Đậu Tư Học bước lên trước hai bước, khụy một chân thỉnh an Hoàng hậu.
Khương Lê cười nói:
- Ở xa đã nhìn thấy hai vị tướng quân, đang thương nghị quân vụ sao?
Đậu Tư Học khóe miệng giật giật nói:
- Muốn nh giáo Bạch tướng quân một chút, lúc nữa thuộc hạ còn phải vào trong doanh trại phụng mệnh, không quấy rầy Hoàng hậu nương nương nữa, thuộc hạ cáo lui trước.
Đợi Đậu Tư Học đi xa, Bạch Thiển liền đi bên cạnh Khương Lê. Đoàn người đi dọc theo giáo trường tới một con đường mòn thì dừng lại. Khương Lê lúc này mới hỏi Bạch Thiển, Đậu Tư Học hắn muốn gì vậy?
Bạch Thiển cũng không hiểu chuyện gì:
- Mẫu tử hai người này chẳng hiểu tại sao, lớn thì muốn cùng thần giao hảo, đưa y phục đồ ăn, nhỏ thì ngày ngày ân cần hỏi han, quả thực phiền phức.
Khương Lê nghe xong, ngược lại hiểu ra. Tình hình này có lẽ Đậu gia Đậu phu nhân chính phòng chướng mắt Bạch Thiển, thế nhưng nhị phòng lại coi Bạch Thiển là bảo bối. Nếu không có Đậu Tư Võ, thì Đậu gia nhị đệ kia cũng là một thanh niên không tồi, tướng mạo so với đại ca hắn còn khôi ngô hơn.
Khương Lê cố gắng nhớ lại tiền đồ của Đậu Tư Võ, bởi vì nàng ít khi chú ý tới Đậu gia, nên nhất thời cũng không nghĩ ra được gì.
Nàng nhân cơ hội liền hỏi Bạch Thiển, Bạch Thiển cau mày, nói nhỏ:
- Thần với đại ca hắn đã dây dưa không dứt, sao có thể trêu đùa vào hắn nữa? Đậu gia bọn họ coi thường thần, thần chẳng lẽ còn phải đưa mặt ra cho họ coi thường sao?
Khương Lê mỉm cười, Thiển nhi là một người tâm tư đơn giản, cũng không phải như nữ tử bình thường trông cậy gả được vào một nhà chồng có gia thế.
Đậu gia đại phu nhân nếu có được nửa ánh mắt của nhị phu nhân có phải tốt không, tất sẽ không bỏ qua nàng dâu có thể mang lại vinh quang cho Đậu gia. Đáng tiếc, mặc dù bà ấy là phu nhân chính phòng, nhưng tầm nhìn hạn hẹp.
Các nàng đứng đó một hồi, Phượng Phi Vũ cùng quan quân tư thương nghị xong xuôi liền bảo mọi người lui ra.
Chàng từ trong doanh trướng bước ra ngoài, tự mình đi đón Khương Lê.
Đậu Tư Võ đi bên cạnh Phượng Phi Vũ, từ đằng xa đã nhìn thấy Bạch Thiển, ánh mắt hắn sáng lên, kích động muốn chạy qua nói chuyện với Bạch Thiển. Thế nhưng Bạch Thiển lại quay đầu đi, coi như không nhìn thấy hắn.
Lần này con đường tiến công của Tả Hữu Phong doanh khác nhau. Mặc dù đều tiến về ba quận, thế nhưng trên đường cũng không gặp được nhau. Đậu Tư Võ muốn trước khi xuất phát riêng tư gặp mặt Bạch Thiển vài lần, giải nỗi tương tư, thế nhưng Bạch Thiển không đáp lại hắn, hắn cũng không làm gì được.
Âm thầm, cả Khương Lê và Phượng Phi Vũ đều biết chuyện hai huynh đệ nhà này đang ái mộ Bạch Thiển.
Phượng Phi Vũ vừa dùng khăn lau mặt vừa nói:
- Người trong tay nàng luyện ra, Mẫu Dạ Xoa cũng có người tranh đoạt. Chỉ là thời gian hành quân gần sát, cũng không thể vì tư tình nữ nhi mà làm chậm trễ quốc sự. Đợi đến lúc điều quân tới ba quận, trẫm muốn đưa Bạch Thiển ra ngoài, an trí tại quân tư kinh thành.
Khương Lê không nghĩ tới chính mình nói nhiều một cậu, lại đưa Bạch Thiển từ tướng quân biến thành chức quan vận đồ quân nhu nhàn tản.
Chuyện đối xử bất công của Phượng Phi Vũ đối với huynh đệ Đậu thị, nàng hết sức bất mãn.
Phượng Phi Vũ lại tự có đạo lý của mình:
- Chuyện l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao, vốn là chức trách của đại trượng phu, sao lại tới mức để một nữ tử chưa lập gia đình xông pha trận mạc? Nếu Bạch Thiển có hỏi, nàng cứ nói đây là chủ ý của trẫm. Hơn nữa, Bạch Thiển mặc dù có bản lĩnh, nhưng trong lòng lại không có chí cầu tiến, nếu như không phải nàng ép bức, ngay cả quân doanh nàng ta cũng không muốn tới đâu. Lần này đưa yêu bài cho nàng ta, nàng ta có thể tránh liền tránh, chậm chạp mãi mới chịu nhập quân doanh đó thôi?
Bị Phượng Phi Vũ nhắc nhở như vậy, Khương Lê lập tức nói không ra lời.
Trước kia nàng một mực muốn thay đổi vận mệnh của Bạch Thiển, để nàng trở thành tỳ nữ của mình. Mặc dù bởi vì có Bạch Thiển bên cạnh, cho nên nàng tránh được khỏi nguy hiểm nhiều lần, nhưng cũng chính vì vậy mà trong lòng Khương Lê sinh ra áy náy, cho nên hiện tại nàng một mực muốn đẩy Bạch Thiển trở về quỹ đạo ban đầu.
Thế nhưng hôm nay nghe Phượng Phi Vũ đánh giá Bạch Thiển không cao, kiếp trước và kiếp này sự trọng dụng của Phượng Ly đối với Bạch Thiển khác xa nhau.
Đều là cùng một người, chẳng qua chỉ bởi vì Bạch Thiển từng làm tỳ nữ của mình cho nên Phượng Phi Vũ liền không để tâm tới vị tướng tài Bạch Thiển hay sao?
Thế nhưng Bạch Thiển không có lòng cầu tiến, đây là sự thật không thể chối cãi...
Khương Lê không khỏi suy nghĩ kiếp trước, khi nàng nhìn thấy vị nữ nguyên soái Tề triều - mặt lạnh sát tinh Bạch Thiển. Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, đều là một khuôn mặt lạnh lẽo sát khí bừng bừng, không có chút biểu cảm nào cả...
Nàng suy nghĩ cẩn thận lại kiếp trước khi mình với Bạch Thiển gặp nhau, Khương Lê tựa hồ như từng nghe có mấy vị phu nhân muốn kết thân với nàng, hỏi qua trong nhà có còn thân nhân trưởng bối nào không. Khi đó nàng lạnh lùng từ chối, nói Bạch gia chỉ còn một mình nàng, không có thân hữu...
Lúc ấy Khương Lê chỉ cảm thấy là Bạch Thiển không có kiên nhẫn, không muốn dây dưa với mấy vị phu nhân đó nên mới cứng rắn từ chối như vậy.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như Bạch Thiển còn có một tỷ tỷ.
Bạch Anh trước đó đã xuất giá. Bạch Thiển so với bản thân xuất giá còn vui vẻ hơn, ngoại trừ đồ cưới do Khương Chi ban thưởng, chính Bạch Thiển cũng góp nhặt được chút gia sản, đều đưa hết cho tỷ tỷ. Khi Bạch Anh sinh hạ một tiểu khuê nữ, Bạch Thiển vui mừng vì mình cũng lên được chức dì. Nàng ấy yêu thương tỷ tỷ mình như vậy, sao có thể nói mình không còn thân nhân?
Nói cách khác, Bạch Thiển Bạch Anh là hai tỷ muội, nếu khi đó không có ai mua nàng ấy... vậy không chừng kết cục sẽ rất bi thảm.
Sau đó, không biết vì chuyện gì mà Bạch Anh không còn trên nhân thế, Bạch Thiển từ đó trong lòng không còn vướng mắc, tâm như tro tàn, dấn thân vào quân doanh trở thành thanh đạo lạnh lẽo không có tình cảm của Phượng Phi Vũ.
Nghĩ tới đây, Khương Lê nhịn không được giật mình.
Nếu sự thực đúng như nàng nghĩ, thì nàng tình nguyện đời này Bạch Thiển là một nữ tử không cần có lòng cầu tiến, như vậy nàng ấy cũng sẽ không phải trải qua cảnh cửa nát nhà tan.
Đến tận lúc này, nàng cũng bỏ qua bất mãn với việc Phượng Phi Vũ an bài Bạch Thiển lưu lại kinh thành phụ trách đốc vận quân nhu.
Chỉ là khi tin tức được truyền đến Đậu phủ, không hiểu sao khiến cho tâm tình Đậu phu nhân vui vẻ hẳn lên. Khi ngồi uống trà cùng mấy chị em dâu, Đậu phu nhân đắc ý nói:
- Ta nói mà, đương kim thánh thượng không phải người mắt mờ, một nữ tử xuất thân tỳ nữ, vào quân doanh há lại được trọng dụng? Haizz, làm khó có kẻ còn coi nàng ta là bảo bối, trông cậy dựa vào nàng ta để được thăng quan tiến chức.
Triệu thi nghe thấy vậy, trong lòng cũng biết Đậu phu nhân đang mỉa mai mình.
Thế nhưng Triệu thị nhìn trúng Bạch Thiển, cũng không phải là coi trọng bản lĩnh của nàng. Bạch Thiển là người thân cận bên cạnh Hoàng hậu nương nương, cho gì nàng ta không làm gì cả, thế nhưng vẫn sẽ có tiền đồ tốt đẹp.
Nhi tử của bà cũng không phải trưởng tôn của Đậu gia, cho dù cố gắng thế nào, thì trước mặt Đậu Tư Võ cũng không thể nổi trội bằng.
Nhưng nếu có thể cưới được Bạch Thiển, chính là người bên cạnh hoàng hậu nương nương, sau này tương lai của nhi tử cũng không cần mình phải lo lắng nữa. Tất nhiên có quý nhân hỗ trợ, Đậu Tư Học cũng là người có chí tiến thủ, cho nên mình mới nhìn trúng Bạch Thiển. Vì vậy khi Đậu phu nhân nói móc, Triệu thị cũng chỉ mỉm cười không đáp lại.
Đậu phu nhân không chịu nổi dáng vẻ ngây ngô của Triệu thị, uống một hớp trà lớn, trong lòng luôn có một cỗ bực bội không rõ vì sao, cảm giác như chính mình bị người ta chiếm tiện nghi, nhưng cũng không phát giác được cảm giác đó từ đâu mà tới.
Sau khi ba quận lập quốc, Phượng Phi Vũ liền phái binh sĩ đến, ngăn chặn không cho ba quận khuếch trương thế lực. Cứ giằng co như vậy tới tận lúc trời vào thu, cũng là lúc vụ thu hoạch kết thúc, nhân lực bắt đầu nhàn rỗi, sẽ không bị trì hoãn bởi vụ mùa, mới chính thức tuyên bố xuất binh.
Phượng Phi Vũ là một quân chủ có tầm nhìn xa trông rộng, nếu mùa hạ động binh đao, cho dù đánh thắng, thế nhưng lại chậm trễ ngày thu hoạch, sẽ tạo thành nạn đói ở năm sau.
Một trận chiến có khi phải trải qua cả mùa đông lạnh giá, Khương Lê thân là Honafg hậu, tất nhiên phát động các quý phụ trong thành Lạc An cùng nhau xuất tiền xuất lực, may áo bông cho tướng sĩ tam quân.
Trước kia Ba quốc khi chiến đấu đã chứng kiến cảnh rét lạnh quấn thân, cho nên khi quân Tề sắp ra chiến trường, nàng cũng nghĩ tới việc phải tránh rét cho binh sĩ khi vào đông.
Áo khoác binh sĩ tự khác đã có người làm, thế nhưng y phục áo bào của Phượng Phi Vũ nên do chính tay nàng tới làm mới được.
Lần này quân phục bằng vải bông được may gấp gáp, bông thượng đẳng được Ổn Nương giúp Đại Tề mua của Nguyệt quốc, vận chuyển qua Ba quốc tới kinh thành. Bông của Tây Vực, thế nhưng mịn màng, ấm áp, màu trắng noãn, co dãn tốt.
Loại bông này may vào u phục mặc lên người chẳng những nhẹ nhàng thẩm mỹ, mà còn giữ ấm rất tốt.
Khương Lê nhìn bông tốt, liền kêu nữ quan giúp đỡ cắt vài thước vải hoa nhí, dùng bông nhồi thành một đôi hổ con. Đôi hổ này một con là để cho Bảo Lý chơi, một con còn lại là cho hài nhi chưa ra đời trong bụng nàng.
Bảo Lý ngồi bên cạnh, vừa lắc trống vừa chăm chú nhìn nương đang cầm lão hổ trong tay, sau khi nhồi thêm bông, thì bụng lão hổ cũng phình thêm một chút, đôi mắt Bảo Lý cũng trở nêng óng ánh, vây quanh người nương, đưa tay nhỏ muốn với lấy lão hổ.
Sau khi khâu bụng lão hổ lại, thì áo choàng của Hoàng đế cũng đã cắt xong, thế là Khương Lê tự mình trải bông lên lớp vải được cắt sẵn.
Nhưng khi Phượng Phi Vũ nghe nói Khương Lê tự mình may vá, lập tức đau lòng, nói nàng phải biết giữ gìn sức khỏe. Khương Lê bật cười, nói chỉ là trần thêm mấy lớp bông, phần lớn may vá là do nữ quan làm thay, chỉ là nàng ở tận mắt nhìn bọn họ may y phục, trong lòng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Nói đến đây, Khương Lê ngược lại nhớ ra một chuyện, nói:
- Bệ hạ, chiếc áo choàng mà mẫu hậu may cho chàng từng kim đều là mẫu hậu tự mình may, ta cũng sai người cho vào tư trang của tràng, khi ra chiến trường chàng hãy mặc nhé.
Lần này Phượng Phi Vũ mặc dù không đi tới tiền tuyến, thế những cũng phải ở trong doanh trại trường kỳ, tránh cho quân báo xuyên đêm tới nhưng vì cung quy lễ tiết nhiều mà bị chậm trễ.
Quân tư không thể thoải mái như khi ở trong hoàng cung, mà khi chiến trận di dời, Phượng Phi Vũ không thể không ở hậu phương đốc chiến. Cho nên Khương Lê đã sớm nbieets chàng trông thể thường xuyên về cung.
Vừa nghe thấy Khương Lê nhắc tới Úy thái hậu, lông mày PHượng Ly Ngô có chút nhăn lại, chần chừ một lúc rồi đáp:
- Gần đây, bà ấy có làm khó nàng không?
Khương Lê bật cười nói:
- Bệ hạ ngài đã truyền lời tới chỗ mẫu hậu, nói thiếp mang thai, thân thể khó chịu, không tới thỉnh an được. Mặt còn không gặp, bà sao có thể gây khó dễ cho thiếp?
Nghe thấy vậy, Phượng Phi Vũ hơi yên tâm, nói:
- Chính là ta lo khi ta không có ở đây, nàng cũng đừng tới đó, hết thảy mọi chuyện phải ưu tiên nàng và hài nhi lên trên đầu.
Khương Lê trong lòng ấm áp, bà bà* dù có tác oai tác quái, thế nhưng nếu phu quân trái tim đều hướng về mình, cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
*bà bà: mẹ chồng
Hiện tại quan hệ giữa Phượng Phi Vũ và thế gia căng thẳng. Úy gia chính là hậu thuẫn của chàng, mặc dù mẫu tử hai người có thế nào đi nữa, nhưng không thể nháo ra bên ngoài được.
Úy gia lão gia tử cũng cưng chiều nữ nhi, nếu lúc này mà xảy ra mẫu thuẫn thì không tốt lắm. Khương Lê thậm chí còn chọn thêm vài vị Thái giám tổng quản anh tuấn vĩ ngạn để đưa tới chỗ Thái hậu cho ngài đỡ buồn phiền. Thế nhưng lần nào cũng là đưa tới thái giám hàng thật giá thật, không chiếm được niềm vui của bà bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT