Phượng Phi Vũ mặc dù từng say rượu, thế nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, say mèm như bây giờ, quả thực chưa hề có.
Khương Lê dùng sức đỡ chàng lên giường, sau đó mới gọi Đào Hoa bê nước ấm vào, nhúng ướt khăn lau mặt sau đó đi nấu canh giải rượu mang tới.
Sau khi lau mặt và tay cho chàng, Khương Lê đang định ném khăn vào trong chậu, quay đầu lại đã thấy chàng mở mắt từ bao giờ, ánh mắt tĩnh mịch nhìn nàng chăm chú.
Khương Lê cho là chàng đã tỉnh rượu, liền cúi người hỏi:
- Uống nhiều như vậy, chàng có đau đầu không?
Thế nhưng sau đó một khắc, Phượng Phi Vũ lại duỗi tay ra, ôm đầu nàng vào trong ngực, giọng nói cứng nhắc không rõ lắm:
- Không cho phép nàng cười với hắn, nhìn một cái cũng không được!
Khương Lê bị bất ngờ, khăn ướt trong tay rươi xuống đất, cười khổ nói:
- Điện hạ không cho phép ta cười với ai?
Phượng Phi Vũ đang say rượu, giống như đứa trẻ lên ba, giọng nói mang theo chút làm nũng:
- Không cho phép nàng giống như những nữ nhân khác cười với Phượng Vũ, nàng là của ta, không ai được cướp đi hết.
Khương Lê bị lời nói ngốc ngếch của Phượng Phi Vũ chọc cười, chỉ cúi đầu, dùng chóp mũi cọc vào má chàng nói:
- Thân hình của hắn cũng chẳng đẹp bằng điện hạ, nhìn lưng đã biết không có sức lực rồi, ta cười với hắn làm gì?
Phượng Phi Vũ nghe xong liền có tinh thần, mắt đảo quanh, nói muốn chứng minh bản thân có sức lực tốt, ôm Khương Lê nằm lên trên người mình, sau đó liền ngủ say.
Khương Lê nghĩ dáng vẻ vừa rồi của Phượng Phi Vũ cùng nhị hoàng tử so tửu lượng, kỳ thực giống như hai con gà chọi bị nhốt chung lồng, cả hai đều không cam lòng, đấu nhau tới khi một kẻ tử trận mới thôi.
Nếu đổi lại là người ngoài, Khương Lê sẽ chỉ cảm thấy nhàm chán, cho rằng đó là kẻ không có tài năng đức độ. Nhưng đó lại là Phượng Phi Vũ, ngày thường chàng đĩnh đạc đàng hoàng, hôm nay lại liều mạng so tửu lượng, lại khiến cho nàng cảm thấy chàng bớt đi chút lạnh lùng, thêm vài phần đáng yêu ngây thơ.
Cuối cùng cũng không chê chàng người đầy mùi rượu, sau khi lau sạch sẽ mặt và tay cho chàng, liền ôm nhau ngủ thiếp đi.
Rượu hôm nay Phượng Phi Vũ uống, cũng là đặc sản ở Minh sơn dùng ếch ngâm mà thành.
Tới nửa đêm, sau khi đã tỉnh rượu, khí huyết bốc lên, trong n.g.ự.c lại ôm tiểu trắc phi mềm mại thơm ngọt, nào có đạo lý không ăn?
Từ nửa đêm tới gần sáng, trong phòng liên tiếp truyền ra tiếng vang ái muội.
Cuối cùng Khương Lê chỉ cảm thấy rã rời, cổ họng khàn cả tiếng, nhưng điện hạ vẫn chưa thấy đủ, nói rằng trước kia bản thân lười biếng, không cho trắc phi của mình ăn no.
Đến ngày thứ hai, Khương Lê rời giường. Đào Hoa phục thị nàng rửa ráy, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới, Thiển nhi không đi theo bên cạnh, loại thuốc tránh thai cũng để chỗ Thiển nhi, cho nên quên không mang theo.
Khương Lê cảm thấy để Đào Hoa đi lấy thuốc cho mình không ổn, nghĩ sau hôm nay trở về sẽ dùng thuốc cũng vẫn kịp, cho nên cũng không để trong lòng.
Đến Minh sơn sao có thể không tắm suối nước nóng, thế nhưng thực không khéo chính là, tới sáng ngày thứ hai ở đó, sắc trời nổi lên mây đen, không lâu sau trời liền đổ mưa to, thời tiết như vậy quả thực không thể ngâm nước nóng.
Cho nên chỉ có thể đợi mưa tạnh, liền xuống núi quay lại kinh thành.
Thế nhưng không nghĩ tới, mưa kia càng rơi càng lớn. Thời tiết mưa dầm, khiến cho tâm trạng mọi người đều trở nên bực bội khó chịu.
Đào Hoa bóc một đĩa hạt hồ đào trên bàn cho Khương Lê, để trắc phi vừa đọc sách vừa ăn vặt. Còn Phượng Phi Vũ thì dẫn người đội mưa đến hành quán trước chân núi, xem xét đường núi có bị mưa ngập hay không.
Khương Lê nhìn màn mưa qua cửa sổ nhỏ, trong lòng bứt rứt không yên, nhưng không hiểu vì lý do gì.
Bầu trời có một tia chớp lóe lên xé tan màn mây, tiếng sấm dội tới khiến nàng giật nảy mình ngồi thẳng dậy, đột nhiên nhớ tới một việc liên quan tới mạng người trong kiếp trước.
Nàng làm sao lại có thể quên được, màu thu này có một trận mưa to hiếm thấy, mưa mấy ngày không dứt. Nàng cũng chỉ nhớ rằng mưa tới ngày thứ ba, ca ca đội mưa tới Hoán y cục tìm nàng, nói cho nàng một tin tốt lành. Chính là Ba quốc phái mật sứ tới, truyền lời của phụ vương, muốn đưa ca ca về nước.
Lúc ấy Khương Lê còn vui đến phát khóc, cảm thấy mình và ca ca khổ tận cam lai.
Chỉ là khi huynh trưởng nói với mật sứ muốn đưa cả Khương Lê cùng đi, thì mật sứ lại khuyên ca ca đi trước, tránh cho tiền đồ bị chậm trễ.
Khương Chi nào chịu đi? Một mực yêu cầu dẫn nàng theo, cho nên mật sứ đành phải đáp ứng, thế nhưng chưa kịp cứu nàng ra ngoài, ở ngay bên ngoài đường tới hoán y cục, mật sứ bị Phượng Phi Vũ bắt được đem đi thẩm vấn. Hóa ra mật sứ đó chẳng phải là người do phụ vương phái tới, mà là người do Thân hậu phái tới, đón Khương Chi sau đó trên đường về nước sẽ tìm cơ hội g.i.ế.c chết.
Khương Chi mặc dù nhu nhược, nhưng dù sao cũng là trưởng tử, để ca ca ở Lạc An làm con tin, lập nhi tử Thân hậu làm Đế cũng khiến cho người ta chỉ trích.
Cứ như vậy, Khương Chi sẽ gánh trên vai tội danh xé bỏ minh ước giữa hai nước, mà dựa vào tính tình Ba vương, chắc chắn sẽ phái sát thủ tới g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Chi, đưa đầu của ca ca dâng về Đại Tề lấy đó tỏ lòng thành tín.
Thân hậu một mực lo âu Khương Chi sẽ đột nhiên trở về, cho nên dứt khoát thiết hạ độc kế hãm hại Khương Chi. Không nghĩ tới lại bị Thái tử đột nhiên đi ngang qua làm rối loạn, tất nhiên không còn dám dị động.
Khương Lê cái khác nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ kiếp trước trên đại điện, nàng lại một lần nữa đứng gần với Phượng Phi Vũ, bị lời nói lạnh nhạt nghiêm nghị của chàng tra hỏi, nàng quỳ tới khi hai chân mềm ra, mới được thả trở về hoán y cục.
Khương Lê càng nghĩ càng tim đập nhanh, kiếp trước vào thời điểm này cả nàng và Phượng Phi Vũ đều ở trong thành Lạc An, nhưng bây giờ hai người đều không ở trong thành. Nếu đúng như kiếp trước, thì hiện tại người Thân hậu phái tới đã tiếp xúc với ca ca, lấy việc phụ vương triệu huynh ấy về nước làm mồi nhử, ca ca nhất định sẽ mắc lừa. Nếu họ lừa gạt ca ca rời khỏi thành, chẳng phải ca ca sẽ lâm vào hoàn cảnh đáng sợ không thể thoát thân hay sao?
Trong lòng lo lắng, nàng rốt cuộc ngồi không yên. Để Đào Hoa đi hỏi xem Điện hạ dò đường thế nào, hôm nay có thể trở về hay không.
Đào Hoa mặc áo mưa, cầm ô cẩn thận đi ra ngoài, không lâu sau đã quay lại báo trời mưa quá to, dòng suối trong núi nước dâng cao, đường xuống núi bị bùn sình che kín, không tiện xuất hành.
Đúng lúc này, Phượng Phi Vũ cũng quay về, nhìn Khương Lê nói:
- Đường xá khó đi, nếu không có việc gấp, thì đợi thêm một ngày nữa, mưa tạnh rồi lên đường.
Thế nhưng chàng còn chưa dứt lời, liền thấy trên mặt Khương Lê hiện lên một tia lo lắng không dễ phát giác, liền hỏi:
- Sao vậy, có việc gì gấp cần phải trở về sao?
Khương Lê biết trận mưa này phải kéo dài mấy ngày, trong lòng càng lo lắng cũng không thể nói ra tình hình thực tế, liền uyển chuyển nói:
- Hôm qua nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng phụ vương sắp qua đời, ca ca lo lắng phụ vương bệnh nặng, cho nên cũng bệnh không dậy nổi. Trong lòng ta lo lắng bất an, muốn đi gặp ca ca...
Phượng Phi Vũ vốn không tin ứng mộng cát hung, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Khương Lê, bộ dáng muốn khóc, chàng trầm mặc một lát liền nói:
- Phái ra hai thị vệ hồi thành trước, qua phủ ca ca của nàng báo tin.
Khương Lê thầm nghĩ ca ca gặp người của phủ thái tử phái tới, trong mấy ngày tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đến lúc đó mình trở về trong thành gặp ca ca thì không phải mọi chuyện đều an bình rồi sao, trong lòng liền ổn định lại, vội vàng tạ ơn Thái tử.
Trận mưa liên miên kéo dài đã mấy ngày, vẫn không có dấu hiệu muốn tạnh.
Lúc này trong núi công hầu quan lại đông người, còn có cả các phu nhân và nha hoàn nô bộc hầu hạ, mỗi ngày tiêu hao rất nhiều thực phẩm. Chỉ mới hai ngày đồ tích trữ trong núi cũng không còn nhiều nữa. Bất đắc dĩ mỗi vị quan cùng gia quyến đều bị định lượng đồ ăn, cho nên tiếng oán than của nhóm quan lại và thê thiếp như muốn dậy đất.
Bên phía Phượng Vũ ngược lại là làm đủ tư thái, lệnh cắt bớt khẩu phần lương thực của bộ hạ, phân cho nhóm công khanh không đủ ăn.
Thái tử từng ở lãnh cung chịu đói khổ, cho nên chàng cũng không cần học tư thái của Phượng Vũ, phân lương thực của mình ra.
Dù sao chàng cùng nhị đệ khác nhau, chàng mang theo trắc phi, cho nên phải để nữ nhân của mình no bụng trước rồi mới nói, cũng chẳng có thời gian làm bộ làm tịch.
Nhưng là Khương Lê lại sợ Phượng Phi Vũ bị tương phản quá mức rõ ràng. Liền mệnh lệnh trong đám thị vệ của mình chọn ra hai người tìm lưới đánh cá, thừa dịp dòng suối chảy xiết bắt một ít cá, buổi tối nấu lên rồi phân phát tới cho nhóm công khanh.
Khương Lê luôn luôn thích ăn ngon, cho nên xuất hành cũng mang theo hồ tiêu đặc sản Tây Vực. Rải chút trong canh cá nóng, sau khi uống canh cá các lỗ chân lông đều được đả thông, khiến cho mọi người khen không dứt miệng.
Thế nhưng sau một bữa cơm, buông chén đũa tiếng bực dọc lại vang lên không ngớt.
Phượng Phi Vũ thấy như vậy, âm thầm nói với Khương Lê:
- Đây đều là trọng thần, chưởng khống Tề quốc, mặc dù có một vài người không còn tuân theo di huấn của tổ tiên, nhưng đại bộ phận coi như là làm tròn chức trách, thật không ngờ mới đói bụng một chút, nhân tâm đã động....
Khương Lê đoán ra Phượng Phi Vũ đang nói tới điều gì, liền thuận miệng nói:
- Nếu gian kế của Lương quốc đạt được, thì khi bọn họ dừng không bán lương thực cho Tề quốc đồng thời dừng thu mua tơ lụa, Tề quốc ắt lâm vào nạn đói, khi đó không chỉ vài người mà toàn bộ lòng người Tề quốc rung động.
Phượng Phi Vũ không nói gì, chàng hiểu được ý của Khương Lê nói bóng gió. Kho lúa đầy ắp, thực sự quan hệ mật thiết tới vận mệnh quốc gia.
Chỉ cần sơ ý một chút, liền sẽ gây nên sóng to gió lớn, bất luận kẻ nào cũng không thể tránh khỏi...
Cũng may qua hai ngày sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp một lần nữa chiếu rọi Minh sơn. Đám đại thần bị vây khốn trong mấy ngày mưa lập tức thu dọn đồ đạc, lập tức lên xe chạy về Lạc An. Nhất thời trên sơn đạo xe ngựa nối nhau không dứt, thậm chí chẳng ai có tâm trạng dừng lại nghỉ ngơi giữa đường.
Phượng Phi Vũ cũng lệnh thị vệ chuẩn bị xe ngựa, mang theo Khương Lê quay lại thái tử phủ.
Mấy ngày nay Phượng Phi Vũ không ở trong thành, cho nên công văn đọng lại rất nhiều.Phượng Phi Vũ về đến phủ Thái tử, đổi một thân y phục sau đó lập tức vào thư phòng duyệt công văn.
Khương Lê mấy ngày nay lo lắng không thôi, sau khi Thái tử rời đi nàng cũng vội vàng lên xe ngựa chạy thẳng tới phủ ca ca.
Thế nhưng khi nàng tới ca ca cũng không có ở trong phủ, chỉ gặp Ổn nương dưỡng thai ở đó, đang bận khâu một đôi hài đầu hổ nho nhỏ.
Trong lòng Khương Lê đang treo một khối đá to, cũng lười vòng vèo, trực tiếp hỏi tẩu tẩu có phải mấy ngày trước có người Ba quốc tới đây.