Nhất thời phong thư trở nên nóng bỏng tay.

Cơ Vô Cương xem qua bức thư lập tức phản đối, không đồng ý quốc quân một mình mạo hiểm. An Tức hiện tại đã nằm trong tay Phượng Phi Vũ, nếu quốc quân tới đó, một khi bị Phượng Phi Vũ bắt lại, há không phải giẫm vào vết xe đổ của Ngụy quốc?

Khương Lê cũng lặp đi lặp lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

- Nếu như chàng muốn, chỉ cần khiến Ba quốc có thêm một An Tức vương cũng đủ hỗn loạn rồi.

Trận binh biến An Tức này, kỳ thật chính là cảnh cáo trong im lặng. Đừng tưởng rằng Ba quốc trời cao hoàng đế xa. Bây giờ Phượng Phi Vũ có thể chiếm cứ An Tức, toàn bộ Tây bắc cũng là vật trong tầm tay, phá vỡ Ba quốc cũng không có xa xôi như nàng nghĩ.

được thư trời đã vào tháng tám, thời gian tới lúc ước hẹn cũng chỉ còn có vài ngày mà thôi.

Tuy An Tức mặc dù rất gần, nhưng lại là đầm rồng hang hổ, Bạch Thiển tỏ ý muốn đi cùng Khương Lê tới đó.

Bây giờ nàng đã từ bách phu trưởng thăng lên làm thiên phu trưởng, hơn nửa thời gian đều ở biên cảnh giao đấu với đạo phỉ Nhung quốc.

Sau khi tôi luyện trên chiến trường, khiến Thiển nhi so với kiếp trước càng có phong phạm nữ tướng quân hơn. Lần khởi hành này nàng chuẩn bị rất đơn giản, chỉ mài chủy thủ sắc nhọn, đao to d.a.o nhỏ dắt đầy người.

Khi Bạch Thiển khoe ra một thân gắn đầy chủy thủ, Khương Lê có chút hãi hùng khiếp vía. Nhưng ngược lại cũng cảm thấy bản thân nên chuẩn bị thêm một chút, miễn cho lúc hai bên xảy ra tranh chấp, thì với tính cách của Phượng Phi Vũ, chuyến đi này bọn họ chính là một đi không trở lại.

Khương Lê cũng không chuẩn bị đao kiếm gì, bất quá chỉ phân phó ngự trù dựa theo khẩu vị Lạc An, làm mấy loại bánh trung thu.

Bánh ngọt được làm xong, lấy trong khuôn bỏ ra ngoài đặt vào tráp, giao cho hạ nhân mang lên xe ngựa.

Tới thời gian khởi hành Khuơng Khương Lê lên xe ngựa, được hộ vệ vây quanh một đường tiến thẳng đến biên cảnh Ba quốc.

Ba quốc cùng An Tức cách xa nhau một dòng sông, chờ Khương Lê lên đò ngang, chủ đò nói thị vệ quá nhiều, muốn phân thành hai thuyền để qua sông.

Thế nhưng sau khi tách ra, thuyền di chuyển tới giữa sông, trên thuyền chở thị vệ lại bị nước tràn vào nháy mắt đã bị nhấn chìm. Mắt thấy nhóm thị vệ như sủi cảo rơi vào trong mặt nước, Bạch Thiển trợn mắt, rút chủy thủ muốn uy h.i.ế.p người lái đò trở về.

Thế nhưng còn chưa kịp tiếp cận được chủ thuyền, liền có một người bay lên một cước đá chủy thủ khỏi tay nàng.

Bạch Thiển nhìn lại, hóa ra chính là người chèo thuyền ở tận mũi thuyền, hiện tại chiếc mũ rộng vành trên đầu hắn cũng bị hất rơi, hóa ra chính là Đậu Tư Võ!

Ngay trong lúc Thiển nhi đang ngây người, Đậu Tư Võ lập tức sáp lại thi triển cận chiến, khống chế Bạch Thiển.

Đáng tiếc trong nháy mắt nàng liền lấy lại tinh thần, chuyến tay ra sau lưng rút ra một thanh đao đ.â.m về phía Đậu Tư Võ.

Đậu tiểu tướng quân thân thủ cũng không vừa, chỉ chộp tới đoạt lấy thanh đao, sau đó liền vung tay ném xuống sông. Vừa chớp mắt hắn lại trông thấy Bạch Thiển rút tiếp một thanh d.a.o găm từ thắt lưng ra, lập tức có chút sụp đổ hô to:

- Nàng đây là giấu trong người mấy cái vậy?

Bạch Thiển nhướn đuôi mắt nhìn về phía hắn nói:

- Cẩu tặc dám giở trò! Thiếu đòn đúng không? Lão nương phải đ.â.m cho ngươi mấy cái!

Hai người lời không hợp ý chẳng quá hai câu đã im lặng tiếp tục lao vào ẩu đả.

Bạch Thiển trong hai năm gần đây, võ nghệ tiến bộ rất nhiều. Thế nhưng Đậu Tư Võ cũng càng trở nên đáng sợ hơn. Không biết hắn trải qua huấn luyện kiểu gì, thân thủ càng trở nên nhanh nhẹn, chiêu thức ngoan độc đều nhằm vào các khớp xương nơi điểm yếu của nàng. Là người đã trải qua m.á.u huyết, vật lộn với sinh tử mới có thể bức ra khí tức như vậy.

Nhất thời, Bạch Thiển bị hắn áp chế không còn sức phản kháng.

Đúng lúc này, thuyền chở Khương Lê đã gần tới bờ bên kia, binh lính mặc giáp sắt đứng đầy trên bờ, lập ý muốn ra oai phủ đầu Khương Lê.

Khương Lê lúc này mới nhận ra, Phượng Phi Vũ nhẫn nhịn lửa giận trong hai năm nay không hề giảm bớt, mà chỉ ủ trong lòng chờ cơ hội phát tiết mà thôi.

Đám thị vệ của nàng đang trôi nổi trên sông chính là đòn cảnh cáo. Nếu tiếp tục muốn cứng đối cứng, chỉ càng khiến cho bản thân càng chật vật hơn.

Nàng liền quát Bạch Thiển dừng tay lại, sau đó đi đầu nhìn binh sĩ dẫn đầu ở trên bờ:

- Xin tướng quân hỗ trợ giải cứu thị vệ của ta ở dưới nước, trong những người đó có người không biết bơi.

Thị vệ kia quay đầu cùng một người khác nhỏ giọng thương lượng một chút. Rồi nhìn sang hướng những người trên chiếc thuyền khác đang cải trang, hơi gật gật đầu. Lập tức có thuyền nhỏ và tấm ván gỗ nổi được ném lên mặt sông, để mấy người không biết bơi có thể bám vào, theo dòng nước trôi vào bờ.

Kết quả, Khương Lê mặc dù mang theo một đội thị vệ, nhưng khi tới bờ bên này chỉ còn lác đác vài người.

Cuối cùng mấy người thị vệ mới lên bờ cũng bị giam lại hết. Chỉ là bọn họ còn muốn tước vũ khí của Bạch Thiển, khi đang định soát người kiểm tra thì Đậu Tư Võ ngăn lại, chỉ phất phất tay, ra hiệu mình đã kiểm tra qua.

Mới khi nãy còn ở trên thuyền, hắn đã sờ so.ạng khắp người Bạch Thiển một lượt, kiểm tra hết rồi, cũng không cần mấy kẻ khác tới hao tâm phí sức kiểm tra lần nữa.

Bằng không dựa vào sức mạnh của bà cô này, chỉ sợ nhóm thị vệ soát người nếu muốn tiến lại gần đều bị gãy xương đứt gân, sống sờ sờ bị nàng xé xác mất.

Việc đã đến nước này, chống cự cũng vô ích. Khương Lê chỉ có thể đảo khách thành chủ, ngồi lên xe ngựa Phượng Phi Vũ sắp xếp, tiến vào trong thành An Tức.

Bởi vì chiến sự vừa mới kết thúc không lâu, t.h.i t.h.ể binh tướng trải đầy đồng ruộng, thậm chí hai bên đường còn có nhiều t.h.i t.h.ể chưa kịp rời đi.

Một cỗ mùi khó ngửi xộc thẳng vào khoang mũi. Vừa vào thành, khi xe ngựa dừng lại, Khương Lê không chịu nổi nữa, nhảy xuống xe ngựa nôn khan.

Nàng mệt mỏi giơ tay nhận cốc nước Thiển nhi đưa tới để súc miệng. Khi ngẩng đầu lên nàng trông thấy một nam nhân đang đứng trên lầu, ở trên cao ngạo nghễ thu hết vẻ chật vật của nàng vào trong mắt.

Khương Lê chậm rãi cúi đầu xuống, vừa dùng khăn tay lau sạch miệng, vừa nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Người ta đều chê cười quốc quân Ngụy quốc ngu xuẩn, lại bị Phượng Phi Vũ dễ như trở bàn tay lừa gạt rơi vào cảnh vong quốc.

Thế nhưng ai có thể biết được hết sự âm hiểm xảo trá của tân quân Đại Tề?

Nếu như chàng muốn, liền có thể giả trang thành một người nho nhã phi phàm, ôn nhuận lễ độ thậm chí có thể xưng quân tử. Một khi nắm được cơ hội lật bàn, ngươi chẳng phải đã rơi vào trong ranh năng hổ lang hay sao, cũng chẳng còn cơ hội mà hối hận.

Đúng lúc này, giọng nói Phượng Phi Vũ lạnh lùng truyền tới:

- Không nhìn thấy Nữ vương Nhã Luân Ba quốc giá lâm sao? Còn không mau nghênh đón lên lầu.

Liên quan tới danh hào nữ vương, chàng nói cực chậm, tựa hồ mỗi chữ đều mang theo bỡn cợt châm chọc nàng.

Khương Lê hít sâu một hơi, liền chậm rãi đạp lên bậc thang, bước lên lầu.

Gặp lại nam nhân này, vậy mà đã một năm trôi qua. Đều nói nữ nhi mười tám tuổi thay đổi nhanh, nhưng nam tử cũng thay đổi kinh người.

Mặc dù chàng không mặc long bào Đại Tề, thế nhưng toàn thân ẩn ẩn lộ ra bá khí của đế vương. Người thanh niên đêm đó gối đầu lên đùi nàng, vụng trộm thút thít hoàn toàn biến mất rồi.

Nam nhân trước mắt, trên thân không lộ ra nửa điểm khí tức phàm nhân, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra lệ khí.

Lúc này chàng an tọa trên ghế cao trong sảnh đường, bất động thanh sắc quan sát nữ tử đang chậm rãi bước tới. Từ mái tóc dài buông thẳng xuống eo theo phong tục Ba quốc, được chia ra tết lỏng ở hai bên, cài thêm chuỗi trân châu rủ xuống chiếc trán trơn bóng, chóp mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng như cánh hoa đào. Ánh mắt chàng một đường trượt xuống khuôn n.g.ự.c cao vút, bờ eo thon thả, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.

Thế nhưng ánh mắt kia, lại không phải ánh mắt thưởng thức dung mạo của nam tử đối mỹ nhân, ngược lại giống như ánh mắt của đạo tặc mang theo sát khí lạnh lẽo như băng đang nhìn chiến lợi phẩm của mình vừa cướp được.

Chàng sau khi đánh giá Khương Lê một phen, cũng không cho nàng ngồi, nhìn Bạch Thiển đi sau mang theo một hộp lớn liền cất tiếng:

- Quốc quân Ba quốc quá khách khí rồi, lần này tới đay còn mang cho trẫm thứ gì vậy?

Khương Lê chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy đồ mình mang theo thật sự là không hợp cảnh sắc. Nhưng biết được trận chiến trước mắt, cao thấp đâu phải dựa vào một hộp bánh điểm tâm, phẩm trà rót rượu mà có thể hóa giải. Chẳng bằng chuẩn bị một tấm bản đồ Ba quốc trình lên, càng có thể chiếm được niềm vui của Thiên tử Đại Tề hơn.

Nghĩ vậy, nàng ra hiệu Bạch Thiển đem hộp quà mở ra nói:

- Ngày rằm trung thu, hẹn Bệ hạ ở đây, nghĩ ngài rời xa cố thổ, liền mang theo chút bánh trung thu khẩu vị Lạc An tới, không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không...

Nói đến đây, nàng cầm lấy bánh trung thu tách ra một nửa, chính mình nếm thử một miếng, chứng minh bánh không có độc.

Phượng Phi Vũ nhìn bộ dáng của nàng, ngược lại cười cười, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt:

- Thật là chu đáo, nếu không biết ngươi trời sinh là kẻ lạnh lùng, có khi còn bị làm cho cảm động đó! Chỉ không biết, trước khi tới đây ngươi có từng nghĩ qua, từ hôm nay trở đi chỉ sợ ngươi khó có thể nhìn thấy trăng tròn nơi quê nhà lần nữa.

*Chỗ này mình cứ phân vân mãi để danh xưng là "ngươi" hay là "nàng". Thấy a Ly tức giận nên để ntn cho mọi người thấy thái độ gay gắt của anh ấy nhỉ? Nhưng để vậy lại thấy xa lạ quá, chả tình củm tẹo nào. Nhưng trong nội tâm suy nghĩ riêng hai người thì mình vẫn để xưng hộ thân mật. Mng thấy ko ổn beta mình sửa lại sau:D!

Nàng là vì cho rằng bắt được nơi mềm yếu trong lòng chàng nên mới dám nhiều lần làm bừa. Lần này chàng ngược lại muốn nàng hiểu rõ, tổn thương nam nhân thì sẽ phải chịu kết cục bi thảm thế nào!

Khương Lê nhìn chiếc bàn trong sảnh đường trống trơn, ngay cả một mâm rượu thịt cũng không có, khẽ thở dài nói:

- Nếu biết Bệ hạ không chuẩn bị đồ ăn, thì ta đã không mang theo bánh ngọt, chuẩn bị chút rượu thịt đặc sản Ba quốc tới đây mời Bệ hả thưởng thức.

Nói xong Khương Lê gật đầu ra hiệu cho Bạch Thiển, để nàng từ ngăn kéo hộp thức ăn rút ra một tấm bản đồ, mở ra trải rộng trên mặt bàn.

Phượng Phi Vũ cười lạnh nói:

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ lại là ngươi muốn hiến vương thổ Ba quốc, để tránh khỏi một trận can qua? Hay là cho rằng vương vị ngươi hao tâm tổn trí cầu tới, có thể đổi được tự do của mình?

Khương Lê không nói gì, chỉ mặc cho thị vệ võ trang đầy đủ bước tới cầm tấm bản đồ kia, dâng lên trước mặt Phượng Phi Vũ.

Khi Phượng Phi Vũ cầm lấy bản vẽ, mới nhìn rõ đây là một bản đồ thủy lợi, nhìn ra được là Khương Lê tự tay vẽ. Hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như mấy chục quyển sổ nàng để lại cho chàng ngày trước, đánh dấu tỉ mỉ chính xác rõ ràng.

Nếu dựa theo bản vẽ này, từ nội cảnh Ba quốc xây dựng đập nước mở kênh, dòng chảy có thể chạy tới thành An Tức, biến nơi đây thành một đại dương mênh mông, thời gian không cần tới hai chén trà.

Bởi vì An Tức ngay sát biên cảnh, bất luận từ hướng nào rời đi, đều không tránh được dòng nước. Nếu Phượng Phi Vũ đoán không sai, ở đập nước cũng đã có tướng lĩnh Ba quốc sẵn sàng nghênh trận đón địch, chờ Khương Lê phát ra tín hiệu ước định nào đó, lập tức phá kênh.

Đập nước này được xây dựng vào lúc nào? Chẳng lẽ cũng vì thế nàng mới muốn gặp mặt tại An Tức?

Trước đó, Phượng Phi Vũ cảm thấy những gì mình rèn luyện hai năm qua, đã lô hỏa thuần thanh, bình thản trước mọi việc. Thế nhưng khi gặp lại nữ nhân này, lửa giận ngùn ngụt lần nữa bốc lên, cũng dám học chàng chơi trò ngọc nát đá tan, quả nhiên càng ngày càng có tiền đồ!

Chàng bật cười, sau đó lông mày nhíu lại, nghiến răng nói:

- Khương Lê, ngươi muốn dùng thứ này tới hù dọa ta sao?

Nhưng Khương Lê chỉ cười nhẹ nói:

- Nếu không phải Bệ hạ trên đường dùng đám xác c.h.ế.t kia hù dọa ta, ta cần gì phải lấy thứ này ra hù ngài? Huống hồ dù kẻ tù tội trước khi bị tử hình cũng phải được ăn cơm. Bây giờ ngày hội đoàn viên, chính là lúc sum vầy, Bệ hạ ngài thực sự không chuẩn bị rượu thịt mà muốn ta nhịn đói rồi gi.ết c.h.ế.t sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play