Thời điểm đến thành Vị Châu, từ xa đã nhìn thấy Chu Liệt mang người tới chờ đón ở cổng thành. Các tướng lĩnh to lớn thô kệch cưỡi ngựa đứng chờ ở đây khiến dân chúng dồn dập ngó đầu ra xem có chuyện gì, nghị luận sôi nổi.

Dương Bất Vĩ cũng ở trong đám đó, hắn vốn không muốn đến, nhưng lại nghĩ biết người biết ta nên theo đến đây.

Nhìn đội ngũ càng lúc càng gần, hắn híp mắt nói: "Lão Chu, rốt cuộc là có chuyện gì vui mà nhất định phải kéo chúng ta qua đây. Nếu chỉ muốn nghênh tiếp Vương phi đâu cần phải bày thế trận lớn như vậy?"

"Phải đó." Vài tướng lĩnh khác không biết chuyện nghe vậy dồn dập phụ họa, cười nói: "Nếu lần này không có chuyện tốt gì, ngươi nhất định phải mời chúng ta uống rượu."

Chu Liệt chậc một tiếng, lớn tiếng nói: "Chờ lát nữa các ngươi sẽ biết, đây là chuyện lớn đáng mừng. Bữa rượu này, phải là Vương gia mời, nhân cơ hội đón gió tẩy trần cho Vương phi."

Nói xong hắn nhìn đoàn nhân mã càng ngày càng gần, giương roi phi ngựa lên trước nghênh tiếp.

Mấy người còn lại lắc đầu một cái, nhưng vẫn đi theo.

Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình sóng vai chầm chậm chạy tới, thấy trước cửa thành bụi bay mù mịt, hừ một tiếng: "Đúng là không nén được tức giận." Hắn quay đầu nói với Diệp Vân Đình: "Mang về vạn lượng vàng, phải khiến bọn họ mở mắt một chút. Đây là ngươi lấy được từ trong tay Ân gia, đừng để cho Chu Liệt hôi của."

Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra Chu Liệt bây giờ đang nghĩ gì trong đầu.

Hiện tại chưa chính thức bắt tay vào khai thác mỏ vàng nên chuyến này bọn họ chỉ mang về một vạn lượng vàng Diệp Vân Đình lấy được từ Ân gia. Nếu Diệp Vân Đình đoạt được bằng bản lĩnh của mình, tất cả nên thuộc về y.

Diệp Vân Đình ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, ngẩn người nói: "Nhiều vàng như vậy ta cũng không biết dùng như thế nào."

Lúc trước y mạo hiểm động thủ là muốn sau khi Lý Phượng Kỳ và Hoàng đế trở mặt, binh bộ sẽ không phát bạc ra nữa, Lý Phượng Kỳ có thể giảm bớt gánh nặng chi tiêu cho quân Bắc Cương. Ngược lại chưa từng nghĩ tới chiếm nó làm của riêng.

Một vạn lượng vàng này, sẽ có giá trị khi dùng trong quân hơn ở trong tay y.

Nhưng Lý Phượng Kỳ hết sức đường hoàng cây ngay không sợ chết đứng: "Sao lại vô dụng? Sau này cả vương phủ đều dựa vào Vương phi nuôi sống." Hắn tỏ vẻ không cao hứng: "Ngân khố của ta đều bị Chu Liệt bòn rút hết rồi."

Từ sau khi hai người tiến thêm một bước, hắn không gọi là "Đại công tử" nữa, bắt đầu thẳng thắn đường hoàng gọi "Vương phi", cũng không biết đã diễn thử ở trong lòng biết bao nhiêu lần, lời nói ra vô cùng thuận miệng

"..." Diệp Vân Đình một lần nữa khiếp sợ da mặt dày của hắn, nhưng sau đó lại cảm thấy trong lòng mềm mại hơn.

Không chịu động tay vào đám vàng này là Lý Phượng Kỳ đã cân nhắc cẩn thận, sợ y đến Bắc Cương sau này có việc gấp cần dùng. Nghĩ đến việc còn phải sửa chữa nhà mới, Diệp Vân Đình cũng không cự tuyệt nữa, nhẹ giọng đồng ý.

Trong thời gian hai người nói chuyện, Chu Liệt đã đi đến gần.

Hắn đầy mặt vui mừng đi theo bên cạnh Lý Phượng Kỳ, thấp giọng hỏi: "Vương gia, có mang được vàng về không?"

"Có." Lý Phượng Kỳ cười như không cười liếc mắt nhìn hắn.

"Vậy, vậy còn mỏ vàng?" Giọng nói của Chu Liệt bắt đầu run run: "Đều ổn cả sao?"

"Phải."

Lý Phượng Kỳ thấy hắn có chút phiền, đẩy hắn ra: "Chờ trở về phủ đô đốc sẽ nói với các ngươi. Đến lúc đó còn phải phái một người đến Chu Câu Trấn chủ trì đại cục. Miễn cho Ân gia âm thầm quấy phá."

Bị đuổi đi giống như đuổi ruồi nhưng Chu Liệt vẫn vô cùng vui sướng, chỉ cần nghĩ đến từng hòm từng hòm hoàng kim kia, trong mơ hắn cũng có thể nở nụ cười.

Ngược lại là những tướng lĩnh đi cùng nghe thấy "hoàng kim" "mỏ vàng" trên mặt đều tỏ vẻ khiếp sợ, muốn mở miệng hỏi nhưng cửa thành xác thực không phải là địa phương thích hợp bàn luận, chỉ có thể đè nén kích động và nghi hoặc trong ngực, dồn dập tiến về phía trước mở đường.

Ngược lại Lý Phượng Kỳ như trước không nhanh không chậm lần lượt giới thiệu qua từng người với Diệp Vân Đình.

"Người trông giống Chu Liệt kia là huynh trưởng của hắn, Chu Văn."

"Đi bên cạnh Chu Văn, người lưng hùm vai gấu kia là Khương Thuật, phó tướng của ta."

"Con khỉ ốm kia là Tiêu Tác, là xạ thần, những ám vệ bảo vệ ngươi lần này đều là người của hắn."

Lý Phượng Kỳ giới thiệu qua từng người một, thời điểm chỉ đến một người dáng dấp văn nhân ở đằng xa liền dừng lại một chút không dễ nhận ra: "Đó là....quân sư Dương Bất Vĩ."

Nghe thấy cái tên này, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ trao đổi một ánh mắt chỉ hai người mới hiểu.

Trong giấc mộng, Diệp Vân Đình nhìn thấy kiếp trước sau khi Lý Phượng Kỳ trúng độc bị giam cầm, huynh đệ Chu Liệt mang binh lên trên kinh cứu người, kết quả nửa đường trúng mai phục của Ân Thừa Nhữ, quân Huyền Giáp bị trọng thương. Chu Liệt phá vòng vây dẫn người trở về Vị Châu cầu viện, nhưng không ngờ Dương Bất Vĩ lâm trận làm phản, liên thủ với giám quân Triệu Viêm được Lý Tung phái tới, nói Chu Liệt cứu người là loạn thần tặc tử, muốn giết ngay tại chỗ..

Đời này, giám quân Triệu Viêm, hay Ân Thừa Nhữ khiến đội quân Huyền Giáp chịu thương vong to lớn đều đã chết.

Chỉ còn lại một Dương Bất Vĩ.

Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng Dương Bất Vĩ, thần sắc không rõ. Dương Bất Vĩ là quân sư, những năm gần đây bày mưu tính kế cho hắn, lập công nhiều vô kể, cũng từng mấy lần vào sinh ra tử, mặc dù không thân cận như Chu Liệt nhưng cũng là tâm phúc của hắn.

Khi Diệp Vân Đình thẳng thắn kể lại chuyện kiếp trước, hắn chưa bao giờ hoài nghi Dương Bất Vĩ phản bội hắn. Những năm gần đây mọi chuyện Dương Bất Vĩ làm đều đặt Bắc Cương lên đầu, chưa bao giờ có nửa phần tư tâm.

Nhưng Diệp Vân Đình sẽ không lừa hắn.

Vậy nên việc mỏ vàng lần này, hắn cũng không để Dương Bất Vĩ tham dự.

Lý Phượng Kỳ thu lại ý nghĩ trong đầu, nhẹ giọng nói: "Dương Bất Vĩ có công lao không nhỏ với Bắc Cương, ở trong quân vô cùng được tôn kính, trước mắt chưa có chứng cứ nên ta không động thủ với hắn được."

Diệp Vân Đình hiểu rõ ý tứ của hắn, vuốt cằm nói: "Nếu như đời này hắn không có tư tâm cũng không sao, nếu có, muốn giấu cũng không được."

Hai người đạt thành nhất trí, đình chỉ đề tài, dưới ánh mắt tò mò của bách tính hai bên đường tiến vào phủ đô đốc.

Phủ đô đốc Bắc Cương, giống như tòa thành này, mang phong cách thô ráp nhưng hào hùng.

Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình được nghênh đón đến chủ vị, mười hòm hoàng kim thì được người lục tục chuyển vào, tùy ý bày ở phần đất trống trong sảnh.

Chu Liệt không kịp chờ đợi tiến lên, vây quanh mấy rương vàng: "Đây là vàng được sản xuất từ mỏ quặng sao?"

Hắn hít sâu một hơi, mở nắp một rương trong đó, sau đó liền bị ánh vàng làm cho lóa mắt.

"!!!" Hắn ấn ngực, trong miệng vui vẻ lẩm bẩm "Phát tài phát tài", sau đó lại mở nắp những rương còn lại.

Trong rương xếp đầy vàng ròng chiếu sáng căn phòng. Đếm qua loa là khoảng một vạn lượng!

Những người này chưa từng thấy nhiều thỏi vàng như vậy?

Ở Bắc Chiêu, vàng là quý nhất, bạc trắng kém hơn. Dân chúng thì hay sử dụng bạc vụn và tiền đồng nhiều hơn. Còn hàng ngũ thương nhân thì hay dùng ngân phiếu do những ngân hàng tư nhân phát hành.

Vàng thỏi là vật vô cùng quý giá nên không lưu hành nhiều. Những bách tính bình thường có lẽ cả đời đều không thấy được thỏi vàng ròng, chớ nói là một vạn lượng.

Những tướng lĩnh thấy thế rốt cuộc không thể ngồi yên, dồn dập đứng dậy đến xem, còn có người nhìn mà thèm, cầm lấy một viên đặt lên miệng cắn.

Lý Phượng Kỳ thấy đám người này hành động không cần mặt mũi, thật sự không nỡ nhìn, gõ mạnh lên mặt bàn: "Đặt hết xuống, đống vàng này không liên quan gì đến các ngươi."

"...?"

Chu Liệt nghe thấy không vui, chà xát tay nói: "Trong quân đang cần quần áo mùa đông, ta thấy đống vàng này có thể đặt mua quần áo cho binh lính... Vương gia người xem?"

Lý Phượng Kỳ cười lạnh: "Vàng này do Vân Đình mạo hiểm dùng kế đoạt lấy từ tay Ân gia, ngươi muốn? Tự mình đến mỏ quặng đào đi."

Lúc trước Ngũ Canh trở về báo tin chỉ nói phát hiện mỏ vàng ở Chu Câu Trấn, nên Chu Liệt đương nhiên nghĩ vạn lượng vàng này mang về từ mỏ quặng. Bây giờ nghe là Diệp Vân Đình giành được từ trong tay Ân gia, vẻ mặt hắn kính nể, chắp tay nói: "Không hổ là Vương phi, có thể cướp được đồ từ Ân gia." Hắn cười hắc hắc hai tiếng: "Đã như vậy ta không đòi không, Vương phi trước tiên có thể cho ta mượn dùng được không? Chờ khi lấy được vàng từ mỏ quặng sẽ trả lại cho người?"

Diệp Vân Đình đối với hắn quen thuộc nên đương nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, không dễ dàng bị lừa, bưng cốc trà cười nói với hắn: "Muốn mượn cũng không phải không được, trước tiên Chu tướng quân nói xem tính lãi thế nào? Khi nào thì trả? Bàn xong xuôi chúng ta viết thêm giấy nợ. Như vậy mười rương vàng này có thể đưa hết cho ngươi."

Chu Liệt cười cứng đờ: "Đều là người một nhà, đâu cần phải so đo lãi lời..."

"Anh em ruột cũng còn phải tính rõ ràng." Diệp Vân Đình cười tủm tỉm: "Nếu không sau này người người tới tìm ta mượn miễn phí, vậy ta trở thành kẻ coi tiền như rác ư?"

"..." Chu Liệt lập tức nghẹn họng, vỗ đùi nói: "Thôi, ta tự dẫn người đi đào mỏ!"

Lúc hai người đối đáp qua lại, những người khác cũng đều nghe vào trong tai, khi nhìn Diệp Vân Đình ánh mắt đã có biến hóa vi diệu.

Vị Vương phi này cũng không dè dặt thận trọng như trong tưởng tượng, hơn nữa quan hệ với Chu Liệt còn tốt hơn so với những gì họ nghĩ.

Chu Liệt là Trường sử phủ đô đốc, phụ trách tất cả sự vụ trong phủ đô đốc và trong quân, tuy rằng trên mặt nhìn như thô lỗ hán tử không câu nệ tiểu tiết, nhưng trên thực tế, ngồi ở vị trí này cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày giao thiệp cãi cọ với muôn vàn kiểu người, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thủ đoạn bẫy người tầng tầng lớp lớp, cho dù những huynh đệ như bọn họ cũng không ít lần ăn quả đắng dưới tay Chu Liệt.

Chỉ có trước mặt Vương gia, tài năng này của Chu Liệt mới không có đất dụng võ.

Nhưng bây giờ nhìn thái độ của Chu Liệt, vị Vương phi này tính tình cũng không mềm yếu dễ bắt bí gì. Bằng không thời điểm Chu Liệt đối mặt với y sẽ không dùng thái độ này.

Lúc trước bọn họ cho là Chu Liệt nhắc nhở bởi vì Vương gia vừa ý Vương phi, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ là hai người hỗ trợ lẫn nhau.

Trong lòng các tướng lĩnh đều có tính toán, nhưng vẫn quan tâm tới vấn đề mỏ vàng hơn, Dương Bất Vĩ hỏi: "Vương gia còn chưa nói mỏ vàng này là chuyện thế nào?"

Hắn thấy Chu Liệt Chu Văn còn cả Khương Thuật không có dáng vẻ kinh hãi liền biết nhất định trước khi đi Lý Phượng Kỳ đã sớm nói với họ. Ánh mắt hắn khẽ động, trước giờ có đại sự, Vương gia đều sẽ gọi hắn tới, lần này thì không, không biết là vô tình hay là cố ý...

Lý Phượng Kỳ nói đại khái chuyện mỏ vàng với mấy người, lại nói: "Trên trấn còn cần có người tọa trấn, nha môn cũng phải phái người mới đến, ta đang muốn để một người trong các ngươi tới đó."

"Vậy đương nhiên là thần!" Chu Liệt lập tức lên tiếng tranh thủ: "Vương phi không cho ta mượn vàng, ta chính mình đến mỏ đào!"

Dương Bất Vĩ cũng nói: "Thuộc hạ cũng có thể đi vào."

Tiêu Tác khoát tay: "Thần còn phải huấn luyện binh lính, sẽ không tham gia chuyện này."

Lý Phượng Kỳ đảo qua mấy người, nói: "Vậy để Khương Thuật đi."

Chu Liệt không thể tự mình đi đào vàng, vô cùng không vui. Khi hắn không phục nhỏ giọng oán thầm, Chu Văn bên cạnh không nhịn được lườm hắn một cái.

Dương Bất Vĩ thu lại nụ cười, cụp mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lý Phượng Kỳ cũng không quản bọn họ đang nghĩ gì, giao phó xong chuyện liền nói: "Không còn chuyện gì nữa thì tản đi đi."

Nói xong liền muốn rời đi cùng Diệp Vân Đình, còn mười rương vàng ròng kia thì sai người cất vào trong khố phòng, sai người ghi dưới danh nghĩa Diệp Vân Đình.

Chu Văn thấy thế nói: "Chúng ta còn chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho Vương phi ở tửu lâu."

Lý Phượng Kỳ chỉ hơi trầm ngâm: "Vậy đi thôi."

Nói xong ra hiệu mấy người đi trước dẫn đường, mình sóng vai cùng Diệp Vân Đình không nhanh không chậm đi sau.

Hai người đi sau cùng, Lý Phượng Kỳ kề tai nói nhỏ với Diệp Vân Đình: "Tửu lượng của ngươi không tốt, đợi lát nữa có người kính rượu cứ giao cho ta."

Hắn vô cùng hiểu rõ tính tình mấy chục thuộc hạ này của mình, cái gì mà đón gió tẩy trần, chính là muốn uống rượu thôi. Có khi còn muốn liên hợp chuốc rượu Diệp Vân Đình. Nhưng tiệc đã sắp đặt, không đi cũng không tốt, chung quy vẫn phải để Diệp Vân Đình quen thuộc mấy vị tướng này.

Diệp Vân Đình cũng biết tửu lượng của mình không tốt, nghe vậy không từ chối, mỉm cười đáp nhẹ một tiếng.

Đoàn người ra khỏi phủ đô đốc, đi về hướng tửu lâu.

Đám tướng lĩnh đi trước dẫn đường, kề vai sát cánh, nhìn thế nào cũng vẫn thấy dáng điệu lưu manh.

Tửu lâu ở thành tây, cách phủ đô đốc ba con phố, không xa nhưng cũng không gần. Chu Liệt nói vừa vặn để Diệp Vân Đình cảm thụ một chút phong thổ thành Vị Châu, vậy nên cứ đi bộ một đường.

Lý Phượng Kỳ dẫn theo Diệp Vân Đình đi phía sau, tỉ mỉ nói cho y nghe về con người và phong thổ nơi đây. Khi đi đến trước một cửa hàng binh khí thì nghe mấy người đằng trước cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Khương Thuật sốt sắng hỏi: "Đây là ai nuôi vậy? Sao trước giờ chưa từng thấy?"

"Không biết." Chu Văn nói tiếp: "Không quản nó có chủ hay không chủ, tới trước được trước."

Tiêu Tác đã bắt đầu lục tìm vũ khí thích hợp trước ngực: "Con sói này thân hình cường tráng rắn chắc, nhất định là sói hoang trong núi."

Dương Bất Vĩ cũng nói: "Trong thành sao có thể có mãnh thú, không bằng trước tiên các ngươi liên thủ bắt nó lại đã."

Duy nhất chỉ có Chu Liệt biết chuyện đứng cạnh ôm ngực xem kịch vui.

Tâm tư mấy người này gần như đã viết rõ trên trán, nhưng đáng tiếc Lang vương này đã có chủ.

Khương Thuật đang muốn động thủ, đã nghe phía sau truyển đến âm thanh ôn hòa: "Chư vị đừng động thủ, con sói này do ta nuôi, sẽ không tùy tiện tấn công người khác."

"???" Mấy người ngừng lại động tác, theo bản năng quay đầu nhìn lại Diệp Vân Đình, nghe y kêu một tiếng "A Huyền", Con sói da lông bóng loáng không dính nước đi tới trước mặt y, cạ cạ mõm sói vào tay y.

Các tướng lĩnh: "..."

Mấy người nhìn nhau, cười gượng: "Hóa ra là Vương phi nuôi sói."

Vậy thì không có cách nào đoạt lấy, chỉ có thể xem cho đỡ nghiện.

"Con sói này do Vương phi thuần dưỡng sao?" Dương Bất Vĩ cười nói: "Không nhìn vẻ ngoài, tính tình giống như chó nuôi trong nhà, thân cận người như vậy."

Mấy lời hắn nói nghe qua thì không thấy có vấn đề, nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng lắm.

Rõ ràng là nói Diệp Vân Đình nuôi một con sói thành chó, mất đi dã tính.

Đám tướng lĩnh nhíu mày, kín đáo liếc nhìn hắn, không hiểu hắn nói lời này là có ý gì.

Bọn họ cũng nhìn ra được,nếu con sói này sống trong rừng núi, ít nhất cũng là vua trong đám sói. Không phải như vậy bọn họ cũng không nghĩ thừa dịp nó ở trong thành bắt nó lại.

"A Huyền xác thực vô cùng nghe lời." Diệp Vân Đình ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, vỗ nhẹ trên đỉnh đầu Lang Vương.

Dương Bất Vĩ thấy y không tiếp chiêu, tiếp tục thăm dò cũng không được gì, cười cười muốn quay người, nhưng không ngờ con sói kia bỗng nhiên nhảy lên một cái, thẳng tắp lao đến chỗ hắn ——

Dương Bất Vĩ kinh hãi biến sắc, nhưng hắn không phải là võ tướng, căn bản tránh không kịp, trong chớp mắt con sói kia nhào tới đẩy hắn ngã xuống đất, móng vuốt sắc bén đặt trên bả vai hắn, trong nháy mắt bộ răng nhọn kia có thể cắn thủng cổ họng hắn.

Hắn đang muốn kêu cứu liền nghe Diệp Vân Đình kêu một tiếng: "A Huyền,quay lại đây."

Lang Vương gầm nhẹ một tiếng với hắn, sau đó mới buông móng vuốt, chậm rãi bước trở về bên cạnh y.

"Dương quân sư không sao chứ?"

Diệp Vân Đình tiến lên tự mình đỡ hắn dậy, trên mặt vẫn cười nói: "Ta quên mất chưa nói, A Huyền vô cùng hiểu tính người, cũng có thể nghe hiểu được lời nói tốt xấu. Nếu nghe thấy người khác nói nó không tốt, nó cũng sẽ cáu kỉnh. Tính tình tiểu hài tử, kính xin Dương quân sư thông cảm nhiều hơn."

Dương Bất Vĩ phủi bụi trên người, nào nghe không hiểu ý trong lời nói của y.

Nhưng việc này hắn gợi ra đầu tiên, Diệp Vân Đình cho dù công khai trả thù hắn, hắn cũng không thể chiếm lý. Vậy nên chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Vương phi nói quá lời, là ta xem mắt mờ mới nhận sói thành khuyển. A Huyền không cao hứng cũng phải."

Diệp Vân Đình cười nhạt: "Vậy ta thay A Huyền cảm ơn quân sư rộng lượng."

Nói xong lại vỗ nhẹ trên đầu lang vương: "Lần tới không thể như vậy."

Lang Vương trầm thấp nghẹn ngào một tiếng, cà cà lòng bàn tay y.

Các tướng lĩnh thấy thế mỗi người một vẻ, dồn dập đứng ra điều đình, lôi Dương Bất Vĩ vẻ mắt cứng ngắc đi: "Đi thôi đi thôi, đi uống rượu, đi trễ đồ ăn sẽ nguội!"

"Xem ra hôm nay phải cho A Huyền thật nhiều thỏ."

Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng cứng ngắc của Dương Bất Vĩ, vẻ mặt sâu xa. Dương Bất Vĩ đúng là không ít tâm tư, Diệp Vân Đình mới vừa tới, hắn đã không nén được tức giận.

Hắn dắt tay Diệp Vân Đình, cười nói: "Trước tiên đi uống rượu đã. Những chuyện khác, ngày sau sẽ từ từ xử lý."

Hết chương 97.

25/07/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play