở những nơi đó để cho Chúc Trì học theo.
Vương Hằng la oai oái: “Không phải chứ anh cả à, cậu cũng đã học đại học rồi đấy? Sao vẫn còn bảo thủ như thế chứ, mấy anh em vào đó ca hát, uống chút rượu, tìm chút niềm vui, còn cậu vẫn chưa từng trải nghiệm lần nào đâu, lần trước tớ tới một quán, kỹ thuật của người pha chế rất tốt, hương rượu tuyệt vời lắm, nhất định cậu phải tới thử xem. Hơn nữa, tớ cảm thấy hình như gần đây tâm trạng của cậu không tốt lắm nên mới dẫn cậu đến quán bar một lần, biết đâu sau khi vui vẻ đã đời một trận tâm trạng của cậu lại tốt lên thì sao?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tống Thần Dật ngơ ngẩn cả người.
Không thể ngờ được cả Vương Hằng cũng nhận ra cảm xúc gần đây của anh có sự bất thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT