Người Tây Hoàng?

Thống lĩnh Thần Sách quân sắc mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ: "Kinh thành sao có thể có người Tây Hoàng?"

"Ta cũng không rõ." Diệp Bạc Như bịt kín vết thương, thở dốc một tiếng, kể lại ngắn gọn sự việc vừa xảy ra cho hắn nghe, sau đó đột nhiên nhớ tới Diệp Vân Đình, cả kinh nói: "Các ngươi trên đường tới đây có gặp Diệp Vân Đình hay không? Y giục ngựa chạy trốn về bên kia."

"Ta lập tức phái người đi tìm xung quanh." Thống lĩnh nghe xong, lập tức phái một đám người men theo phương hướng hắn chỉ đi tìm người.

Nhìn cánh tay Diệp Bạc Như chảy máu không ngừng, hắn nói: "Diệp thị lang về trước đi, nơi này giao lại cho chúng ta."

Diệp Bạc Như gật đầu, được Thần Sách quân hộ tống quay trở về kinh thành.

Mà lúc này trong hành cung, Thôi Hi nhìn Thần Sách quân tìm kiếm một lần trong đống đổ nát, mặt mày hơi trầm xuống: "Có tìm được gì không?"

"Không thấy." Mấy đội Thần Sách quân không để ý khói lửa bên trong phế tích còn chưa tắt, dùng khăn ẩm bịt chặt miệng mũi tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm thấy mảnh hài cốt nào.

"Xem ra người đã sớm không còn trong sân." Thôi Hi áng chừng thời gian, ngón tay cái giao nhau chậm rãi vuốt ve, trầm ngâm chốc lát, lại hỏi người phụ trách những nơi khác: "Những nơi khác có tìm được gì không?"

"Chúng ta tìm thấy bên ngoài viện dấu vết của dầu hoả." Một đội Thần Sách quân khác phụ trách tìm kiếm bên ngoài hiện đang báo cáo lại kết quả.

"Dầu hỏa?" Thôi Hi trong mắt hiện vẻ cân nhắc, lại nói: "Khuếch trương phạm vi tìm kiếm, hướng về phía Bắc. Phát hiện dị thường lập tức báo lại."

Mấy đội Thần Sách Quân phân công nhau đi về hướng bắc tìm kiếm, mcòn Thôi Hi hồi cung phục mệnh.

Sau một phen dằn vặt, sắc trời đã mờ sáng, Lý Tung không buồn ngủ, sắc mặt âm trầm ngồi trong điện chờ đợi tin tức.

Diệp Bạc Như hồi kinh cũng không kịp tìm đại phu, vội vã cầm máu vào cung bẩm báo tình hình.

Lý Tung thấy dáng vẻ chật vật của hắn nhưng không thấy thân ảnh của Diệp Vân Đình, sắc mặt chìm xuống: "Chuyện gì xảy ra?"

Diệp Bạc Như nói lại việc bị tập kích dưới chân núi, nhắc tới thích khách dáng vẻ hung hãn vẫn còn kinh hoàng.

"Người Tây Hoàng?"

Lý Tung không tin người Tây Hoàng có thể trà trộn vào bên trong kinh thành, nghe nói hành cung có chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Lý Phượng Kỳ quả nhiên động thủ. Nhưng Diệp Bạc Như không có lý do gì lừa hắn, hắn nói là người Tây Hoàng, nhất định có căn cứ.

"Những người kia ngoại trừ nói tiếng Tây Hoàng, còn có biểu hiện gì không?"

"Tất cả bọn họ đều sử dụng loan đao, cách dùng đao hoàn toàn bất đồng so với tướng sĩ Bắc Chiêu." Diệp Bạc Như nỗ lực nhớ lại, vết thương băng bó tạm trên cánh tay lại truyền đến cơn đau khiến hắn càng ngày càng chắc chắn, thích khách hung hãn như vậy, tuyệt đối không thể là người Diệp Vân Đình an bài. Nếu thật sự chỉ là diễn kịch, sao có thể tàn bạo doạ người như vậy?

Chỉ có người Tây Hoàng thiên tính hung ác mới làm ra những điều này được.

"Đúng rồi, trên mặt bọn hắn hình như còn có lang đồ đằng*." Diệp Bạc Như nghĩ tới khuôn mặt của kẻ xấu, bọn họ mỗi người đều che mặt, bóng đêm đen đặc nhìn không rõ dáng dấp, nhưng hắn nhớ tới thời điểm được thị vệ che chắn rút lui, rõ ràng nhìn thấy khăn che mặt của một người trong đó rơi xuống, lộ ra nửa hình xăm trên má.

*hình xăm

Kỳ thực hắn vốn không nhìn được rõ ràng, cũng không biết hình xăm là hình gì. Nhưng hắn chợt nhớ tới mấy ngày nay ở trong trang tử rảnh rỗi tẻ nhạt, từng xem qua một quyển có liên quan đến Tây Hoàng, bên trong có nhắc tới, binh sĩ Tây Hoàng thích xăm hình trên mặt, mà hình xăm thường là hình mãnh thú trên thảo nguyên. Bây giờ nhớ đến, hình xăm lộ ra kia, giống như đầu sói.

Trong lòng hắn càng kiên định hơn, nói lời thề son sắt.

Nghe hắn nói, Lý Tung cũng do dự, nhưng chẳng lẽ lần này thật sự không có quan hệ với Lý Phượng Kỳ, thật sự có người Tây Hoàng trà trộn vào kinh?

Chuyện xảy ra ở hành cung quá mức trùng hợp, chớ nói chi ngay sau đó Diệp Vân Đình cũng xảy ra chuyện, tất cả những việc này dường như đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo, rất khó khiến hắn không hoài nghi Lý Phượng Kỳ. Nhưng nếu thật là người Tây Hoàng, cũng không phải không có khả năng.

Lý Phượng Kỳ tới Bắc Cương đánh giặc, Tây Hoàng nhất định lo sợ. Việc âm thầm tập kích bắt cóc mẫu thân và Vương phi của hắn, lấy họ ra để uy hiếp là hoàn toàn có khả năng.

Lý Tung nhất thời do dự, không nắm chắc được suy đoán nào mới là thật. Ngón tay hắn gõ nhẹ trên đầu gối, hắn thấy Diệp Bạc Như sắc mặt trắng bệch, rốt cục phát lòng từ bi: "Diệp ái khanh đi tới Thái y viện băng bó vết thương đi. Việc này chờ Thôi Hi trở về lại nói."

Diệp Bạc Như như được đại xá, ôm cánh tay đau lui xuống.

Thời điểm trời sáng hẳn, Thôi Hi mang Thần Sách quân hồi cung.

Cùng trở về, còn có người đi tìm kiếm tung tích của Diệp Vân Đình.

Hai đội nhân mã đều không thu hoạch được gì.

Thống lĩnh một đường đi tìm kiếm tung tích Diệp Vân Đình chỉ thấy một con ngựa bị thương đã ngã gục, với nửa mảnh vải vụn treo ở bụi gai. Diệp Vân Đình tung tích không rõ.

Còn Thôi Hi bên này, chỉ tìm được vết tích của dầu hỏa, xác định việc hành cung bị cháy là do có người cố ý làm, nhưng không tìm được tung tích người phóng hỏa. Đội nhân mã đi tìm phạm vi rộng hơn còn chưa quay trở lại.

Lý Tung ánh mắt tối tăm, một hồi lâu sau nói: "Truyền lệnh xuống, phong tỏa kinh thành, lại phái năm ngàn Thần Sách quân truy tìm tung tích tặc nhân Tây Hoàng." Hắn gằn từng chữ một: "Truyền lệnh tới các châu phủ lân cận, chặt chẽ kiểm soát người ra vào, bất kể là do Tây Hoàng hay do Vĩnh An vương gây ra đều phải điều tra rõ ràng cho ta!"

... 𝗧𝙧ải‎ 𝓃ghiệm‎ đọc‎ 𝑡𝙧uyệ𝓃‎ số‎ 1‎ 𝑡ại‎ {‎ 𝗧RuM𝗧RU‎ YeN.v𝓃‎ }

Trời vừa sáng, xuất hiện rất nhiều binh lính Thần Sách quân xách đao kiếm đi lại trên đường.

Dân chúng vừa bắt đầu còn không biết chuyện gì xảy ra, chờ thêm nửa ngày, chuyện hành cung bốc cháy và vương phi bị tập kích đã truyền ra ngoài. Không biết tin tức từ chỗ nào truyền tới, dân chúng đều nhận định là người Tây Hoàng sợ sệt Vĩnh An vương nên mới lẻn vào kinh thành bắt cóc lão Vương phi và Vương phi làm con tin.

Nhất thời trong kinh thành dân chúng vừa phẫn nộ vừa xúc động, thậm chí còn có thư sinh xin ra chiến trường, thề phải quyết tử một trận với Tây Hoàng.

Tin tức truyền tới trong cung, Lý Tung thần sắc càng khó coi: "Những tin tức này từ đâu truyền ra?"

Thôi Hi khom người nói: "Đã sắp xếp điều tra, đều từ trong trà lâu tửu lâu truyền ra, dòng người đến đi nhiều, không có cách nào truy xét được người cố ý tung tin."

"Lý Phượng Kỳ thật giỏi tính toán." Lý Tung lúc này làm gì còn tin là người Tây Hoàng lẻn vào. Tất cả những thứ này rõ ràng là cái bẫy Lý Phượng Kỳ đặt ra!

Gia quyến võ tướng không được rời kinh, đây là quy củ từ trước đến nay. Lý Phượng Kỳ bề ngoài chưa từng vi phạm, lại lén lút thừa dịp hắn chưa sẵn sàng đưa người đi. Cố ý ở kinh thành truyền ra tin tức Tây Hoàng đến bắt người, cứ như thế, hắn liền chiếm được đại nghĩa, đến lúc đó lão Vương phi và Diệp Vân Đình xuất hiện ở Bắc Cương cũng có thể nói là mới cứu được người về. Nói không chừng còn thêm một cái mỹ danh.

"Không cần kiểm tra trong thành nữa, triệu tập nhân mã, lập tức truy bắt hướng đi Vị Châu, bọn họ còn chưa chạy xa được!" Sắc mặt Lý Tung âm trầm, cười lạnh nói: "Không cần lưu thủ, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nếu người chết rồi, vừa vặn là người Tây Hoàng giết."

Lý Phượng Kỳ không phải muốn cho người Tây Hoàng thay hắn chịu nỗi oan ức này, vậy hắn liền dựa vào điều đó khiến y có miệng khó trả lời.

"Bệ hạ, hành động này sợ sẽ chọc tức Vĩnh An Vương." Thôi Hi cẩn thận nói: "Với tình hình hiện tại, nếu tiếp tục xung đột..."

"Hắn ám độ trần thương* đưa người đi Bắc Cương đã là ý đồ không tốt." Lý Tung nheo mắt lại nói: "Bảo Thẩm Trọng Dư chuẩn bị binh mã, bây giờ Tây Hoàng nguy cấp, nếu hắn dám làm phản, chính là tư thông với địch phản quốc, trở thành tội nhân thiên cổ, người đáng chém nhất trong thiên hạ!"

*nghĩa là "Ngầm vượt con đường Trần Thương". Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.

Thôi Hi thấy khuyên bảo không thành, chỉ có thể khom người, tự mình dẫn người đi theo hướng Vị Châu tìm kiếm tung tích.

***

Diệp Vân Đình và lão Vương phi sau khi rời hành cung, chạy tiếp mười dặm thì lên một chiếc xe ngựa bình thường không đáng chú ý tiếp tục lên đường.

Lão Vương phi đã lớn tuổi, lại phải cưỡi ngựa chạy băng băng trong đêm nên người cũng mệt mỏi. Sau khi lên xe ngựa, uống nước nóng liền nhắm mắt dựa vào vách xe nghỉ ngơi. Diệp Vân Đình ngồi ở một bên khác, trong ánh nến le lói xem lại bản đồ.

Bên ngoài xe ngựa chỉ có bốn ám vệ mặc trang phục gia đinh bảo vệ, còn hơn năm mươi ám vệ khác âm thầm theo sau trong rừng, chia thành nhiều phương hướng khác nhau hộ tống.

Chim ưng bay trên đầu xe ngưa, thỉnh thoảng hí một tiếng dài. Lang vương đi theo ẩn trong núi rừng, không để lộ dấu vết.

Diệp Vân Đình nghiên cứu bản đồ nửa ngày, vén rèm xe lên, nói: "Ven đường lưu lại ký hiệu, chúng ta đổi đường khác, không đi Lục Châu, từ Ký Châu mượn đường qua Vị Châu."

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi bọn họ rời khỏi địa giới kinh thành, sẽ chạy tới Lục Châu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Vị Châu, chờ đến địa giới Vị Châu sẽ có người tiếp ứng.

Thủ lĩnh ám vệ không rõ: "Ký Châu hiện tại tại do Ân gia nắm quyền, có quá nhiều vấn đề không thể khống chế. Hơn nữa lại phải đi đường vòng..."

"Đi Lục Châu khó có thể che giấu tung tích." Diệp Vân Đình hiểu rõ lo lắng của hắn, nghiêm mặt nói: "Không quá một ngày, Lý Tung nhất định sẽ hiểu được Tây Hoàng chỉ là nước cờ của chúng ta. Một khi hắn suy nghĩ minh bạch, nhất định sẽ hạ lệnh đuổi bắt. Nếu đến Lục Châu nửa đường bị chặn giết, chúng ta tiến thối lưỡng nan." Đến lúc đó tất nhiên khó tránh khỏi một trận chém giết.

Vì mang theo lão Vương phi, đoàn người chỉ có thể ngụy trang thành tiểu thương chạy nạn, dùng xe ngựa gấp rút lên đường, tốc độ xe ngựa đương nhiên không nhanh như cưỡi ngựa. Y sở dĩ nghĩ ra kế sách thế thân, vì muốn kéo Tây Hoàng liên quan. Một là vì để tránh cho sau này việc y và lão Vương phi rời kinh bị đưa ra nói; hai chính là để mê hoặc Lý Tung, khiến hắn phân tán nhân thủ đề phòng người Tây Hoàng, như vậy người phân ra đuổi theo bọn họ tự nhiên sẽ ít hơn, có thể tranh thủ thêm một chút thời gian.

Lý Tung tuy rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không phải vô cùng ngu dốt. Nhiều nhất một ngày, chờ lời đồn đãi trong kinh thành liên quan đến Tây Hoàng được truyền ra, hắn sẽ phản ứng kịp.

Cho nên bọn họ chỉ còn một ngày này.

"Chúng ta vòng qua Ký Châu. Ký Châu do Ân gia quản lý, nhất định sẽ không phối hợp theo lời Lý Tung. Tình cảnh chúng ta sẽ tốt hơn nhiều."

Thủ lĩnh ám vệ vẫn không quá tán thành, nhưng trước khi đi Vương gia đã nói qua, mọi chuyện đều nghe theo lời của Vương phi, bởi vậy hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng làm thủ hiệu, sai người để lại ký hiệu ở chỗ kín, để sau khi Ngũ Canh và những người còn lại tới nơi sẽ thay đổi phương hướng, chạy về Ký Châu.

Mà tình hình lúc này ở kinh thành với suy đoán của Diệp Vân Đình không sai biệt lắm, sau khi Lý Tung phản ứng lại, phái người lập tức truyền tin tới châu phủ ven đường, đồng thời còn phái ra một đội nhân mã lùng bắt xung quanh. Hắn cho người dắn bố cáo, quang minh chánh đại tuyên bố đang truy bắt người Tây Hoàng bắt cóc lão Vương phi và Vương phi. Nếu bách tính phát hiện người có hành tung kỳ lạ, có thể báo tin cho quan phủ. Nếu như có thể cứu được lão Vương phi và Vương phi sẽ được trọng thưởng.

Còn Thôi Hi dẫn theo đội quân tinh nhuệ của Thần Sách quân truy bắt ra ngoài địa giới kinh thành, hắn nhìn hai con đường khác nhau trước mặt, hơi trầm tư, sai thống lĩnh mang theo đại đội nhân mã hướng về Lục Châu tìm kiếm, còn mình thì mang theo tiểu đội nhân mã đuổi về hướng Ký Châu.

Nếu muốn đến Vị Châu chọn tuyến đường đi qua Lục Châu sẽ nhanh và thoải mái hơn. Nhưng hắn nghĩ tới lời đồn đại trong kinh thành có liên quan tới Tây Hoàng, đột nhiên cảm giác khả năng bọn họ qua Ký Châu sẽ lớn hơn nhiều.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, mang theo tiểu đội nhân mã đuổi theo hướng Ký Châu.

Hết chương 85.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play