Khương Lê vừa định nói tiếp, thế nhưng cơn đau lại ập tới, lập tức bóp c.h.ặ.t t.a.y Phượng Phi Vũ không nói ra lời.
Phượng Phi Vũ trừng mắt hỏi bà đỡ, làm thế nào mới khiến Hoàng hậu bớt đau được.
Bà đỡ vẻ mặt đau khổ nói, chỉ có sinh con xong thì mới đỡ đau đực.
Làm việc cho hoàng gia đúng là không dễ dàng. Nếu như gia đình bình thường, chủ nhân hồ nháo như vậy bà có thể phất tay rời đi,
Nhưng bây giờ, người đang nằm trên giường là long tử long tôn, bà vừa nơm nớp lo đỡ đẻ, vừa cầu mong Hoàng hậu thuận lợi sinh con. Sau khi làm xong lần này, bà lập tức về nhà rửa tay gác kiếm, an dưỡng tuổi già, chứ không làm nghề này nữa.
Phượng Phi Vũ từ trước tới nay chưa từng thấy nữ tử sinh con bao giờ. Chỉ nghe nói có nhiều hung hiểm, nhưng tận mắt nhìn thấy lại khác biệt hẳn.
Chàng thấy tóc Khương Lê ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch, rõ ràng bình thường được nuông chiều hơi đau một chút cũng đã không chịu nổi, vậy mà giờ nàng đang cố gắng tự mình hít thở, tự mình chịu đau đớn để sinh hài nhi của hai người.
Phượng Phi Vũ hiện tại chỉ hận mình không thể lôi oắt con ở trong bụng nàng ra ngoài, tét vào m.ô.n.g nó, tại sao lại để cho mẫu thân chịu nhiều khổ sở như vậy chứ.
Cứ như vậy kéo dài khoảng hai canh giờ, Khương Lê quần áo cũng ướt mồ hôi không nói, Phượng Phi Vũ đứng bên cạnh đang cầm tay nàng áo cũng ướt mồ hôi, môi chàng cũng trắng bệch như người chịu đau là mình vậy.
Bà đỡ mang tới một chén nước đường đỏ cho Hoàng hậu bổ sung thể lực, mà nhìn qua cảm thấy Hoàng đế cũng phải uống một chén để nâng cao tinh thần.
Sau khi uống xong chén đường đỏ, tiểu gia hỏa giày vò nàng cả ngày nay rốt cuộc cũng chịu ra ngoài, trào đời cất tiếng khóc vang dội.
Phượng Phi Vũ nhìn con khỉ đỏ hỏn, da nhăn nheo, trong lòng kinh hãi, không hiểu nàng vừa sinh ra cái gì, liền lập tức che mắt Khương Lê, không cho nàng nhìn nếu không sẽ bị hù dọa, tổn thương thân thể.
Một lúc sau, hai bà đỡ nhanh tay tắm hài nih sạch sẽ, ôm vào trong tã lót, cười nhẹ nhàng tới chúc mừng:
- Khởi bẩm vận tuế, là một tiểu công chúa, phấn điêu ngọc trác, chính là một mỹ nhân đó ạ.
Phượng Phi Vũ che mắt Khương Lê, tự mình nhìn qua, chỉ thấy một cục bột nhỏ xíu đang nằm trong tã lót, cố sức mở mắt ra nhìn chàng.
Khương Lê không hiểu vì sao chàng lại che mắt mình, sau khi hiểu được lý do liền dở khóc dở cười cói:
- Bệ hạ, ngài đừng nháo nữa. Hài nhi nào vừa sinh ra đời chẳng như vậy? Người mau mau ra ngoài đi.
Phượng Phi Vũ nào chịu rời đi? Chàng cứ đứng ở đó, nhìn đứa trẻ đang hé miệng nhỏ, ghé vào n.g.ự.c Khương Lê tìm sữa.
Oa nhi mới ra đời, m út một chút, nếm thử mùi vị nhân gian, sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ say.
Khương Lê bị giày vò cả ngày, hiện tại trên bụng nhẹ nhõm, người cũng cảm thấy mệt mỏi, liền ôm nữ nhi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh lại, liền nhìn thấy Phượng Phi Vũ đang vụng về mở tã lót, lật tới lật lui nữ nhi trong lòng, đếm đầu ngón tay ngón chân con bé, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Phượng Phi Vũ mặc dù có Bảo Lý rồi, thế nhưng chàng chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh thằng bé sinh ra.
Hiện tại có thêm nữ nhi, chàng ngắm tới nghiện. Khương Lê đành gọi chàng một tiếng, bảo chàng đừng giày vò nữ nhi nữa.
Mấy ngày sau, Khương Lê đã có thể đứng dậy đi lại một chút, Bảo Lý khi đó được nhũ mẫu ôm tới, kêu khóc nói muốn được bế muội muội.
Khương Lê để Bảo Lý trèo lên giường, ngồi trong n.g.ự.c nàng ôm muội muội.
Bảo Lý giang đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy muội muội, ngẩng đầu nói với phụ vương đang ngồi cạnh:
- Muội muội còn mềm hơn cả cún con.
Phượng Phi Vũ nhướng mày nói:
- Sao con lại so sánh muội muội với con ch.ó con vậy?
Bảo Lý cảm thấy tiểu muội mềm mại, so sánh ra cún con còn khỏe hơn nàng. Vội vàng học dáng vẻ mẫu thân hay nhìn mình, thơm vào má muội muội.
Đại oa nhi ôm tiểu oa nhi, tình cảnh đó khiến cho phụ vương và mẫu hậu hai đứa bật cười. Hài tử cong nhỏ, nên chưa đặt tên, nhưng nhũ danh thì muốn Phượng Phi Vũ tự mình đặt.
Trời đã vào đông, ngoài cửa sổ bông tuyết bay phất phơ trong gió, chàng liền gọi nữ nhi là Tuyết Nhạn. Ý nghĩa chính là trời nổi gió tuyết bé con vẫn có thể bay lựơn trên bầu trời, muốn con bé lớn lên mạnh khỏe, kiên cường.
Hiện tại giang sơn Đại Tề đang xảy ra nội chiến. Thế nhưng hoàng cung trong thành Lạc An không khí tạm thời bình thản yên ả, nhi nữ song toàn.
Mặc dù Phượng Phi Vũ rất muốn lưu lại trong cung ở cạnh nữ nhi với thể tử, nhưng trên triều và tiền tuyến có nhiều việc cần xử lý, chàng không thể trì hoãn được.
Quân Đai Tề tiến thẳng tới Ba quận, khiến cho thế tiến công của quân ba quận tạm thời bị chậm lại, không thể tiếp tục thôn tính các quận huyện xung quanh nữa. Binh mã hai bên giằng co, không ai tiến lên trước, nghiễm nhiên dòng song biến thành ranh giới giữa hai quân.
Tần gia và Dương gia mang tới ba quận tài lưc thế gia hùng hậu. Cho nên thực lực Phượng Vũ hiện tại tăng cao, nghe nói đại điển phong hậu cũng diễn ra vô cùng long trọng.
Dương Như Nhứ trước kia bị Phượng Phi Vũ chán ghét mà vứt bỏ, trong lòng cũng tức giận.
Cho nên khi nàng ta cuối cùng vẫn được gả vào Phượng gia, đại điển phong hậu còn xa hoa lãng phí, cũng hoàn toàn là vì muốn ra oai với Khương Lê. Nghe nói số tiền bỏ ra làm mũ phượng của hoàng hậu Bắc Tề còn lớn gấp hai lần mũ phượng của Khương Lê.
Khi tin tức được truyền vào trong cung, Khương Lê đang nhìn cung nữ tắm cho Tuyết Nhạn. Con bé đang thoải mái nằm trong khủy tay cung nữ, trên bụng có đặt một tấm khăn xô, Bảo Lý cũng đứng bên canh đang cẩn thận dùng bầu ngọc nhỏ rót nước lên người muội muội. Con bé thoải mái nhếch miệng cười, đầu lưỡi cũng duỗi ra ngoài.
Đúng lúc này, Úy thái hậu tự mình tới, muốn gặp mặt tôn nữ mới ra đời.
Khương Lê nghe tin Úy thái hậu đế, liền để các cung nữ lau khô người nữ nhi, sau đó bế Tuyết Nhạn đi mặc tã lót, đồng thời cũng phân phó ngời tới ngự thư phòng thông tri có Hoàng đế, nói Thái hậu đích thân tới cung Phượng Minh.
Những ngày gần đây Úy Thái hậu đều ở cung điều dưỡng, cuối cùng cũng hồi phục được chút nhan sắc ngày xưa.
Mặc dù tính tình ba ta đã thu liễm đi nhiều, nhưng khi nhìn Khương Lê vẫn không có chút cảm tình nào cả.
Trên đời này cũng hiếm lắm mới gặp được tức phụ đanh đá như vậy, dám tát cả bà bà, đúng là ngàn năm mới gặp có một người.
Thế nhưng Úy thái hậu cũng nghĩ mãi không hiểu, tại sao trong mắt nhi tử, nương tử của hắn lại có thể quan trọng hơn mẫu thân được chứ? Cho nên ngoài mặt thì hòa hoãn, nhưng trong lòng bà ta vẫn ghét bỏ nàng dâu này.
Lần này Úy thái hậu cũng không tới tay không, mà mang qua một bộ vòng tay khảm trân châu, tặng cho tiểu công chúa mới sinh.
Từ trước tới giờ bà ta vốn không thích trẻ con, ngày xưa khi sinh Phượng Phi Vũ xong cũng chẳng ôm được mấy lần. Giờ tới thăm tôn nữ, không nhịn được phải ra vẻ muốn đi qua bế con bế một chút.
Thế nhưng bà vừa vươn tay ra, Phượng Phi Vũ lại từ bên ngoài bước nhanh vào, vượt qua trước mặt bà ôm nữ nhi từ tay tỳ nữ lên:
- Mẫu hậu, thân thể người mới khôi phục, đừng để bị mệt, nếu ôm con bé mà tay bị mỏi sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Úy hoàng hậu tay vẫn đang duỗi ra, nghe vậy mặt đỏ lên, n.g.ự.c phập phồng, chỉ cảm thấy lòng tốt bị nhi tử thân sinh xem như lòng lang dạ thú. Cho dù là Phượng Phi Vũ bà cũng còn chưa ôm qua mấy lần, giờ vì muốn làm dịu mối quan hệ mới hạ mình tới đây, đường đường Thái hậu cố nén không kiên nhẫn muốn ôm tôn nữ ngược lại còn bị ghét bỏ.
Úy Thái hậu liếc mắt nhìn Khương Lê đang đứng bên cạnh, trong lòng liền biết là nàng vừa sai người đi bẩm báo Hoàng đế.
Nhìn nữ nhân xả trá đề phòng mình như mãnh hổ hồng thủy, trong lòng Thái hậu tức giận, không khỏi mỉa mai:
- Hoàng thượng kế vị cũng đã được một thời gian, trong cung cảm thấy lạnh lẽo, còn vắng vẻ hơn lúc phụ hoàng người còn tại vị. Hoàng thượng không chọn nữ tử thế gia vào cung, lại còn đoạt tuyệt quan hệ với thế gia, không lưu lại đường lui cho mình. Dương gia mặc dù là kẻ vong ơn bội nghĩa, cho nên chạy tới nương nhờ Ba quận cũng thôi đi, Thế nhưng Dương Như Nhứ quả thực là người hiền lành, vừa phong hậu đã tuyển thêm mấy phi tần cho Phượng Vũ. Nếu Hoàng thượng lúc đó thay đổi suy nghĩ, nạp tiểu thư Dương gia vào cung, không chừng hoàn cảnh cũng không tiêu điều như hiện tại, có lẽ sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Khương Lê đứng bên nghe cũng hiểu được, mấy lời này là Úy thái hậu đang nhắc nhở nàng đây mà.
Hiện tại nàng vẫn còn đang ở trong tháng, cũng không muốn nối giận với bà ấy. Thong thả nhấc bát canh đu đủ nấu với sữa dê uống một ngụm, điều dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất.
Phượng Phi Vũ đang ôm nữ nhi trêu đùa, nghe mẫu hậu nói vậy, mặt liền xụ xuống:
- Mẫu hậu nói mấy lời này nhi thần nghe không hiểu, chuyện này rõ ràng ngày trước mẫu hậu không có năng lực làm, tại sao giờ lại kêu Hoàng hẫu của trẫm đi làm? Xin hỏi ngài, khi phụ vương còn sống, mẫu hậu có hiền lương thục đức tuyển phi nạp tần cho phụ vương hay không? Trong cung náo nhiệt lên, thì mấy phi tần lại sinh cho trẫm thêm mấy nhi tử ngoan độc giống như Phượng Vũ, tổn hại bách tính xã tắc, một lòng chỉ nghĩ đến mưu quyền soán vị?
Phượng Phi Vũ nói mấy lời trúng tim đen của Úy thái hậu. Khi bà ta mới vào cung được một đoạn thời gian, đã trở mặt với Đoan Khánh đế, không ít lần ghen ghét ép buộc làm hại sủng phi của hoàng đế.
Nếu không cũng không cho chuyện sau này bị Đoan Khánh đế vứt vào lãnh cung.
Thế nhưng điểm yếu bị nhi tử trước mặt yêu hậu lôi ra nói, khiến Úy Thái hậu không nhịn được, phất tay hét to:
- Nghịch tử, ngươi vừa nói cái gì!
Tiếng hét quá lớn, dọa tiểu công chúa trong lòng Phượng Phi Vũ giật mình, khiến phụ thân con bé đau lòng.
Phượng Phi Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía thái hậu:
- Về sau nếu không có chuyện gì, xin mẫu hậu đừng tới cung Phượng Minh nữa! Người đâu, đưa Thái hậu hồi cung nghỉ ngơi.
Úy Thái hậu vừa hét lên, khi bị ánh mắt Phượng Phi Vũ nhìn vậy trong lòng cũng hối hận.
Bà đã quên mất, nhi tử hiện tại cũng không phải đứa trẻ đáng thương ở trong lãnh cung chờ mong bà tới ôm ấp quan tâm nữa.
Hiện tại thế lực của thế gia ở Tề triều đã bị quét sạch, Phượng Phi Vũ cũng ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, ngay cả phụ thân của bà là Úy Chung trên triều cũng không dám có lời ngỗ nghịch với Hoàng đế. Câu "nghịch tử" kia của bà không phải là câu mà một thái hậu nên nói.
Thế nhưng không ngờ chỉ vì vậy, mà Phượng Phi Vũ lại hạ lệnh cấm túc, không cho phép bà bước vào cung Phượng Minh nửa bước, quả nhiên là chỉ biết che chở cho nương tử, mà quên mất mẫu thân.
Úy Thái hậu tức giận toàn thân run rẩy, trong lòng còn thắc mắc không hiểu nhi tử mình sinh ra có phải con của Đoan Khánh đế hay không, àm tại sao không có được bảy phần tính phong lưu của lão cha hắn?
Sau khi Úy thái hậu rời đi, Khương Lê mới rót một chén trà hạ hỏa cho Hoàng đế, đưa lại gần chàng nói:
- Thái hậu chỉ mạnh miệng thôi, ta cũng không tức giận, chàng giận cái gì?
Phượng Phi Vũ liếc mắt nhìn nàng, cảm thấy nàng được lợi mà còn tỏ ra vô tội.
Hắn còn không hiểu nàng sao? Tâm nhãn nhỏ như lỗ kim vậy, chàng nếu làm hiếu tử, yên lặng cho mẫu hậu thích nói gì cũng được, thì chỉ sợ hiện tại cũng không phải là trà thơm đối đãi rồi.
Thế nhưng Dương Như Nhứ quả thật khiến người ta chán ghét, nhất định phải chen chân gả vào Phượng gia mới chịu được. Gả vào rồi còn tận lực nạp thiếp cho phu quân nữa chứ.
Trước kia Phượng Phi Vũ cảm thấy nữ tử hiền đức mới làm như vậy.
Thế nhưng bây giờ, chàng và Khương Lê ân ái, trải qua chân tình nam nữ, dung không được có kẻ thứ ba chen vào, cho nên liền cảm thấy nữ nhân Dương gia kia có bệnh không nhẹ. Người em dâu như vậy, nghĩ tới thôi đã cảm thấy chán ghét, nhưng ngược lại rất xứng đôi với nhị đệ của mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT