Khương Lê không phải người Đại Tề, nên nàng chẳng quan tâm tới tập tục Đại Tề. Phượng Vũ nhắc nhở, nàng mới nhớ ra.
Nhưng nhìn dáng vẻ ép buộc của Phượng Vũ, vậy mà lộ ra mấy phần nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, chỉ nghiêng mắt hỏi hắn:
- Quân thực sự là nghĩ hơi nhiều rồi, mỗi ngày mơ mộng hão huyền, trông cậy vào chiếc bánh từ trên trời rớt xuống sao?
Phượng Vũ cũng không cảm thấy lời vừa rồi của mình có gì phải xấu hổ, chỉ cười nói:
- Mưu sự tại nhân, không phải sao?
Nói thực ra cho tới bây giờ, Phượng Vũ thật sự vẫn không tin huynh trưởng của mình sẽ quan tâm tới bất cứ nữ tử nào.
Nữ tử hiểu được thú vui khoáng đạt, biết hưởng thụ cuộc sống giống như Khương Lê, thì nam nhân khô khan trong đầu mưu quyền giang sơn như Phượng Phi Vũ sao hiểu được thương tiếc nàng?
Hắn cũng không có yêu cầu xa vời gì, hiện tại cứ vậy đã, để Khương Lê xoay người bước đi.
Nhưng chỉ vài câu hắn nói với nàng, cũng đủ khiến nàng phải suy nghĩ. Nàng là một nữ tử thông minh, trong phủ Thái tử thê thiếp thành đoàn. Nhìn nhận tình cảnh của mình và huynh trưởng, cũng nên hiểu lý "hành xử bao giờ cũng phải chừa đường lui cho bản thân".
Khương Lê không nói gì nữa, dù sao hiện tại hắn cũng đã là nhị hoàng tử Đại Tề.
Bản thân mang danh trắc phi của Phượng Phi Vũ, cùng hắn đứng chung một chỗ quả thực không tốt, nên nàng muốn mau chóng rời đi.
Thị nữ Đào Hoa bên cạnh mình cũng là người của Phượng Phi Vũ, mấy lời vừa rồi của Phượng Vũ, sớm muộn cũng tới tai Phượng Phi Vũ.
Nàng lạnh lùng buông một câu:
- Nhị hoàng tử nghĩ nhiều rồi, ta quả thực cùng ngài không thân quen, cáo từ!
Nói xong nàng lập tức bước thẳng đi.
Khi nàng ngồi xuống bàn tiệc, Tào Khê cũng đi sát phía sau, nửa cười nửa không nhìn nàng:
- Vừa thấy cô và nhị hoàng tử nói chuyện phiếm, nói gì vậy?
Khương Lê giơ chén rượu nhấp một cái, khuôn mặt tươi cười cũng không nể mặt Tào Khê nói thẳng:
- Tào Cơ hiếu kỳ như vậy, thì tự đi tìm nhị hoàng tử hỏi xem.
Tào cơ tức giận mím môi lại, dùng giọng điệu chính phi nói:
- Dao cơ cần phải nhớ kỹ, cô đã là người của phủ Thái tử, chớ ngả ngớn tùy tiện cùng nam nhân nói chuyện, nhất là nhị hoàng tử, chỉ sợ thái tử biết, sẽ nổi giận đó.
Nói xong lời này, Tào Khê vốn cho rằng Dao cơ sẽ sợ hãi, khẩn cầu mình giữ bí mật. Nhưng thật không ngờ Dao cơ cũng chẳng sợ cô ta cáo trạng với Thái tử.
Khương Lê thầm nghĩ có người giám thị cũng có chỗ tốt của nó, chính là mình không cần giải thích cái gì, Phượng Phi Vũ biết cả.
Nếu Phượng Vũ chủ động tới cửa trêu chọc, tất nhiên không phải lỗi của nàng rồi.
Mà lại Khương Lê cảm thấy lời của Phượng Vũ cũng chẳng phải nói sai. Dùng mấy lời của hắn để kích thích Phượng Phi Vũ. Nếu như chàng không muốn nhị đệ thừa kế những thứ của mình, thế thì phải cố gắng giành chiến thắng.
Phượng Phi Vũ cũng không phải là mấy kẻ hoàn khố chỉ biết kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Có thêm Phượng Vũ, sẽ khiến chàng càng cảnh giác, biết được mình phải làm gì đễ giữ vững được địa vị bản thân.
Khương Lê cảm thấy so sánh với kiếp trước, cuộc sống của Phượng Phi Vũ cũng không tệ. Tối thiểu thân thể của chàng vẫn an khang, trong đêm khiến nàng điên đảo mấy lần cũng chẳng thành vấn đề, cũng không để cho phụ vương thành công đoạt lại được một nửa quyền lực.
Chỉ là có một điểm, Khương Lê nghĩ không thông, đó chính là ở kiếp trước, tại sao Phượng Vũ không hề xuất hiện?
Khương Lê trừng mắt, đột nhiên nhớ ra, bởi vì ở kiếp trước đúng vào khoảng thời gian này, hoàng đế đã có sủng phi, mà nàng ta lại còn mang thai.
Mặc dù Phượng Phi Vũ vẫn ngồi trên ngôi vị quốc trữ, thế nhưng với thân thể hư nhược yếu ớt của chàng ta ngày đó, có thể sống lâu hơn hoàng đế hay không, vẫn là điều khó nói.
Đoan Khánh đế không vội, tất nhiên có thể chờ nhi tử của mình và sủng phi lớn lên, thay thế vị trí của Phượng Phi Vũ. Lúc đó cho dù Phượng Vũ có quay về hoàng cung, thì Đoan Khánh đế đang có tân sủng cũng chưa chắc đã đồng ý.
Trước kia nàng bởi vì sự si tình của Đoan Khánh đế với mẫu phi của Phượng Vũ mà sinh ra chút hâm mộ, sau khi nghĩ thông suốt liền cảm thấy thật nực cười.
Lại ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh Đoan Khánh đế có hai nữ tử xinh đẹp, nghe nói là thị nữ mới được cất nhắc, phong làm mỹ nhân. Còn Đoan Khánh đế tựa hồ có vẻ sủng ái vị mỹ nhân bên phải kia hơn, nhìn qua nữ tử đó khoảng mười bảy mười tám tuổi, trẻ trung như vậy tiền đồ quả thực rộng mở.
Khương Lê cảm thấy đáng tiếc, tại sao bản thân tới giờ mới phát hiện ra điểm này, nếu không vừa rồi nàng đã có thể trả đũa Phượng Vũ rồi.
Phượng Vũ vất vả lắm mới trở lại hoàng thất được, muốn kế thừa vị trí của huynh trưởng, nhưng bản thân hắn không biết phía sau hắn còn có bao nhiêu đệ đệ xếp hàng đợi hắn đó.
Đại lễ trung thu trong cung, không thể thiếu được ca múa trợ hứng.
Năm nay ca vũ thực động lòng người, bởi Đoan Khánh đế cố ý phân phó nhạc phường vũ phường, phải chuẩn bị vũ đạo tinh xảo đặc sắc.
Đoan Khánh đế mặc dù phế hậu thất bại, nhưng lại hung hăng hạ được uy phong của Úy hoàng hậu cùng Úy gia.
Nhìn Úy hoàng hậu sau khi sảy thai, sắc mặt vàng như nến, son phấn cũng không che giấu được sự tiều tuỵ, thấy vậy trong lòng Đoan Khánh đế càng vui vẻ.
Ông ta đã ép được Phượng Phi Vũ gật đầu, để cho Phượng Vũ trở về vương thất. Cho nên Phượng Phi Vũ cũng cũng không thể hành xử tuỳ tiện như trước, khiến ông mơ hồ trở thành Thái Thượng hoàng Đại Tề.
Dưới tiếng ca điệu múa, Đoan Khánh đế uống một hớp rượu ngon, suy nghĩ về kế hoạch mình chậm rãi bày bố, tưởng tượng ra cảnh ông ta thu hồi binh quyền của Phượng Phi Vũ cũng nằm trong tầm tay.
Bên này Đoan Khánh đế xuân phong đắc ý, còn Úy hoàng hậu ngồi cạnh thì không chịu đựng được.
Ánh mắt oán hận nhìn kẻ chỉ trích mình thuỷ tính dương hoa, còn bản thân lão ta lại trái ôm phải ấp. Hoàng hậu càng hận nhi tử của mình hơn, trước kia rõ ràng đã đáp ứng sẽ không để cho lão già này có tân sủng, thế mà mới qua vài tháng, Đoan Khánh đế lại có hai mỹ nhân ở bên cạnh.
Nghĩ như vậy, oán khí tích tụ thời gian qua của Úy hoàng hậu toàn bộ đều đổ về hướng Phượng Phi Vũ.
Liếc mắt xuống, thấy nhi tử ngồi ở phía dưới. Phượng Vũ nhấc chén rượu hướng về thái tử làm động tác mời, nhìn qua thái tử chẳng có chút khí khái nào của huynh trưởng cả.
Bên cạnh Thái tử là cháu gái mình Tào Khê, còn có cả Dao cơ trước đó giả bệnh không chịu tới hầu bệnh. Còn Điền cơ ngược lại học được láu cá, cung yến như vậy mà không hề lộ mặt.
Úy hoàng hậu muốn cho thái tử mất mặt, một cỗ tà khí dâng lên, nhằm vào Dao cơ bên cạnh Thái tử.
Hoàng hậu nhỏ giọng nói với Triệu phu nhân đang phục thị bên cạnh:
- Gọi Dao cơ đến đây phụng dưỡng rót rượu.
Triệu phu nhân lĩnh mệnh, tiến đến truyền lời.
Trường hợp kiểu này, khi hoàng hậu truyền lời, Khương Lê sao có thể cự tuyệt được? Nàng chỉ có thể đứng dậy, dưới ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Tào Khê, đứng dậy đi tới bên cạnh hoàng hậu.
Úy hoàng hậu thân thể yếu đuối, hôm nay đồ uống cũng không phải rượu, mà dùng nấm tuyết nấu với lê trắng mà thành. Bởi vì sợ hoàng hậu bị lạnh bụng, cho nên dưới đồ ăn thức uống đều đốt than nóng để giữ nhiệt.
Khương Lê dùng vải dày lót quai ấm đồng, rót đầy một cốc nước lê, sau đó hai tay kính cẩn dâng lên cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu chậm rãi nhận lấy chiếc cốc được phủ một lớp vải bông dày, nhưng đột nhiên hất thẳng nước trong ly vào người Khương Lê.
Trong phủ thái tử dám lấn lướt Tào Khê! Cũng không nhìn lại thân phận của mình, chỉ là chất nữ của một nước nhỏ, mà dám ỷ vào Thái tử sủng ái, muốn leo lên đầu Tào Khê sao?
Khương Lê ngay từ ban đầu đã nghe được chuyện Điền cơ gặp phải trong cung. Biết được hoàng hậu cố ý muốn gây chuyện, cho nên cũng có sự chuẩn bị.
Khi hoàng hậu hơi động đậy, nàng liền biết ý của hoàng hậu, muốn mượn cớ nói cốc nước nóng, hất lên người nàng.
Nàng cũng không dám ngang nhiên trốn tránh, chỉ hơi lệch người né ra, dùng ống tay áo che mặt, miễn cho bản thân bị bỏng.
Thế nhưng không ngờ tới, cốc nước lê nóng hổi cũng không hất lên người nàng.
Khương Lê hơi kinh ngạc dời ống tay áo, lại phát hiện Phượng Phi Vũ không biết lúc nào đã đứng ở trước mặt của nàng, cốc nước lê toàn bộ hất lên mặt chàng, khiến mặt chàng đỏ lên.
Hoàng hậu mặc dù có liếc thấy Thái tử đi tới, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được hắn sẽ thay một trắc phi cản nước nóng, cho nên cũng ngẩn người nhìn Thái tử.
Nước từ cằm Phượng Phi Vũ tí tách chảy xuống, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa tức giận, chỉ nghiến răng nói:
- Là kẻ nào chuẩn bị cho mẫu hậu nước nóng như vậy? Muốn làm mẫu hậu bị bỏng sao?
Úy hoàng hậu có chút luống cuống, dù sao cũng đang ở trên đại điện, lại hắt nước nóng vào người trữ quân, tất nhiên không thể nổi giận với Dao cơ đứng phía sau hắn được.
Triệu phu nhân vội vàng hoà giải nói:
- Không biết nô tỳ nào chuẩn bị nước, còn không mau lui xuống lãnh phạt?
Úy hoàng hậu dằn lửa giận xuống gằn nói:
- Bản cung nhất thời bị nóng nên không cầm được chiếc cốc, điện hạ chớ trách? Hay là hiện tại đi bôi chút thuốc, làm dịu vết bỏng xuống?
Nói xong ánh mắt của Hoàng hậu liền nhìn về Khương Lê đứng sau lưng Phượng Phi Vũ nói:
- Vừa vặn bản cung cũng mệt mỏi, Dao cơ theo bản cung trở về lấy thuốc cho Thái tử, sau đó thoa thuốc cho Thái tử.
Phượng Phi Vũ nơi nào chịu để Dao cơ đi theo mẫu hậu rõ ràng có ý đồ bất thiện, chỉ nói:
- Không sao, cũng không có gì đáng ngại, nhi thần cung tiễn mẫu hậu.
Úy hoàng hậu lúc này lửa giận nổi lên, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Phi Vũ nói:
- Chẳng qua chỉ là đi lấy một hộp thuốc, Điện hạ ngài đã đau lòng tới vậy sao? Nếu là hiểu được thương hương tiếc ngọc, tại sao không hiểu được ân huệ cùng hưởng? Trong phủ ngươi nhiều cơ thiếp như vậy, lại ngày ngày chuyên sủng Dao cơ. Đã thế bụng nàng ta còn không hề có động tĩnh gì, ngươi muốn Đại Tề ta vô hậu sao? Chỉ sợ bụng cơ thiếp của phụ hoàng ngươi lớn rồi, ngươi cũng chưa có nổi một nhi tử. Phụ vương ngươi cũng không cần ngươi vì Phượng gia khai chi tán diệp, một mình ông ta là đủ rồi!
Úy hoàng hậu càng nói càng giận, đúng lúc ca vũ bên kia vừa kết thúc, âm thanh sắc nhọn của Hoàng hậu lập tức rơi vào trong tai Đoan Khánh đế cùng không ít thần tử!
Hoàng hậu mới sảy thai, trong lời nói rõ ràng chỉ trích hoàng đế mấy ngày nay buông thả, nhất thời không khí vui vẻ trong đại điện lập tức yên ắng hẳn.
Lúc này đây, Khương Lê quả thực xấu hổ thay Phượng Phi Vũ.
Nào có mẫu thân trước mặt mọi người khiến nhi tử mất mặt như vậy chứ?
Úy gia dưỡng được ra vị hoàng hậu như vậy, quả nhiên là được nuông chiều hư rồi.
Theo lý thuyết, Khương Lê nên bo bo giữ mình, tránh ở sau lưng Phượng Phi Vũ không ra cũng được. Thế nhưng không biết vì cái gì, nàng liền là không muốn chàng bị mất mặt trước mọi người như vậy.
Nàng hạ thấp giọng:
- Xin hoàng hậu bớt giận, Thái tử bị thương, ngài khó tránh khỏi đau lòng, thiếp theo hoàng hậu lấy thuốc là được.
Phượng Phi Vũ quay người nhìn nàng.
Khương Lê trừng mắt nhìn lại chàng, ra hiệu không cần lo lắng.
Phượng Phi Vũ chậm rãi nói:
- Đi lấy thuốc, thì lấy nhiều một chút. Rượu thuốc trong cung của mẫu hậu rất tốt, cũng mang thêm một ít về cho ta. Thị nữ của nàng bị đau chân, vừa đúng lúc thị nữ của huynh trưởng Khương Hòa Nhuận hôm nay tới ngoài đại điện trực, nàng gọi nàng ta đi cùng đi.
Phượng Phi Vũ nói thị nữ, chính là Thiển nhi. Bởi vì sợ Khương Lê tiến cung xảy ra biến cố cần thay đổi thân phận, cho nên Thiển nhi cũng thường xuyên theo nàng tiến cung.
Có Thiển nhi đi cùng, Phượng Phi Vũ mới yên tâm một chút, dù sao trong cung mẫu hậu cũng có tai mắt của chàng, nàng cũng sẽ không bị bắt nạt.
Thế là Khương Lê liền dẫn theo Thiển nhi, cùng Hoàng hậu tới tẩm cung.
Úy hoàng hậu cũng chẳng lo lắng cho nhi tử, nhìn Phượng Phi Vũ càng để ý bảo toàn Khương Lê, trong lòng của Hoàng hậu càng tức giận. Bà ta muốn đưa Khương Lê vào trong cung của mình dậy dỗ một trận.
Một chất nữ của nhược quốc, dựa vào túi da tốt phục thị Thái tử. Chỉ là một chiếc bình hoa dụ hoặc nam nhân mà thôi, cần gì phải cố kỵ? Úy hoàng hậu bây giờ càng muốn gây chuyện khiến cho Phượng Phi Vũ khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT