Một lát sau, thái tử -"không phân lục súc"giá lâm.
Hắn mặc một bộ trường bào màu đen ánh kim làm nổi bật dáng vẻ cao lớn rắn rỏi.
Tướng mạo Phượng Phi Vũ giống với mẫu hậu hắn, có một loại lộng lẫy mang theo vẻ ngạo mạn anh tuấn. Nhưng vẻ đẹp yêu nghiệt này của hắn lại bởi sự lạnh lẽo toát ra giữa hai hàng lông mày, khiến người ta sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Từ lúc hoàng thái tử tiến vào, gương mặt Điền Oánh liền nổi lên hai rặng mây hồng, chỉ cần nghĩ tới nam tử anh tuấn như vậy chính là người mà nàng sẽ gả, trong lòng liền khó bình tĩnh nổi.
Đáng tiếc sói nhiều thịt ít, nhớ thương món ngon này, còn có cả người khác.
Chính là Tào Khê vị chất nữ có xích mích với nàng ở dịch quán, cùng với phu nhân giám quan Tề quốc tới phủ Kính hầu dự yến hội.
Kính hầu phu nhân nghe trượng phu nói Tào Khê với cháu gái mình có chút bất hòa, nên khi biết Tào Khê hôm nay muốn tới, liền tận tâm đón tiếp, muốn nhân cơ hội giảng hòa cho hai người
Dù sao đứng sau Tào Khê là hoàng hậu, mà nàng ta cũng là con dâu mà hoàng hậu muốn chọn, quan hệ không tốt về sau nhập phủ thái tử lại càng khiến quan hệ thêm căng thẳng.
Mà từ lúc Phượng Phi Vũ tiến đến Tào khê cũng xấu hổ mang theo chút e lệ nhìn hắn, sau đó cùng mọi người đi qua thi lễ.
Tề triều cũng không quá tị huý nam nữ chưa lập gia đình gặp nhau. Cái gọi là lễ giáo Đại Tề cũng chỉ mới lập nên năm sáu năm gần đây, nhưng do các nước khác nhau lễ tiết cũng có thể bỏ qua, thiếu niên thiếu nữ cùng phụ mẫu đi dự yến tiệc kết giao cũng nhều, chỉ cần không gây chuyện, làm bụng lớn, thì phần lớn đều được phụ mẫu nhắm một con mắt mở một con mắt bỏ qua.
Mà vị Điền Oánh kia trên chuyện nam nữ cũng rất chủ động, hướng về phía Phượng Phi Vũ mời rượu, ngón út cố ý xẹt qua mu bàn tay Phượng Phi Vũ, môi đỏ hơi mím, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, bày ra dáng vẻ hải đường hoài xuân e lệ.
Tào Khê đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, tức giận nghiễn răng tới mức cằm cũng có chút run rẩy.
Lần trước khi diện thánh, bởi vì Điền Oánh cố ý giả ngất, Tào Khê bị người ta truyền miệng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bị chính dì ruột là hoàng hậu mắng một trận.
Lần này đến đây, cũng là cố ý lấy lại thanh danh trước mặt người khác, ngoài mặt tỏ vẻ khách khí với Điền Oánh.
Dù sao gần đây hoàng thái tử cũng có ý lôi kéo Cao Ly quốc, nên tương lai trong phủ hắn không thể chỉ có một hai cơ thiếp, nếu lộ ra vẻ ghen tuông, há lại có phong phạm của chính thất?
Đợi nàng ngồi vững vàng trên vị trí thái tử phi, lại đóng cửa thu thập những tiện nhân này cũng chưa muộn!
Nhưng một bọ dáng thờ ơ, cũng sẽ không được thái tử để mắt tới, Tào Khê trong lòng gấp gáp, liền vô tình hay cố ý hướng về phía Phượng Phi Vũ, muốn biểu ca chú ý tới nàng.
Mà Phượng Phi Vũ ngược lại rất lạnh nhạt, bởi vì thân phận hiển quý cùng dung mạo tuấn mỹ của hắn, nên hắn vốn đã quen với việc nữ nhân chủ động lấy lòng mình. Điền Oánh vụng trộm dùng tay ngọc trêu đùa hắn, mặt mày đưa tình hắn đều thong dong nhận lấy, nhưng không có nửa điểm muốn đáp lại.
Hắn thấy, Điền Oánh cũng được, mà Tào Khê cũng vậy, bất quá chỉ là thủ đoạn hắn lôi kéo các đồng minh mà thôi.
Nữ nhân đều là vật ngu dốt, phụ thuộc vào nam nhân, có thể chỉ vì chút lợi nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ, được sủng ái liền sẽ ỷ sủng mà kiêu, mất sủng ái thì khóc sướt mướt oán trời trách đất, nếu không phải là dòng dõi thư hương hoặc quý tộc, thì quả thực cực kỳ vô dụng!
Nếu là thịt chủ động đưa tới cửa, không cần hao tốn sức lực, chỉ đợi các nàng nhập phủ thuận tiện tới ăn. Bỏ thời gian diễn kịch cùng mấy nữ nhân này, thà rằng đi kết giao thêm chút tài nhân dị sĩ còn có lợi hơn.
Sau khi lấy lệ đáp lễ hai nữ nhân một hồi, hắn liền cùng đám nhân sĩ chất tử nói chuyện.
Điền Oánh mắt thấy nhóm sĩ khanh nói chuyện, cũng không chen miệng vào được, nên nhất thời có chút nhụt chí, ngẩng đầu lên, nàng thấy tiểu thiếu niên Ba quốc vừa uống rượu vừa nhìn về phía nàng.
Tâm trạng khó chịu lúc mới gặp hắn, lập tức bớt đi mấy phần. Nghĩ đến thiếu niên này một mực nhìn mình, chắc là coi trọng mỹ mạo của mình, sinh lòng ái mộ! Rảnh thì cũng đã rảnh rồi, chi bằng thu kẻ sinh lòng ái mộ này làm người dưới tay cho mình sử dụng.
Nghĩ vậy, nàng ta liền bước về phía thiếu niên tuấn tú kia.
Khương Hòa Nhuận thề với trời, nàng chỉ là xem kịch mà thôi.
Trong kiếp trước, hiện tại trong thời tiết se lạnh này nàng đang ở hóan y cục giặt quần áo, mỗi khi trời tối lại ôm bàn tay bị lạnh nứt nẻ thút thít khóc. Làm gì có cơ hội nhìn thấy cảnh hai mỹ nữ tranh sủng như thế này?
Thế nên khi tới đây nàng liền chọn góc khuất ít người để ý, ngồi xuống bưng rượu ăn hoa quả, dáng vẻ như người tới xem náo nhiệt.
Tên Phượng Phi Vũ là kẻ không hiểu phong tình, vậy mà lại có thể đồng thời đối phó với hai nữ tử ngưỡng mộ hắn, ra cũng là cao thủ mang tuyệt học.
Nóng bỏng như vậy, nàng là người ngoài, mà hận không thể thay hắn chống lên lều vải, nhấc màn dọn chăn, giữa trời tuyết lớn đốt lên đống lửa dục mới được.
Nào biết đang say sưa xem kịch, hoàng thái tử liền bỏ gánh, mà Điền Oánh lại cất bước đi về phía nàng, ngồi xuống bên cạnh bàn của Khương Lê, mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn nàng, khóe miệng nở nụ cười:
- Quân chính là công tử tiểu Khương mấy ngày trước hùng biện đánh bại nhóm thư sinh ở thư viện?
Khương Lê đặt chén rượu xuống, ôm quyền nói:
- Vương nữ quá khen rồi, chính là tại hạ.
- Ca ca của ta cũng tôn trọng nho học, đáng tiếc huynh ấy không tới thành Lạc An, không thể hướng quân lĩnh giáo, nếu có thời gian rảnh có thể mới quân tới phủ của ta giảng giải một chút, ta muốn thay ca ca lãnh hội tài học của quân.
Khương Lê nhìn sóng mắt Điền Oánh như có như không lưu động, chỉ hận bản thân mình không phải nam nhi chân chính, nếu không nhất định sẽ mắc câu, đội thêm cho hoàng thái tử một cái nón xanh.
Đáng hận kiếp trước mình bị cho là yêu cơ, ấy vậy mà chẳng học được phong thái tiêu sái mị hoặc này của Điền Oánh, nếu đã lựa chọn ai là con mồi, chỉ cần xoay người phóng ánh mặt mị hoặc là xong.
Bất quá mỹ nhân bực này, nàng cũng không ăn được, chỉ có thể mỉm cười từ chối lời mời.
Thế nhưng là nụ cười này, trong mắt người khác lại là có ỹ nghĩa khác.
Tần Chiếu đi theo hoàng thái tử tiến vào điện, ánh mắt liền dính lên người mấy ngày trước đã "thưởng" vàng cho hắn.
Chỉ cần chú ý, quả nhiên tên này giở trò. Tiểu tử kia dám tiếp cận vương nữ mà Cao Ly quốc đưa tới cho thái tử!
Thật sự là gan to bằng trời, cũng không biết lông bên dưới đã đủ dài chưa? Khẩu vị thực không nhỏ mà! Hắn ta đúng là không thèm quan tâm tới thể diện của thái tử.
Nghĩ đến đây, Tần Chiếu sải bước đi tới, cũng ngồi ở cạnh bàn tiểu Khương công tử, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Công tử thật có nhã hứng, cùng Điền cơ ở đây nói chuyện phiếm, thật sự là ngưỡng mộ phong thái thanh tao của Điền cơ?
Điền Oánh biết Tần Chiếu là tâm phúc của hoàng thái tử, vốn tưởng rằng mình chỉ nói chuyện vài câu với công tử tiểu Khương, cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu truyền đến tai thái tử liền không hay rồi. Nàng liền cười lấy lệ vài tiếng, rồi đứng dậy rời đi.
Điền Oánh vừa đi khỏi, Tần Chiếu mới lạnh trừng mắt với Khương Lê, thấp giọng nói:
- Còn xin công tử có chút chú ý, không phải nữ nhân nào, quân cũng có thể trêu chọc!
Khương Lê cũng cạn lời với hắn, mặc dù Tần Chiếu tướng mạo đoan chính, thậm chí có thể nói là anh tuấn, nhưng là kiếp trước hắn gây cho nàng quá nhiều hồi ức thống khổ, cho nên dù ngồi gần bên cạnh cũng khiến nàng toàn thân khó chịu.
Khi Tần Chiếu gây chuyện, Khương Hòa Nhuận chẳng muốn đáp lại hắn, chỉ đứng dậy muốn rời đi.
Thế nhưng Tần Chiếu sao có thể chịu được việc mình năm lần bảy lượt bị tiểu chất tử Ba quốc này xem nhẹ? Thấy hắn muốn đi, liền đưa tay tóm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của tiểu Khương công tử.
Cái nắm tay không quan trọng, mà trong đầu hắn chỉ nghĩ sao tay nam tử Ba quốc lại mềm mại như vậy? Cánh nay mềm mại không xương, làn da trắng như tuyết, so với nữ nhân còn trơn bóng hơn vài phần...
Khương Lê muốn hất tay hắn ra, thế nhưng Tần Chiếu lại nắm chặt không thả, ngón tay còn mân mê trên cánh tay của nàng.
Kiếp trước, khi ở hoán y cục Tần Chiếu cũng là như vậy trong lúc vô tình đụng ngã nàng, khi đưa tay kéo nàng lại, hắn liền nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông...
Tay hắn như chiếc kìm sắt, quả thực gợi nhớ lại hồi ức ác mộng của Khương Lê.
Nhưng nàng không thoát khỏi Tần Chiếu, thì người bên cạnh đã không chịu nổi, thị nữ Thiển nhi đi theo tiểu Khương công tử chẳng phải là bù nhìn đâu.
Thấy người này túm c.h.ặ.t t.a.y công tử không thả, Thiển nhi liền đưa tay ra, cầm ngược lại tay Tần Chiếu, sau đó giống như giũ bao tải, dùng sức quẳng ngã Chiêu võ đại tướng quân Đại Tề trên mặt đất.
Theo lý thuyết, người tập võ lúc nào cũng có tính cảnh giác cao, thế nhưng trong đầu Tần Chiếu đều bị làn da mịn màng của Khương Hòa Nhuận làm cho mê muội, không thể tự thoát ra được. Hơn nữa hắn cũng không thèm để mắt tới vị xấu nữ bên cạnh tiểu công tử này, nhất thời liền bị quật ngã sấp trên đất.
Tần Chiếu thân hình cao lớn, nên khi hắn nện xuống nền gạch đá xanh, tiếng vang dội lên, khiến cả điện đều yên lặng nhìn về phía tiếng vang, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhất thời tân khách ở trong điện đều nhìn về phía bọn họ nơi này.
Tần Chiếu cũng là chủ quan, nên mới không kịp phản ứng lại, nằm rạp trên mặt đất không dám tin nhìn Bạch Thiển ở bên cạnh Khương Lê.
Khương Lê vừa dùng khăn lụa lau sạch cánh tay mình, vừa chậm rãi lên tiếng:
- Mới vừa nãy còn nhắc nhở Tần tướng quân, trên sàn có nước, cẩn thận kẻo trượt ngã, sao tướng quân vẫn ngã sấp xuống vậy?
Tần Chiếu nhìn Khương Lê làm bộ đức hạnh, liền tỉnh táo lại, hắn thế mà bị nữ nhân quật ngã, quả thực là vô cùng nhục nhã, cho dù công tử tiểu Khương cho hắn bậc thang, nhưng hắn cũng không hề cảm kích.
Chỉ bổ nhào về phía đứng phắt dậy, trừng mắt vọt về phía Bạch Thiển.
Bạch Thiển một lòng muốn hộ chủ, nên cũng không khách khí, không để ý mình đang mặc váy, bàn chân tám tấc giơ cao, đập về phía mặt Tần Chiếu.
Một cước này nhìn thì đơn giản, không phải chiêu thức hoa lệ gì, nhưng thắng ở tốc độ và lực đạo.
Tần Chiếu lần này mặc dù cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng khó khăn lắm mới nghiêng đầu tránh được. Làm sao hắn có thể ngờ được một nữ nhân mặc váy mà có thể nhấc chân cao tới vậy, tốc độ lại quá nhanh, cuối cùng vẫn bị đạp vào sườn mặt, đầu ngẹo sang một bên, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, một lần nữa lại bị hất ngồi trên mặt đất.
Nhưng mà lần này, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng quá trình Tần tướng quân bị chân đạp vào mặt, tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc.
Mặt mũi trượng phu sao có thể bị mất hết như vậy? Tần Chiếu thực sự bị chọc giận, vọt tới thị vệ phía bên kia đình viện, xoạt một tiếng, rút ra bội đao, chuẩn bị làm thịt cái xấu nữ dám cả gan đạp vào mặt hắn.
Đúng lúc này, trong sảnh truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hoàng thái tử:
- Dừng tay!
Mặc dù không biết tiền căn hậu quả thế nào, nhưng Phượng Phi Vũ biết Tần Chiếu cũng không dám ra tay với tiểu Khương công tử mà mình mới thu nạp được.
Thủ hạ thần tử tranh sủng, cảm thấy đối phương ngứa mắt, cũng không phải là chuyện lạ gì.
Chỉ là đây không giống như nữ nhân tranh sủng, không thể nghe lời của người trong cuộc. Theo Phượng Phi Vũ, thì mặc dù thuộc hạ ra tay với nhau, nhưng vẫn dưới sự chế ngự của mình.
Thế nhưng ở trước công chúng động tới đao kiếm, liền quá phận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT