"Nhưng mà!" Hắn ngay sau đó đã chuyển sang biểu tình nghiêm khắc nhìn nàng, nói: "Nếu ngươi không an phận, thì đừng trách ta không khách khí!"Lời vừa nói xong, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó lại kịch liệt ho khan.
Vừa rồi còn nói ra những lời tàn nhẫn thì lúc này càng ho lợi hại. Thế nên bầu không khí nghiêm khắc vừa được hắn dựng nên, nháy mắt liền tan thành mây khói."Chơi tàn nhẫn cũng không vượt quá ba giây." Hạ Văn Chương ở trong lòng cười một tiếng, ngoài mặt lại không có biểu tình gì. Nàng bèn cầm ly nước trong tay hắn, đến bên bàn rót nước rồi kề bên miệng hắn.
Nàng sợ hắn ho đến mức không cầm được cái ly, lại làm rơi nó.Nhưng Hạ Văn Chương lại nhìn đến cổ tay trắng nõn kề sát mặt hắn của nàng, cả người cả kinh ngửa ra sau, Vu Hàn Chu liền buồn cười nói: "Ta giúp ngươi uống nước, ngươi làm sao vây?"Bộ dáng tránh còn không kịp của hắn, làm như nàng là mãnh thú không bằng.
Hạ Văn Chương cảm thấy xấu hổ. Hắn vừa nói những lời hung ác với nàng, thế nhưng hiện tại nàng lại chẳng so đo hiềm khích với hắn mà còn giúp hắn uống nước."Ta tự mình uống." Hắn cố nén ho, tiếp nhận ly nước, cố gắng để tay không chạm vào tay nàng. Sau khi tiếp nhận, hắn ngẩng đầu lên vội vàng uống cạn ly nước, như thể muốn nhanh áp cơn ho xuống.
Sau khi uống xong, hắn không tiếp tục ho.Nhìn nữ tử đang đứng trước mặt mình, hắn đã không dám buông lời hung ác với nàng nữa. Thân thể này của hắn, cái gì cũng phải kiêng kị, đối với người khác buông lời hung ác, cảm xúc của bản thân khó tránh khỏi lên xuống, sẽ khiến thân thể không khỏe.
Hơn nữa, hắn cũng ngượng ngùng vì chót buông lời hung ác với nàng.Chờ khi hơi thở bình phục, hắn giương mắt nhìn về phía nàng nói: "Ngươi về sau không cần chiếu cố ta, đó là việc của hạ nhân."
Tuy rằng hai người đã thành thân, ngày sau sẽ là phu thê, nhưng Hạ Văn Chương cũng không tính toán cùng nàng thật sự trở thành vợ chồng. Trong lòng hắn hiểu rõ, mình sống không được bao lâu nữa, hà tất phải hại một đóa hoa kiều như vậy?
Mặc kệ nàng vì lí do gì mà gả cho hắn, tóm lại cũng chỉ là một cô nương đáng thương nghĩ quẩn trong lòng. Hắn sẽ không chạm vào người nàng, ngày sau hai người sẽ tương kính như tân, hắn sẽ tận lực bảo toàn sự trong sạch của nàng. Chờ đến khi hắn ra đi, nàng sẽ tái giá, tái giá cùng người biết trân trọng nàng.Vu Hàn Chu không có ý kiến, gật đầu nói: "Tốt."
Nàng càng mừng rỡ thoải mái đi.Hạ Văn Chương cảm thấy nàng quá mức phối hợp, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay khách khứa ngồi đầy như vậy so với việc nàng nháo lên, thì an phận như vậy lại tốt.
Vu Hàn Chu đói bụng, liền thành thật gật đầu: "Ăn."
Hạ Văn Chương liền nâng cao thanh âm, kêu: "Người tới."
Hạ nhân tiến vào, Hạ Văn Chương liền dặn dò: "Lấy chút đồ ăn tới."
Kỳ thật thông thường, tân nương sẽ không được ăn gì, tân lang cũng không ngồi im trong hỉ phòng như thế. Nhưng thân thể Hạ Văn Chương yếu ớt như vậy, nên không cần phải tuân theo.Hắn có thể cưới được tức phụ, đó đã là mong muốn lớn nhất của Hầu phu nhân vậy nên tất cả tục lễ có thể tránh cho đôi phu thê có thể giản lược bà đều cho miễn.
Mà thật ra Hạ Văn Chương cũng không muốn hôn sự này diễn ra. Chưa tính tới việc An tiểu thư một hai phải gả cho ma ốm như hắn, hắn cũng không muốn hại cuộc đời của một nữ tử nên cự tuyệt. Nhưng Hầu phu nhân lại không nghĩ như vậy, dựa theo lời đại phu nói, năm mười chín tuổi này của trưởng tử có khả năng sẽ là năm cuối cùng của hắn, bà rất muốn cưới về cho hắn một thê tử, cho hắn thành gia lập thất.
Cho dù chết, hắn cũng nên hoàn thành những việc mà một nam tử bình thường sẽ làm rồi mới ra đi. Ngày sau còn có thể cho hắn thêm một hài tử, hắn cũng được coi là có thê có tử. Chẳng qua do Hạ Văn Chương không muốn, mà Hạ phu nhân cũng nhìn rất nhiều nhà, nhưng những nhà nàng nhìn trúng đều không nguyện ý gả, mới kéo dài tới hiện tại.
Thật vất vả mới có tiểu thư An gia chịu gả, Hầu gia như nhìn trúng con mồi, liền hận không thể cưới ngay về nhà.
Không bao lâu sau cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, hạ nhân nối đuôi nhau mà tới, tay chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng đem đồ ăn mau chóng bày ra bàn. Sau đó tất cả lui ra, chỉ còn hai nha hoàn lưu lại, chờ đợi hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm.
Ngày thường hắn dùng gì, khi nào dùng đều được chú trọng, bởi vậy liền hướng về phía Vu Hàn Chu hỏi: "Nha hoàn hồi môn của ngươi đâu?"Ý của hắn chính là, hắn là không ăn, cũng không cần người hầu hạ. Nàng nếu muốn người hầu hạ, nên dùng nha hoàn hồi môn của mình, hay vẫn lưu lại hai nha hoàn này?"Không cần hầu hạ." Vu Hàn Chu nhìn về phía hai người nha hoàn kia, phất phất tay: "Lui ra đi."Hai nha hoàn liếc nhìn Hạ Văn Chương một cái, thấy Hạ Văn Chương gật đầu, liền hành lễ, lui xuống.
Hầu phu nhân đã phân phó qua, ai cũng không được chọc giận đại nãi nãi, kêu các nàng phải thông minh lên. Vì thế Vu Hàn Chu phân phó cái gì, các nàng đều phải nghe theo.Từ đáy lòng Vu Hàn Chu cảm thấy rằng cọc hôn sự này thật sự rất không tồi.Nàng dứng dậy, không cần người hầu hạ, thậm chí không cần ngồi trước gương, hai tay ở trên đầu đùa nghịch vài cái, liền lấy cái mũ phượng xuống, một mái tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống.
Nàng lấy một cây trâm, tùy tiện vấn lên lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn.Hạ Văn Chương mở to đôi mắt, hắn ở phía sau nàng, còn nghĩ sẽ kêu nha hoàn đem mũ phượng gỡ xuống giúp nàng, không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, liền thấy một màn như vậy.
"Ân, ngươi." Hắn muốn nói, lại không biết nói gì mới không có vẻ thất lễ. Đang do dự, đã thấy Vu Hàn Chu hướng cạnh bàn đi đến, dừng một chút, hắn cũng đành ngậm miệng, cùng nàng đi qua ngồi xuống,
Dù cho hắn không ăn, cũng nên bồi nàng cùng nhau ngồi mới không mất lễ.
Sau khi Vu Hàn Chu cầm đũa, lại thấy hắn bất động, lại hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
"Ta không ăn." Hạ Văn Chương lắc đầu.Vu Hàn Chu liền không hỏi nhiều, tự mình cầm đũa, bắt đầu ăn.
Tuy vừa rồi nàng có ăn táo đỏ, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải bữa chính, ăn nhiều một chút cũng không có bớt đói, mà là càng ăn càng đói.
Hắn nhìn nàng ăn cơm, ngon nàng nhướng mày, không ngon thì ít ăn hơn, rất ngon miệng, Hạ Văn Chương ngồi một bên nhìn, biểu tình dần dần ngơ ngẩn.
Hắn trước giờ chưa từng trải qua việc như vậy, nhìn người trước mặt mình dùng cơm, không chút câu nệ, không chút khách khí.
Cũng không phải chưa từng cùng người khác dùng cơm, nhưng khi ngồi cùng bàn ăn cơm, người hầu của hắn luôn đem hắn chiếu cố, thế cho nên hắn chỉ thấy hầu như chỉ thấy chen dĩa trước mặt. Ngẫu nhiên ngẫng đầu, cũng chỉ nhìn thấy phụ mẫu cùng đệ đệ.
Lúc này bên cạnh bàn chỉ có hai người bọn họ, nàng ở trước mặt hắn không chút ngượng ngùng, muốn ăn món nào liền ăn món đó. Thích ăn, nàng liền gắp nhiều hơn vài gắp. Ăn ngon, nàng liền nhướn mày. Không thích, nàng liền hơi chau mày.
Trong lòng Hạ Văn Chương bỗng xẹt qua cảm giác lạ. Đột nhiên, hắn liền hiểu rõ vì sao mẫu thân hắn chấp nhất với việc cưới thê tử cho hắn như vậy.
Hai người bọn họ sớm chiều cùng nhau, trên đời này sẽ không có ai thân mật hơn so với họ. Ít nhất, người khác sẽ không nhìn thấy một màn như vậy.Phát hiện bản thân nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, Hạ Văn Chương vội vàng thu hồi tầm mắt. Trong lòng âm tầm cảnh cáo, bọn họ không phải là phu thê thật sự, hắn không nên nhìn nàng lâu như vậy.
Thật ra Vu Hàn Chu biết hắn đang nhìn nàng, người tinh tường đều có thể nhạy bén nhận ra huống chi Hạ Văn Chương nhìn nàng chằm chằm như vậy.Bất quá, từ cái nhìn của hắn, nàng có thể phát hiện ra hắn không có ác ý, lại nói hiện giờ bọn họ đã trở thành phu thê, nàng cũng không thể nói: "Ngươi đừng nhìn ta."
Ngày sau sớm chiều chung đụng, sẽ còn nhiều thời điểm như vậy, nàng vẫn nên mau chóng quen với việc này.
Vu Hàn Chu thích ứng cực nhanh, hiện tại đã đem chính mình hòa nhập cùng với nhân vật Hạ đại thiếu phu nhân. Sau khi ăn xong nàng gọi hạ nhân tiến vào, đem đồ trên bàn dọn xuống.Lại phân phó: "Đem nước tới, ta muốn tắm gội."
Hạ nhân lập tức lĩnh mệnh lui ra.Kỳ thật là nên sớm đem nước tiến vào, trước khi dùng bữa nên cho nàng tắm gội thay y phục.Nhưng Hầu phu nhân nói, không được chọc giận nàng, cho nên nàng muốn ăn cơm trước, liền phải dọn cơm để nàng ăn trước.
Đại thiếu phu nhân vui vẻ mới là chuyện quan trọng.
Tại thời điểm Vu Hàn Chu tắm gội, đã tới giờ Hạ Văn Chương dùng cơm, liền ở gian ngoài dùng cơm.
Chờ Vu Hàn Chu tắm gội xong, hắn đã ăn xong, Vu Hàn Chu đảo mắt nhìn qua, trong lòng âm thầm líu lưỡi, người này cũng quá khổ đi, một món ăn đậm đà quá đều không có.Thật sự là dạ dày Hạ Văn Chương rất yếu, chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm, cũng không phải chỉ có dạ dày của hắn yếu, mà phải là toàn thân hắn không chỗ nào khỏe a.
Khi Hầu phu nhân mang thai hắn, thai nhi đã suy nhược lâu ngày, từ lúc sinh ra hắn đã yếu rồi. Trong phủ có một vị lão lang y chuyên chăm sóc hắn, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng hai ba ngày một hồi bệnh.
Thời tiết khi nóng khi lạnh, buổi tối chăn không đủ ấm. Ăn nhiều một chút, ăn ít một chút, thứ ăn hơi không hợp khẩu vị, liền bệnh. Con vật đột nhiên xuất hiện làm hắn giật mình, liền bệnh.Tóm lại, toàn thân hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều không tốt, hằng ngày đều có thể sinh bệnh.
Vu Hàn Chu thực đồng cảm với hắn, nàng nghĩ, thân thể không khỏe mạnh là việc buồn nhất vì nghèo khó, xấu xí, trí lực bình thường đều có thể cứu chữa, chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, thì muốn làm gì đều có thể. Chỉ có thân thể không tốt, sẽ khiến con người thiếu đi rất nhiều thú vui.
Hạ Văn Chương nhìn thấy nàng bước ra, không nói gì thêm, chỉ thể gật đầu cùng nàng.Nha hoàn hỏi: "Đại thiếu phu nhân có cần dùng trà không?"
"Không cần." Vu Hàn Chu nói.Sau khi nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm, liền dọn dẹp sạch sẽ. Sau hai khắc đồng hồ liền đem thuốc tới cho Hạ Văn Chương, rồi lui xuống.
Lúc này sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi, giường đệm đã được chuẩn bị tốt, Hạ Văn Chương dẫn đầu hướng mép giường đi đến.Vu Hàn Chu cũng mệt nhọc, ngáp một cái, đi theo phía sau hắn.
Không đề phòng, đi đến mép giường, hắn bỗng nhiên ngừng lại, xoay người lại nói với nàng: "Khăn của ngươi, kêu nha hoàn đi giặt sạch."Vu Hàn Chu ngừng lại động tác ngáp của mình, che nửa miệng, chớp chớp mắt nhìn hắn, nói: "Nga."
Nàng nhớ lại, lúc trước nàng trộm ăn táo đỏ cùng đậu phộng, đã dùng khăn bao lại hột táo cùng vỏ đậu phộng, đem giấu đi. Vốn định tìm cơ hội bỏ đi, nhưng lúc sau nàng lại quên mất.Bọn nha hoàn cố kỵ thể diện của nàng, một chữ cũng không dám nói, nhưng Hạ Văn Chương lại không hề cố kỵ, liền nói cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT