Hạ Văn Chương tốn nửa ngày vẽ ra một bức Hiệp Khách Đồ.
Bức họa này nếu muốn lấy được sự yêu thích của Cuồng Đao Khách, vậy tất nhiên phải vẽ cho phù hợp ý thích. Hạ Văn Chương nghĩ, Cuồng Đao Khách đó đã lấy một danh hiệu như vậy, lại làm người hiệp nghĩa sơ cuồng, vậy tất nhiên sẽ thích làm một hiệp khách. Vì vậy, hắn vẽ ra một hiệp sĩ vóc người cao lớn, khí chất hào sảng, trường đao ở trước người.
Cũng đề hai hàng chữ: “Giang hồ hỗn loạn rối bời, tự ta hoành đao trường tiếu.”
Đợi vết mực khô, hắn nhắc bức họa này lên, thưởng thức hai lần, hài lòng gật đầu một cái. Lại lấy một tờ giấy khác, viết ở phía trên: “Ít ngày nữa ra sách mới, hi vọng quân cổ vũ.”
Hắn tặng Cuồng Đao Khách một bức họa, nếu không nói lời nào, khó tránh khiến người khó hiểu. Nhưng nói nhiều lại không đủ thanh cao.
Vì vậy, đơn giản nói một câu, vừa là đáp tạ sự cổ vũ trước kia của Cuồng Đao Khách, lại hi vọng hắn ta tiếp tục cổ vũ.
Hắn vẽ tốt như vậy, người hiểu tranh đương nhiên sẽ cất kỹ như vật quý giá, người không hiểu cũng sẽ thấy rất đẹp, sinh lòng yêu thích. Nếu như thế tất nhiên sẽ tiếp tục ủng hộ sách mới của hắn.
Sai người đưa tranh tới thư cục, chỉ rõ đưa cho Cuồng Đao Khách, sau đó Hạ Văn Chương liền bắt đầu tiếp tục viết thoại bản.
Câu chuyện ma tôn với tiểu kiều thê trước kia đã viết tới bước ngoặt lớn đầu tiên, tức tiểu kiều thê bị ma tôn làm ngộ thương, phế tạng nát hết, mạng không còn lâu nữa. Ma tôn nói: “Nếu nàng dám bỏ một mình ta lại, ta sẽ giết hết người trong thiên hạ này!”
Một phần đã đưa đến thư cục để cho người ta đi in, là quyển đệ nhất. Hắn nhấc bút lên, viết xuống mở đầu của quyển đệ nhị: “Sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, đôi mắt đen láy vẫn tỏa sáng như cũ, nàng cố hết sức nâng tay lên, nắm lấy vạt áo của ma tôn, đứt quãng nói, ‘Chàng đừng giết người nữa’, miệng lập tức chảy máu tươi, mắt thấy sắp tắt thở.”
Ma tôn khẩn trương, không màng tất cả truyền nội lực cho nàng, giữ lại một hơi thở cho nàng, sau đó vội vàng điểm yếu huyệt toàn thân của nàng, bế khí phong mạch cho nàng. Giữ lại một cơ hội sống cuối cùng, cất giữ nàng xong thì tìm y khắp thiên hạ.
Tiểu kiều thê hôn mê năm năm, hắn tìm danh y năm năm. Có người ái mộ một tấm si tình của hắn, đến cửa cầu xin giao hợp. Tính tình của ma tôn là sẽ thấy một người thì phải giết một người. Nhưng nhớ tới thỉnh cầu của tiểu kiều thê trước đó, nên không xuống tay giết người mà thưởng những nữ nhân này cho thuộc hạ của hắn.
Một ngày, tiểu kiều thê tỉnh dậy, nhưng mất đi trí nhớ, giống như trẻ con. Ma tôn vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không để ý tới chuyện nàng mất đi trí nhớ, học theo cách trước kia nàng đối đãi với hắn, nói: “Nàng là ái thê của ta, trước kia bị thương, cuối cùng cũng đã tỉnh rồi.”
Hắn dụ dỗ tiểu kiều thê, cộng thêm có vẻ ngoài tuấn tú và võ công mạnh mẽ, nhanh chóng bắt được tiểu kiều thê đã mất trí nhớ làm tù binh. Nhưng hai người vui vẻ không được bao lâu, thì bị người cố ý đâm thủng: “Hắn ta không phải phu quân của nàng! Là kẻ thù của nàng! Năm đó là hắn ta đã làm nàng bị thương, còn đánh gãy chân cha của nàng!”
Hai người lập tức trở nên bất hòa. Trải qua ba lần ném ba lần vỡ, chín lần trốn chín lần đuổi, mới cuối cùng trở thành thân thuộc.
Đây là câu chuyện Hạ Văn Chương viết dài nhất, khoảng sáu quyển. Những câu chuyện trước kia của hắn dài nhất cũng chỉ hai quyển thôi.
Mỗi lần hắn viết một quyển, sai người cầm đi in rồi bán, nhận được rất nhiều phong thư của độc giả. Có người mắng hắn, càng viết càng nói lung tung. Có người hỏi hắn, có phải trong nhà nghèo khổ, không cách nào duy trì sinh kế, không thể không đi ra ngoài lừa gạt tiền không? Nếu như vậy bọn họ có thể xoay tiền cho hắn.
Truyện Đoản VănDĩ nhiên, còn có một bộ phần độc giả nói hay, thúc giục hắn mau ra quyển tiếp theo.
Tóm lại đây là một bộ sách có lượng tiêu thụ tốt nhất của Hạ Văn Chương, vì thế quản sự và thư cục đã viết lại khế ước, từ bán đứt tiền nhuận bút đổi thành chiết xuất hoa hành. Hạ Văn Chương lấy bốn phần.
Cũng tới ngày Cuồng Đao Khách viết thư đến. Lúc Hạ Văn Chương nhận được thư của hắn ta, vô cùng phấn chấn, đặt những phong thư khác sang một bên, mở thư của Cuồng Đao Khách trước.
Nhưng mà sau khi mở ra nhìn, chỉ có hai tờ giấy viết thư, không hề có ngân phiếu ở bên trong.
Hắn hơi thất vọng, ngay sau đó nghĩ ngay đến, lẽ nào bức tranh đó không hề đến được tay Cuồng Đao Khách? Mang lòng nghi ngờ, hắn đọc thư của Cuồng Đao Khách.
Cuồng Đao Khách đã nhận được bức tranh của hắn. Không chỉ nhận được mà còn thích vô cùng.
Hắn ta nói với Hạ Văn Chương, nếu không có tiền, có thể bán tranh vẽ duy trì sinh kế. Hắn ta có rất nhiều bằng hữu, sau khi nhìn thấy bức tranh Hiệp Khách Đồ đều rất thích. Nếu như hắn có vẽ thêm tác phẩm khác, có thể viết thư báo cho hắn ta biết, hắn ta có thể giúp bán.
Đọc xong thư của Cuồng Đao Khách, trong lòng Hạ Văn Chương dâng lên dòng nước ấm ấp. Đây là một người biết chú trọng, sợ trực tiếp đưa tiền bạc cho hắn sẽ đâm vào trái tim “Nhân sĩ bần hàn” của hắn, thế nên mới nói sẽ mua tranh hắn vẽ.
Chuyện này ngược lại lại tốt hơn điều hắn nghĩ ban đầu, Hạ Văn Chương trong lòng thầm nghĩ thế. Chỉ bán thoại bản, tuy cũng kiếm được tiền, ví dụ như câu chuyện ma tôn kia, mỗi một quyển bán ra, hắn cũng có thể được rút ra chia được hai ba trăm lượng, nhưng hiệu suất lại không cao, bởi vì mỗi lần quyết một quyển hắn phải tốn công sức chừng mười ngày.
Vẽ tranh thì không giống vậy, một ngày hắn có thể vẽ xong mấy bức.
Hắn muốn mở thư cục, đặt mua sách vở là một khoản tiêu tốn không hề nhỏ, sau đó còn phải nhập các thứ bút mực giấy vào, phải mua hết thứ này đến thứ khác, đều phải tốn bạc. Thế nên cần phải có càng nhiều đường càng tốt.
Hắn nghĩ như vậy, bèn bắt đầu vẽ tranh. Vẽ sơn thủy, hoa cỏ chim cá trùng, vẽ mỹ nhân các thứ.
Vu Hàn Châu thấy hắn bận bịu như vậy, cũng không ngăn cản.
Nàng biết hắn vì sao bận rộn, người có chút việc làm luôn sẽ rất năng nổ. Lúc hắn bận bịu, nàng cũng bàn chuyện đám nha hoàn.
Thân thể Hạ Văn Chương đã khỏe lên nhiều, không cần đám nha hoàn lúc nào cũng chăm sóc nữa, thế nên đám nha hoàn ở Trường cũng trở nên hơi nhiều.
Vu Hàn Châu nhận ra sự bất an của đám nha hoàn, nàng bèn cho bọn họ một ý, trong lúc rảnh rỗi có thể thêu thùa, bỏ vào trong cửa hàng của hồi môn của nàng để bán. Bán được tiền bạc, nàng rút ra hai phần.
Đám nha hoàn đều rất cảm kích, có người làm khăn, có người đánh túi lưới, có người làm vớ giày vân vân, bọn họ cũng dần an lòng hơn.
Đám nha hoàn sau khi an lòng, cũng không lười biếng vô tích sự, vẫn hầu hạ nghiêm túc như cũ, hầu hạ cho hai vị chủ tử thoải mái khoan khoái.
Một ngày này, Hạ Văn Chương lựa ra mười mấy bức họa, định sai người mang cho Cuồng Đao Khách, để cho hắn ta hỗ trợ bán giúp.
Vu Hàn Châu ngăn cản hắn, nói: “Thứ gì nhiều sẽ đều không đáng giá tiền. Chàng vẽ nhiều như vậy, người khác sẽ soi mói lựa chọn. Không bằng chỉ lấy ra hai ba bức thôi, để người ta phải giành giật.”
Hắn vẽ đẹp. Nhưng đồ có đẹp đến mấy, một khi nhiều thì người khác sẽ không quý trọng lắm, sẽ bắt đầu soi mói lựa chọn.
Hạ Văn Chương nghe nàng nói có lý, bèn rút ba bức họa, sai người đưa cho Cuồng Đao Khách.
Đợi đến khi Cuồng Đao Khách gửi thư về, mất không ít ngày tháng, Hạ Văn Chương buông chuyện này xuống, tiếp tục viết thoại bản, hơn nữa còn chợt có linh cảm, vẽ vào trong đó hai hình minh họa.
Nam tử cao lớn ôm nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, ân oán đan xen, yêu cũng không phải mà hận cũng không có.
“Đại nãi nãi, phu nhân mời người đi qua một chuyến.” Một ngày buổi trưa sau này, Anh Đào đến Trường Thanh viện truyền lời.
Vu Hàn Châu nghe vậy lập tức đứng dậy ra cửa.