Đậu phu nhân càng nghĩ càng bực bội, cho rằng Bạch Thiển không chung thủy, càng cho rằng trước kia mình phản đối hôn sự là đúng đắn, nhưng nhất thời cũng chẳng thể nói được gì, đành rảo bước vào quân doanh tìm phu quân với nhi tử.
Còn Khương Lê sau khi chào hỏi xã giao với các vị phu nhân, liền theo chân võ quan cung nghênh Hoàng hậu, dẫn nàng tới lều trại của Phượng Phi Vũ ở đó đợi chàng.
Căn phòng này đối diện với giáo trường, nhìn qua cửa sổ ngồi bên trong cũng có thể nhìn thấy quang cảnh tập luyện bên ngoài.
Phượng Phi Vũ một thân quân trang đứng ở hàng đầu tiên. Thân hình chàng cao lớn, ngày thường mặc nho phục cảm giác khí chất thanh lãnh, thế nhưng đổi sang quân phục thì vừa đẹp, lại vừa lộ ra khí chất lạnh lẽo như một thanh đao.
Giáo trường rộng lớn, chung quanh là tân binh, đương nhiên cũng có cả những giáo úy mới nhập ngũ sau khi đấu lôi đài.
Mà Tiền Thắng hiển nhiên là một trong những người nổi bật ở đó. Không riêng gì võ nghệ cao cường, công phu trên lưng ngựa cũng cao minh. Lúc này hắn ta đang ngồi trên lưng ngựa luyện tập kỵ xạ, vừa cưỡi ngựa vừa b.ắ.n cung, mũi tên lao thẳng trúng ngay giữa hồng tâm.
Khương Lê nhìn hắn, cảm thấy Phượng Phi Vũ nhất định sẽ như kiếp trước trọng dụng hắn. Chàng sẽ giao trọng trách cho Tiền Thắng, chỉ là không biết hắn có giống như kiếp trước, phạm phải án tham ô hay không.
Nhất thời, Khương Lê nảy ra ý nghĩ muốn nhắc nhở Phượng Phi Vũ cẩn thận người này, thế nhưng suy đi tính lại, nàng lại bỏ ý định này đi.
Lúc này quân đội Tề triều đang lúc cần dùng người. Thân ngồi ở vị trí vương giả, phải biết lựa chọn người để sử dụng. Quân tử không tỳ vết tất nhiên đáng quý, nhưng nếu không có bản lĩnh bảo vệ quốc gia thì cũng chẳng khác nào củi mục mà thôi.
Tiền Thắng mặc dù tham lam, thế nhưng ra trận dũng mãnh. Nếu đã như vậy, cần gì phải vội vàng vạch trần hắn. Hiện tại hắn còn chưa phạm phải sai lầm, nàng không muốn vì vậy mà khiến Phượng Phi Vũ mất đi một mãnh tướng?
Nghĩ như vậy nên lại thôi, Khương Lê quyết định tìm cơ hội sẽ nhắc nhở Tiền Thắng một chút. Hắn nếu như thích vật chất, nàng hứa hẹn nếu lập quân công sẽ thưởng công huân bổng, như vậy cũng coi như giúp hắn chớ mắc phải sai lầm.
Sau khi luyện binh xong, binh lính trên giáo trường tản ra. Sĩ tốt thì đi thành từng nhóm về doanh của mình nghỉ ngơi. Còn nhóm tướng quân thì đi tới gặp gia quyến tới thăm.
Phượng Phi Vũ quay lại doanh, toàn thân mồ hôi nhưng vẫn muốn sáp tới ôm Khương Lê, nàng lập tức đẩy ra, bảo chàng ra sau bình phong thay y phục. Trong đó Khương Lê tranh thủ khi tới vẫn còn sớm, đã chuẩn bị cho chàng một thùng nước tắm, ngâm mình giải nóng.
Khương Lê trước khi đi còn sai ngự trù nấu thêm canh đậu xanh, Phượng Phi Vũ uống một bát lớn, sau đó mới ra sau bình phong ngâm mình.
Khương Lê mặc dù mang thai đã lộ bụng nhỏ, nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, nàng giống như ngày trước, ngồi bên cạnh thùng tắm, dùng xơ mướp giúp chàng chà lưng.
Chỉ chà xát hai lần, liền trông thấy làn da chỗ đó có hơi đỏ lên do bị phơi nắng, nàng vội đổi sang vải bông mềm tránh làm da bị thương.
Nghiêm túc mà nói, cục diện rối rắm của Tề triều hiện tại đều là do tiên đế lưu lại. Ông ta không thích trưởng tử, cho nên dù c.h.ế.t cũng muốn khiến cho nhi tử của mình gặp rắc rối.
Người này mặc dù cha không thương nương không yêu, nhưng lại lại trượng phu của nàng, nàng là đau lòng cho chàng đấy. Nàng nhẹ giọng nhắc nhở, sau này không được phơi mình dưới ánh nắng như vậy, hại thân thể.
Nàng lần này mang tới rất nhiều y phục làm bằng lụa ba chi sa nổi tiếng của Ba quốc. Mặc vào mát mẻ, lại cho thể tránh ánh nắng mặt trời, da sẽ không bị cháy nắng như thế này nữa.
Có phu nhân lo lắng cho mình, tất nhiên trên mặt Phượng Phi Vũ lộ vẻ hài lòng, cảm thấy cưới được người vào tay, nữ nhân tâm tính lạnh nhạt này cũng biết đau lòng phu quân rồi.
Mặc dù nữ vương Nhã Luân không khôi phục lại trạng thái chân chó như ngày trước khi còn làm phụ tá, thế nhưng Phượng Phi Vũ thấy vậy đã cảm thấy ngày mình thư thái chắc nằm trong tầm tay rồi.
Sau khi tắm rửa rũ sạch một thân mồ hôi nóng bức, Khương Lê lại lệnh thị nữ dâng cơm canh lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện mấy ngày vừa rồi trải qua như thế nào.
Khương Lê bụng bây giờ hơi lộ, nhưng ngũ quan vẫn tinh tế, chỉ là trên bụng có úp thêm một cái nồi nhỏ. Phượng Phi Vũ giờ mới biết, hóa ra nữ nhân mang thai cũng có thể tú lệ xinh đẹp như vậy.
Bởi vì nàng mang thai, cũng không thể viên phòng với Phượng Phi Vũ, khiến cho chàng cảm thấy khó vô cùng, chẳng khác nào quãng thời gian trước kia khi nàng rời đi. Bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hương thơm không phải mùi son phấn rót vào xoang mũi, khiến cho lòng chàng ngứa ngáy không thôi.
Chàng chỉ ăn vài miếng, rồi liền quay người ôm lấy Khương Lê, muốn hôn nàng.
Thị nữ đứng hầu thấy vậy, lập tức thối lui ra khỏi phòng, canh giữ bên ngoài.
Khương Lê đẩy chàng ra không được, chỉ có thể dùng ngón tay ấn lên trán chàng:
- Không biết là thiếp đang mang thai à? Sao còn nghịch vậy?
Phượng Phi Vũ đã tính trước rồi liền lập tức đáp lại:
- Ta đã hỏi qua ngự y rồi, hiện tại đủ tháng phu thê ân ái cũng khôgn ảnh hưởng gì, chỉ cần động tác nhẹ nhàng là được... Chút nữa ta đỡ eo nàng, tóm lại hôm nay phải giải tỏa cơn khát của phu quân nàng mới được.
Khương Lê không nghĩ tới chàng có thể dõng dạc nói ra mấy lời xấu hổ như vậy, mặt liền đỏ lên như ánh nắng chiều hắt vào, liền mặc kệ chàng ôm mình lên trên giường.
Thế nhưng vừa nghĩ tới cơ thể mình thay đổi, bụng cũng to ra, không khỏi lo lắng chàng chê xấu, lại lần nữa muốn từ chối.
Phượng Phi Vũ luôn miệng dỗ dành, Khương Lê nào có chỗ nào xấu chứ, bụng nhỏ hơi nhô lên, dáng dấp xinh đẹp hơn bội phần mấy nữ nhân gầy như chân gà nhiều.
Khương Lê bị chàng chọc cười, muốn hỏi ai có dáng dấp như chân gà, nhưng môi đã bị chàng phong ấn, cuối cùng hai người dây dưa ở một chỗ.
Trong nhất thời, màn giường lay động, cảm giác phải nín nhịn của Phượng Phi Vũ rốt cuộc cũng hóa thành mưa gió sấm chớp giải tỏa bớt.
Mà Khương Lê được chàng giữ eo, cho nên cũng không quá mệt mỏi. Sau khi được nam nhân yêu thương, mặt dán lên trên n.g.ự.c chàng, cảm thấy thư thái hài lòng.
Hai người nằm yên tĩnh một lúc,,đột nhiên bụng Khương Lê đang dán lên người Phượng Phi Vũ hơi nhúc nhích.
Phượng Phi Vũ mở choàng mắt ra, có chút không dám tin nhìn Khương Lê.
Khương Lê đã từng mang thai, cho nên biết khi đủ tháng, thai nhi sẽ máy, liền cười nói:
- Đây là hài tử đang chào hỏi chàng đó.
Phượng Phi Vũ ngồi dậy, áp lỗ tai vào bụng nàng, thật lâu sau cảm thấy như bụng nàng hơi lồi ra chạm vào chàng.
Vuốt nhẹ lên bụng nàng, Phượng Phi Vũ cảm động nói:
- Vì Bảo Lý và hài nhi trong bụng nàng, trẫm muốn mau chóng bình định ba quận, cho hài nhi của chúng ta một thiên hạ thái bình.
Khương Lê nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình chiến đấu ở Ba quận như thế nào rồi?
Phượng Phi Vũ khẽ cau mày nói:
- Ba quận được người Hồ ủng hộ, binh mã nhất thời lớn mạnh, thôn tính mấy quận huyện chung quanh nên tạm thời đã đứng vững gót chân. Trẫm đã phái quân tới phòng thủ ở đảo Đông, nhưng nhìn tình hình ba quận đang muốn tập kết đại quân, bằng giá nào cũng phải đoạt được đảo Đông.
Nói xong chàng thuận tay cầm bản đồ ở đầu giường, chỉ cho Khương Lê nhìn.
Khương Lê nghe Phượng Phi Vũ chỉ lộ tuyến mà quân sĩ xuất phát, bất chợt nhíu mày.
Kiếp trước, Tần Chiếu thích ở trước mặt nàng khoe chiến công, trong đó cũng có chuyện hắn làm thế nào giúp Thái tử đoạt được đảo Đông năm đó, uy h.i.ế.p khiến cho thánh thượng không thể phế Thái tử.
Nhìn bản đồ, rất nhiều chuyện kiếp trước vốn không nhớ ra, hiện giờ đột nhiên chảy ngược lại trong đầu nàng.
Năm đó khi Thái tử tiến sát tới đảo Đông, cũng không vội vã tấn công, mà tạm chiếm một thôn nhỏ tên là Vọng Hồi.
Nghe nói Thái tử tìm cao nhân, biết được có một nhóm lão thuyền chủ ẩn cư ở thôn Vọng Hồi. Những người này trước kia làm nghề buôn lậu vận chuyển hàng hóa, trong tay có năm chiếc thuyền lớn, chuyên dùng để vận chuyển hàng, mặc dù hai năm gần đây tình hình buôn bán không tốt, họ cũng thu tay lại không làm nữa, nhưng thuyền thì vẫn còn đó.
Phượng Phi Vũ sai người chiếm lấy thôn Vọng Hồi, bắt những thuyền chủ này, buộc họ phải giao thuyền hàng ra, đồng thời cải tạo lại thuyền lớn, đầu thuyền bọc sắt, biến chúng thành chiến thuyền.
Đảo Đông mặc dù thủ vệ sâm nghiêm, thế nhưng không chịu nổi đại quân Phượng Phi Vũ từ hai phía giáp công, trong thời gian ngắn liền thất thủ.
Mà kiếp này rất nhiều chuyện thay đổi, Phượng Phi Vũ chưa bồi dưỡng thế lực ở ba quận, tất nhiên cũng không biết trong thôn Vọng Hồi có thuyền lớn có thể vận binh.
Mà thám tử phát hiện ba quận tiến đánh đảo Đông cũng không hiểu rõ đường đi của ba quận, cho nên cũng chỉ có thể báo cáo động thái lên triều đình.
Khương Lê nghĩ tới chi tiết này, thầm kêu một tiếng hỏng rồi.
Chỉ là phải nói ẩn tình trong này thế nào với Phượng Phi Vũ đây, nàng cũng không thể nói thẳng ra được.
Thế là nàng suy nghĩ một chút nói:
- Đại tẩu của ta vào nam ra bắc, nhập hàng từ nhiều nơi khác nhau. Trước ta nghe tẩu ấy nói qua, phụ cận đảo Đông có một thôn nhỏ tên là Vọng Hồi, nhưng lại có mấy chiếc thuyền buôn lớn có thể thuận gió viễn dương, không chỉ vận chuyển hàng hóa, còn có thể chở người. Quân đội ba quận có ý đi vòng, nhìn tuyến đường hình như là đi tới nơi đó, có phải hay không...
Phượng Phi Vũ là người thông minh, nghe nàng bỏ dở tới đó đã lập tức hiểu ý của nàng.
Thuyền lớn có thể vận hàng, tất nhiên cũng có thể vận người. Ba quận không giáp biển, cho nên trong tay không có sẵn chiến thuyền. Thế nhưng nếu chiếm cứ được thôn Vọng Hồi, thì chẳng cầnn nhiều sức cũng có thể đoạt thuyền buôn tới tay, lúc đó chỉ cần cải tạo một chút là có thể thành chiến thuyền công đảo.
Mà khi đảo Đông thất thủ, lại không thể ngăn cản binh mã từ đường biển công kích thẳng vào Lạc An, khi đó vương đô Lạc An không thể xoay mình, hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Nghĩ đến đây, chàng đứng bật dậy, ngay cả y phục cũng không kịp mặc, để thân trần đi ra ngoài, lập tức gọi người đưa tin vào doanh trướng.
Khương Lê nhìn bóng lưng cân đối của chàng, vừa tức vừa vội, thế nhưng thời điểm này cũng không phải lúc để ngại ngùng, nàng đành thanh cổ họng hô lớn:
- Thôn Vọng Hồi có nhiều đảo nhỏ, thôn dân cũng dũng mãnh lắm. Bệ hạ, cho dù không kịp phái binh mã tiếp ứng, chỉ cần đưa tin cho những thôn dân đó để họ có thời gian chuẩn bị, nói không chừng sẽ kéo dài được thời gian.
Thôn dân ở đó quả thực dũng mãnh, năm đó tiểu đội Phượng Phi Vũ phái ra suýt chút nữa đã thất bại.
Nếu như lần này Phượng Phi Vũ ban xuống có thể tới Vọng Hồi trước binh mã ba quận ập vào, thì những thôn dân kia có thể di dời thân quyến và thuyền buôn đi nơi khác, không để những thứ đó rơi vào tay Phượng Vũ.
Lại nói đến người dẫn binh mã tấn công thôn Vọng Hồi chính là Tần Chiếu, đã quen cửa nẻo lên một đường đều đi rất nhanh.
Thế nhưng thời tiết không thuận lợi, khi tới gần thôn thì mấy ngày trời mưa dầm liên tiếp, con đường dẫn vào bị ngập nước, quân đội nhất thời không thể đi tiếp.
Chậm trễ mất ba ngày mới tiếp tục hành quân được.
Tần Chiếu cũng không nóng vội. Hắn biết nam nhân trong thôn cơ bản đều ra biển đánh cá, ở lại chỉ toàn người già và trẻ em. Chỉ cần chiếm được thôn, bắt được gia quyến của những chủ thuyền kia, tất nhiên không lo bọn họ không giao thuyền ra.
Kiếp trước cũng vậy, cũng là hắn dẫn binh lấy được thuyền buôn, lập được đại công. Cho nên con đường vào thôn, hắn đều nhớ kỹ trong lòng, không chút sơ hở.
Trải qua một phen sinh tử, hắn dần dần nhớ lại ký ức kiếp trước. Hai kiếp khác biệt, khiến cho hắn không thể chịu đựng nổi. Mặc dù không biết rõ nơi nào xảy ra vấn đề, nhưng chắc chắn có người đang thay đổi vận mệnh của hắn. Tần Chiếu hiện tại chỉ muốn mau chóng khôi phục lại vinh quanh kiếp trước, đoạt lại nữ nhân vốn nên là của hắn. Chính vì vậy, trợ giúp Phượng Vũ là con đường tắt nhanh nhất để thành công.
Dù sao thì vẫn là lập công như kiếp trước, Phượng Phi Vũ bất nhân chiếm đoạt nữ nhân của hắn, vậy đừng trách hắn bất nghĩa, trợ giúp nhị điện hạ đoạt lấy giang sơn vạn dặm.
Khi binh mã áp sát, hắn cũng không vội tiến vào trong thôn, mà cho thám tử đi trước xem xét tình hình.
Thế nhưng đợi cả một buổi cũng không thấy người trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT