Sau khi nằm trên giường hơn một tháng, Lý Phượng Kỳ biết rõ độc tính trong cơ thể của mình. Trong lúc hành quân đánh giặc, việc bị thương là điều không thể tránh khỏi, hắn cũng khá am hiểu về y thuật, tuy không thể giải hết độc ngay nhưng cũng không phải không có biện pháp.
Chất độc trong người hắn có tính âm hàn, sau khi trúng độc thì huyết mạch nhưng trệ, không thể vận khí, lục phủ ngũ tạng như rơi vào hầm băng, vô cùng thống khổ. Hiện tại hắn không thể cử động vì kinh mạch bị tắc. Nếu để lâu hơn, nội tạng của hắn sẽ bị độc tính ăn mòn, dần hoại tử, rồi cuối cùng chỉ còn một con đường chết.
Tất cả dược liệu mà hắn yêu cầu Ngũ Canh chuẩn bị đều là dược liệu có tính nhiệt, lấy cực nóng để chống cực lạnh, một số được dùng thể ngâm thân thể, một số được dùng để sắc uống. Chúng có thể ngăn độc phát tác từ trong ra ngoài, dần dần áp chế độc tính.
Sau khi đêm xuống, hắn uống thuốc xong thì ngâm mình.
Dược liệu tính nhiệt có dược tính cực kỳ lớn. Thuốc uống bên trong dưới sự kích thích của nước thuốc bên ngoài nhanh chóng phát huy tác dụng, độc tính trong cơ thể đang công kích lẫn nhau.
Hai cỗ dược lực cuồng bạo đang va chạm bên trong cơ thể, Lý Phượng Kỳ cảm giác như chìm trong sông băng biển lửa, dưới cái nóng cái lạnh đột ngột, hắn chỉ cảm thấy kinh mạch tựa như không thể chịu đựng được muốn nổ tung.
Cơn đau dữ dội kéo dài, hắn chống lại cơn đau bằng toàn bộ ý chí của mình, tay chống lên vách thùng đau đến co giật, dưới cơn đau dữ dội ấy bàn tay hắn đã lưu lại những vết xước sâu trên thành thùng.
Dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng không phát ra tiếng, dòng máu tươi chảy từ khóe miệng nhỏ giọt vào thùng nước thuốc màu nâu.
Diệp Vân Đình tỉnh dậy đúng lúc thấy được cảnh này.
Trái tim khẽ run lên, nhìn thấy vết máu còn vương lại trên khóe miệng Lý Phượng Kỳ, vội vàng tìm tìm một cái khăn cuộn lại đưa lên miệng: ''Cắn khăn đi.''
Lý Phượng Kỳ khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy y mặt đầy lo lắng nhìn mình, hàm răng đang cắn chặt nới lỏng, miễn cưỡng gượng cười: ''Cảm ơn ngươi.''
''Giữ cho tốt, đừng cắn phải lưỡi.'' Diệp Vân Đình không nói nhiều với hắn, đem khăn đặt vào miệng hắn, miễn cho hắn khi đau đớn lại tự cắn chính mình.
Lý Phượng Kỳ cắn khăn, tinh thần mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn cố chấp không nhắm mắt. Hắn chuyển tầm mắt sang người thanh niên đang đứng trước mặt, nhìn y nỗ lực nghĩ ra chút chuyện để phân tán lực chú ý.
Diệp Vân Đình vẫn đứng bên người hắn, nhìn chằm chằm vào tay phải của hắn.
Lý Phượng Kỳ sững sờ quay người nhìn sang, mới phát hiện tay phải của mình cũng bị thương – trước đó hắn dùng tay quá sức, móng tay cào chặt vào thành thùng nhẵn nhụi, những chiếc gai gỗ dựng ngược cắm vào móng tay.
Người ta nói tay đứt ruột xót, nhưng có lẽ do cơ thể quá đau đớn nên hắn thậm chí chẳng phát hiện ra.
''Tay của ngươi lát nữa cũng cần xử lý một chút.'' Diệp Vân Đình nhìn vết thương trên tay, tưởng tượng không biết hắn phải đau đớn đến nhường nào mới có thể hoàn toàn không để ý đến bàn tay bị thương kia.
Y duỗi tay ra nắm chặt lấy tay phải của hắn, nói: ''Nếu đau, hãy nắm chặt lấy tay ta.''
Lý Phượng Kỳ bình tĩnh nhìn y, chỉ cảm thấy đôi tay nóng bỏng của mình đang được một tay mát lạnh, mềm mại bao bọc, cơ thể hắn quá nóng, cái nóng bừng bừng khiến hắn vô cùng tham lam lưu luyến cái mát lạnh này. Hắn dùng tay trái nắm lấy bàn tay y, mạnh mẽ nắm chặt, giống như một kẻ du hành khát nước, khát khao hấp thụ chút mát mẻ này.
Hai tay của hắn dùng quá nhiều sức, Diệp Vân Đình bị nắm đến phát đau, nhưng y nhịn xuống không giãy giụa.
Y nhẹ nhàng nâng tay áo lau mồ hôi trên má hắn, nhẹ nhàng nói: ''Sống sót là tốt rồi.''
Lý Phượng Kỳ nhìn y, trong lòng cũng nói: ''Sống sót là tốt rồi.''
Nỗi đau nhỏ nhoi này không thể đánh gục hắn.
Mãi đến khi nước thuốc nguội hoàn toàn, Lý Phượng Kỳ mới bước ra khỏi thùng.
Hắn cũng không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi, mái tóc dài hắn buộc lên dường như đã được gội sạch bằng nước, những sợi tóc ướt hỗn độn buông xuống sườn mặt, làm hắn bớt đi vài phần sắc bén, lại thêm một chút yếu đuối.
Diệp Vân Đình đỡ hắn ra khỏi nước, nhìn thấy hắn sắc mặt tái nhợt yếu ớt trái tim như bị siết lại.
Bản thân y là một người rất sợ đau, thậm chí y cũng không nỡ nhìn người khác phải chịu đau đớn. Nhìn thấy bộ dáng Lý Phượng Kỳ trước mắt, y cảm thấy không thoải mái chút nào.
Vừa ngâm thuốc xong chính là thời điểm mà Lý Phượng Kỳ yếu ớt nhất. Y đỡ hắn ngồi xuống ghế, giúp cởi quần áo dài đã thấm nước, dùng khăn giúp hắn lau khô người sau đó mới ôm hắn trở lại giường. Trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi hăng hắc của thuốc, y lau sạch gai gỗ trên tay Lý Phượng Kỳ, sau khi bôi thuốc băng bó xong mới đi mở cửa sổ cho thông gió.
Sau khi làm xong những việc này, toàn thân y đổ một tầng mồ hôi mệt mỏi rã rời. Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn không nhịn được liền hắt hơi, lúc này mới nhớ ra mình cũng là bệnh nhân, vội vàng tìm áo choàng mặc vào rồi chậm rãi đi ra ngoài tìm Quý Liêm.
Quy Liêm đang trông chừng ở gian ngoài.
Hắn nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên trong liền đoán Lý Phượng Kỳ đã ngâm thuốc xong. Đang muốn đứng dậy vào nhìn lại thấy thiếu gia nhà mình.
Hắn theo bản năng muốn nhắc vài câu, kết quả thấy Diệp Vân Đình thành thật khoác áo ra ngoài, lời đến môi liền nuốt trở lại, thăm dò cúi đầu hỏi: ''Vương gia đã ngâm xong rồi sao?''
''Ừ.'' Diệp Vân Đình kêu hắn tới xử lý nước thuốc, miễn để ban ngày bị người khác phát hiện.
Quý Liêm nghe vậy "A'' một tiếng: ''Ta mang nươc đi đổ.'' Ra tới cửa hắn chợt nhớ ra, quay đầu lại nói:''Ta vẫn còn giữ lửa trên bếp, thiếu gia có lau người không?''
Điệp Vân Đình đã đổ mồ hôi một ngày một đêm, ban ngày tỉnh lại không bao lâu liền phát sốt hôn mê. Lúc này y thực sự thấy cả người nhớp nháp khó chịu, nghe vậy gật đầu.
Quý Liêm xử lý xong nước thuốc, lại mang một thùng nước ấm trở về.
Diệp Vân Đình lau người xong, nhớ lai vừa rồi trên mặt Lý Phượng Kỳ cũng đổ rất nhiều mồ hôi, vì vậy lại bưng một chậu nước đi vào trong phòng, chuẩn bị lau mặt cho hắn.
Kết quả vừa mới mở cửa, chỉ thấy một cánh tay vươn ra từ trong trướng. Có lẽ đã quá lâu không thấy ánh mặt trời nên cánh tay có chút trắng bệch, ốm yếu, thậm chí có thể thấy rõ cả đường gân màu xanh.
Cái tay đầu tiên là sờ soạng đem tấm màn đang rủ xuống treo lên, sau đó chống lên thành giường, cố gắng nâng nửa thân mình lên.
''Vương gia?'' Tay Diệp Vân Đình run lên, suýt chút nữa đánh đổ chậu nước nóng. Y cần thận nắm lấy chậu đồng, có chút thất thố mà bước đến bên giường, đánh giá người đàn ông đang thở hổn hển dựa nửa đầu vào thành giường: ''Thật sự có tác dụng?''.
Trong mắt y hiện lên một tia vui vừng, cố gắng đè thấp thanh âm mang theo run rẩy. Tựa hồ còn kích động hơn cả Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, cong môi cười: ''Chúng ta đã thắng cược, phương pháp này có hiệu quả.''
''Có tác dụng là tốt rồi.'' Diệp Vân Đình đặt nước xuống, ở trong phòng đi lại vài bước để lấy lại bình tĩnh, đi xung quang hai lượt, lại không nhịn được đi đến trước mặt Lý Phượng Kỳ, mong chờ: ''Vương gia, bao lâu có thể giải hết độc?''
Y quá kích động, không để ý đến khuôn mặt chính mình đang rất gần với mặt của Lý Phượng Kỳ, khoảng cách lúc này chỉ chưa đầy hai nắm tay. Ở khoảng cách thân mật như thế, đôi mắt ẩn chứa sự vui sướng cùng đôi con ngươi sạch sẽ kia rơi thẳng vào mắt Lý Phượng Kỳ, hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn của hắn.
Lý Phượng Kỳ bình tĩnh nhìn y, ánh mắt từ lông mày kéo đến vành tai, chợt thấy trên vành tai trái của y có một nốt ruồi son nho nhỏ, tựa như vệt chu sa, điểm trên vành tai trắng nõn một màu đỏ tươi ướt át.
Hắn chợt nhận ra, đại công tử của phủ Quốc công, không chỉ thông minh mưu lược mà còn có dung mạo tuấn tú.
''Trước mắt vẫn không thể hoàn toàn giải độc.'' Sau một hồi xuất thần, Lý Phượng Kỳ ho nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ lệch lạc, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Diệp Vân Đình. Sợ làm y thất vọng, sau khi nói xong hắn dừng lại một chút rồi bổ sung một câu: ''Tuy nhiên, nó sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Ta sẽ điều chỉnh lại lượng thuốc và ngâm thuốc thêm ba lần nữa, sau đó có thể tiến hành bước tiếp theo.''
Diệp Vân Đình liên tục gật đầu: ''Ta tin tưởng Vương gia.''
Y vẻ mặt kiên định, không chút do dự trả lời.
Lý Phượng Kỳ nhướng mày, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ ràng: ''Tại sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?''
Đương nhiên là bởi vì do ta sống lại một đời, biết rõ ngươi có thể phản kích đăng cơ lên ngôi hoàng đế.
Nhưng chuyện này không thể nói ra.
Diệp Vân Đình chớp mắt, vô tội nhìn hắn rồi nói ra câu trả lời tiêu chuẩn mà y đã chuẩn bị từ lâu: ''Ta cùng Vương gia nương tựa lẫn nhau, không tin người thì còn có thể tin ai?''
Lý Phượng Kỳ nghe vậy nhướng mày, đuôi mắt lộ ra ý cười, trịnh trọng nói:''Vậy ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.''
Nước thuốc đã phát huy tác dụng, tay Lý Phượng Kỳ đã có thể tự do hoạt động. Diệp Vân Đình vắt khô khăn đưa cho hắn, chờ hắn lau mặt xong, y tắt nến và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Y cởi áo ngoài, giày, tất sau đó tự nhiên bò đến bên giường, giũ chăn chuẩn bị ngủ.
Lý Phượng Kỳ nhìn một loạt động tác thuần thục của y, lông mày nhảy dựng, mím môi không nói.
Đêm khuya tĩnh lặng, đúng là thời gian thích hợp để ngủ ngon.
Diệp Vân Đình ở bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt điềm tĩnh, hơi thở đều đều. Chỉ là có vẻ hơi lạnh, nửa khuôn mặt thu vào trong chăn, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, lông mày dài nhíu lại, có vẻ như trong mộng cũng bị lạnh.
Lý Phượng Kỳ ngâm nước thuốc, độc trong cơ thể chậm rãi phân tán. Nó thiếu đốt khiến hắn không thể nhắm mắt được.
Diệp Vân Đình thực sự đang làm rất tốt. Khó trách có rất nhiều tiểu thư quyền quý ở kinh thành không màng gia thế cũng muốn làm thê tử của y. Thời gian trước hắn bị ốm đau quấn thân không có tâm tư chú ý bên ngoài. Hiện tại đã tìm được cách áp chế, bớt đi vài phần lo lắng, cuối cùng cũng có tâm tư đánh giá kỹ Vương phi trên danh nghĩa của mình.
Như hoa đào đang từ từ nở rộ, như sao sáng trên dải ngân hà, mày tựa như núi, mắt sâu như biển.
Toàn thân Diệp Vân Đình không có chỗ nào không tinh xảo, không có chỗ nào không tự nhiên.
Lý Phượng Kỳ thân ở trên cao, từng nhìn qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Diệp Vân Đình càng xuất sắc hơn. Không ai đẹp bằng y, phải gọi là cảnh đẹp ý vui, giống như bạch ngọc được mài giũa bóng bẩy, trong suốt ôn nhuận. Có thể thu hút, giữ chặt mọi ánh nhìn.
Cho dù là trái tim cứng rắn của Lý Phượng Kỳ cũng không phải ngoại lệ.
Hắn lại nhìn y một hồi lâu, rồi mới hồi phục tinh thần thu tầm mắt.
Chỉ là hắn không nhìn, người bên cạnh lại không an phận.
Diệp Vân Đình chỉ cảm thấy chăn không có hơi ấm, lạnh như băng, cuốn chăn lên người vẫn cảm thấy lạnh. Y cuộn mình, trong lúc ngủ mơ cũng nhíu mày, cố tìm một nơi ấm áp để có thể ngủ một giấc thật ngon.
Lý Phượng Kỳ nhìn y lăn qua lộn lại, cuối cùng lại lăn đến bên người hắn, gắt gao dính cùng với hắn.
*********
01.04.2021. Edit
09.05.2021. Beta lần 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT