Có lẽ là phát hiện Khương Lê đột nhiên trở nên trầm mặc lạ thường, Từ Ứng ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn nàng nói: 

- Học huynh, vì sao không ăn?

Khương Lê bất động thanh sắc thu hồi suy nghĩ, vừa gắp thức ăn vừa nói: 

- Bị mùi rượu hun tới chóng mặt, muốn hoãn lại một chút... Đúng rồi, nói đến rượu, còn nhớ tới mùi rượu thơm thuần ở phủ biểu tỷ ngươi, cái kia... A, đúng, mấy tháng trước, Từ phủ tặng cho Thái tử một vò rượu, nghe nói tên là bích ảnh. Hương rượu lâu năm, là khi phu nhân của Tần tiểu tướng quân vừa tuổi trăng tròn, Tần lão tướng quân tự mình chôn xuống. Tổng có cả thảy ba hũ rượu, thuần hương vô cùng, thái tử được một vò, uống mà vẫn chưa thỏa mãn, không biết ngươi tại tiệc mừng hôm đó, có được thưởng thức không?

Từ Ứng chần chờ một chút, cười nói: 

- Chỉ còn lại hai vò, khách nhân tôn quý đều không đủ đùng, nơi nào chuyển tới chỗ ta một họ hàng xa ăn nhờ ở đậu mà thhôi, ngửi thấy mùi rượu, nhưng chưa từng được thử qua.

Khương Lê nghe, chỉ cũng cười cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Từ Ứng lại uống một cốc, liền đứng dậy đi cung phòng, một hồi lâu sau, hắn mới trở về, chỉ là bước chân lảo đảo không biết có phải hay không ở bên trong cung phòng ngủ một giấc.

Mọi người uống cạn sạch hết rượu, sau đó mới thỏa mãn kéo nhau trở về.

Khi bọn họ bước ra đường, trên phố cơ hồ như chẳng còn ai.

Thị vệ phủ Thái tử thấy Khương thiếu phó đi ra, liền kêu xa phu đánh xe ngựa tới, đưa nàng trở về khách điếm.

Thế nhưng các đồng môn lại cười nhạo nói: 

- Đều biết xe ngựa này của quân quý giá, thế nhưng ở đây gần khách điếm như vậy, cần gì phải huy động nhân lực như thế? Đêm nay gió mát trăng thanh rất thoải mái, đi bộ còn có thể tỉnh rượu, chúng ta cùng nhau đi bộ về, chẳng phải càng vui vẻ hay sao?

Tửu lâu bọn họ uống rượu đúng là cách khách điếm ko xa, gió đêm phất phơ, thổi qua khiến hơi nóng trên mặt dịu bớt, cảm giác rất dễ chịu.

Nói thật ra, những đệ tử đi theo Mộc Phong tiên sinh bên trong không thiếu vương hầu đệ tử, nhưng mọi quy củ đều giản lực, bên người chỉ mang theo một thư đồng sai vặt thôi.

Cho nên giống như Khương Lê có xe ngựa lại ba bốn thị vệ theo hầu, quả thực là nổi bật. Đồng môn cũng chỉ là mượn rượu cao hứng nên nói ra tiếng oán thầm trong lòng từ lâu.

Nhưng chỉ có bản thân Khương Lê mới biết, Phượng Phi Vũ phái mấy thị vệ này tới bảo vệ mình, không riêng gì là lo lắng cho an toàn của nàng, mà phần lớn là muốn giám thị nàng thì đúng hơn.

Nhưng hiện giờ đang ở nơi biên tái xa xôi, tửu lâu cũng ngay gần khách điếm, phố cũng chẳng còn ai qua lại.

Cho nên Khương Lê muốn đi bộ trở về cũng không sao, đi vài bước, tản bớt hơi rượu, tiêu hóa bớt thức ăn cũng được.

Nhưng hiện tại, nàng muốn về  sớm, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Khương Lê để thị vệ theo xe ngựa về trước, nàng mang theo Thiển nhi cùng hai thị vệ, đi theo mọi người vừa nói vừa cười đi về phía trước. 

Bởi vì là đi bộ, có thể đi tắt, sắp tới chỉ cần đi qua một cây cầu nhỏ, là có thể đến được đường lớn ngay gần khách điếm, mọi người theo thứ tự bước lên.

Khương Lê cả đoạn đường đều đi ở phía sau lưng Từ Ứng, yên lặng nhìn bóng lưng của hắn.

Càng nhìn nàng càng cảm thấy hắn giống Phượng Phi Vũ, vừa mới uống rượu, lại thêm suy nghĩ trong lòng, cho nên mồ hôi lạnh túa ra sau lưng nàng cũng không để ý.

Lại còn Bích Ảnh rượu gì nữa chứ! Đó chỉ là tên nàng vừa rồi thuận miệng nói bậy thôi. Thế nhưng thiếu niên kia vẫn phụ họa nàng, còn nói rằng mình chỉ được ngửi hương rượu từ xa.

Ít nhất, nàng có thể khẳng định, người này căn bản không phải họ hàng xa của Từ thị, cũng chưa từng tới Từ phủ ở nhờ.

Tần Chiếu đến tột cùng là có âm mưu gì, tại sao hắn lại sắp xếp một thiếu niên gầy yếu như vậy vào thư viện, trong lòng hắn đang ẩn giấu tâm tư gì vậy?

Khi Khương Lê tâm tư hỗn loạn, nên lúc bước lên cầu đá, đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút buông lỏng, cứ như thế trượt đi, phiến đá vậy mà lật úp lại, cả người nàng rơi thẳng xuống sông.

Từ Ứng thấy có người rơi xuống sông, phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên nhảy xuống sông, ngay sau đó là Thiển nhi và hai thị vệ cũng lập tức nhảy xuống sông cứu người.

Trong lúc nhất thời, mặt sông mờ tối lập tức như mở chiếc vung nồi ra, trên bờ sông tiếng hô hoán vang cả một mảnh.

Đám thị vệ quay trở về khách điếm rồi, nghe thấy tiếng ồn ào lập tức chạy tới, dùng gậy dài và dây thừng trợ giúp người ở dưới nước.

Chỉ một lát sau, Khương Lê được thị vệ dùng dây thừng kéo lên, thế nhưng người nhảy xuống sông cứu người là Từ Ứng và Thiển nhi, lại không thấy tăm hơi...

Đậu Tư Võ chạy nhanh tới, không để ý đồng môn ngăn cản, cũng nhảy vào trong nước, nhưng hắn thuỷ tính không tốt, nuốt mấy ngụm nước, liền bị người ta dùng dây thừng kéo lên.

Khương Lê khi được cứu lên vô cùng chật vật, sau khi nôn một trận ở bờ sông, lớn giọng quát mấy người thị vệ muốn đưa nàng về, lệnh họ tiếp tục tìm kiếm Thiển nhi cùng Từ Ứng.

Sau đó miễn cưỡng, loạng choạng trở về khách điếm.

Chuyện rơi xuống nước, khiến cho Mộc Phong tiên sinh gấp đến độ trong vòng một đêm trắng cả tóc.

Hai người đang êm đẹp, sao có thể rơi vào trong nước, rồi biến mất không có tăm hơi cho được?Thế là trong đêm ông liền tới phủ doãn, để quản gia ra mặt, tìm người bơi lội giỏi, lặn dọc theo đường sông tìm người.

Không bao lâu, những người đó đều trở về, nói thẳng năm đó bởi vì lụt úng, trong đường sông có rất nhiều dòng nước ngầm chảy ra sông lớn.

Nếu không tìm thấy người, ước chừng là bị dòng nước xoáy ngầm cuốn xuống lòng sông rồi.

Khương Lê đã thay xong y phục nghe vậy, tay áo che miệng khóc nức lên, nói rằng không cần biết tốn bao nhiêu tiền, cũng phải tìm được Thiển nhi và Từ Ứng học đệ về.

Đám thị vệ phủ Thái tử đều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ nghĩ thầm, may mà chỉ c.h.ế.t một thị nữ không quan trọng gì, nếu Khương thiếu phó có gì nguy hiểm, bọn họ chẳng phải đều xách đầu tới gặp Thái tử sao?

Vạn hạnh trong bất hạnh, thiếu phó chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận rồi bình yên vô sự. Thế nhưng người thị vệ trưởng kia cũng không yên lòng, lại mời lang trung tới bắt mạch cho thiếu phó, sau đó khai thêm thuốc an thần mới yên tâm.

Khương thiếu phó tâm trạng bất ổn, chỉ phất phất tay, biểu thị mình muốn nghỉ ngơi một chút, ra hiệu bọn họ lui ra.

Sau khi mọi người đều rời đi, Khương Lê lẳng lặng ngồi suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy ngồi quỳ chân trước gương đồng ở bàn trang điểm, lấy gương ra soi.

Lúc này đêm đã khuya, một bên ánh nến yếu ớt, chiếu vào thân ảnh mơ hồ trong gương đồng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tú lệ của nàng.

Nàng cẩn thận nhìn mình trong gương, cầm lấy chiếc lược từ bàn trang điểm, cẩn thận chải chuốt đám tóc mai hỗn loạn, sau đó giương cằm lên, nghiêng mắt trừng người trong gương, mị nhãn như tơ nói: 

- Điện hạ, ngài đến thăm ta rồi....

Thử lần này, có lẽ là không hài lòng, nàng lại hơi nghiêng người một chút, mắt lạnh lùng nói:

- Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tới thăm ta rồi...

Nàng vừa đi vừa thử mấy lần, thanh âm hoặc cao hoặc thấp, chập trùng biến hóa, cuối cùng rốt cục lộ vẻ hài lòng mỉm cười, tiếng cười lại quỷ dị lộ ra hung quang, giống như ác linh phụ thể...

Mà lúc này, dọc theo dòng sông, đoàn người vẫn đang không ngừng nghỉ tìm kiếm hai người rơi xuống nước.

Nhưng sau khi ra bên ngoài thành, đến vùng đồng nội lại trở nên yên tĩnh.

Người rơi vào trong nước lâu như vậy không thấy tăm hơi, rõ ràng là lành ít dữ nhiều.

Đại Tề cử người đến đây xin giúp đỡ, phủ doãn không thiếu được phải làm bộ một chút, an bài nhân thủ dọc theo đường sông, tìm kiếm ở gần khách điếm cho người ta nhìn thấy, căn bản không hề phái người ra ngoài thành tiếp tục tìm.

Lúc này, ở vùng đồng nội ngoài thành có một trạch viện, đèn đuốc sáng trưng.

Đến chạng vạng tối ngày thứ hai, Tần Chiếu một đường phong trần, từ biên giới Ngụy quốc  chạy tới nơi đây, khi hắn bước vào viện tử, bị thị vệ lục soát người một phen, rồi mới được bước vào bên trong nội viện.

Trong phòng, một thanh niên đang ngồi ở thưởng trà. Thân hình hắn cao lớn, nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, thế nhưng ở giữa hai lông mày, lại lờ mờ có chút ngây thơ giống như bộ dáng thiếu niên của Từ Ứng.

Tần Chiếu nhìn thấy người, vội vàng quỳ xuống nói: 

- Tham kiến nhị điện hạ.

Thanh niên kia cười: 

- Không phải đã nói, ta lưu lạc dân gian, không cần xưng hô như vậy, quân vẫn gọi ta là công tử thì hơn.

Tần Chiếu lại cúi đầu thấp hơn:

- Thuộc hạ không dám, chỉ là có một chuyện không rõ. Không phải đã nói, nhị điện hạ tiềm phục bên cạnh nữ tử kia quan sát hình dáng tướng mạo Khương Lê, sau đó tự mình bồi dưỡng người cải trang thành nàng ta- tại sao nhanh như vậy đã động thủ?

Thanh niên kia than thở một tiếng: 

- Kỳ thật ta cũng muốn yên lặng chờ chút thời gian, nhưng nữ tử kia quá nhạy bén. Có lẽ là phát hiện ra điều bất thường... Bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác là động thủ sớm hơn dự kiến.

Tần Chiếu sững sờ, ngẩng đầu lên nói: 

- Nàng làm sao lại phát hiện sở hở của điện hạ?

Thanh niên yên lặng một hồi, cười hỏi:

- Xin hỏi tôn phu nhân khi xuất giá, có từng dùng rượu Bích Ảnh lâu năm khỏan đãi khách quý không?

Tần Chiếu nghe được sững sờ: 

- Rượu bích ảnh là rượu gì? Thuộc hạ lần đầu tiên nghe nói.

Thanh niên lắc đầu, nở nụ cười, sau đó nói với Tần Chiếu:

- Nữ tử này, có thể sánh với Khương cơ mạnh mẽ trong mộng của ngươi, nhưng nàng ta còn xảo trá hơn nhiều.

Hắn hiện hắn chỉ cảm thấy may mắn vì mình dự cảm chính xác, phát giác tình thế không ổn, quyết định thật nhanh, thừa dịp lúc đi cung phòng, liền lệnh thuộc hạ chuẩn bị, động thủ sớm.

Điều làm hắn tiếc nuối nhất, đó là hắn khổ tâm tu luyện súc cốt thuật nhiều năm, mặc dù có thể biến một người cao lớn thay đổi, nhưng lại không thể thoát thai hoán cốt.

Hắn cuối cùng vẫn là nam tử, không thể giả trang thành người bên gối của Phượng Phi Vũ.

Nếu muốn giả trang thành nữ tử kia, vẫn phải tìm một nữ nhân có thân hình tương tự nàng ta mới được. Cho nên hắn ở trong nhóm tử sĩ của mình tìm ra một người, đặc biệt chỉ dạy, mong có hiệu quả.

Chỉ là hắn tiềm phục tại bên người Khương Lê thời gian ngắn ngủi, mặc dù tận tâm quan sát, nắm giữ phong thái nàng bảy tám phần. Thế nhưng dùng để dạy cho người khác thế thân, thì vẫn còn thiếu sót rất nhiều, không biết có thể lừa được Phượng Phi Vũ, cho hắn một kích trí mạng hay không...

Tần Chiếu lúc này cũng không để ý được hỏi nhị điện hạ Phượng Vũ vì sao lại động thủ sớm nữa, chỉ nóng vội khó nhịn hỏi: 

- Vậy điện hạ đắc thủ, thì nàng... Hiện tại ở nơi nào?

Nhị điện hạ Phượng Vũ mỉm cười, ôn hòa nói: 

- Tần tướng quân nóng vội vậy sao? Người kia đang nghỉ ngơi tại nội viện. Đêm dài nước lạnh, nàng ta ở trong nước khá lâu, nên bị cảm lạnh phát sốt, đang được lang trung trị liệu, đợi sau khi giai nhân an ổn tâm thần, ta tất nhiên sẽ an bài tướng quân cùng giai nhân trong mộng gặp mặt.

Tần Chiếu còn muốn nói, Phượng Vũ đã hạ lệnh muốn tiễn khách, hắn thản nhiên nói: 

- Từ Ứng xảy ra chuyện, ngươi thân là thân quyến của hắn, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ nhận được thư của Mộc Phong tiên sinh, phải ứng đối như thế nào, trong lòng ngươi phải suy nghĩ đi. Thời gian không còn sớm, ngươi cũng không nên trì hoãn quá lâu, vẫn là lui về chuẩn bị thì hơn.

Tần Chiếu lần này đến, chính vì ôm tâm tư nhất định muốn gặp nàng, hiện tại không rõ sinh tử của nàng thế nào, sao chịu đi cơ chứ?

Phượng Vũ xem xét, ngược lại thong dong đứng dậy, nói: 

- Quân đã không yên lòng, không bằng theo ta đi xem một chút đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Phượng Vũ, Tần Chiếu đi tới phòng nhỏ phía sau hậu viện. àn trướng buông xuống, một nữ nhân đang ngủ trên giường êm, tóc đen rối tung, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, mũi cao môi anh đào, da thịt tuyết trắng lộ ra chút ửng đỏ, chính là chất nữ Ba quốc Khương Lê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play