Lúc này trong triều mọi người đều dõi theo chiến sự tại Bắc Hồ, Đoan Khánh đế căn bản không có tâm tình tiếp đón sứ giả tiểu quốc. Sau nhiều ngày bị ngó lơ, cuối cùng thỉnh cầu yết kiến của Cơ Vô Cương mới được ân chuẩn, triệu hắn tới ngự thư phòng kiến giá.
Sứ giả Ba quốc còn mang theo lễ vật, là một chiếc khay. Khi thái giám nâng khay lên trên long án, Đoan Khánh đế nhìn kỹ, mặt sầm xuống, bởi vì trên đó chính là sa bàn ba quận Bắc Hồ.
Một tiểu quốc Ba quốc, thật vất vả mới tới một lần, không tiến cống trân bảo mỹ nữ thì cũng thôi đi, ngược lại can thiệp vào nội chính Đại Tề, quả nhiên là không biết phải trái, cũng khó trách có thể gây ra chuyện hoang đường là đưa nhi tử tới làm ấm giường cho ông.
Đoan Khánh đế trách cứ như lôi đình bạo phát tuôn ra, Cơ Vô Cương lại vẫn như cũ trấn định nói:
- Ba quận này không chỉ liên quan tới quốc vận Đại Tề, mà còn dính dáng tới cả Ba quốc. Ba vương lo lắng hoàng đế Đại Tề và Binh bộ không am hiểu nội vụ của ba quận, cố ý phái thần tới cảnh báo bệ hạ.
Đoan Khánh đế kéo dài giọng nghiêm mặt nói:
- Cảnh báo chuyện gì?
Cơ Vô Cương khẽ ngẩng đầu nói:
- Kỳ thật muốn bình định ba quận này, không cần dùng tới kỵ binh lưỡi mác. Chiêu an Bắc Hồ nội loạn, chỉ cần dùng kế là được, đến lúc đó Bắc Hồ vẫn phải tuân thủ ước hẹn dâng lên ba quận, Đại Tề không cần thương cân động cốt, chẳng phải tất cả đều vui vẻ hay sao?
Đoan Khánh đế nghe vậy mắt nheo lại:
- Ba quốc am hiểu nội loạn Bắc Hồ?
Cơ Vô Cương gật đầu nói:
- Vâng, Ba vương có người tỷ tỷ từng gả tới Bắc Hồ, cho nên nắm rõ nội tình Bắc Hồ. Lần này nội loạn là do hai vị Thiền vu Bắc Hồ cấu kết với nhau, âm mưu phân tộc. Chỉ cần bắt được Lê vương là một trong hai huynh đệ này, người còn lại tất không đáng lo.
Cơ Vô Cương có tài ăn nói hơn người, lý do thoái thác là do Khương Lê tự mình soạn ra. Trước khi gặp Tề vương, nàng có mượn cớ thu mua lương thực, cho nên cùng Cơ Vô Cương gặp mặt nhiều lần, hai người một hỏi một đáp, vô cùng trôi chảy.
Lý do thoái thác này để chứng tỏ nguyên do vì sao một tiểu quốc lại biết được nội tình Bắc Hồ.
Mấy ngày nay Đoan Khánh đế một mực nhìn tin báo từ tiền tuyến, lập tức đưa vô số mật thám tới Bắc Hồ, tình hình nơi đó ông cũng nắm được không sai lệch là bao với Cơ Vô Cương nói, chỉ là không chi tiết bằng mà thôi.
Cơ Vô Cương là chân truyền của Khương Lê, tất nhiên biết được chỗ ngứa trong lòng Hoàng đế.Chỉ nói Ba quốc mong ngóng Đại Tề nhanh chóng kết thúc chiến sự, để tránh nạn dân biên quan tràn vào Ba quốc... Trong khi trần tình cũng lơ đãng nói ra biện pháp phá giải, đại khái lộ ra tuyến hàng ngày của Lê vương.
Nếu như chớp thời cơ, đích thực nếu bắt được phản vương thì liền có thể khống chế càn khôn.
Đoan Khánh đế xuất thần nhìn sa bàn ba quận, thật lâu không nói gì.
Cơ Vô Cương liền quỳ rạp trên đất. Vương nữ Khương Lê đã từng phân tích tâm tình của Đoan Khánh đế, nếu như không sai biệt lắm, chuyện này ắt kiến ông ta động tâm, muốn dùng chuyện này cho Phượng Vũ tranh công.
Quả nhiên,óau khi trầm tư một lúc lâu:
- Nếu như Quốc quân Ba quốc nguyện giúp Đại Tề ta lập kỳ công, trẫm tất nhiên nguyện ý cùng Ba quốc vĩnh viễn hòa hảo!
Cơ Vô Cương lập tức đáp laih;
- Khi nghe nói Đại Tề chuẩn bị bình định phản loạn Bắc Hồ, quốc vương đã phái mật thám tới nằm vùng bên cạnh Lê vương. Ba quốc nguyện dùng hết khả năng, trợ Đại Tề Bệ hạ thành nghiệp lớn thiên thu vạn đại. Chỉ là tuổi tác Ba vương đã cao, ngày càng nhớ thương hai vương tử ở đây, nếu như Bệ hạ niệm tình hữu hảo hai nước, Ba vương nguyện dùng tiểu nhi tử làm con tin, đổi hai vị vương tư trở về...
Hôm đó, Cơ Vô Cương trong ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Tề mật đàm bao lâu, thì Khương Lê liền ở trong một quán trà gần đó ngồi đợi bấy lâu. Vị trí của nàng ngồi có thể nhìn thẳng ra một góc đại môn Hoàng cung.
Thiển nhi vụng trộm đánh giá tiểu chủ tử, vẻ mặt bình thản, nhưng đôi tay không nhịn được nắm chặt thành quyền, chứng tỏ nàng đang căng thẳng.
Cho tới tận khi cửa cung có người bước ra, Khương Lê đứng người lên thấy rõ người kia chính là Cơ Vô Cương, hắn đứng ở trước cửa cung chậm rãi sửa sang lại phát quan trên đầu mình.
Đây là ám hiệu hai người định ra từ trước - chỉnh phát quan tức là chuyện đã thành!
Khương Lê chầm chậm ngồi xuống, thở phào một hơi, chuyện này nàng đã nhịn hai đời, cuối cùng cũng có thể mang theo huynh trưởng trở về cố thổ.
Chỉ là có một chút thật xin lỗi Thái tử Đại Tề thái. Việc ám sát Lê vương đầu cơ trục lợi đó, kỳ thực chính là thượng sách sau khi Phượng Phi Vũ ác chiến hồi lâu không có kết quả mới nghĩ ra.
Kiếp trước, phong thái hào hùng g.i.ế.c được Lê vương của chàng, khiến khắp kinh thành trà lâu đều được người người ca tụng. Khương Lê cũng là từ miệng Tần CHiếu, nghe được rất nhiều chuyện mà bách tính bình thường không biết được.
Đương nhiên, kiếp này có nhiều chuyện đã thay đổi, cho nên khi Khương Lê biết Phượng Phi Vũ muốn dụng binh với Bắc Hồ, liền lập tức phái Cơ Vô Cương cài mật thám vào bên cạnh Lê vương, chỉ cầu mọi sự đều ổn thỏa.
Đoan Khánh đế có thành kiến sâu với Phượng Phi Vũ, cho nên sao có thể buông tha cơ hội làm mất mặt mũi chàng được?
Hơn nữa thu được ba quận kia là cả một món hời lớn, Đoan Khánh đế tất nhiên không để Phượng Phi Vũ nuốt trôi miếng thịt béo này được.
Đương nhiên, cũng chỉ có Khương Lê biết rõ trước mọi chuyện. Ba quận kia cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả, sau một năm nay bởi vì bão tuyết, vô số dê bò ở biên cương đều c.h.ế.t rét, Bắc Hồ lật lọng, không ngừng để binh lính n/gụy trang thành giặc cỏ tới cướp bóc.
Tướng soái đóng giữ Ba quận không ngừng xuất binh, không được nghỉ ngơi. Kiếp trước vô số lương tướng của Phượng Phi Vũ đóng giữ tại đó, mới có thể miễn cưỡng khống chế được cục diện ba quận. Còn kiếp này, Phượng Vũ đoạt được ba quận, có thể bị giày vò tới sứt đầu mẻ trán hay không?
Rất nhanh Đoan Khánh đế cùng mật thám Ba quốc liên hệ, hết thảy mọi chuyện đều chiếu theo kế hoạch hành động.
Ngay tại khi Thái tử điện hạ đang cùng phản quân giằng co, mỗi ngày đều hao lương tổn binh. Phượng Phi Vũ thúc giục nhị điện hạ vận chuyển lương thực, thì Phượng Vũ lại âm thầm bố trí nhân thủ mai phục, lấy được đầu của phản quân Lê vương, cũng chiêu hàng được vị phản vương còn lại.
Thế là nhị điện hạ Phượng Vũ không mất một quân tốt mà bày mưu nghĩ kế, ngoài chiến trường ngàn dặm truyền tin chiến thắng về triều.
Ngay khi trên triều hò reo ba quận đã trở lại lãnh thổ Đại Tề, Đoan Khánh đế vui sướng lập tức đáp ứng yêu cầu không chút quá phận của Ba quốc, ân chuẩn cho hai vị vương tử mang theo gia quyến về nước tận hiếu với Ba vương.
Thế nhưng tiểu Khương công tử yêu thương muội muội, đau khổ trần ai, nói để muội muội là Dao cơ một mình lưu lại Đại Tề, lo lắng nàng không người trong nom, mà nàng nhập phủ hơn một năm nay, vẫn không thể hoài thai, dù sao thân là nữ tử có được sủng ái tới đâu cũng không bằng dưới gối có con cái.
Đoan Khánh đế ngược lại biết Thái tử sủng ái Dao cơ. Nếu có thể chọc vào chỗ đau của đại nhi tử, quả thực ông ta vô cùng vui vẻ. Thế nhưng ông ta cũng không muốn trở mặt với đại nhi tử, liền đẩy chuyện này cho Hoàng hâu vốn "sinh bệnh" lâu ngày. Nói thẳng rằng chuyện con dâu hoàng gia, toàn bộ dều để cho Hoàng hậu làm chủ.
Úy Hoàng hậu cực hận Dao cơ. Nghe Đoan Khánh đế báo lại, liền sai nữ quan tới phủ Thái tử xem xét một phen.
Kết quả nữ quan trở về nói, Dao cơ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mắng nhị ca là tiểu Khương công tử nhiều chuyện, nàng và thái tử ân ái, không muốn tách rời.
Úy hoàng hậu nghe vậy, phảng phất như ăn được tiên hoàn, toàn thân thanh thần sảng khoái, vung bút lên hạ phượng chiếu, ân chuẩn Dao cơ rời khỏi phủ Thái tử trở về cố quốc.
Từ sau khi Hoàng hậu mất Mao lang, sinh không thể luyến, trong cung mỗi ngày đều nhìn vật nhớ người, trong đêm nước mắt rơi ướt vạt áo. Thống khổ như vậy, sao có thể chỉ có một mình mình chịu đựng? Liền muốn nhi tử sắt đá của mình cũng cảm thụ một phen.
Tiểu tiện nhân này còn muốn ở ì trong phủ Thái tử không đi? Mơ mộng hão huyền. Hoàng hậu liền vung bút chặt đứt nhân duyên của nhi tử, cô ta còn dám không rời đi?
Đối với việc này, quả thực rất lâu Đế Hậu mới có được một lần đồng tâm hiệp lực, hủy đi nhân duyên của nhi tử.
Đoan Khánh đế ngay trước mặt quần thần, hứa hẹn với hai vị công tử, Đại Tề và Ba quốc vĩnh thế giao hảo, nếu có người dám cả gan xâm chiếm Ba quốc, chính là xúc phạm quốc uy Đại Tề, nhất định sẽ phái thiết kỵ tới, giữ gìn chu toàn liên bang.
Khi Khương Chi nhìn nô bộc đang chuẩn bị hành trang đồ trang, vẫn không dám tin tưởng, bản thân cứ như vậy đột nhiên có thể trở về Ba quốc.
Mà Thê tử Ổn nương cũng cảm thấy bàng hoàng.
Bất quá Khương Lê đã cho tẩu tử ăn an tâm hoàn. Mặc dù rời khỏi Đại Tề, nhưng ca ca coi như trở về cố quốc, cũng tuyệt không để huynh ấy bị cuốn vào tranh chấp vương đình. Đợi đến thời cơ thích hợp, bọn họ thậm chí có thể cùng nhau rời khỏi Ba quốc, bắt đầu cuộc sống tiêu d.a.o của mình.
Ổn nương biết tiểu thúc tử là người có chủ ý, hơn nữa trượng phu dù sao cũng là vương tử Ba quốc. Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Nếu nàng đã thành nàng dâu của Khương gia, sao lại không khuyên trượng phu quay về? Suy nghĩ thoáng lên, liền chỉ huy tiểu nhị bán cửa hàng mình mua ở kinh thành đi, đổi thành bạc chuẩn bị rời khỏi thành Lạc An.
Trong phủ chất tử mọi người xắp xếp đồ đạc náo nhiệt, thì bên kia phủ Thái tử quản sự như ngồi trên đống lửa.
Giữa ban ngày, đột nhiên Dao cơ cùng tiểu Khương công tử đều cùng nhau muốn trở về Ba quốc đây?
Thái tử căn bản không hề căn dặn gì về việc này!
Quản sự mặc dù có ngăn cản, nhưng Đế Hậu cùng nhau hạ chỉ, cho dù ông ta khéo léo thế nào cũng không thể kháng chỉ bất tuân được!
Khương Lê ngược lại nhẹ nhàng trấn an quản sự, nói chút tụ tán ly hợp, nhân chi thường tình. Chỉ là lần này ly biệt, không thể gặp nhau nữa, sau này cũng không thể tới tham gia tiệc cưới của Điện hạ, người không tới, lễ không thể không tới.
Nàng cố ý đặt lễ vật chuẩn bị cho đại hôn Phượng Phi Vũ trong chiếc hộp gỗ đàn tử, nhờ quản gia thay nàng chuyển giao.
Từ đó về sau, từ biệt hai ngả, kinh thành phồn hoa Lạc An của Đại Tề không hẹn ngày trở lại!
Tiểu Khương công tử rời đi tiêu sái, thị vệ Thái tử cấp cho nàng, một người nàng cũng không mang theo.
Thế nhưng quản sự nào dám cứ như vậy thả người đi, một mặt phái ra mấy chục người ngựa không dừng vó tới báo tin cho Thái tử ở Bắc Hồ, một mặt an bài đám thị vệ đi theo Khương Lê, giữ khoảng cách tuyệt đối không được dể tiểu Khương công tử phát giác, bảo vệ nàng chu toàn.
Kỳ thật Khương Lê cũng sợ thái tử đột nhiên trở về. Dựa vào tâm tính của chàng, nếu như biết tất cả mọi chuyện là do nàng gây ra, thực không biết ngài ấy sẽ làm ra hành động kinh người gì.
Cho nên trước khi ra khỏi biên cảnh Tề quốc,Khương Lê luôn nơm nơp lo sợ, một đường màn trời chiếu đất, không dám lãng phí nửa khắc.
Tới tận khi đội kỵ mã tiến vào biên cảnh Ba quốc, trái tim mới chậm rãi đặt xuống.
Cơ Vô Cương một đường đi theo, nhìn thần sắc Khương Lê mấy ngày nay uể oải, luôn dáng vẻ không có chút sức lực, trong lòng liền bận tâm.
Đến thành trấn, liền gọi quận trưởng tới an bài dịch quán cho vương tử dừng chân, rồi cho người gọi lang trung tới bắt mạch bình an cho Khương Lê.
Khương Lê ngược lại nghĩ đến mình lâu rồi chưa có quý thủy. Bời vì không muốn Thái tử biết chuyện nàng thường xuyên dùng canh tránh thai, liền không dám tìm lang trung bắt mạch. Hiện tại mới có thời gian thong dong chuẩn bệnh.
Vốn tưởng rằng vì dùng thuốc tránh thai nên bị lạnh, khiến quý thủy tới chậm. Thế nhưng lang trung chuẩn mạch chỉ biết đây là quý nhân, cũng không rõ thân phận thực sự của bọn họ.
Chẩn bệnh xong, lang trung lại có chút chần chờ nhìn Khương Lê một thân nam trang, không dám tin tưởng lại cẩn thận bắt mạch lại lần nữa.
Thiển nhi đứng cạnh sốt ruột, hận không thể tóm lấy tay lang trung mà hỏi. Sau khi chẩn mạch hồi lâu, đánh giá Khương Lê một phen mới nói;
- Vị gia này... mạch tượng của ngài, rõ ràng là có hỉ a!
Lang trung nói xong cũng hối hận, cảm thấy mình không biết nói chuyện dễ bị ăn đòn.
Thế nhưng chủ tớ hai người lại trầm mặc, sau đó liền mời ông ta khỏi phòng. Người mời ông ta là vị quý nhân phong độ nhẹ nhàng, đưa ngân lượng, sau đó lại phân phó ông không thể tùy ý để lộ chuyện này ra rồi để ông ta rời đi.
Lang trung tới góc quẹo, suy nghĩ có lẽ đây là thiên kim nhà nào, nữ giả nam trang mà thôi. Nếu ở thể ở trong viện của quận trưởng, thì một tiểu lang trung thôn dã như ông không thể tùy tiện há miệng làm hỏng trong sạch được, nếu không có khi còn bị quận trưởng bắt đi ngồi nhà lao.
Sau khi trở lại y quán, có hai đại hán vạm vỡ khẩu âm nơi khác tiến vào, móc ra một thỏi vàng, hỏi khéo là xem bệnh cho ai? Lang trung bình tĩnh tả qua về hình dáng người kia, sau đó nói quý nhân đó bị trúng gió đau đầu mà thôi.
Lại nói Khương Lê nghìn tính vạn tính cũng không ngờ bản thân vậy mà lại mang thai, ngay cả Thiển nhi luôn hoạt bát cũng nghẹn lời.
Cơ Vô Cương thì đi qua đi lại.
Hắn biết Khương Lê tuyệt đối sẽ không trở lại thành Lạc An. Đứa nhỏ này, không giữ được! Nhưng thân là nam tử, hắn cũng không thể khuyên vương nữ bỏ đứa bé được? Cho nên đi qua đi lại nghĩ cách.
Ngược lại Khương Lê lập tức trấn định lại.
Dựa vào lời lang trung mà nói, nàng mang thai đã được hai tháng, sắp sang tháng thứ ba, cho dù uống thuốc bỏ đứa bé, cũng sợ không sạch sẽ.
Cẩn thận tính toán thời gian, đứa bé này chắc là do lần vong tình trên núi hôm đó mà có.
Vừa rồi khi lang trung há miệng ngạc nhiên, nàng lo lắng đầu tiên lại lo sợ đứa bé bị ảnh hưởng do trước kia nàng uống thuốc ngừa thai. Loại phản ứng bản năng này khiến Khương Lê cảm thấy buồn cười.
Ngày trước Khương Tú Dao từng kêu gào với nàng, vương nữ chưa gả mà có thai không phải chỉ một mình nàng ta, có người vụng trộm đánh rớt đứa bé, hoặc sinh ra liền đưa khỏi cung mà thôi.
Thế nhưng cả hai cách này Khương Lê đều không muốn, đã có rồi, đây chính là ông trời chủ định. Là hài nhi của nàng, sẽ do nàng nuôi nấng.
Khương Lê quyết định được liền không còn phiền não d.a.o động nữa. Thế là nàng khẽ hé môi son nói với Cơ Vô Cương vẫn đang rối loạn:
- Cơ đại nhân nếu là vô sự, liền ngồi xuống nói chuyện đi.
Khương Lê nhắc nhở như vậy, Cơ Vô Cương cũng cảm thấy chính mình thất thố, vội vàng cám ơn vương nữ nhắc nhở, sau đó giọng mang theo dò xét nói:
- Đại vương nữ, bây giờ ngài mang thai, chỉ sợ trở về vương đình liền bất tiện, nếu có ý tưởng gì, không bằng ở ngay trong trấn này giải quyết, miễn phong thanh bị tiết lộ ra ngoài.
Khương Lê khẽ mỉm cười nói:
- Khanh hiểu rõ phụ vương ta nhất, ngài nói xem dựa vào bản tính phụ vương, một vương nữ không con bị hưu trở lại vương đình, ông ta sẽ có dự định gì?
Cơ Vô Cương nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu vương nữ ngài trở về, có lẽ quốc vương sẽ đưa ngài tới chư quốc hòa thân...
Khương Lê cười khổ một cái:
- Cơ khanh quả nhiên hiểu phụ vương ta. Vậy đó, cho nên chuyện ta có thai cũng không cần phải giấu giếm ông ta, nhưng cũng đừng nói ra phụ thân của đứa trẻ là ai. Cứ cho rằng ta vụng trộm yêu đương, cũng không biết đưa bé là của người nào, khiến ông ta tạm thời lui ý định này lại. Đếm lúc đó có lẽ phụ vương sẽ không quản ta, chỉ để ta tạm xuất cung tự sinh tự diệt. Cứ như vậy, chúng ta hành động cũng thuận tay hơn.
Cơ Vô Cương đối với Khương Lê là nói gì nghe nấy. Người thông minh như hắn lại tin phục một người thông minh khác, cái loại tín ngưỡng mù quáng có đôi khi thực đáng sợ.
Huống hồ Khương Lê đối với đứa bé tới bất thình lình vô cùng trấn định, phảng phất chỉ là ăn nhiều mập lên một khối thịt mà thôi, khiến cho hắn ngạc nhiên.
Mà hiện tại chuyện cấp bách nhất bây giờ, cũng không phải xử trí thai nhi trong bụng vương nữ thế nào, mà là làm sao để y theo kế hoạch, để vương tử Khương Chi trở lại vương đình, củng cố quyền lực, không để cho Thân hậu giống như trước kia tùy ý ức hiếp.
Sau đó hai người không còn nhắc tới thai nhi nữa, mà tiếp tục dự tính an bài cho sau này.
Lúc trước Khương quốc quân mặc dù viết thư cho Thái tử Đại Tề, nói rõ sẽ giữ kín bí mật Khương Lê giả trang thành Khương Hòa Nhuận, thế nhưng chuyện này ở vương đình Ba quốc không phải chuyện bí mật gì, bởi vì người được đưa tới làm con tin là đại vương tử Khương Chi và vương nữ Khương Lê.
Ba quốc căn bản không hề tồn tại vương tử nào tên Khương Hòa Nhuận cả.
Tới gần kinh thành Ba quốc, Khương Lê liền thay về nữ trang.
Lúc trước nàng cáo tri Thân hậu, muội muội của mình là Khương Tú Dao trở về cũng không cần thiết mai danh ẩn tích, giữ nguyên tên họ, rồi gả vào Thân gia là được.
Đến lúc đó trên sử sách Ba quốc sẽ như thực ghi chép, vương nữ Khương Tú Dao tới Đại Tề làm con tin, sau một năm trở về Ba quốc, trở thành quả phụ của Thân Văn Tư.
Như vậy, Khương Tú Dao khi thủ tiết cũng vẫn có thể danh chính ngôn thuận hưởng đãi ngộ và thể diện của vương nữ.
Sau khi rời khỏi cố thổ một thời gian dài, khi Khương Chi và Khương Lê tiến vào đô thành, cũng không có người xe mở đường. Đô thành giàu có bậc nhất của tiểu quốc biên cương, quả thực có chút quạnh quẽ.
Thế nhưng Ba quốc cũng không toàn những người không hiểu lễ giáo, có vài vị lão thần đã đứng chờ ở cửa thành từ sớm, nghênh đón vương tử và vương nữ trở về.
Khương Lê cho người đưa lời với ca ca, sau đó tự mình xuống ngựa gặp những lão thần này.
Đây là những lão thần chính là tiền đề để cho nàng và ca ca đứng vững trong vương đình, cho nên đôi xử rất chân thành.
Nếu như nói nàng lớn lên không có mẫu thân thương yêu, không có phụ thân dạy dỗ, nhưng ở bên cạnh Phượng Phi Vũ phụng dưỡng lâu như vậy, học được một thứ, đó chính là đứa trẻ trời sinh không được sủng ái cũng không cần oán trời trách đất, mỗi một phần tôn kính đều phải dựa vào bản thân đổi lấy. Nếu như cố gắng mười lần không được, vậy thì liền cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần, để có thể giậm người ta dưới chân, quyết không để những kẻ đó tùy ý chà đạp mình.
Bây giờ nàng cùng vương huynh về nước, tình thế mặc dù không lạc quan lắm, nhưng cũng không tới mức xấu. Thịnh Diệp tướng quân ái mộ mẫu hậu cũng lưu lại nhân mạch, sau khi Cơ Vô Cương chỉnh đốn đều có thể dùng được.
Mà trong tay của nàng cũng có một số tiền lớn có thể dùng để bày mưu nghĩ kế. Còn huynh trưởng, ở thành Lạc An được đọc sách, cho nên kiến thức cũng được mở rộng. Về phẩn tẩu tử Ổn nương, mặc dù đã bán cửa hiệu ở Lạc An, thế nhưng sản nghiệp của nàng có rất nhiều trải rộng khắp các nước. Ngay cả trong quốc đô Ba quốc cũng có cửa hàng của nàng. Tẩu ấy theo huynh trưởng từ khi hai người còn cơ khổ không nơi nương tựa, cho nên ngay từ khi bắt đầu đã không có gì đáng phải phàn nàn cả.
Khi Ba vương triệu kiến hai huynh muội, đã là buổi tối ngày hôm đó.
Mới đứng dậy từ n.g.ự.c của hai vị mỹ nhân, bắp chân Khương quốc quân vẫn còn hơi nhũn ra, nếu không phải do mỹ nhân thúc giục muốn gặp mặt vương tử vương nữ, ông thực chẳng nghĩ tới chuyện triệu kiến họ.
Cơ thiếp hiện tại được phụ vương sủng ái nhất, chính là người do Cơ Vô Cương an bài. Thân hậu ức h.i.ế.p mẫu hậu nàng đến chết, bây giờ chỗ dựa của bà ta cũng bị đổ hơn nửa.
Nhưng khi nhìn thấy Khương Lê, Khương quốc quân không khỏi nhớ tới chuyện ở thư hội Mặc Trì, bị nàng cùng xấu thị nữ làm nhục, nhất thời tức giận muốn phát tiết.
Hiện tại đang ở trong vương đình của ông ta, thân là quốc quân một nước, muốn xử trí đồ bất hiếu này thế nào cũng được!
Nghĩ đến đấy, Khương chưa ngồi xuống ghế, ánh mắt câu lệ lia về phía Khương Lê;
- Nghịch nữ, quỳ xuống!
Khương Chi nghe vậy, trái tim liền co rút lại. Nói thật ra, rời khỏi cố quốc, khoảng thời gian sống ở thành Lạc An, nếu không phải muội muội kiên cường, hắn làm sao có thể trôi qua cuộc sống an nhàn như vậy?
Khương Chi thấy ở thành Lạc An có nhiều chất tử của các nước yếu không có người trông nom, nghèo túng quẫn bách, thậm chí cơm cũng không đủ no, người nào cũng xanh xao vàng vọt.
Còn Khương Lê ngay từ ban đầu đã là người trông nom hắn, chiếu cố từng li từng tí. Giờ hắn có thê có tử, nhưng ủy khuất thì đều do muội muội nhận hết vào người.
Mấy ngày trước, khi hắn nghe tin muội muội mang thai, cả người đều ngẩn ra.
Hắn thậm chí nghĩ đến, nếu không phải vì mình, muội muội có lẽ sẽ không rời khỏi phủ Thái tử, ở Đại Tề an ổn làm trắc phi, không phải là tốt hơn trở về Ba quốc chịu lửa giận của phụ vương? Bây giờ muội ấy mang thai, bên người không có phu quân quan tâm, phải làm sao mới ổn?
Cho tới tận khi thê tử kinh ngạc hỏi hắn;
- Tại sao tiểu thúc lại biến thành một cô nương vậy?
Lúc đó Khương Chi mới ôm thể tử nghẹn ngào khóc lớn.
Nói thật ra, cảm giác áy náy của hắn với muội muội vượt qua hẳn sự kính yêu với phụ vương.
Cho nên khi trông thấy phụ vương vừa gặp bọn họ, không hỏi han ân cần câu nào mà lập tức bắt muội muội quỳ xuống, trong lòng thực sự phẫn nộ.
Thế nhưng khi hắn muốn mở miệng, thì Khương Lê lại kéo ống tay hắn một cái, ra hiệu hắn yên lặng đừng nóng nảy, rồi đối diện với phụ vương nói:
- Bởi vì có mang theo quốc thư của thiên tử Đại Tề, mời phụ vương thứ tội, tạm thời không thể quỳ xuống thỉnh an ngài.
Khương quốc quân nghe thấy vậy, mắt sáng lên, cũng không quan tâm khiển trách nữ nhi, vội vàng nói"
- Sao không nói sớm, mau đọc quốc thư!
Khương Lê liền mệnh người hầu dâng quốc thư lên, chậm rãi mở ra.
Khi Đoan Khánh đế viết quốc thư, là lúc vừa thu được ba quận vào tay, tâm tình vui vẻ, cho nên lời nói cũng cựa kỳ thân thiện, ngụ ý nói muốn cùng Ba quốc vĩnh viễn kết giao hảo vân vân...
Khương quốc quân nghe xong tâm hoa nộ phóng, cảm thấy núi Thái sơn cho mình làm chỗ dựa, trong lòng thư thái hơn nhiều.
Sau khi Khương Lê đọc xong quốc thư, ông ta cũng không nhớ tới việc trừng trị nghịch nữ, chỉ vội hỏi;
- Hoàng đế Đại Tề có nói khi nào xuất binh giúp Cô đánh nước Nhung?
Khương Lê thật sự nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, kính cẩn nói:
- Đại Tề đã dừng dụng binh, chỉ sợ không thể viễn chinh, nước Nhung phền phức, có lẽ chúng ta phải tự giải quyết chuyện này.
Lúc trước là do Khương quốc quân không biết lượng sức, muốn chiếm đoạt nước Nhung, không đánh được mà ngược lại bị tấn công cho gà bay chó chạy, chật vật không chịu nổi.
Bây giờ quân đội nước Nhung thường quấy rối biên giới, khiến cho bách tính Ba quốc hãi hùng khiếp vía, hơn nữa lại không cẩn thận còn trở mặt với Lưu Bội Lương quốc, cho nên tình thế tràn ngập nguy hiểm, đô thành phồn hoa giàu có ngày trước nay bỗng trở lên vắng lạnh đi nhiều.
Khương Quốc quân nghe nói Đại Tề chỉ bất quá là ngoài miệng linh lợi, lại không xuất binh giúp ông ta trừng trị nước Nhung trút giận, lập tức có chút uể oải, bất quá cũng may có quốc thư Đại Tề ở đây, dọa nước Nhung và Lương quốc cũng có chút tác dụng.
Thế là thừa dịp quốc quân Khương trong lòng đang gảy bàn tính, Khương Chi cùng Khương Lê hữu kinh vô hiểm thối lui ra khỏi vương đình.
Chỉ là khi họ rời đi, Thân hậu lại cho người đến truyền lời, nói tẩm cung điện trước kia của họ giờ đã là tẩm cung tân sủng của Ba vương, cho nên đêm nay chỉ có thể ủy khuất họ ngủ tại cung viện của hạ nhân.
Về phần cung điện lúc trước bao giờ có thể đòi lại, cũng khó mà nói.
Khương Lê nghe xong mỉm cười Thân hậu muốn ra oai phủ đầu, cho nên nói với cung nữ truyền lời:
- Trở về báo với Thân hậu, không cần lão nhân gia phí tâm, ta cùng huynh trưởng đã an trí chỗ ở ngoài cung, vừa rồi cũng đã báo cho phụ vương, không cần ở lại trong cung.
Những ngày qua, Thân hậu luôn khó chịu không vui. Bản thân thất sủng, huynh đệ chất nhi c.h.ế.t thảm, nữ nhi bị ép phải gả cho người đã c.h.ế.t để vực dậy Thân gia... quả thực khiến trong lòng uất nghẹn.
Mà hai huynh muội Khương thị trở về đúng lúc, vừa vặn giúp bà ta xả một bụng ác khí này lên đầu hai kẻ khốn cùng này.
Nhưng ai biết huynh muội này thế mà dám khinh thường an bài của bà ta, dọn ra ngoài cung ở.
Thân hậu trong lòng hồ nghi, liền cho người đi tìm hiểu, là lão thần nào không có mắt dám cho hai người mượn trạch viện.
Kết quả được bẩm báo lại, hai huynh muội vào ở trong hào trạch của Cơ Vô Cương mới tu kiến, nghe nói giường cột chạm trổ vô cùng xa hoa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT