Một ngày này trời quang đẹp, một chút gió cũng không có, Vu Hàn Châu ngày ngày ngồi trong phòng cũng buồn bực muốn hoảng, bèn bảo nha hoàn đến viện đá cầu.
Hạ Văn Chương ban đầu còn không cho phép, nói: “Lần trước chơi tuyết, mặc dày đến thế mà nàng còn lạnh sinh bệnh. Bây giờ chỉ mặc áo đơn, há chẳng phải sẽ lạnh sao?”
Vì muốn đá cầu, dĩ nhiên không thể mặc dày, Hạ Văn Chương nhìn tức phụ chỉ mặc độc cái áo khoác, tôn lên thân thể lả lướt, trong lòng lo lắng không thôi.
Vu Hàn Châu bèn cười, ra hiệu hắn cúi đầu, sau đó nhón chân nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Bị bệnh không tốt sao? Bị bệnh mơ hồ, không biết gì cả, chàng lại có thể ôm ta.”
Vốn bởi vì nàng nhẹ giọng ghé tai nói thầm, Hạ Văn Chương có phần máu chảy tăng nhanh. Đợi nghe xong nàng nói, thì mặt đã đỏ bừng.
Môi hắn ấp úng, muốn nói gì đó, lại nói không được—nàng sao lại như vậy? Hoàn toàn khác trước kia!
Thiệt cho hắn trước kia còn thường hay giải thích hành động của nàng là vì thích hắn, bây giờ nghĩ lại, lúc đó nàng thật sự xem hắn là bằng hữu, có chừng có mực. Bây giờ thế này mới là coi hắn là trượng phu.
“Không, không tốt.” Ánh mắt hắn lâng lâng, cuối cùng vẫn không nỡ bay đi luôn, con ngươi mang theo chút ướt át, cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta chỉ cần nàng không bị bệnh.”
Không thể ôm nàng thì có là gì? Dù sao cũng là chuyện phải nhịn đến hai năm nữa. Nhưng hắn không muốn nàng bị bệnh, nghĩ đến dáng vẻ tái nhợt yếu ớt lúc đó của nàng, hắn thấy hoảng sợ từng hồi.
Vu Hàn Châu không khỏi khẽ cười một tiếng: “Ngốc.” Cách xiêm áo nhéo cánh tay của hắn, sau đó lui ra, “Ta mặc kệ, ta cứ muốn chơi đấy!”
Nàng khăng khăng muốn chơi, Hạ Văn Chương còn có thể nói gì? Bảo người thêm xiêm áo cho hắn, dời ghế đến dưới hiên, làm trọng tài cho nàng.
Loại hoạt động như đá cầu, ban đầu Vu Hàn Châu còn chưa quen lắm, nhưng chẳng bao lâu sau thì tìm được bí quyết. Nghề nàng làm trước khi xuyên qua, khiến cho nàng rất giỏi đối với những việc điều khiển thân thể, vì thế tất cả vận động đối với nàng mà nói đều không phải là việc khó.
Đám nha hoàn cũng nhìn nàng từ không thạo, rồi nhanh chóng trở thành chơi quen, rối rít tâng bốc: “Nãi nãi thật thông minh.”
“Nãi nãi đá giỏi quá.”
“Lần trước chơi tuyết cũng vậy, chúng ta còn đứng không vững đấy, thế mà nãi nãi đã trượt như nở hoa rồi.”
Nghe đám nha hoàn tâng bốc Vu Hàn Châu, Hạ Văn Chương không khỏi mặt mày giãn ra, còn vui hơn chính hắn được khen.
Vu Hàn Châu một hơi đá mấy chục cái, cũng không dừng lại, đám nha hoàn đứng cả bên cạnh đếm cho nàng: “… Bảy mươi tám, bảy mươi chín… Một trăm hai mươi mốt, một trăm hai mươi hai…”
Đá được hai trăm cái, Vu Hàn Châu dừng lại, một tay bắt quả cầu, cười ném cho nha hoàn: “Ta nghỉ một lát, các ngươi chơi đi.”
Hạ Văn Chương lập tức đứng lên, cầm khăn tay tiến lên phía trước, chùi mồ hôi thấm trên trán và chóp mũi cho nàng.
Khi Hạ Văn Cảnh từ cửa viện lúc đi tới, nhìn thấy ca ca luôn luôn chín chắn thận trọng, lúc này trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng cực kỳ, ánh mắt đó phải gọi là nhu tình mật ý, lau mồ hôi cho nữ tử trước người.
“…”
Cái nhìn này bất ngờ không kịp đề phòng, khiến bước chân Hạ Văn Cảnh phải dừng lại, rồi từ từ, mới lại đi về phía trước: “Ca ca, tẩu tử.”
Nghe thấy âm thanh, Hạ Văn Chương dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn, gật đầu: “Văn Cảnh tới à.”
Vu Hàn Châu cũng xoay người nhìn: “Văn Cảnh tới à, bọn ta vừa mới đá cầu đấy.”
“Vâng.” Hạ Văn Cảnh mới không quan tâm bọn họ đang làm gì, bước đến gần, hơi bức rức rồi mới nói: “Dệ có chuyện xin ca ca và tẩu tử giúp đỡ.”
Hạ Văn Chương nghe, nói: “Vào trong ngồi xuống nói đi.”
Nha hoàn lập tức vén rèm, mời ba vị chủ tử đi vào, lại pha trà, lấy điểm tâm trái cây đến.
Ba người ngồi ở trong phòng, Hạ Văn Cảnh mới mở miệng nói: “Đệ, đệ…” Vẻ mặt hắn khá ngượng ngùng, ánh mắt quét qua người đám nha hoàn hầu hạ trong phòng, “Tất cả lui ra!”
Đám nha hoàn cười nói: “Dạ, Nhị gia.” Lần lượt lui xuống.
Hạ Văn Cảnh lúc này mới tiếp tục nói: “Đệ, đệ muốn tặng chút lễ đầu năm cho Lục tiểu thư, lại không biết tặng cái gì cho tốt.”
Một tay hắn đặt trên bàn đất, một tay đặt trên đầu gối, áo bào bị hắn nắm chặt nhíu lại.
Tặng lễ đầu năm cho một cô nương gia, căng thẳng như vậy?
Hạ Văn Chương đã thông suốt, lập tức hiểu ra gì đó. Hắn cân nhắc một chút, không lên tiếng, mà nhìn về phía Vu Hàn Châu: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Phải xem mục đích của đệ là gì.” Vu Hàn Châu làm tròn bổn phận người đại tẩu nên làm, “Nếu chỉ là vì trọn vẹn lễ tiết, thì để người làm chuẩn bị là được. Nếu là khác…”
Tâm sự của người thiếu niên, quá rõ ràng. Nhưng hắn đã không nói rõ ràng, Vu Hàn Châu cũng không hỏi, nói tiếp: “Tặng quà, thì phải tặng trúng chỗ người ta thích, mới khiến người đó vui vẻ nhất. Đệ không ngại nghĩ thử, Lục tiểu thư thiếu cái gì? Tặng thứ nàng ấy cần, nàng ấy nhất định sé rất cảm kích đệ.”
Nghe đến đây, Hạ Văn Cảnh cau mày lại, có vẻ hơi phiền muộn: “Vậy, vậy nếu như nàng ấy không thiếu thứ gì thì sao?”
Vu Hàn Châu không khỏi mỉm cười. Ai bảo Lục Tuyết Dung không thiếu thứ gì? Đệ đệ nàng ta còn thiếu một tiên sinh đấy.
Nhưng, đây không phải là điều nàng nên biết, nàng đã chỉ điểm, Hạ Văn Cảnh không nghĩ tới, thì thôi.
Nàng đổi thành nói: “Vậy thì tặng chút thứ khá quý hiếm đối với nàng ấy. Ăn, mặc, dùng, đeo, dẫu sao nàng ấy là nữ tử bình dân, rất nhiều thứ nàng ấy mua không được mà cũng không nỡ mua, đệ tặng nàng ấy những thứ đó đi.”
Không nói cái khác, chỉ nói trân châu thôi, lấy cái hộp trước kia Hầu phu nhân tặng nàng, trên thị trường không hề bán, những vật quý hiếm đỏ chỉ được sử dụng, lưu thông giữa các nhà đại quan quý tộc.
Tuy Lục Tuyết Dung độc lập và kiên cường, nhưng nàng cũng là một cô gái, đồ trang sức trân châu xinh đẹp như vậy, ai cũng sẽ không ghét.
Vu Hàn Châu sợ Hạ Văn Cảnh không hiểu, nêu một số ví dụ cho hắn, thậm chí còn kêu nha hoàn lấy một cái hộp ra, nói: “Đệ xem cặp trâm phượng này, có đẹp không? Cách chế tác, kiểu dáng này, Lục tiểu thư có bạc cũng không mua được. Đệ tặng cái này ắt hẳn nàng ấy sẽ thích.”
Đây là vốn cưới vợ mà trước kia Hạ Văn Cảnh đắc tội Vu Hàn Châu, bị Hầu phu nhân trừ đi. Vu Hàn Châu luôn không muốn nhận, hôm nay có cơ hội, lập tức lấy ra.
Hạ Văn Chương nhìn thấy, không lên tiếng. Nếu tức phụ nhiều lần không muốn nhận, vậy thì không nhận nữa, chỉ là là một cặp trâm mà thôi, mặc dù đẹp, nhưng cũng không phải đẹp vô cùng. Một lát nữa hắn vẽ mấy hoa văn, sai người đem đi đánh cho nàng đeo là được.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Hạ Văn Chương tung bay, mặc dù đệ đệ ngồi ở trước mặt, nhưng trong đầu hắn chỉ nghĩ về chuyện thiết kế hoa văn cho tức phụ.
Mà Hạ Văn Cảnh thấy đôi trâm phượng kia, cũng không khỏi chần chờ.
Theo như bản tính của hắn ta, thật ra sẽ không nhận lại. Bồi thường cũng đã bồi thường rồi, đâu ra chuyện còn nhận lại? Nhưng hắn ta lại nghĩ, mẫu thân đối đãi với đại tẩu tốt quá rồi, cái gì cũng thưởng cho nàng, tức phụ còn không có thứ gì đâu!
Đôi trâm phượng này tuy cũng không đáng gì, nhưng tức phụ hắn ta bây giờ thứ gì cũng không có đây!
“Vậy đệ nhận!” không xoắn xuýt lâu, Hạ Văn Cảnh nhanh chóng đóng cái hộp lại, đặt ở trong tầm tay, nói tiếp: “Lát nữa đệ sẽ đổi thứ khác cho đại tẩu.”
Vu Hàn Châu cười nói: “Được.”
Thấy nàng dễ dàng nhả ra như vậy, Hạ Văn Cảnh không khỏi sinh ra chút thiện cảm với nàng. Tẩu tử này cũng không tệ, rất dễ nói chuyện. Hắn rất muốn nói, trước kia sao ngươi điên khùng như thế vậy? Nhưng hắn cũng không ngốc đến mức đó, nhanh chóng ném đi không nhắc tới.
Lại nói chút chuyện khác, Hạ Văn Cảnh bèn ngồi không yên nữa, ôm hộp đựng trâm phượng, sải bước đi.
Sau khi hắn ta đi, vẻ mặt Hạ Văn Chương không sáng sủa cho lắm, còn hơi lo âu: “Hôn sự của Văn Cảnh, e sẽ trắc trở.”
Trong lòng Vu Hàn Châu khẽ động, hôn sự Hạ Văn Cảnh trong cốt truyện đúng là không thuận lợi cho lắm, hỏi: “Sao nói thế?”
Nàng muốn nghe thử cách nhìn của Hạ Văn Chương.
Lông mày Hạ Văn Chương hơi vặn lại, nói: “Nhìn vẻ của đệ ấy, chắc là thích Lục tiểu thư. Nhưng gia thế Lục tiểu thư, e rằng mẫu thân sẽ không thích.”
Lục Tuyết Dung là nữ tử bình dân, Hạ Văn Cảnh là công tử Hầu phủ, thân phận địa vị hai người chênh lệch quá lớn.
Trong cốt truyện bau đầu cũng vậy, đứng ở góc độ của Lục Tuyết Dung, nàng ta rốt cuộc kiếm được phu quân, kết quả không xứng với đối phương, mẫu thân hắn không chịu đồng ý cửa hôn sự này, từ chối để nàng ta làm con dâu mình. Sau đó tiếng đồn về cửa hàng Lục Tuyết Dung càng ngày càng tốt, trong cung có quý nhân thích, mời nàng ta vào cung làm điểm tâm. Lục Tuyết Dung cứu được Thái phi đột nhiên bị đau tim, được nhận làm con gái nuôi, thêm sự kiên trì của Hạ Văn Cảnh, hai người cuối cùng được thành hôn.
“Vậy chàng cảm thấy thế nào?” Vu Hàn Châu hỏi, “Chàng sẽ ủng hộ Văn Cảnh, hay là khuyên hắn không nên cưới Lục tiểu thư?”
Lục Tuyết Dung gả vào Hầu phủ, cuộc sống cũng không phải rất suôn sẻ. Nàng ta không phải lựa chọn con dâu Hầu phu nhân hợp ý, cộng thêm Hạ Văn Cảnh lại vì nàng ta tranh chấp với Hầu phu nhân, làm cho Hầu phu nhân càng không thích người con dâu này, ngày thường mặt mày lạnh lùng, thường xuyên không để ý nàng ta.
Sau ba năm Lục Tuyết Dung gả vào, làm rất nhiều chuyện, lại sinh con, rốt cuộc mới khiến sắc mặt Hầu phu nhân đối với nàng ta hòa hoãn chút. Đây vốn là cốt truyện sủng thê, kể về Hạ Văn Cảnh hiếm thấy biết bao, ở bối cảnh phong kiến cổ điện, vì thê tử mà tranh chấp với mẫu thân, là người sủng ái thê tử, bảo vệ thê tử nhường nào, là nam nhân tốt hiếm có.
Nhưng để cho Vu Hàn Châu nói, hôn nhân này của Lục Tuyết Dung, cũng không được hoàn mỹ mấy. Thực vậy, nàng ta gặt hái được một trượng phu tốt chốn chốn bảo vệ nàng ta, nhưng cũng gánh chịu rất nhiều thờ ơ và thành kiến không nên có.
Còn đối với Hạ Văn Cảnh mà nói, hắn kẹp ở giữa mẫu thân và thê tử, cũng phải chịu đựng rất nhiều. Cho nên cuộc hôn nhân này cho dù đối với Lục Tuyết Dung, hay là đối với Hạ Văn Cảnh, đều không phải là lựa chọn tốt nhất.
“Ta ủng hộ Văn Cảnh.” Hạ Văn Chương không suy nghĩ nhiều, nói ra câu trả lời, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, dịu dàng mà yên tĩnh, “Có thể sinh sống cùng người mình thích, là chuyện vui nhất trên đời.”
Chỉ có người đã nếm qua mùi vị này, mới hiểu được. Hạ Văn Chương không thể tưởng tượng mình cưới một người không thích, sẽ phải trải qua cuộc sống thế nào, đại khái là cuộc sống nhạt như nước ốc chăng?
Hắn không thích đệ đệ phải trải qua cuộc sống như vậy. Đó là đệ đệ ruột huyết thống tương liên với hắn, hắn hy vọng đệ đệ sống vui sướng cả đời.
“Ta đứng về phía Chương ca.” Vu Hàn Châu cảm nhận được tình ý từ trong ánh mắt hắn, không keo kiệt giải bày mình, “Chương ca ủng hộ ai, ta sẽ ủng hộ người đó.”
Nghe vậy, cổ họng Hạ Văn Chương giật giật, nhìn gò má sáng rỡ tươi đẹp của nàng, không khỏi muốn đưa tay ra, vuốt v.e tỉ mỉ một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT